Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Sự xuất hiên thần bí của cô gái tóc đổ khiến Long vô cùng tò mò, nghi hoặc ,
có điều Long hỏi thế nào cô gái đó cũng không khai tên, chỉ nói được nhờ bảo
vệ hắn, còn đâu giữ kín như bưng, khiến Long vô cùng buồn bực.
Có điều, sự nhí nhảnh, vui tính, hài hước của cô gái tóc đỏ khiến Long vô
cùng vui vẻ, giúp hắn tạm bỏ đi gánh nặng trong lòng.
Đường về cái dinh thự của Doãn Tinh cũng không xa, dù sao Long cũng đi chưa
được bao nhiêu tiếng, có điều . ..
Cảnh tượng nơi đây đã không còn như lúc Long ra đi nữa . ..
Những gạch ngói vỡ vụn, mặt đất là những xác người đang nằm la liệt, tiếng
la hét vang lên từ xa, lửa bốc cháy ngun ngút, hệt như luyện ngục tu la đạo
!
Long với cô gái tóc đỏ đang nói chuyện vui vẻ, bỗng dưng thấy từ xa ánh sáng
, khói bụi mù mịt, Long gia tốc chạy đến, cô gái tóc đỏ theo sát bên.
Khi Long nhìn thấy nơi vốn từng là dinh thự tráng lệ của Doãn Tinh, hiện giờ
đang trong tình trạng đổ nát, Long vô cùng lo âu, hắn vốn khi nhìn thấy cảnh
tượng này phải vui vẻ mới đúng !
Có điều khi còn chưa xác định được chị gái, Lâm Nhi, Điển Minh còn ổn, lòng
hắn còn lo lắng !
Long tự hỏi hắn đã đi được bao lâu ? Hiện giờ sao thế này ? Bạn bè, chị gái
mình ra sao ? Chuyên gì đã xẩy ra ?
Long trong cơn hoảng loạn, lo lắng, hắn tính phi vào xem sao, có điều cô
gái tóc đỏ lại níu hắn lại, miệng nghiêm khắc :
" Đừng điên nhóc ! Nơi này quá nguy hiểm ! Giờ cháy vẫn còn to, ngươi đâm vào
không phải tự sát ? "
" không ! Chị gái ta còn trong đó ! Lâm Nhi, Điển Minh còn trong đó ! "
Long điên cuồng gào thét, lúc này, hắn chỉ có sự lo lắng, còn muốn trả thù
Doãn Tinh đã là thứ yếu.
Cô gái tóc đỏ lắc đầu, vẫn lắm chặt tay Long.
Bỗng, một làn gió lướt qua, cô gái nhíu mày, có điều lại mau chóng buông
lỏng.
" Thực ra, nàng cứ để nó lao vào đi a ! Biết đâu nó lại cứu được con mèo ,
con chuột nào đó ! "
Một giọng nói cợt nhả, bông đùa vang lên từ đằng sau một gốc cây, nơi đó một
nam thanh niên tóc đen, đôi mắt đen láy, tay đang vân ve một con thỏ trắng ,
mắt đăm đăm bộ lông trắng muốt của nó, nói bâng quơ.
Cô gái tóc đỏ tiến tới, quỳ một gối trước thanh niên, tay đặt chéo vai cung
kính :
" Đại Hoàng Tử, Thiên Như ! Ngài đã đến ! "
Thiên Như cười nhạt, tay vẫn mân mê con thỏ trắng nhẹ nhàng nói :
" Ồ ! Agiel, nàng đứng lên đi ! Ta đâu đáng sợ như thế ! "
Long trong cơn lo lắng nhưng vẫn giữ được sự minh mẫn, ít ra hắn vẫn nhận ra
người thanh niên đó là ba mình, Long phức tạp nhìn về Thiên Như, trùng hợp
thay cũng có ánh mắt nhìn về phía hắn.
" Ta biết ngươi còn rất nhiều điều muốn nói, có điều ta thực sự chả quan tâm
! "
Thiên Như quyết đoán nói luôn.
Long xạm mặt lại, " Quả là người cha cực phẩm a ! "
Long cố bình tĩnh, hắn hít thở thật sâu, thu dũng khí, bình ổn tâm thần ,
mỗi khi thấy Thiên Như, Long lại sợ hãi, đây chắc hẳn là bài học đã in sâu
trong tâm khảm Long, khiến hắn mỗi khi đứng trước Thiên Như lại vô cùng yếu
đuối.
Long cắn chặt môi nói.
" Cha !Hãy cứu chị và bạn bè con ! Làm ơn ! "
Dứt lời, Long đầu gối va sầm một cái xuống đất, hắn đang cầu xin Thiên Như.
Thiên Như nhìn, cười rồi lại lắc đầu, Long nhìn theo mà con tim tan vỡ ,
lạnh giá.
" Không phải ta không muốn cứu, mà là ta đã cứu rồi ! Tất nhiên không phải vì
ngươi ! Nhưng hành động của ngươi thực sự rất đáng khen, cũng như là sự thể
hiện của các ngươi trong thời gian qua quả thật khiến ta bất ngờ . "
Thiên Như tiến tới, dìu Long dạy, vỗ vai Long, từ tốn nói, ánh mắt Thiên
Như nhu hòa, hiền từ !
Long cảm động rơm rớm nước mắt, hóa ra không phải hắn có một người cha vô
tình, vô nghĩa, không yêu thương hắn, hóa ra hắn đã hiểu lầm bấy lâu nay ,
hóa ra . ..
Long òa khóc, lao vào Thiên Như.
Thiên Như né người, Long vồ hụt cắm thẳng mặt xuống đất.
" Ngươi dở hơi sao ? Con trai ! Không phải tụi nó ngược đãi ngươi đến điên ,
cắt mắt tiểu yi yi ngươi rồi chứ ? Ta không thích bé trai !p Ài, ta phải sinh
thêm vài đứa nữa duy trì nòi giống a ! "
Long mặt mũi đầy bùn đất thêm nước mắt, nước mũi tùm lum, trông không khác
gì tên ăn mày, nghe Thiên Như nói Long suýt thì ngất . ..
" Cuối cùng vẫn là người cha vô lương tâm a ! "
Long thầm nghĩ.
Như chợt nhớ ra điều gì, Thiên Như cười tươi, đi về một hướng, nói về sau :
" Agiel, Long, hai người theo ta ! Ta nhớ đứa con gái diệu ta rồi ! "
Vốn Long còn chán nản, khi nghe đến được gặp chị gái, hắn hớn ha hớn hở ,
nhảy tót lên, đi song song với Agiel.
Về phía Nguyệt !
Nàng được Thiên Như cứu có thể nói khá là truyền kỳ.
Ngay lúc Nguyệt bị dồn đường cùng, muộn chút nữa phải bị nằm dưới khố quần
Doãn Tinh, Thiên Như xuất hiện.
Mà nói xuất hiện là giảm nhẹ, Thiên Như hắn vì một lí do nào đó xuất hiện rất
khoa trương . ..
Thiên Như cưỡi hắc mã, khoác áo bào với những đường viền đỏ trên áo ,đạp cửa
xông vào dinh thự Doán Tinh.
Lúc đó, Doãn Tinh đang dùng thân xác heo mẹ ngồi lên lòng vợ cả chỉ nặng 1/4
mình, thị nữ cạnh tiếp nho, hớp rượu, tận hưởng vô cùng sung sướng đến khi
. ..
" Bẩm đại nhân ! Nguy rồi ! "
Một tên hộ vệ hấp ta hấp tấp chạy vào, nói vội vàng.
Doãn Tinh lười biếng, rung rung cái bụng phệ của mình chậm chạp nói :
" Cái gì ! Nguy đầu ngươi đó ! Không thấy ta đang bận sao ? Tự tát mình nghìn
cái đi ! "
Tên hộ vệ kia lắp bắp, " hố cha ! Đi báo tin cũng bị vạ lây ! "
" Đại nhân ! Ngoài kia có người đòi gặp ngài giao người! Ra lệnh cho tiểu nhân
vào bảo ngài trong 5 phút phải trình diện trước mặt hắn, nếu không . . . "
Nói đến đây tên hộ vệ hơi lắp bắp . ..
Doãn Tinh ngồi dậy, rất không kiên nhẫn nói :
" Nếu không sao ? "
" Thưa ngài ! Hắn nói nếu không sẽ vả miệng ngài rồi cắt tiểu zi zi ngài cho
chuột ăn ạ ! "
Dứt lời, Doãn Tinh đạp tên hộ vệ ngã chổng vó xuống đất, giận giữ nói :
" Hay ! Hay ! Rất kiêu ngạo, lá gan tên đó lớn lắm ! Ta thực muốn xem hắn sao
hạ được zi zéc ta xuống, hay ta kéo zi zéc hắn . "
Doãn Tinh tức giận như đánh mất lí trí, bỗng hắn chợt nhớ điều gì, hỏi tên
hộ vệ kia.
" Hắn tóc màu gì ? Màu mắt ra sao ? Đến đây là một đoàn người hay một mình ? "
Tên hộ vệ không hiểu lắm nhưng hồi tưởng lại, nói luôn :
" Bẩm thưa ! Tóc vàng, mắt xanh lam, cưỡi ngựa đến mọt mình ! "
Doãn Tinh gật gù, hắn dù ngông cuồng nhưng cũng không phải ngu ! Nhớ lại đến
Nguyệt luôn mồm nói con của Đại Hoàng Tử nên hắn lo lắng, dù không tin nhưng
nếu nói ra lại khiến hắn sợ bóng sợ gió, kiểm tra cho chắc, hình bóng Đại
Hoàng Tử hắn biết, chắc chắn không phải tóc vang mắt xanh lam gì.
Doãn Tinh cười gằn, đứng dậy không quên xoa mông cô vợ một cái mới bước ra
ngoài.
" Nhóc con láo toét nào lại ngông cuồng chọc ta ! Quả thật mấy ngày nay hiền
quá nên mới để bị hết đứa này đến đứa khác bắt nạt a ! "
Doãn Tinh nghiến răng nghiến lợi, lê cái thân xác béo ị mình đi ra ngoài . .
.
Ps : đang nghiên cứu võng du :(((