Lớp Và Bạn


Người đăng: nhatnguyetthuc@

Chương 4: Lớp và Bạn

Tôi luôn tư tưởng rằng bản thân tôi đã hòa vào dòng người xô đẩy kia nhưng tôi
nhận ra không hẳn vậy, bất kì ai cũng có thể tỏa sáng trong dòng người đó, chỉ
cần một chút ánh sáng và ánh sáng càng mạnh càng khiến chúng ta nổi bật, vâng,
chính là tôi đây, thứ ánh sáng xinh đẹp này đã thu phục toàn bộ con mắt của
tất cả mọi người khi vừa bước vào cổng trường, hàng loạt ánh mắt, tiếng nói xì
xào đổ dồn về phía tôi. Ngượng quá đi mất, tôi không biết chui vào đâu nữa
nhưng bây giờ tôi mạnh mẽ hơn. Nếu như ngày xưa tôi vẫn là kẻ tự kỉ thì tôi đã
cúi mặt xuống, dùng hết sức mình chạy nhanh vào trường nhưng tôi bây giờ đã
khác tôi ngưởng cao đầu cố gắng giữ bình tĩnh tiến về phía trước và bỏ ngoài
tai những lời nói, ánh mắt của họ ở đằng sau.

Tôi vào lớp trước ánh mắt soi xét của họ, ngồi vào ghế của mình thì mọi người
thi nhau bàn tán:


  • Ê, người kia ai vậy, xinh quá, học sinh mới à?


  • Đúng, đúng, xinh thật, ai vậy không biết?


  • Có phải phẫu thuật thẩm mỹ không?


  • Chắc rùi, sao xinh được như vậy!


  • Nhìn kìa, sao cô ta ngồi ở đấy, chỗ đấy hình như có người ngồi mà!


  • Đúng vậy, tên gì nhỉ?!.... hình như tên Trương.... Trương.... Trương Đình!
    Đúng chỗ đấy là của Trương Đình mà!


  • Sao cô ta lại ngồi chỗ đó?


Tôi quay sang nhìn họ, họ im thít, không nói cũng không nhìn nữa hình như sợ
gây ấn tượng không tốt trong mắt tôi, tôi đoán họ sợ ý xấu này ảnh hưởng đến
về sau, hơn nữa kiếm thêm một con mồi hiếm như tôi đây rất khó huống hồ gì họ
còn không biết tôi là loài động vật gì? Dễ ăn không? Nhỡ tôi là một con cáo tỏ
vẻ thân thiện sau đó quay sang trả thù thì sao? Họ không biết nhưng họ biết
một điều đơn giản nhất: GIỮ MỒM.

Vào tiết, thầy giáo vào lớp lúc này là thầy Lâm, biệt danh Lâm tự, vì thầy ấy
vốn hiền hòa, ăn nói vào cách giảng bài đều hay, rõ ràng như đọc một quốc kinh
thánh, thầy ấy hơi hói ở đầu nhưng chả có gì khiến cho mọi người ghét thầy cả,
nhất là nụ cười phúc hậu của thầy, thầy nở một nụ cười giơ tay chào lớp rồi
lên mục nói:


  • Các em, hôm nay chúng ta có một tin xấu và một tin vui, tin xấu: bạn Trương
    Đình không đi học được trong các ngày tới vì bị bệnh, thay vào đó tin vui ở
    đây: em họ Trương Đình, Trương Kì sẽ thay anh vào học, các em vỗ tay chào đón
    bạn ấy nào!

Không ngoài dự đoán của tôi thầy ấy không định nói về chuyện tôi bị bênh nan
y, cũng đúng mà, vì thầy ấy thương học trò, nói vậy mọi người sẽ lo lắng và
ảnh hưởng kì kiểm tra khảo sát sắp tới. Cả lớp vỗ tay thì bỗng nhiên có một
người đứng lên phán, người này chính là Thiếu Vân cô con gái đanh đá nhất lớp
tôi, cô ta nói trong ánh mắt đố kị:


  • Thưa thầy, như thế là không đúng ạ, bạn Trương Kì bị bệnh gì vậy? Không đi
    học nên không ghi chép, thầy không thấy bất công với tụi em sao? Mỗi lần chúng
    em có ai đó bị bệnh xong vẫn phải tự mình chép lại bài đã mất đấy thôi!

Nghe xong tôi lên tiếng phản lai lời nói của Thiếu Vân, tất cả những lời nói
tôi luôn nghĩ trong lòng, không nói với ai ngoài bản thân bỗng phun trào ra
khỏi miệng.


  • Thưa bạn, anh trai tôi bi bệnh, tôi chỉ đến đây chép bài và giảng lại cho
    anh ấy để về nhà ảnh tự học, tự chép bài. Nói như vây chẳng phải trúng ý bạn
    muốn nói sao? Nghỉ học ngày đó là phải chép lại bài ngày đó đúng không?!

Gương mặt lúc này của Thiếu Vân tối sầm lại, tức tối nhưng không nói được lời
gì ngồi xuống,bởi vì còn cãi nữa sẽ khiến mình bị nói cho là vô tâm, có bạn
trong lớp bị bệnh mà chỉ nghĩ về bản thân, hơn nữa tôi cũng đã nói là Trương
Đình cũng phải chép bài, có phải một mình Trương Kì viết đâu, chả hiểu so đo
cái gì nữa. Thiếu Vân vừa mới ngồi xuống là bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào Thiếu
Vân chế nhạo và thay vào đó là tiếng nói tán dương của mọi người về phía tôi.


  • Nói hay lắm, Trương Kì!


  • Nói nữa đi, chiến đi!


Theo sau là nhưng nụ cười sảng khoái của tất cả mọi người như vừa mới xem một
màn kịch hay. Lúc này đây, tôi cảm thấy bực tức bản thân:

"Sao tôi lại nói vậy, bỏ qua chẳng phải tốt hơn sao? Minh không nói thầy cũng
sẽ nói". Ngay lúc này đây tôi thấy bản thân sau khi trở thành gái đã thay đổi
một cách đáng sợ, tôi không nhận ra bản thân mình nữa, tôi ngồi xuống nhíu mày
hận chính bản thân đã và đang làm gì thế này? Mình gây chú ý, chuyện tôi chưa
bao giờ làm trước đây.

Tiết học qua đi, thoáng chốc lại đến giờ nghỉ nhưng hiện tại tôi chả còn tâm
trạng đứng dậy xuống mua gì đó ăn hay nói chuyện với ai cả, vậy mà mấy thằng
nam sinh trong lớp cứ sán vào tôi bắt chuyện:


  • Nhà em ở đâu vây?


  • Cho anh xin số điện thoại, email với?


......

Thêm vào đó còn có mấy thằng ngoài cửa lớp ngó vào mà không biết đằng sau tôi
có khí lửa rực lên trong lòng các cô gái. Khó chịu tôi nói:


  • Thôi đi, hiện giờ tôi không muốn quen với ai cả, đừng phí lời, tôi không
    chả lời câu hỏi của ai hết!

Cũng may mấy thằng đó biết ý mới tản ra, tôi cất tiếng thở dài thì bất thình
lình có một người đứng trước mặt tôi từ nãy giờ mà tôi không biết nhìn tôi lo
lắng hỏi:


  • Bạn Trương Kì, Trương Đình bị bệnh gì vậy, có nặng không?

Người đang đứng trước mặt tôi đây là Như Quỳnh, con người này hoàn toàn không
có điểm gì nổi trội cả, nói cách khác hơn là khiêm tốn: thân người nhỏ nhắn
mang theo phong thái của một cô gái mới lớn, làn da trắng, tôi nghĩ cổ xinh
nhưng vì khuôn mặt cổ lại đeo một cặp kính to tròn che nửa khuôn mặt "thời
buổi này sao lại đeo kính đấy" nên tôi không chắc cô ấy xinh thật không nữa.
Tôi nhìn cô ấy hỏi lại:


  • Cậu với anh họ tôi có quan hệ gì? Anh họ nói rằng ảnh không có bạn.

Nói thật, tôi rất bất ngờ khi có người hỏi như vậy vì tôi nghĩ rằng tôi không
nổi bật để được một ai đó hỏi về tình trạng sức khoẻ mình, như thế nào nhỉ,
tôi kể cả không có mặt trong lớp hay có mặt trong lớp thì cũng chẳng ai để tâm
đâu nhưng tôi đã nhận ra một điều sau câu hỏi của mình, cô ấy thích tôi thì
phải.

Sau câu hỏi của tôi Như Quỳnh trở nên lúng túng, đôi mắt nhìn sang chỗ khác
tìm câu trả lời hợp lí, gương mặt ửng hồng, cố lên tiếng:


  • Là vì..... là vì.....

Tôi đã lâu lắm rồi đã không hề tin có thứ được gọi là tình yêu, những thứ đó
chỉ là phù phiếm, không chân thực, sự lầm tưởng của con tim, thực tế con người
yêu nhau qua vẻ bề ngoài, vẻ bề ngoài là quan trọng để khởi nguồn một tình yêu
cũng như sự giả dối trong đó nữa những người không có thứ đó lại cố gắng bù
đắp lại bằng lòng chung thuỷ để níu kéo. Hôn nhân cũng vậy, nó chỉ mang tính
xây dựng hóa gia đình, nhu cầu lúc này không còn là ngoại hình nữa, mà là nhân
phẩm nhưng ngay cả khi thứ đó cũng bị đem làm trò chơi thì còn lại gì? Chả gì
cả, nên đối với tôi họ thích ai đó đều có lý do cả, lý do đó tạo nên tình yêu,
ngay cả tôi đây cũng không chắc bản thân tôi có thực sự thích Trương Kì không
nữa.

Trở về thực tại, tôi đang đối mặt với một cô gái và cô gái này thích tôi nhưng
tôi chả có cảm giác nào cả, tôi nên làm gì đây?.......... thở dài tôi gỡ rối
cho cô ấy trong lúc còn cổ còn đang lúng túng.


  • Bạn đã quan tâm như thế thì chắc là bạn là bạn của anh họ mình rùi. Thực ra
    anh họ mình rất tốt, mình cứ nghĩ ảnh không có bạn cơ, đừng lo không ảnh không
    sao đâu!

Như Quỳnh nhìn tôi mừng rỡ:


  • Thật sao! Tốt quá!

Tôi nghĩ thế là ổn nhưng bất ngờ Như Quỳnh nắm tay tôi nói:


  • Chúng ta có thể.... có thể làm bạn không?


  • Tôi: hả?!


  • Như Quỳnh: mình tên Như Quỳnh, có thể làm bạn với mình không?


Tôi cố gắng cười gượng gạo nói:


  • Đươ... được.

Lúc này đây tôi cảm thấy thật tội lỗi, nhưng đấy chỉ là sự mới chỉ bước khởi
đầu mang theo một loạt rắc rối cũng như sự thay đổi, trải nhiệm mới trong cuộc
sống của tôi.


Tôi là trai hay gái - Chương #5