Nghi Vấn Và Khởi Đầu


Người đăng: nhatnguyetthuc@

Nghi vấn và khởi đầu
Cho tới tận bây giờ, hình ảnh cái ngày hôm ấy vẫn là kí ức kinh hoàng trong
tôi, tạo thành vết thương sâu trong trái tim. Tôi cứ tưởng tôi sẽ không bao
giờ thoát khỏi quá khứ tội lỗi nhưng có thứ gì đó đưa tôi thoát khỏi nó, đưa
tôi chút hơi ấm trong bóng đêm lạnh lẽo đang nuốt chửng lấy tôi, đó là gì vậy?
Tôi cố nhớ lại nhưng bất giác có người chợt lên tiếng xóa tan bầu không khí
ngột ngạt này cũng như suy nghĩ của tôi.


  • Trương Kì là ai vậy? Thằng em tôi hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Mẹ tôi nhìn tôi rùi nhìn nó nói:


  • Trương Kì là chị họ con, kém hơn anh con một tuổi, bị tai nạn, mất khi còn
    nhỏ.

Mẹ tôi nói dối, nhưng cũng phải thôi, có khi không nên biết sẽ tốt hơn.

Thằng em tôi nghe thấy xong cũng hiểu một phần nhưng nó vẫn còn nghi hoặc, tôi
nghĩ chắc nó cũng nhận ra bầu không khí vừa rùi.


  • Khụ... khụ tôi ra hiệu cho nó, nó hiểu ngay, "có lẽ đó là thứ không nên
    nhắc tới", thế là lời nói định thốt lên cũng nuốt xuống, nó không nói thêm gì
    nữa.

Không khí lại im lặng, tôi bất giác lên tiếng nói:


  • Thôi, cũng muộn rồi, mọi người đi nghỉ đi!

Đúng vậy, trời cũng tối, mọi người đồng ý, thế là họ nấy đều trở về phòng mình
đóng cửa.

Tôi cũng trở về phòng, tôi định ngủ luôn cho khỏe, mai còn dậy sớm. Tôi đánh
răng xong rồi ra rửa mặt thì phát hiện ra người trong gương lúc này không phải
là tôi, mà là một mĩ nhân với mái tóc dài ngang lưng, đôi mắt bồ câu, hai mí,
làn da trắng phất hồng, mũi cao dọc dừa kết hợp với làn môi nhỏ nhắn đỏ mọng
hình trái tim, phải nói rằng người con gái trước mắt tôi lúc này tựa như thiên
thần, vẻ đẹp đầy lôi cuốn. Tôi sờ vào mặt mình, lần trước chỉ nhìn thoáng qua
nên không nhìn rõ lắm nhưng lần này thì khác, tôi đẹp đến vậy sao? Đây là tôi
sao? Bất chợt, nhìn vào gương tôi nghĩ đến Trương Kì, lòng tôi đau thắt, nghẹn
lại, nếu như em ấy vẫn còn sống chắc cũng đẹp như vậy. Long tôi thắt lại đau
đớn khiến tôi không ngủ nổi, đi ra ngoài cho thoáng chút, ngủ sau vậy.

Tôi bước ra khỏi nhà chạy bộ, vì đã khuya nên ít người qua lại nhưng những
người qua đường đều quay sang nhìn tôi (vì em xinh quá mà) nhưng tôi chẳng
thèm bận tâm, không khí lạnh lẽo phủ vào người, ánh đèn trải dài suốt quãng
đường tôi đi, hơi thở tôi hòa vào gió.

Chạy gần hết hơi, tôi ngồi xuống ghế ven đường thở dốc, tôi uống ngụm nước
dài, dùng khăn lau mồ hôi. Đột nhiên, tôi thấy có mấy gã nhìn tôi chằm chằm,
linh cảm chẳng lành, tôi đứng dậy quay trở về nhà.

Trên đường đi, tôi thấy mấy gã nhìn tôi vừa nãy lẽo đẽo theo sau tôi, tôi đảm
bảo mấy người này có ý đồ xấu. Tôi bắt đầu cất bước nhanh hơn nhưng mấy người
đó vẫn cứ theo sát tôi, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, tôi không thể kéo mấy
tên đó về nhà mình được. Tôi quay ngoắt xuống, mặt đối mặt với bọn họ.


  • Tôi: Này, các anh muốn gì? Sao cứ đi theo tôi thế?


  • Ồ, vậy đi chơi với anh nhé, người đẹp?


  • Tôi: Không! tôi nhìn thẳng vào tên đó lườm một cái.


  • Đừng ngại, không sao đâu, đi chút thôi, cưng.


  • Tôi bực bội gắt giọng: Cái đéo gì, tao nói không là không, cút đi, bố mày
    không rảnh!


Mấy tên đó điên máu, một tên cầm tay tôi kéo lại, theo phản xạ tôi đạp hắn một
cái chạy đi nhưng mấy tên đó không tha cho tôi đuổi theo. Tôi vừa mới nghỉ
chưa đầy 5 phút đã phải chạy rồi, đúng là mệt chết mà.

Chạy được quãng, hơi thở cạn kiệt nhưng tôi không thể bỏ cuộc được, bởi vì nếu
tôi đứng lại họ sẽ đuổi kịp tôi mất, tôi không muốn dừng nhưng kể cả khi không
muốn tôi cũng phải dừng lại vì va phải một người.

Lúc này đây, tôi bi ngã bởi cú va chạm, thân thể đau nhức, tôi không biết chạy
bao lâu mà khiến chân đau đến nỗi không thể đứng dậy, tôi cố ngước đôi mắt lên
xin lỗi người bị va chạm kia thì chính vào giây phút đó mấy tên kia cũng chạy
tới.

"Ôi trời ơi cái định mệnh!"

Cái người mà tôi vừa va chạm là người tôi quen, à không, là kẻ thù của tôi,
người đang phủi áo đứng dậy không ai khác là Long Minh.

Bản thân tôi biết rằng tôi đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tôi
không đứng dậy nổi để chạy được nữa, mà đằng sau mấy tên kia cũng đuổi kịp.
Thôi vậy, đành cầu cứu hắn mới được, mong là hắn biết thương hoa tiếc ngọc.

Tôi cố cầm tay áo hắn đứng dậy, cất giọng nhẹ nhàng.


  • Tôi: Anh.... cứu!

Nhưng hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi nhìn mấy tên kia, mấy tên kia vừa nhìn
thấy Long Minh đã hoảng sợ bỏ chạy y như ma đuổi.

"Thật Kì lạ, tại sao họ lại sợ đến vậy? Tên này đâu đáng sợ. Suy nghĩ mãi mà
không hiểu nổi? Họ sợ vì cái gì?"

Mải suy nghĩ, tôi đã không biết rằng bầu không khí đã thay đổi, lạnh buốt sống
lưng tôi và hơi thở thốt lên: lạnh giá.


  • Bỏ ra.

Tôi sực tỉnh nhân ra nam nhân bên cạnh tôi tỏa ra luồng khí đáng sợ liền rụt
tay đang cầm tay áo hắn, cố gắng mỉm cuời nói:


  • Cảm ơ...

Chưa để tôi nói hết câu hắn đã quay người bỏ đi. Đợi hắn đi khuất tôi mới điên
tiết tự đánh bản thân.

"Con mẹ nó, hắn có làm cái quái gì đâu mà cảm ơn, hơn nữa lúc tôi câu cứu hắn,
đôi mắt chỉ nhìn thoáng qua nhưng vẫn hiện rõ lên vẻ khó chịu, hình như hắn
không định cứu mình"

Tôi hít một hơi sâu rồi đi về nhà nghỉ cho khỏe, mai con dậy sớm.

Sáng hôm sau, tôi cùng mẹ đến chỗ bác Lâm làm CMND, chúng tôi vừa vào người
đàn ông với khuôn mặt mộc mạc hình chữ điền, mỉm cuời chạy ra đón, ông chén
nước mời mẹ tôi, nhìn mẹ tôi một lúc hỏi:


  • Em hôm nay đến làm CMND cho Trương Kì? Chẳng phải Trương Kì mất rồi sao?

Mẹ tôi nhìn người đàn ông trước mặt hỏi lại:


  • Chuyện này, anh có thể giữ bí mật được không?

Người đàn ông này chính là bác Lâm, người từng theo đuổi mẹ tôi một thời nhưng
chưa kịp tỏ tình thì bị cha tôi cướp mất. Tuy nhiên, bác ấy quả là một kẻ si
tình, đến tận từng tuổi này vẫn chưa cưới ai. Sau khi biêt tin cha tôi mất năm
ngoái, ổng nghĩ mình còn có cơ may.

Nghe thấy mẹ tôi nói vậy liền gật đầu đồng ý ngay, thế là mẹ kể lại toàn bộ
câu chuyện khiến cho bác ngỡ ngàng, nhìn tôi hồi lâu hỏi:


  • Cháu là Trương Đình?!

Tôi gật đầu, ông ấy nhìn vậy thở dài, thôi thì cứ cho qua vậy, ông mỉm cuời
khen tôi:


  • Trương Đình này, cháu trở thành con gái như thế này giống mẹ cháu năm xưa
    thật!


  • Tôi: Hả?!


Mẹ tôi phấn khích cười nói:


  • Đúng vây, lúc tôi đi về nhà nhìn thấy thằng bé cũng bất ngờ lắm!

Tôi giống mẹ hồi xưa ư? Không thể nào? Trước giờ tôi chưa thấy ai nói tôi
giống mẹ hay cha, đến tôi còn chả thấy giống họ vì tôi rất bình thường mà cả
nhà tôi mẹ, cha, thằng em tôi, em họ tôi Trương Kì và ngay cả bác họ, ai nấy
đều đẹp cả, vậy mà khi tôi trở thành gái thì lại bảo tôi giống mẹ. Chuyện quái
gì đang diễn ra vậy? Tôi chợt nhớ đến lời bà lão phủ thủy đó.

"Ta chỉ đánh thức con người thực sự của ngươi thôi"

"Con người thực sự của ta? Vậy ta là con gái sao? Đéo nào, ta từ lúc lọt lòng
đến giờ là trai mà, thế quái nào là gái được? "nghi ngờ cứ nối tiếp nghi ngờ,
tôi không còn biết được đâu là thực, đâu là giả nữa.

Đợi được nửa ngày, không để cho mẹ tôi chờ lâu, bác Lâm làm và đưa ngay cho
chúng tôi. Tôi nghĩ ông ấy muốn ghi điểm với mẹ.

Làm xong CMND chúng tôi đến trường viết giấy nghỉ phép cho Trương Đình, do bị
mắc bệnh nan y, nên chỉ đến trường khi có dịp quan trọng, vì bệnh tôi không
liên quan đến não nên khi kiểm tra hay thi đều được chuyển đến phòng riêng làm
bài, luôn mang theo thuốc bên mình, sẽ gọi cho gia đình nếu có chuyện khẩn
cấp, phải đáp ứng học lực tốt, có chuyện gì nhà trường không chịu trách nhiệm.
Đó chính là điều kiện để tôi đến trường trở lại với danh nghĩa là em họ Trương
Đình, Trương Kì đi học thay anh mình. Còn chuyện trở lại thành trai về sau
hãng tính tiệp, bây giờ chỉ cần cho tôi vào học là được rồi.

Để được vào học, chúng tôi phải có đầy đủ chữ kí và mẹ tôi, với tài diễn xuất
bẩm sinh cộng thêm vẻ đẹp mê hồn của tôi, chúng tôi đã lấy được chữ kí thành
công, nhưng chỉ duy nhất một chữ kí còn thiếu. Đúng vậy, không ai khác, chính
là hội hoc sinh Long Minh.

Phải làm sao đây, tên này lời lẽ sắc bén, từng du học và tham gia vào việc đàm
phán, mẹ có thắng nổi không? Tôi lo lắng.

Quả nhiên, không sai, tên này đúng là đáng sợ, lời nói của mẹ thốt ra đều bị
chặn lại không chút nhân từ. Tôi nghe ức chế không chịu nổi bèn lên tiếng:


  • Cuối cùng anh có ký không?

Tên đó nhìn tôi lên tiếng nhếch mép lên nói:


  • Nếu tôi nói không thì tờ đơn này có cũng như không, chả khác gì ném nó vào
    trong thùng rác nhỉ?

Đúng là tên này nói đúng, trong qui định của trường, điều cuối cùng:

"Tất cả những trường hợp đặc biệt phải có đầy đủ chữ kí của thầy hiệu trưởng
và những người phụ trách"

Tên này quả thực không phải loại vừa, hiệu trưởng thực tế chả phải làm gì mà
vấn ăn lương, người có quyền nhất trong trường này là hắn, người được hiệu
trưởng giao phó trách nhiệm. Tôi không thể thua cuộc ngay tại đây được, thế là
tôi cứ gân cổ lên cãi:


  • Ừ, đúng vậy, nếu anh ký thì làm ơn nhanh lên dùm, nếu không muốn thì thôi,
    dụng làm mất thời giờ của tôi.

Tên đó bất ngờ sau đó cười lạnh nói:


  • Thú vị thật, được rồi, tôi ký! Ngày mai có thể đi học được rồi!

Đúng là một kết thúc bất ngờ, cả mẹ và tôi đều sửng sốt trước câu kết của Long
Minh.

Về nhà, trời cũng đã tối, thằng em chạy đến nhanh miệng chào rồi hỏi luôn tình
hình:


  • Thế nào, được không?

Mẹ tôi khoác tay tôi ra hiệu hình chữ V nói:


  • Tất cả nhờ anh con đó!

Thằng em tôi nghe thấy vậy mỉm cuời ranh ma nói:


  • Đúng vậy, tốt nhất anh biến thành con gái có ích hơn đó, sao không trở
    thành gái luôn cho rùi! Nói xong chạy thẳng vào phòng, bỏ lại sau tiếng la
    hét, chửi bới của tôi đằng sau.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy mặc bộ áo đồng phục mới phát ngày hôm qua xuống
nhà. Mẹ nhìn tôi tấm tắc khen:


  • Con gái mẹ mặc áo đồng phục xinh quá!

Tôi nhìn mẹ bực bội nói:


  • Mẹ!... con là con trai!

Mẹ nhìn tôi bình tĩnh nói: nói:


  • Mẹ không gọi con là con gái thì ra đường người ta sẽ nói như thế nào? Tâp
    quen đi, ở lớp ai cũng sẽ gọi con như thế thôi!

Tôi câm họng, không nói thêm lời nào được, vì mẹ tôi nói đúng nhưng ngồi vào
bàn, chưa xúc được đồ ăn vào miệng thì bị mẹ chặn lại nói:


  • Không được phép ăn như vậy, tư thế ngồi cũng sai.

Mẹ tôi dạy tôi rồi bảo tôi bắt chước theo, rùi định bước chân ra cửa thì lại
bị mẹ gọi lại chỉnh sửa cách đi. Một lúc sau, loay hoai mãi mới thoát ra, đã
thế còn bị thằng em cười cho, tức chết đi mà!

Một sự khởi đầu tồi tệ.


Tôi là trai hay gái - Chương #4