Lão Anliman mang theo hai mươi con lạc đà khoẻ mạnh dẫn cả đoàn tiến vào sa
mạc, trong đó có mười con là dùng để chất đồ đạc, tuy rằng đã tối giản hết sức
tuy nhiên vẫn phải mang theo một lượng lớn bánh đậu và muối. Điều này làm
Tuyền Béo vô cùng ngạc nhiên.
" Trời ạ, toàn bánh đậu với muối chả nhẽ ăn những thứ này có thể giải khát "
Tuyền Béo khuôn mặt mờ mịt tự hỏi.
" Haha, Tuyền đại ca chả nhẽ định tranh cả khẩu phần ăn của bọn nó "
Minh Long cười lớn chỉ về phía đám lạc đà đằng sau nói, cả đoàn người cũng
cười lớn.
" Anh chàng to khoẻ, chỗ thức ăn này cậu cũng có thể ăn, tuy nhiên ông trời
bảo những thứ này để dành cho lạc đà ăn " Lão Anliman vỗ vai Tuyền Béo nói.
Tuyền Béo lúc này tuy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn vô sỉ nói rằng mình đã
biết chẳng qua là muốn chọc cười mọi người mà thôi. Hồ Bát Nhất thấy cảnh này
cũng đành cười khổ. Hắn quá hiểu tính Tuyền Béo rồi.
Lão Anliman có nói qua với cả đoàn rằng mùa này trong sa mạc là lúc nguy hiểm
nhất, đường từ Bostan dẫn đến di thích Thành Tây Dạ có sa mạc lẫn hoang mạc,
nếu may mắn có thể tìm được con sông Khổng Tước cổ nối liền. Nếu tìm được sẽ
không khó nhận ra nhưng nếu đi sâu hơn bữa liệu có tìm được con sông ngầm Từ
Độc hay không còn tuỳ vào ý trời.
Tuy nhiên việc này cũng không cần quá lo, bởi vì với chiếc la bàn của Minh
Long có thể quét trong phạm vi 10km thì khả năng việc tìm thấy sông Từ Độc
cũng được nâng lên rất nhiều.
Vấn đề về nước uống thì lại càng không cần phải lo lắng, theo như trang bị cả
đoàn thì một ngày cộng lại cũng có thể tích được hơn hai mươi lít nước. Nó
hoàn toàn đủ cho mọi người duy trì cuộc thám hiểm này. Hơn nữa Diệp Diệc cũng
không như nguyên tác mà chết vì thiếu nước.
Tuy rằng mỗi người đều có một con lạc đà tuy nhiên vẫn phải nửa đi bộ nửa cưỡi
lạc đà bởi vì đồ của đoàn khảo cổ là rất nhiều. Tuy nhiên với bộ đồ của Minh
Long giao cho mọi người thì việc đi bộ một chặng đường dài đều là vấn đề bình
thường, ngay cả yếu ớt ngư Diệp Diệc cũng có thể đi vài chục cây số.
Lúc này mọi người mới hiểu được hết ý nghĩa của việc cho Minh Long gia nhập
đoàn là đúng đắn nhường nào. Ngay cả Shirley Dương cũng hoà hoãn với Minh Long
rất nhiều. Tuy nhiên lại có một con ruổi luôn làm phiền Minh Long, không ai
khác chính là Tuyền Béo. Hắn đang dụ dỗ Minh Long để lại số trang bị này cho
hắn sau chuyến đi.
Phía tây nam hồ Bostan đi men theo dòng sông Khổng Tước về phía nam sẽ đến
dòng sông cổ.
" Hồ Bostan có nghĩa là hồ Đứng Dậy, nó có cái tên như vậy bởi vì giữa lòng hồ
có ba ngọn núi đứng sừng sững từ thời xưa người ta gọi hồ này là biển cá, nó
là hồ nước ngọt lớn nhất của Trung Quốc, sông Khổng Tước bắt nguồn từ đây,
chảy sâu vào trong sa mạc Taklimankan " Lão Anliman vừa đi vừa thao thao bất
tuyện kể, tất cả mọi người đều chăm chú nghe ngay cả Minh Long tuy rằng đã
biết về lịch sử này nhưng khi nghe lão kể vẫn là chăm chú nghe.
Trên đường đi Minh Long vẫn gặp một vài ốc đảo nhỏ hoặc hồ nước nhỏ ở dưới
lòng sông cạn. Nhìn đám học trò của giáo sư Trần vẫn đang nói chuyện vui đùa,
Minh Long có chút cảm thán. Phải biết rằng đây vẫn chưa chân chính là sa mạc.
Một khi đi hết đoạn đường này mới bắt đầu được coi là sa mạc.
" Đừng trách ta không cứu các ngươi , nếu trách thì nên trách rằng các ngươi
giác ngộ quá kém hơn nữa còn là người Trung Cẩu " Minh Long khoé môi khẽ
nhếch, hắn thật sự có hận ý với người Trung Cẩu.
Cả đoàn cứ như vậy chậm rãi di chuyển trong sa mạc. Đến ngày thứ hai thì cũng
đến được sa mạc đen nằm trên dòng sông cổ Khổng Tước. Lão Anliman từng nói
rằng sa mạc đen do Hutai - ông trời tạo ra để trừng phạt lũ dị giáo tham lam.
Vô số thành trì, của cải đã bị nó trôn vùi. Và có một lời nguyền rằng bất cứ
ai đều sẽ không mang được bất cứ thứ gì từ đó ra chi dùng một đồng vàng cũng
sẽ bị trừng phạt giam giữ cho đến chết trong sa mạc này.
Ngay khi tia nắng đầu tiên xuất hiện nơi đường chân trời, rọi đỏ cả đám mây
góc trời, ráng trời rực rỡ phủ trùm lên những cồn cât nhấp nhô trong sa mạc,
những cây dương cằn cỗi, những dải cát vàng như những vạt sóng, tất cả đều
được nhuốm một màu vàng gạch, sắc màu sặc sợ , như một bức tranh tráng lệ được
trải giữa trời đất mênh mông.
" Thật đẹp! " Minh Long ngắn gọn nói một câu rồi lặng im ngắn nhìn khung cảnh
thiên nhiên đặc sắc này.
Shirley Dương thì có vẻ phấn khích hơn lập tức lôi ra máy ảnh chụp liên tục,
dường như muốn lưu lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
" Sa mạc đẹp quá! Lây chúa nhìn những cây sương rồng kia xem nhìn như những
con rồng vàng óng vậy. "
Minh Long lúc này mới để ý đến lão Anliman đang có vẻ lo lắng nhìn lên bầu
trời.
" ráng sớm chớ ra đường, ráng chiều đi muôn dặm. Mây đỏ buổi sớm chẳng điều
tốt đẹp gì " Lão Anliman lẩm bẩm.
" Được rồi, cũng đừng làm mọi người sợ nữa lão già " Minh Long túm lấy vai lão
Anliman cười lạnh nói.
" Hừ đúng là vô tri, Hutai chắc chắn sẽ nổi giận "
Minh Long cũng không tiếp lại lời của Anliman mà quay lại chỗ giáo sư Trần dục
mọi người nhanh chóng tiếp tục đi. Minh Long cũng không để cho lão Anliman
tụng kinh làm chậm chễ mọi người, vội vàng lôi lão cùng lên lạc đà theo mọi
người rời đi.
Lão Anliman bị xốc lên lạc đà lúc đầu cũng là dẫy dụa một hồi miệng luôn lẩm
bẩm gì đó mà Minh Long không nghe rõ, tuy nhiên chỉ được một lúc lão liền cảm
nhận được cái gì đó đang đặt lên cổ mình.
" Mẹ kiếp, lão già đừng có làm mấy trò đó, kéo chậm thời gian của mọi người "
Minh Long tay cầm con dao nhỏ kê lên cổ lão Anliman.
Theo tính toán của Minh Long thì cơn bão cát đã sắp xảy ra, tuy rằng theo
nguyên tác sẽ có lạc đà trắng dẫn đường cho cả đoàn trú ẩn vào một căn tường
thành nhưng Minh Long vẫn là yêu quí cái mạng nhỏ này vì vậy hắn không dám kí
thác vào một con lạc đà.
" Không sợ nhất, chỉ sợ vạn nhất ! "
Đúng lúc này lũ lạc đà dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, chúng như phát
điên bốn chân sải nhanh chạy thục mạng trên sa mạc. Minh Long cũng nhanh chóng
mở ra la bàn quét xung quanh một lượt, sau một lúc tìm kiếm cuối cùng hắn cũng
tìm được một đám kiến trúc cũ cùng tường thành đổ nát.
" Đây rồi, chính là nó. Shirley, Bát Nhất mau theo sát tôi chúng ta mới có thể
sống sót được. " Minh Long nói lớn một tiếng cũng không quan tâm mọi người
đằng sau lập thức thúc lạc đà chạy về hướng tường thành. Hắn thực sự cũng
không quan tâm đến sống chết của đám người này, dù sao cũng đều là nhân vật
phụ hơn nữa mệnh cũng đều là phải chết không có một mao tiền liên quan đến
hắn. Có chết hết cũng không sao.
Shirley Dương cùng cả đoàn cũng nhanh chóng bám theo Minh Long thúc lạc đà
chạy thục mạng, mỗi lần ngoái lại nhìn đằng sau là một cơn sóng cát khổng lồ
đang cuồn cuộn đuổi theo cả đoàn Shirley Dương lại rợn tóc gáy tuy nhiên nàng
vẫn dành chú ý đếm lại nhân số xem có bỏ sót ai không. Dù sao sao nàng cũng là
trên danh nghĩa ông chủ.
Cả không gian lúc này đã tràn ngập cát là cát, chỉ cần hít mạnh hoặc há miệng
ra là lập tức sẽ có cát bay vào miệng vào mũi. Minh Long lúc này cũng đã nhìn
thấy phía trước là bức tường thành sừng sững trong bão cát. Tuy rằng có chút
đổ nát nhưng vẫn đủ cho mọi người tránh qua kiếp nạn này.
Một lúc sau, cả đoàn đã đều tập trung vào một căn nhà lớn bị vỡ nóc để chui
xuống lánh nạn, tuy rằng đã có bức tường thành cao ngất bên ngoài nhưng do
thời gian quá lâu cho nên bên trong những căn phòng này cũng đều đã bị cát lấp
đầy đến vài mét tuy vậy nhưng vẫn đủ để mọi người tránh cơn bão cát.
" 1,2,3.. thôi chết Hồ Bát Nhất cùng Giáo sư Trần đâu ? " Shirley Dương kinh
hãi kêu lên.
" Chết tiệt, có khi lão Nhất bị kẹt lại phía sau. Để tôi đi tìm " Tuyền Béo
chửi thề một câu liền đứng dậy hướng ra ngoài đi, nét mặt mang theo vẻ lo lắng
cực độ.
" Uýt, chàng trai trẻ... bên ngoài đang là bão cát hơn nữa còn là cát đen nếu
cậu ra ngoài bây giờ là bồi thêm một mạng cho nó a " Lão Anliman lên tiếng
nhắc nhở.
" Câm đi lão già " Tuyền Béo không thèm quay lại để lại một câu liền đi ra
ngoài.
Minh Long cũng không để ý Tuyền Béo, tuy rằng Hồ Bát Nhất rất quan trọng tuy
nhiên mạng của hắn còn quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa ở phần này Hồ Bát Nhất
cũng là không biểu hiện ra quá quan trọng, kể cả không có Hồ Bát Nhất, hắn vẫn
nắm chắc có thể đi đến thành Cổ Tinh Tuyệt. Vì vậy Minh Long cũng không nói
gì, tìm lấy một góc định ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống đột nhiên lại vang lên, là có nhiệm vụ a.
" Nhiệm vụ ẩn mở ra : Giết chết lạc đà Trắng. Thưởng : 1 kiện trang bị A cấp
bất kì. Thất bại : không trừng phạt. Tuy nhiên hệ thống nhắc nhở kí chủ với
năng lực cùng trang bị hiện giờ của kí chủ, để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến
độ khả thi 15% "
Minh Long chăm chú nhìn lại nhiệm vụ một lần rồi hơi lâm vào trầm mặc suy
nghĩ. Sau một lúc mới thở ra một hơi dài, hắn biết hệ thống nói đúng với năng
lực hiện tại thì việc hoàn thành chính tuyến nhiệm vụ là cực kì khó khăn hơn
nữa hắn cũng biết đạo lý " Cầu Phú Quý Trong Nguy Hiểm " không bỏ ra công sức
thì sẽ không có hồi báo. Mà trên hết Hệ Thống là giúp hắn chứ không phải đẩy
hắn vào tuyệt lộ.
" Tuyền Béo, tôi sẽ đi cùng anh " Minh Long đứng dậy,sải bước đi theo Tuyền
Béo ra ngoài trước sự ngạc nhiên của mọi người.
p/s: Để lại bình luận cũng là một cách khích lệ tác giả sáng tác. Cảm ơn!!