Người đăng: nhatnguyetthuc@
Chương 5 : Rắc rối và chạm trán
Con người luôn đố kị nhau về mọi mặt: gia cảnh, sắc đẹp, tính cách, ăn mặc,
điệu bộ của nhau,... chính điều đó tạo nên ghen ghét khi có những người có
trong tay những thứ mà họ không có.
"Mình không bằng họ"
"Sao họ lại có một cuộc sống tốt đến vậy?"
"Mình thua kém họ ở điểm gì?".
Những thứ này luôn là thứ chúng ta đặt lên hàng đầu và trong số đó luôn có
những người muốn đánh cắp nó cho riêng mình. Dù xấu xa ở góc độ nào thì họ vẫn
là con người.
Tôi, một hoc sinh bình thường, bắt đầu một cuộc sống cấp 3, ngồi trên ghế nhà
trường, tôi, một thằng đực rựa đã trở thành một đứa con gái.
Trong phòng học lúc này tôi chính là hạt nhân, quả bom nguyên tử của lớp, là
tâm điểm của mọi sự chú ý và bàn tán, đây chính là nỗi kinh hoàng trong lịch
sử những năm tháng đi học của tôi. Trên tất tôi hiện giờ đã có bạn! Một thằng
tự kỷ như tôi đã có bạn!
Tại sao cứ phải là tôi, trong hàng vạn người, tại sao lại chọn tôi. Ngay từ
lúc vào trường đã nhọ rồi, gây chú ý cho bao người, tôi cố gắng bước dài chân
ra để vào trường nhanh nhất. Đi được vài bước thì tôi bị một tiếng gọi hú hồn
vang lên:
Câu nói cùng với nụ cười tỏa nắng làm siêu lòng biết bao trái tim cô gái - trừ
tôi, con người này bước đi đến chỗ tôi đang đứng rồi mỉm cười trìu mến như thể
muốn tôi đáp lại lời hắn ta vậy. Tôi đâu ngu, tôi trả lời hắn thì có nghĩa
đang tự khẳng định tôi với hắn có quan hệ à, sẽ dễ gây hiểu lầm và những thù
ghen của mấy cô gái bao quanh đang nhìn tôi chằm chằm như lửa đốt.
"Đừng có cho thêm đầu vào lửa, tức điên mất"
Tôi nhìn hắn, hắn ta chắc chắn muốn gây sự với tôi nên mới làm vậy bởi vì từ
trước đến giờ hắn đâu có làm vậy, chào với một đứa không quen biết như tôi thì
nhất định có vấn đề, hơn nữa nếu nói là thích thì cũng không phải, ánh mắt hắn
hiện rõ sự xem thường.
"Thực chất, hắn muốn gì từ tôi?"
Tôi không biết, nhưng trong tình cảnh này không lên tiếng sẽ tốt nhất. Vì vậy,
tôi gật đầu quay lại đi thẳng vào trường mà không ngoảnh mặt lại xem hắn ra
sao khi bị tôi phất lờ. Tôi chỉ biết một điều là phải tránh xa tên đó, trực
giác mách bảo tôi điều đó, luồng khí bên người hắn thật đáng sợ.
Thế mà vừa thoát được khỏi tên kia xong thì lại gặp con người này, đúng là
không thể tệ hơn.
"Nhọ thật"
Hết tiết, tôi định một mình xuống dưới căn tin mua gì đó ăn, thì Như Quỳnh kéo
lại nói:
Tôi, vẫn bản tính nhạy cảm của một tên tự kỷ, tôi nói tránh:
Tuy nhiên, dù nói dối mức độ nào thì không cản được cơn đói trong bụng tôi gào
thét lên:
Rột... rột...
....
....
Như Quỳnh nhìn tôi mỉm cuời:
Vậy thì cậu đi vệ sinh xong thì chúng ta cùng đi ăn nhé!
Ngượng bản thân, tôi câm họng mà gật đầu đồng ý.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh, tôi ngước lên nhìn tâm bảng biểu hình dành cho nữ
hoặc nam.
"Mình là con trai, sao có thể vào cửa nhà gái chứ yaaaaa"
Tôi cố gắng hết sức mình để mở cửa phòng vệ sinh nữ, chắc hẳn, nếu như có ai
thấy tôi như thế này tưởng tôi là một con điên đang diễn trò mất, mở cửa mà
còn không xong, nhưng may mắn thay không ai nhìn thấy. Bước qua cánh cửa phòng
vệ sinh, mùi hương của nước hoa kèm theo tiếng nói chanh chua phát ra:
Mày nhìn thấy mặt con nhỏ đó không? Nhìn mặt tự đắc của nó kìa, làm như
mình đẹp lắm ý, con trai cứ để ý nó suốt, nó cứ tỏ vẻ, nhìn thấy ghét.
Đúng vậy, mà hình như hội trưởng biết con nhỏ đấy, tao thấy...... cô ta
quay lại từ phía gương chạm mặt tôi kinh ngạc, sợ hãi.
Tôi nhìn thấy vậy, cũng chả nói gì, lẳng lặng đi vào buồng, đóng cửa, nhìn vào
bồn cầu, cái thực tế điên rồ này, tôi nên làm gì đây?, đi như thế nào?
Nhưng tôi cũng thông minh lắm, nhìn nó, đối với con trai thì phải đứng lên để
giải quyết còn con gái thì....... tôi nhìn nó, cái bồn cầu bé tí chỉ có thể
ngồi được thui, thế là tôi ngồi thử, ôi mẹ ơi con thông minh quá, đây,....
chính là cách mà họ giải quyết. Tiếp đó, tôi đứng lên gạt bồn cầu khi làm xong
vấn đề cần làm thì bỗng nhiên có một gáo nước xả vào người tôi, ướt hết cả áo
đồng phục. Ôi trời ơi, cái con mẹ nó, ướt hết áo bố mày rùi, thậm chí tôi nhìn
thấy bên trong áo mình, khốn nạn hơn tôi không có mặc áo lót!!!!!!!
Đó chính là vấn đề, bởi một thằng con trai như tôi không có khái niệm mặc áo
lót, sáng nào tôi chả mặc áo không rùi đi học luôn, có bao giờ mặc áo lót đâu
mà bây giờ lộ hàng rồi, làm sao ra ngoài bây giờ?
Nhớ lại:
Như Quỳnh: thật sao, chúng ta bây giờ là BẠN, hay quá chúng ta trao đổi số
điện thoại đi.
Tôi: hả?!
Tôi chết mất, thực tế trong danh bạ tôi chỉ có số điện thoại gia đình, bây giờ
có thêm một người nữa tên Như Quỳnh, số điện thoai: 0967xxxxx. Người đầu tiên
ngoài ra đình tôi có trong danh bạ. Sau đó cô ấy cứ hỏi tôi suốt về người tên
Trương Đình (cũng là tôi) nhưng tôi là ai chứ, làm sao tôi để người khác biết
về mình được, nên tôi chỉ nói sơ qua coi như có biết một chút về anh họ mình
(là tôi).
Thực tại bây giờ rất khó khăn, nhưng may thay tôi có số điện thoại của Như
Quỳnh, coi như tôi vẫn còn may mắn, tôi lấy điện thoại trong túi áo (may không
bị ướt) gọi điện cho Như Quỳnh cứu viện.
Vài phút sau Như Quỳnh mang cho tôi bộ áo thể dục và áo khoác vào thay. Thay
xong, tôi tự nhủ với mình nhất định phải mua ngay áo lót khi về nhà bởi vì dù
cho đó là bản thân tôi thì tôi vẫn cảm thấy ngượng khi nhìn thấy mình (tôi
cũng là con trai mà).
Tôi và Như Quỳnh vào căng tin, tôi chạm mặt những người lúc trong nhà vệ sinh,
tôi nghĩ một trong số họ làm, khổ nỗi tôi không biết là ai? Vì trong đó có 6
người, có người đi riêng và đi chung, trong đó có cả những người nói xấu tôi
nhưng bị tôi bắt gặp (tôi thừa biết con nhỏ trong chuyện đó là tôi).
Tôi vào gian hàng, bảo bác chủ cho tôi một tô mì còn Như Quỳnh gọi một cái
bánh mì và cốc sữa. Đặt xong chúng tôi mang khay về bàn thì lúc cùng lúc đó có
một cái chân của đứa nào đấy chắn đường đi nhưng tôi rất cảnh giác, nhất là
qua chuyện vừa rồi nên tôi dùng chân đạp mạnh vào chân nó. Tôi cá rằng nó biết
ý sẽ không kêu vì sẽ làm lộ chuyện nó cố ý khiến tôi vấp ngã và hơn nữa tôi
vẫn còn tức vì chuyện vừa rồi. Tôi biết là nó, nó cùng hai người nữa trong nhà
vệ sinh trong góc cứ nhìn tôi chằm chằm và khi tôi bước ra họ ánh lên sự thất
vọng cũng như tức giận.
Tôi liếc mắt nhìn nó, nó nhéo mày đau đớn cúi xuống ăn, thu chân lại, môi dày
nghiến vào nhau (nó hình như rất điên máu).
Nhưng điều đó không phải điều tồi tệ nhất, cả ngày hôm ấy tôi cực kì đen. Tôi
tí nữa bị cả chậu hoa rơi chúng mặt. Vài phút sau, tôi suýt ngã cầu thang do
có một người đằng sau đẩy tôi, tí nữa gây tai nạn trong phòng nấu ăn,... Nhưng
tôi là ai chứ, một thằng đàn ông, sẽ không chấp những việc nhỏ nhen của phụ nữ
bởi tính ghen tuông của họ.
Tôi nghĩ sẽ nhắm mắt cho qua, vì thực tế là họ chỉ nhằm vào tôi, chỉ một mình
tôi chịu, ít ra là vậy.
Ngày hôm sau, tôi ngỡ rằng họ sẽ không lặp lại sự việc hôm qua nhưng thực tế
nó còn kinh khủng hơn nhiều.
Giờ thể dục, tôi cởi bỏ bộ đồng phục đi học sang bộ thể dục của lớp, định đi
giày thể thao vào thì chợt nhìn thấy có gì đó bên trong. Tôi lấy lòng nghi ngờ
mới lấy thứ đó ra. Hoảng hốt, tôi không nghĩ rằng họ điên như vậy, thứ mà tôi
lấy ra là ĐINH!!
"Tí nữa thì chân đi tong rồi, mẹ nó, chơi ác vãi"
Trong giờ thể dục:
Người dạy thể dục lúc này là thầy Trọng, người đàn ông lực lưỡng, to cao, dáng
chuẩn quân đội, ổng là giáo viên khó tính nhất trường. Thầy Trọng không cho
chúng tôi học bài tập thể dục nhịp điệu thông thường, thay vào đó là môn thể
thao mang tính vận động cao và hôm nay, chúng tôi học môn bóng chuyền.
Tôi tập bóng chuyền cùng nhóm, tôi đánh bóng, người khác đỡ xong chuyền cho kẻ
khác, kẻ này tôi biết mặt, định sẵn từ trước, kẻ này hạ thủ đập một phát thật
mạnh vào mặt tôi nhưng tôi đã tránh được. Tôi dùng sức đẩy ngược trở lại, tạo
thành hình vòng cung to và dài khiến không ai bắt được, chạm vạch và ghi điểm!
"Ặc, tránh thôi mà ghi điểm được, lẽ ra phải ra ngoài chứ!"
Thật hết chỗ nói, bọn nhóm tôi nhìn thấy thì cứ thế tung hô tôi:
Siêu quá!
Sao làm được vậy?
Ngưỡng mộ thật!
Tôi có muốn thế đâu, thở dài, hối hận bản thân không nên đánh trả mới đúng.
Tôi đã nổi bật rồi giờ còn nổi hơn, thậm chí còn được thầy Trọng vỗ tay ca
ngợi, mỉm cười nói:
Trời đất, con đắc tội gì với người sao lại dồn con vào mức đường này? Chỉ muốn
cuộc sống bình thường nhưng có lẽ ngay từ đầu điều đó là không thể.
Tôi không thể để mọi chuyện diễn ra như vậy được! Tôi tránh được ngày này thì
chắc gì ngày mai tôi cũng vậy, nó sẽ không chấm dứt trừ khi tôi nói chuyện với
họ, một lần còn hơn cứ mãi như vậy.
Đúng vậy, tôi biết kẻ bày trò này là ai, nó chính là đứa phê phán tôi khi tôi
mới vào trường với tư cách là một đứa con gái, nó cùng với đồng bọn của cô ta
hãm hại tôi hết lần này đến lần khác. Tôi không biết đắc tội gì với nó, tôi
không nghĩ là nó thù tôi về chuyện tôi nói lại nó và khiến nó không cãi lại
được chỉ trong một câu. Chắc chắn vì một lí do khác.
Nó, không ai khác là Nhật Linh, đứa con gái đanh đá nhất lớp tôi. Nghe nói
đâu, cô ta rất đáng sợ, dụng chạm cô ta là tới số, bao nhiêu người đã tự mình
bỏ học vì cô ta.
Tôi định nghỉ giải lao nói chuyện với nó thì bụng tôi lại réo lên ngay trong
lúc gay cấn thế này, nhưng dù sao ăn no rồi hãy nói, hơn nữa tôi làm việc có
quy định nên chệch một giây cũng cảm thấy khó chịu rùi. Hôm nay, Như Quỳnh
không đi theo tôi, suốt giờ nghỉ mà không thấy đâu nhưng thế cũng tối mà, tôi
thích ăn một mình.
Tôi thường lên sân thượng ăn, đó là nơi tốt nhất, không có bóng người nhưng
đợi này tôi lên có chút khác lạ.
Trước mắt tôi là một khung cảnh bạo lực, ba người đang đánh một cô gái, cô gái
này nhìn rất quen. Khoan đã, đó có phải là Như Quỳnh không? Sao cô ấy lại ở
đây? Tôi nhìn lại ba người đang đánh Như Quỳnh, đó chính là Nhất Linh và đồng
bọn của cô ta.
Ôi trời ơi, cái định mệnh!