Cường Giả Từ Máu Huyết Ra


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Trong phủ đệ Vương tử Thân Vương, nơi ngự hoa viên, một bóng người cởi trần
để lộ một cơ thể nhỏ bé nhưng đã có vài múi cơ săn chắc đang vung thanh kiếm
gỗ vào khoảng không.

Mồ hôi hắn chảy dài trên khuôn mặt xuống thân tay cũng đang lộ vài giọt li ti
nhưng hắn cũng mặc kệ chỉ lẩm nhẩm đếm số lần chém thẳng như 2921,2922….3976….

Mà bên ngoài lại có một bóng dáng yêu kiều bé nhỏ đang nhìn chăm chăm vào cơ
thể bé nhỏ đó si như mê lẩm bẩm : thiếu gia thật đẹp trai khi luyện võ nha !
Mà thiếu gia cũng thật chăm chỉ thiếu gia tập kiếm cũng được 6 tiếng đồng hồ
rồi chưa kể trước đó thiếu gia còn tập quyền 4 tiếng nữa !

Bỗng ! Một thị nữ nhỏ đi đến bên cạnh bóng nhỏ yêu kiều kia nhỏ giọng nói :

Tiểu thư Mị Nương ! Vương gia và sư phụ thiếu gia cho gọi !

Tố Mị Nương hơi giật mình gật đầu nhẹ cho thị nữ kia lui đi đến bên bóng dáng
trong sân khom người cung kính nói :

Thiếu gia, Vương gia và sư phụ ngài cho gọi !

Thiên Như hơi nhăn mày, không nhiều lời nói :

Ngươi lui đi ta biết rồi, à lấy ta bộ hắc y có viền ! Nói xong Thiên Như hồi

phủ tắm rửa.

Chỉnh chu xong quần áo, thả lỏng cơ thể hắn bước chân đến phu Vương gia, qua
cổng hộ vệ canh nhìn hắn cung kính nói : Thiếu gia, Vương gia và sư phụ ngài
bên trong !

Thiên Như gật nhẹ đi vào trong sân vào đại điện.

Bên trong đại điện chỉ thấy một người đàn ông ngồi ngả ngớn trên ghế đang châm
chà một phen hoa tay múa chân với một ông lão bên cạnh, thấy hắn vào cũng
ngồi nghiêm chỉnh lại nói :

Thiên Như con ngồi đây, sư phụ con và ta đang bàn bạc việc tương lai của con.

Người đàn ông chính là Trần Minh Thiên và lão sư Vi Ân của Thiên Như.

Thấy Thiên Như đến rồi, Vi Ân cũng lười vòng vo nói thẳng với Thiên Như :

Ta tính để ngươi ra ngoài ma luyện bản thân một mình mà không có ta nơi ta đã
sắp xếp rồi, lần này có thể ngươi sẽ đi đến 4-8 năm trời, ta biết với tuổi
này với mi hơi sớm nhưng đồ đệ Vi Ân ta đã nhận thì phải là quái vật, quái
thai, là thần trong loài người, là thần thú trong thú tộc, ta cũng có hỏi
xin ý kiến phụ thân mi ông ấy cũng một phen lo lắng nhưng ta cũng đã nói ông
ấy sẽ cứu ngươi lúc ngươi không lối thoát.

Thiên Như nghe hết lời Vi Ân cũng lâm mảng trầm tư, về sự an toàn của gia
đình thì hắn cũng an tâm vì còn có ông cố Đỗ Thiên Tử và sư phụ hắn Vi Ân thì
dù là Thiên Đế có tổng tiến công cũng không uy hiếp được gì họ cả nhưng mẫu
thân hắn sẽ rất lo lắng và việc mẫu thân hắn chấp nhận là không thể nên đành
hỏi thử Vi Ân :

Vậy còn mẫu thân ? Mẫu thân có ý kiến việc này không ?

Nghe Thiên Như nhắc đến vợ mình Trần Thiên Như chỉ thở dài quay sang nói với
Vi Ân :

Ngài thấy đấy ta thì dễ nói rồi ! Nhưng việc vợ ta, ngài xem tính nàng chắc
chắn kiên quyết không cho đi đâu ! Khác nào ép nàng chết, không phải ngài
không biết mấy năm nay nàng ý dành tình yêu với con mình thế nào đâu, không
thấy tai ta vẫn còn ù mỗi lần ra ngoài hả ? Vậy mà Thiên Như hắn ra ngoài được
các cô nương hò hét mà về nàng còn khen nó có mị lực đó thôi ! Haizz người so
với người tức chết người mà !

Nói đến đây Trần Minh Thiên nhịn không được phải lắc đầu, Vi Ân thì thầm khinh
bỉ Trần Minh Thiên một phen : mi xem lại mi a ! Đến ta cũng muốn chửi chứ
huống hồ vợ mi ? Không giết mi đã là phúc phước mi tu vài kiếp rồi . Nghĩ một
hồi, hắn cũng thở nhẹ nói :

Việc này ta khắc có toan tính ! Mà công chúa cũng được ta truyền âm cũng đến
rồi !

Dứt lời, một người phụ nữ mặc váy dài nhẹ màu trắng đi vào, bên canh là một
ông già với cơ thể cơ bắp, vai hùng lưng gấu . Chính là ông cố Đỗ Thiên Tử và
công chúa Hải Gia, Hải Nguyệt Như.

Thiên Như và Trần Minh Thiên đứng lên đi ra đón, một phen chào chào hỏi hỏi
rồi yên vị ở ghế.

Vừa yên vị đã thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Hải Nguyệt Như nhìn mình chăm
chú biết không thể tránh Vi Ân cất lời nói :

Phu nhân, chắc phu nhân cũng biết lần này ta gọi phu nhân và mọi người đến để
làm gì, ta nói thẳng lần này nhất quyết Thiên Như hắn phải đi xông xáo một
phen, tuyệt đối không thỏa hiệp.

Nghe Vi Ân nói Hải Nguyệt Như đứng phắt dậy ngôn từ không khách khí nói thẳng
:

Xú lão nhân, lão nương tuyệt đối không mi dám, ta tự sát mi xem, lúc đó xem
mi bàn giao sao ta với con ta ! Lão nương quyết không chịu Thiên Như đi tìm
chỗ chết, nó còn quá nhỏ !

Thực sự, Vi Ân cũng một phen bất ngờ a ! Cũng thẳng thắn quá rồi đấy, mặt
mũi ta bị mi ném xuống đất hết rồi !

Tâm tình buồn bực Vi Ân thở dài bình tĩnh lại gằn lên từng chữ, nhưng không
phải nói với Hải Nguyệt Như mà với Thiên Như :

Nhớ ! CƯỜNG GIẢ TỪ MÁU HUYẾT mà ra không phải từ vòng tay phụ mẫu, thời gian
không đợi ngươi, ta cũng không thể bảo vệ ngươi nhưng tai ương ngươi sắp đến
rồi với bản lĩnh bây giờ của mi chắc chắn chỉ chết dù có tu vi cao đến đâu ,
ta sẽ đợi mi ngoài sân ! Nói xong cũng biến mất luôn không ai biết hắn đi lúc
nào.

Thiên Như nghe từng lời từng chữ của Vi Ân nhớ kĩ câu Cường Giả từ Máu Huyết
lại một phen trầm tư cảm thấy như Vi Ân lại khai sáng mình thêm cánh cửa mới .
Đúng a ! Cường giả từ máu! Hồi tưởng lại thì lần nào ta cũng khá an nhàn giết
yêu thú, đều do lão nhân gia làm cho kiệt sức để ta ra giết lấy EXP, lúc nào
ta cũng có tâm tình ỷ lại hắn nên không sợ nguy hiểm ? Mà thời gian ? Tai họa
? Lão nhân gia hắn là Thần Côn ?

Tuy hơi nghĩ miên man nhưng Thiên Như cũng đại khái hiểu ý chính của Vi Ân
nhìn sang mẫu thân mình nhẹ nhàng nói an ủi :

Mẫu thân, lần này ta nhất định phải đi, mẫu thân nghe lão nhân gia đó nói
rồi đấy tai ương ta sắp đến, tuy lão nhân gia nói rất lạnh lùng nhưng ta biết
hắn quan tâm ta và hắn cũng nói đúng 2 việc ! Cường giả từ máu huyết và thời
gian không đợi người, có thể giờ ta mới 8 tuổi nhưng nếu muốn tồn tại ! Ta
phải hành động ! Không nói nhiều nữa nếu mẫu thân yêu ta lo lắng ta hãy ở lại
đợi ta trở về, ta sẽ cố gắng về sớm ! Nói xong hắn đi ra ngoài chả đợi mẫu
thân hắn nói gì cả !

Hải Nguyệt Như sững sờ, đừ cả người nửa ngày chưa hoàn hồn, khi tỉnh lại
cũng chỉ thở dài giọt lệ rơi trên má nhưng lại cười nhẹ nhàng nói :
Con ta trưởng thành sớm rồi ha ! Là người mẹ như ta đáng lí phải ủng hộ con
mình chứ ! Thôi mong nó an toàn về !

Còn 2 người đàn ông còn lại trong phòng là Trần Minh Thiên và Đỗ Thiên Tử chỉ
lơ nga lơ ngơ, đây có tính câu chuyện chạy nhanh quá không sao 2 bọn ta không
được góp ý ? Thật bất công mà !


Toàn Năng Hùng Hài Tử - Chương #11