Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Long bị mua cùng với Lâm Nhi, Điển Minh, nhưng hắn lại chả biết người mua
hắn là do chị gái hắn đánh đổi cả cuộc đời để cho hắn.
Long hiện giờ chỉ muốn mau lớn, có bản lĩnh riêng tự độc lập tồn tại !
Hắn hiện giờ đã 7 tuổi, thân cũng đa cao đc 1m3, cũng coi là lớn ! Có điều
trong mắt người lớn vẫn là một đứa con nít không hơn và Long biết điều đó.
Với Long, để cứu được chị gái mình, hoặc ít nhất để cứu bản thân mình trước
, đó là cách Long nghĩ.
Tên béo mua Nguyệt đi tên là Doãn Tinh, cũng là một thương nhân có tiếng nhờ
họ hàng xa trong triều, nổi tiếng ở điểm gian trá, biết dụng người, không
thích làm việc không chắc chắn, nói chung là con người cẩn thận dù là trong
việc cỏn con là bắt Nguyệt.
Nếu không phải Nguyệt nói nàng là cháu Đại Ma Vương, nói là con quý tộc nào
trong triều hắn còn dè chừng vì không muốn đánh rắn động cỏ, chuốc phiền phức
. Đây nàng khăng khăng mình cháu Đại Ma Vương nên hắn cho là nói xạo a ! Không
trách Doãn Tinh đc
Về phía Nguyệt, khi rơi vào tay Doãn Tinh, hắn chỉ mang nàng về, cho nàng
cái ăn, cái mặc, hộ vệ kiểm soát nàng, còn hắn thì lại phải bận rộn tiếp
chuẩn bị lên cung điện Đại Ma Vương.
Vốn hắn tính khi bị bắt, nếu dỗ ngon ngọt, cho Nguyệt cái ăn, cái mặc ,
nàng sẽ ngoan ngoãn, vui vẻ làm cái cô vợ nhỏ mặc hắn nhào nặn, nào ai biết
Nguyệt vô cùng ngoan cố quyết liệt, hắn dỗ nào cũng không được, đành dùng kế
cuối cùng do Lurena bày đợt trước.
Thế nên Long, Lâm Nhi, Điển Minh mới bị mua a ! Mà cũng đo đó, những tháng
ngày khổ cực họ mới bắt đầu.
Phòng ở là phòng chung 10 người, Long, Lâm Nhi và Điển Minh nằm đất, áo mặc
không đủ, chỉ còn cái áo bố rách lỗ chỗ, chăn thì có một cái không có gối ,
đêm về gió rét ba đứa chỉ biết co ro ôm nhau tìm hơi ấm.
Mà Long, Lâm Nhi và Điển Minh vào gia viên nhà Doãn Tinh cùng với một toán
thanh niên, mỗi ngày công việc sẽ lặp lại, có người kiểm soát cho nên suy
nghĩ chạy trốn là không khả thi.
Sáng, thức dậy từ 6 giờ, bê gỗ, múc nước, gỗ phải là gỗ từ rừng, nước
cũng phải là nước suối tận sâu trong rừng, mỗi khi đi là sẽ có lính đi theo
kèm, tuyệt đối không chạy thoát, chưa kể còn lính ẩn nấp, lộ trình đi thì
cố định, đã vạch sẵn đi ra ngoài giết ngay.
Sáng là vậy, làm đến trưa được nghĩ ăn trưa 1 tiếng, ngủ trưa 15 phút là lại
phải dậy, lau sàn nhà, quét sân vườn, bốc vác, gánh hàng, dọn chuồng ngựa
, phục vụ các tên lính v.v . ..
Chỉ riêng mỗi ngày chạy đi múc nước là gần 30 km, lại thêm vác gỗ lưng về
cũng tầm 30 km, đừng nói trẻ con, coi như là người lớn cũng không chịu nổi.
Chưa nói nếu chậm còn bị đánh đập tàn nhẫn, coi như là 3 người dù luôn giúp
đỡ nhau cũng là tai nạn đầy mình.
Còn tầm mấy việc chiều, có việc coi như là nhẹ nhàng, có việc lại không ,
điển hình như dọn chuồng ngựa, mùi phân ngựa có thể ngửi cách xa 100m, nếu
đến gần, không quen nôn ngay lập tức.
Có một lần do không chịu được cái mùi phân, Long tính nôn, một tên lính ở
gần đó thấy thế nhét hết phân lên toàn thân Long, khiến Long ngất xỉu tại chỗ
.
Những lần như vậy, Lâm Nhi chỉ đành ở bên, an ủi Long, chăm lo Long, Điển
Minh thì nhận việc hộ Long cho hắn thời gian nghỉ ngơi, cho nên nhiều lần
Điển Minh thoi thóp còn một hơi thở, cũng may được cứu kịp.
Ba người cứ vậy, giúp đỡ nhau, ngày một, ngày hai, cũng quen dần, mệt mỏi
nhưng ý chí cầu sinh lại càng mãnh liệt.
Cuối tuần, Long, Lâm Nhi, Điển Minh được lệnh triệu tập, nghe tin đâu ông
chủ ( Doãn Tinh ) do bận việc đột xuất sẽ phải ở trong cung 1 tháng, cho nên
trong tháng có thể sẽ có một ngày nghĩ vào mỗi cuối tuần cho nhóm người làm
chăm chỉ nhất, đây cũng là câu nói của quản gia của Doãn Tinh, tạo điều kiện
cho mọi người.
Long, Lâm Nhi và Điển Minh biết, vô cùng vui vẻ, với họ chỉ cần đc nghỉ dù
chỉ một ngày đó cũng là niềm hạnh phúc, cho nên 3 người làm gần như bạt mạng
nhất là Long.
Sáng Long dậy sớm 1 tiếng, ăn trưa trong 15 phút, không ngủ trưa, làm quần
quật.
Những lúc như thế, Lâm Nhi hay trêu Long, " Ngươi làm cố vậy thì làm gì a ?
Không phải ngươi muốn tranh thủ giờ nghỉ ngơi đi tìm chị mình chứ ? "
Những lúc như vậy Long chị gãi đầu xấu hổ : " Ừ ! "
Còn Lâm Nhi chỉ cười cũng không hỏi gì thêm.
Điển Minh thì làm việc khác nên ít tiếp xúc được với Long, Lâm Nhi, tên béo
vô cùng hậm hực, nhiều lần xin chuyển ban, mỗi lần thế lại ăn đòn, hôm sau
hắn vẫn lại đến xin, mỗi lần lại nặng hơn lần trước.
Long, Lâm Nhi cứ tối về sẽ lại phải băng bó cho Điển Minh một lần, nếu nặng
quá, hôm sau sẽ phải gánh phần Điển Minh.
Dù sao nếu thương tích như vậy, năng suất Điển Minh giảm cũng không tốt, hắn
có thể bị giết mất a !
Như thế giữa ba người lại xuất hiện mối quan hệ tình bạn như keo sơn, " Ngươi
vì ta, ta vì ngươi "
Về phần Lâm Nhi, nàng đối với mình thân phận nữ nhi cũng không để tâm lắm ,
nếu cứ coi mình nữ nhi, dựa vào Long, Điển Minh sẽ khiến cả bọn càng thêm
vất vả, cho nên mệt mỏi, ốm đau mình nàng chịu, mỗi lần như thế nàng có thể
có lúc giấu kĩ không ai biết, hoặc là cũng sẽ bị Long phát hiện.
Có một lần, do bê nặng quá sức thừa nhận của cơ thể, nàng đã chệch khớp chân
, xung quanh nàng là những đứa trẻ khác, thấy nhưng không ai giúp, lúc đó
Lâm Nhi cũng không nhờ, cắn chặt răng không kêu một tiếng, cố lết về, Long
vốn đi trước, không thấy rõ, thi thoảng quay đầu lại, lúc nhận ra khuôn mặt
đau đớn Lâm Nhi, Long đứng phắt lại quay đầu, bắt nàng ngồi xuống kiểm tra
vết thương.
Vào ngày hôm đó, Long đã nói môt câu Lâm Nhi không thể quên : " Nếu ngươi bị
đau mà vẫn cố sẽ làm vết thương càng thêm nặng hơn a ! Chúng ta là bạn bè ,
ngươi sao không tin ta, nếu ngươi nói ta, ta có thể gánh giúp ngươi mà ? Nếu
ngươi càng làm nặng hơn, hậu quả là ngươi tàn phế, sẽ bị đào thải, lúc đó
ta sẽ buồn lắm . "
Lời nói Long lúc đó đã đánh sâu tận trái tim Lâm Nhi, nàng đỏ mặt, gần nhẹ
đầu, Long cười cười, ôm hết gỗ của Lâm Nhi vứt lên vai, tay còn lại dìu
nàng, hỗ trợ nàng về.
Suốt dọc đường lúc đó, Lâm Nhi vẫn nhìn Long cười cười, bắt chuyện nàng như
không việc gì, nhưng chỉ là Long cố làm vậy thôi ! Lâm Nhi thấy giọt mồ hôi
chảy dài trên trán Long a ! Lại còn tiếng thở dốc của Long nữa, Lâm Nhi lúc
đó chỉ chực khóc, nàng không muốn làm gánh nặng của Long a !
Từ đó, Lâm Nhi có một cảm giác khác lạ với Long, cụ thể thì nàng lại không
biết, mỗi lần nhìn thấy Long, thấy nụ cười, thấy cái trán nhỏ, đôi mắt mệt
mỏi, cái bóng lưng bé nhỏ, gầy gò của hắn, Lâm Nhi đều cảm thấy an toàn ,
tim đập thình thịch, hai má đỏ lựng.
Lâm Nhi không biết nhưng nàng cảm thấy cảm giác này vô cùng thoải mái, nên
nàng không nói ai !
Mà không phụ sự vất vả của ba người, cuối tuần họ thành công chiếm 1 ngày
nghỉ, Long, Lâm Nhi và Điển Minh quyết định đi vào núi tích lương thực ,
theo họ, cứ no mới làm cật lực được !
Mà trong hang, cỏ, hoa quả, nấm v.v. . . Nếu có thể mang về, tích làm
lương thực dự trữ không phải không thể, lính cũng không phản đối, miễn sao
không có ý định bỏ chạy là được !
Mà cái hang này là do Điển Minh phát hiện, hắn đã thấy do một lần tình cờ đi
múc nước gần đây, phát hiện nhiều thứ ăn được nên đã đề nghị dùng ngày nghỉ
kiếm được đi kiếm thêm lương thực, và cả ba đều nhất trí đồng ý đề nghị này.
Lúc đến hang, mọi việc rất thuận lợi, dù nói đây là rừng, nhưng lại như cái
vườn sau nhà của Doãn Tinh, yêu thú tồn tại đều là loài hiền, loài nguy hiểm
Doãn Tinh không bán cũng cho làm bữa ăn của mình rồi !
" Nè ! Long, mi nhìn xem cái này ăn được không ! "
Vừa vào được một lúc, Điển Minh nhanh nhẩu tìm thấy vài thứ.
Long nhìn theo, phân vân suy nghĩ :
" Ta không biết, theo ngươi chỉ ta thấy đó là các loại nấm a ! Có điều nấm
nhiều loại quá ta thực sự không biết loại nào có thể ăn và loại nào không . "
Điển Minh buồn bã, ánh mắt lưu luyến nhìn chỗ nấm :
" Hay ta mang hết về ? Từ từ tìm hiểu ? "
Long cười cười, thực sự hắn cũng không biết cách gì hay, có khi đây là cách
hay nhất a !
" Ngươi cứ hái hết cũng được, nấm gì đỏ với mấy chấm trắng ( nấm ảo giác
Amanita muscaria ) kia chắc ăn được, có vẻ ngon nè ! "
Điển minh gật gù, giơ ngón cái phía Long, như khen thưởng ánh mắt Long chính
xác.
Lâm Nhi chỉ nhìn theo, nàng thì cũng mù tịt, đâu biết gì ?
Điển minh hái các loại nấm, để vào giỏ, khi hái hết, Điển Minh lôi nấm đỏ
với nhiều chấm trắng lên, ngửi ngửi, không thấy gì khác lạ, cho ngay vào
mồm nhai rôm rốp, quay lại cười về phía Lâm Nhi và Long một cái.
Long chỉ lắc đầu, không tính ăn, Lâm Nhi cũng vậy, ba người lại đi tiếp.
Mà cũng sau khi Điển Minh ăn cây nấm 10 phút, chuyện mới bắt đầu xảy ra . . .