Chương 2: Tình Kiếm Truyền Thuyết


Không biết đã trãi qua bao lâu, Nhược Hư mới tỉnh lại.

Bên ngoài xe lặng im không một tiếng động, xe đã ngừng lại rồi. Hắn chậm rãi ngồi dậy, cảm giác khí lực đã khôi phục hơn phân nửa, bèn khẽ giơ tay vén rèm xe lên, hắn muốn ngắm xem cảnh vật bên ngoài.

Một cánh tay nhỏ bé mềm mại giữ lấy hắn, chút ít hương thơm quen thuộc lại xuyên vào mũi. Nhược Hư quay lại, chỉ thấy Giang Thanh Nguyệt trên mặt có vài phần cấp bách, hướng về hắn lắc lắc đầu nhưng không hề phát ra âm thanh. Lúc này, hắn nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Đây là một sơn cốc được hai đỉnh núi lấy thế hợp long ôm vào giữa, gần như bao phủ toàn bộ sơn cốc. Một vầng trăng sáng treo giữa không trung, nguyệt quang nhu hòa nhè nhẹ chiếu soi lên vùng sơn cốc hôn ám này nhưng chẳng cách nào tiêu trừ được vẻ âm u vốn có của nó. Bóng người chen lấn nhau cũng không ngừng lan rộng trong sơn cốc, đao kiếm tuốt khỏi vỏ phát ra sắc xanh lành lạnh, dưới ánh trăng soi sáng, càng rực lên màu chói lọi.

“Giang Thiên Khiếu, mau giao vật ấy ra đây!” Rốt cuộc cũng có người lên tiếng, người vừa nói chính là một trung niên nam tử, vóc người thấp bé, ánh mắt không ngừng lấp lánh. Bên cạnh hắn còn có ba tên nam tử khác giống hệt như đúc, bốn người tám đôi mắt, chằm chằm trừng trợn nhìn Giang Thiên Khiếu.

“Kỳ huynh, như vậy chẳng phải làm khó cho huynh đệ ta say sao? Huynh đệ ta chỉ là người giao hàng, lẽ nào lại lấy hàng hóa mà cố chủ đã ký gởi đem cho kẻ khác chứ?” Giang Thiên Khiếu ra dáng vẻ khó xử.

“Giang Thiên Khiếu, ngươi không cần nói với ta bằng cái giọng như vậy, như ta nói lúc đầu, hôm nay ngươi muốn giao cũng phải giao, không muốn giao cũng phải giao. Nếu ngươi giao ra, bốn huynh đệ chúng ta nhân tiện sẽ cho ngươi một con đường sống, bằng không đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.” Nam tử họ Kỳ cười lạnh nói, thanh âm cực kỳ the thé, nghe thấy thật không hề dễ chịu.

“Ở đây có nhiều vị anh hùng như vậy, ta nghĩ bọn họ sẽ không khoanh tay đừng nhìn đâu?” Giang Thiên Khiếu mỉm cười nói. Ngoài mặt của ông dường như chẳng có việc gì, nhưng kỳ thực trong lòng cũng có chút lo lắng. Ông rất rõ mục đích đến đây của bốn người. "Si mị võng lượng, Lao Sơn tứ quỷ" - bọn chúng vốn là bốn huynh đệ sinh tư, trước giờ đối địch luôn là bốn người liên thủ, phối hợp đạt đến áo trời không vết vá, hiếm khi thất bại, khi hành sự lại tâm ngoan thủ lạt, không hề lưu tình. Bọn chúng ngày thường ít khi rời khỏi Lao Sơn, chuyện xấu làm ra kể cũng không nhiều, bởi vậy bình thường nhân sĩ chính đạo cũng không muốn chọc đến bọn chúng. Nhưng lần này vì bọn họ áp tải một vật gì đấy có hấp lực quá lớn, khiến cho bốn huynh đệ bọn chúng phải lần mò đến đây.

"Giang Thiên Khiếu, ngươi tính toán cũng khá lắm, muốn châm ngòi cho chúng ta đánh nhau đến sống chết, còn ngươi ngồi đấy làm ngư ông đắc lợi, chỉ tiếc là chúng ta đã sớm thỏa thuận với nhau, ngươi trước hết giao vật ấy ra, chúng ta tự có cách phân chia lẫn nhau." Trong lúc Kỳ Si nói chuyện, Giang Thiên Khiếu cảm thấy trong lòng phát lạnh, xem ra lần này bọn chúng đã chuẩn bị kế hoạch rất kỹ càng, chỉ duy một mình Kỳ Si lên tiếng, những kẻ khác tựa hồ xem hắn là đầu não.

"Giang cục chủ, Kỳ huynh nói cũng đúng, hay là ngươi hãy đem thứ đó giao ra đây đi.” Một gã trung niên mặt tía nói, vóc người cao lớn, khải kỳ bất phàm, thân vận trường bào màu đen pha lẫn vài phần uy nghi.

“Thì ra là Kim đao môn môn chủ Trương đại hiệp, thật không ngờ Trương đại hiệp cũng chiếu cố đến hạ nhân a.” Giang Thiên Khiếu châm biếm nói, nhìn tình thế hắn cũng hiểu đại khái, trong số những kẻ đến đây hôm nay thì Lao Sơn Tứ Quỷ và Trương Liệt của Kim Đao Môn chính là những tên cầm đầu, xem ra giữa chúng đã đạt thành một sự thỏa thuận nào đó, ngoài ra không còn khả năng nào khác được.

Kim đao môn là một môn phái không lớn không nhỏ, luận về nhân số đệ tử hiển nhiên không thể đặt cùng vị trí với thất đại môn phái. Tuy nhiên, đao pháp của Kim đao môn lại dị thường bá đạo, có thể dễ dàng đưa địch nhân vào chỗ chết, bởi vậy dù là thất đại môn phái đối với bọn họ cũng có vài phần kiêng kị. Mà Kim đao môn môn chủ Trương Liệt lại có thể leo lên vị trí thứ mười trong địa bảng. Bởi vậy, càng không có ai dám vuốt râu hùm.

Giang Thiên Khiếu mặc dù trong võ lâm, thanh danh cũng không nhỏ, chỉ là luận về võ công hiển nhiên không cùng đẳng cấp với Trương Liệt. Cao thủ trên Thiên bảng và Địa bảng, đối với người trong chốn võ lâm mà nói có thể được xem là thần thoại, chọc vào một người trong số họ so với chọc vào một đại môn phái còn đáng sợ hơn.

“Giang cục chủ, mau đem Tình kiếm giao ra đây đi.” Trương Liệt đối với Giang Thiên Khiếu không chút động lòng, thản nhiên nói.

“Từ xưa đến nay, thần binh lợi khí chỉ thuộc về người có duyên, Trương đại hiệp ỷ mạnh cướp đoạt, không sợ trái với thiên lý hay sao?” Giang Thiên Khiếu trong lòng dâng lên một cảm giác bi ai, chẳng lẽ Đại giang tiêu cục đêm nay sẽ trở thành lịch sử ư?

“Thiên lý? Ha ha, buồn cười!” Trương Liệt ngửa mặt lên trời cười khùng khục, sắc mặt đột nhiên trở lạnh, “Giang Thiên Khiếu, hôm nay lời ta nói chính là thiên lý, nếu ngươi muốn tự tìm đường chết thì chớ trách ta không khách khí!”

Hắn tiện tay vung đao lên, dáng vẻ phiêu hốt, bình thản lãnh đạm nhưng Giang Thiên Khiếu lại cảm giác được một cổ áp lực cực đại đang liên tục gia tăng sức ép lên người. Đột nhiên, một đạo chân khí nhàn nhạt màu tím từ trong đao phún xuất ra, nhanh như thiểm điện bổ về phía Giang Thiên Khiếu.

“Hộc”, máu từ miệng Giang Thiên Khiếu ồ ạt tuôn ra, thân thể bay về sau khoảng hai trượng.

“Cha, người thế nào rồi” Giang Lăng Phong bi thiết hét về phía Giang Thiên Khiếu.

“Lăng Phong, ta không có việc gì, con mau dẫn mọi người chạy nhanh đi!” Giang Thiên Khiếu vừa thở dốc vừa nói, thanh âm yếu ớt mỏng manh.

“Trương Liệt, ta liều mạng với ngươi!” Giang Lăng Phong khởi thân lao về phía Trương Liệt.

“Lăng Phong, hãy lo cho cha ngươi đi, ta sẽ đến đấy.” Giang Lăng Phong bị một người kéo lại.

“Nhị thúc, người, người nhất định phải cẩn thận.” Giang Lăng Phong thấp giọng nói, người giữ chặt hắn chính là Giang Thiên Hải, nhị đệ của Giang Thiên Khiếu.

“Bằng vào thực lực của các ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta. Ta cũng không muốn giết các ngươi, chỉ cần các ngươi lúc này giao Tình kiếm ra, ta sẽ lập tức mở cho các ngươi một con đường sống.” Trương Liệt lạnh lùng nói, không thèm để ý đến ánh mắt căm tức của mọi người trong Đại Giang tiêu cục dành cho hắn.

“Đường đường là cao thủ Địa bảng lại học theo người khác đi ăn cướp, đã vậy còn không biết xấu hổ, trách sao ngươi mãi mãi cũng chỉ có thể xếp thứ mười trong Địa bảng.” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, lời còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy trước mắt sáng ngời, một vị tử y thiếu nữ đã xuất hiện tại đương trường, mái tóc dài nhu mỹ tự nhiên phất phơ trên bờ vai thơm ngát, mày liễu nhàn nhạt, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, khuôn mặt trắng như bạch ngọc lại thêm hai gò má đầy đặn, khéo léo điểm vào sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn, ngũ quan phối hợp một cách hoàn mỹ, không chút tỳ vết, lại thêm phong tư thoát tục, chỉnh thể nhìn lại đích thực là một vị tiên tử vừa giáng trần.

Nhược Hư trong lòng chấn động mạnh, hắn không kìm nổi bản thân khi nghe thanh âm ấy mà đột nhiên mở màn xe. Sư tỷ, là người sao? Nhược Hư trong cõi lòng gào thét.

Giang Thanh Nguyệt bất ngờ không đề phòng, không kịp ngăn hắn lại, lúc này lại phát hiện ra hắn đang si ngốc nhìn nữ tử mới xuất hiện, liền không khỏi trào dâng một loại cảm giác tương tự.

“Tiểu nha đầu, ngươi là ai? Nói chuyện sao lại không biết lớn nhỏ như thế?” Trương Liệt có chút tức giận, trợn mắt nhìn Hoa Ngọc Loan nói.

“Hoa Sơn Hoa Ngọc Loan.” Thanh âm vừa thốt đã dấy lên một trận xôn xao, nhưng chốc lát sau lại trở về yên tĩnh.

“Chẳng lẽ phái Hoa Sơn cũng thèm muốn bảo vật này hay sao?” Trương Liệt nhất thời ngẩn ngơ, bất quá trong nháy mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Nếu ai tấn công Đại Giang tiêu cục tức là muốn đối địch với Hoa Sơn ta.” Hoa Ngọc Loan lạnh nhạt nói, “Bổn cô nương đã nói nhiều như vậy, các vị hãy xem mà định liệu đi.”

“Giang cục chủ ơi là Giang cục chủ, ngươi có chỗ dựa lớn như vậy tại sao không nói sớm chứ?” Trương Liệt đột nhiên cười sằng sặc, vừa cười vừa chậm rãi rời khỏi sơn cốc, trong giọng nói có ý không cam lòng.

Một trường giết chóc như vậy bị hóa giải, mọi người trong Đại Giang tiêu cục quả thật không tin nổi, nhưng đấy lại là sự thật.

“Đa tạ tiên tử ra tay tương trợ.” Giang Lăng Phong chắp hay hành lễ đa tạ.

“Giang công tử không cần khách khí, lệnh tôn thương thế không nhẹ, cần phải nhanh chóng trị liệu.” Hoa Ngọc Loan bình thản nói, ánh mắt lại chuyển về phía xe ngựa, chỉ thấy đôi tròng mắt nàng trở nên si ngốc, trong lòng nhói đau, nhưng vẫn dứt khoát quay đầu, xoay người lướt đi.

“Sư tỷ!” Nhược Hư trong lòng khẽ gọi một tiếng. Hắn rất muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện mình không đủ dũng khí, cuối cùng chỉ còn cách ngây ngốc nhìn nàng đi mất. Tà áo tím lã lướt tung bay , hình ảnh tiên nữ này thật sự đã khắc sâu trong lòng hắn.

“Hứa công tử nhận ra nàng à?” Giang Thanh Nguyệt chợt hỏi nhẹ nhàng.

“A, không, tiểu sinh không biết.” Nhược Hư vội vàng lắc đầu phủ nhận. Hắn nhìn Giang Thanh Nguyệt, trong lòng có chút áy náy, nghĩ thầm mình không nên lừa dối nàng.

“Giang tiểu thư, tiểu sinh cảm thấy hơi mệt nên ngủ trước đây.” Nhược Hư chột dạ, liếc nhìn Giang Thanh Nguyệt, thấp giọng nói, nói xong nằm luôn xuống sàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Giang Thanh Nguyệt dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, thật lâu sau lại thở dài một hơi, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho hắn, sau đó ra khỏi xe ngựa.

Xem raTrương Liệt quả thật không muốn giết người cho nên thương thế của Giang Thiên Khiếu cũng chưa đến nổi trí mạng.

“Nhị đệ, Lăng Phong, các ngươi không cần lo lắng, ta đã không còn gì đáng ngại.” Giang Thiên Khiếu mỉm cười nói.

“Cha, người không sao thật chứ?” Giang Thanh Nguyệt đi tới, ôn nhu hỏi.

“Không có việc gì! Thanh nhi, sao con lại đi ra đây, không phải bảo con không được rời khỏi xe ngựa hay sao? Không còn sớm nữa, con mau nghỉ ngơi đi.” Giang Thiên Khiếu ngầm ra dáng vẻ tức giận.

“Cha, vì con lo lắng cho người thôi.” Giang Thanh Nguyệt nhỏ nhẹ phân trần.

“Thực không còn biện pháp gì đối với con nữa.” Giang Thiên Khiếu khẽ thở dài, không nói gì nữa.

“Cha, Hoa tiên tử tại sao lại giúp chúng ta? Chúng ta từ trước đến nay đâu có quan hệ gì với Hoa Sơn?” Giang Lăng Phong có chút khó hiểu bèn hỏi.

“Cha cũng không biết, bất quá, Hoa Sơn trước giờ đứng đầu danh môn chính phái, có lẽ không quen nhìn nhân sĩ hắc đạo làm càn.” Giang Thiên Khiếu trả lời.

“Nhưng đại ca à, đệ thấy có chỗ cũng không hợp lý, Hoa Sơn tựa hồ đối với chúng ta quá tốt, như Hoa tiên tử nói lúc nãy, thì khẳng định từ nay về sau sẽ không có ai dám đối phó với chúng ta nữa.” Chính là tiếng của Giang Thiên Hải.

“Có lẽ ‘Ở hiền gặp lành’ thôi.” Giang Thanh Nguyệt lẩm bẩm nói.

“Chỉ mong được như thế, bất quá chúng ta cũng nên cẩn thận một chút, mặc dù Hoa tiên tử đã giúp chúng ta nhưng ta lo lắng sẽ có người âm thầm xuống tay.” Giang Thiên Khiếu nói, “Chỉ còn hai ngày nữa chúng ta sẽ đến Trường An, khi đó nhiệm vụ của chúng ta cũng có thể xem là đã hoàn thành.”

“Cha à, người ký tiêu ấy rốt cuộc là ai vậy?” Giang Lăng Phong nhịn không được lại một lần nữa hỏi về vấn đề này. Hắn đã hỏi vài lần nhưng Giang Thiên Khiếu vẫn một mực không nói cho hắn biết.

“Kỳ thật ta cũng không biết y là ai, chỉ biết đó nhất định là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp.” Giang Thiên Khiếu trên mặt lộ vẻ kì quái, thanh âm tựa như trôi về một nơi xa xăm nào đấy, phiêu phất bất định.

“Cha, cái truyền thuyết về Tình Kiếm ấy liệu có phải là sự thật không?” Giang Lăng Phong sau nửa ngày trầm mặc, lại hỏi tiếp.

“Có lẽ là thật đấy.” Giang Thiên Khiếu trả lời.

Xưa kia, có một bậc thầy rèn kiếm say mê kiếm một cách điên cuồng, hắn thề phải làm ra một thanh kiếm tuyệt thế vô song, hắn tìm mãi tìm mãi cuối cùng cũng được một khối huyền thiết ngàn năm, bèn tỉ mỉ rèn suốt ba năm lẻ bốn mươi chín ngày, mắt thấy đại công sắp cáo thành nhưng cuối cùng hắn lại phát hiện, thanh kiếm này thủy chung không thể xuất thế. Bất luận hắn đã thử chế tạo lại nhiều lần trong hỏa lò nhưng rốt cuộc vẫn chỉ tạo ra một nửa thành phẩm, vĩnh viễn không đạt được cái hiệu quả như trong dự tưởng của hắn.

Sau đó, nhờ một quyển sách, hắn biết được muốn thần binh xuất thế phải có một vật còn sống làm tế lễ, mà chất lượng của tế phẩm lại thường quyết định cho linh tính sau cùng của bảo kiếm. Vì vậy, hắn lại trù trừ, không biết lấy vật gì làm tế phẩm mới thích hợp, thế là ba năm nữa lại trôi qua, hắn ngày một tiều tụy hơn nhưng vẫn chưa đến được với thành công.

Có một nữ hài rất yêu hắn, luôn ở bên cạnh hắn, có điều trong lòng hắn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kiếm, hoàn toàn không đoái hoài gì đến nàng. Rốt cuộc một ngày nọ, nàng vì không đành lòng nhìn hắn ngày thêm tiều tụy, lại càng đau khổ khi thấy hắn đối đãi vô tình với mình, thừa dịp hắn không chú ý, nàng đã nhảy vào ngọn lửa hừng hực của hỏa lò. Trong khoảnh khắc đó, trời đất như tối sầm lại, thần binh rốt cuộc cũng xuất thế. Tuy nhiên hắn cũng hiểu ra rằng, hắn đã mãi mãi mất đi người hắn yêu thương nhất, ba năm sau cũng vì buồn bực mà qua đời. Thanh kiếm này chính vì mối tình si của người thiếu nữ kia nên được người đời sau mệnh danh là Tình Kiếm.

Theo truyền thuyết, Tình kiếm này có một loại công năng kì diệu. Nếu có được Tình kiếm thì từ nay về sau, bất luận là nam hay nữ đều có thể cũng người mình yêu thương bên nhau trọn đời. Bất quá, điều này cũng chỉ là truyền thuyết chưa ai chứng thực qua.

Mà trên giang hồ còn có một lời đồn, đó là Tình kiếm ẩn chứa một bí mật cực lớn, một khi phá giải được bí mật đó thì võ công có thể nói là không địch thủ, tài phú hằng hà sa số cũng theo đó tìm đến, vì vậy thanh kiếm này mới bị nhiều người tranh đoạt như vậy.

Nhược Hư kì thật không ngủ. Trên thực tế, hắn căn bản là không ngủ được. Mười mấy năm qua, có một hình ảnh cứ hiện diện, ám ảnh mãi trong tâm tư của hắn.

Hắn vốn là cô nhi, chính Hoa Ngọc Loan đã mang hắn về nhà. Năm đó, hắn năm tuổi, Hoa Ngọc Loan lên tám còn Hoa Ngọc Phượng lên sáu.

Hoa Ngọc Loan và Hoa Ngọc Phượng thật ra đều đối đãi với hắn rất tốt, nhưng có một ngày Hoa Nhược Hư lại phát hiện ra bản thân mình yêu Hoa Ngọc Loan đến không cứu vãn được. Vì thế, hắn bắt đầu tránh né nàng bởi hắn tự thấy mình không xứng đáng với Hoa Ngọc Loan.

Kiếm thuật của Hoa Ngọc Loan có thể xem là thiên tài, Hoa Thiên Vân từng tiên đoán rằng trong mười năm nữa nàng nhất định có khả năng vượt qua ông. Ông nói điều này vào lúc Hoa Ngọc Loan mới mười sáu tuổi, bây giờ đã năm năm trôi qua. Trong khi đó, Nhược Hư không biết vì nguyên nhân gì mà không có hứng thú luyện tập võ công, nhưng đối với chút ít thi từ lại cảm thấy hứng thú. Hoa Thiên Vân từng muốn ép hắn học võ, nhưng lại bị Giác Viễn thiền sư khuyên can, ông nói hết thảy mọi việc đều do ý trời. Hoa Thiên Vân vốn rất tín nhiệm Giác Viễn thiền sư nên Nhược Hư đến giờ vẫn không học được võ công.

Ý niệm yêu thương của Nhược Hư đối với Hoa Ngọc Loan ngày một mãnh liệt, nhưng lại ngày càng cảm thấy tự ti, đến nỗi về sau hắn tránh mặt luôn cả nàng. Đến khi Hoa Ngọc Loan tuyên bố lấy võ chiêu thân thì hắn rốt cuộc lại hối hận không kịp. Mắt thấy người con gái hắn yêu thương phải gả cho kẻ khác, hắn nghĩ hắn phải làm một chuyện gì đó. Vì vậy mặc dù không có võ công hắn vẫn muốn lên đài cùng Phong Quá Vân tỉ thí.

“Sư tỷ, ta chỉ thầm mong người có thể biết được, ta thật sự rất yêu người.” Nhược Hư trong lòng ngẫm nghĩ, “Ít nhất ta cũng đã gắng đấu tranh rồi, như vậy trái tim của ta cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.” Nhưng Nhược Hư làm sao biết được, hắn từ đầu đến cuối đều đã sai rồi. Hắn nghĩ Hoa Ngọc Loan không yêu hắn nhưng lại chẳng biết Hoa Ngọc Loan hận hắn đến nay vẫn vô tình, chỉ đến khi nghe được câu nói của Nhược Hư lúc trọng thương, nàng mới hiểu được tâm ý của hắn.

Tình Kiếm - Chương #2