Chương 1: Tình Mãn Hoa Sơn


“Tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ” (1)

Tây Nhạc Hoa Sơn nằm trong địa phận tỉnh Thiểm Tây, còn Hoa Sơn kiếm phái ngụ tại Hoa Sơn đỉnh.

Chưởng môn Hoa Sơn kiếm phái là Hoa Thiên Vân, mười tám tuổi xuất đạo, hai mươi tuổi đứng đầu Long bảng, hai mươi lăm tuổi tiếp nhiệm Hoa Sơn. Năm ông ba mươi tuổi, Hoa Sơn đã vượt lên đứng đầu thất đại môn phái, thanh danh vượt qua cả Thiếu Lâm, Võ Đang; cùng năm ấy lại phát động kỳ Hoa Sơn luận kiếm, cứ năm năm tổ chức một lần, tính đến nay đã được mười năm. Hoa Sơn luận kiếm lần thứ ba đã sắp bắt đầu, cao thủ khắp nơi đều tụ hội về Hoa Sơn, cảnh tượng thật là náo nhiệt, phi phàm.

Hoa Sơn luận kiếm không phải dành cho tất cả mọi người trong võ lâm, mà chỉ hướng đến những cao thủ trẻ dưới hai mươi lăm tuổi. Mặc dù xưng là luận kiếm, nhưng cũng không giới hạn ở kiếm, cũng bởi sự hạn chế về tuổi tác trên mà mãi cho đến giờ vẫn chưa có người nào khả dĩ chiến thắng hai lần, bất quá năm nay đã có người mang hy vọng.

Phong Quá Vân, năm nay hai mươi ba tuổi, năm năm trước đứng đầu tại Hoa Sơn, bây giờ quay lại đã trở thành cao thủ đệ nhất trong Long bảng. Tuy nhiên, mục đích đến đây của hắn không phải để chiến thắng mà là vì một người con gái.

Nhân vật nổi danh nhất tại Hoa Sơn phái tuyệt không phải là đương kiêm chưởng môn Hoa Thiên Vân mà chính là đôi bảo bối nhi nữ của ông: Hoa Ngọc Loan và Hoa Ngọc Phượng.

Trên khắp giang hồ, ai mà chẳng nghe qua danh tiếng của Vô tình tiên tử Hoa Ngọc Loan và Ôn nhu tiên tử Hoa Ngọc Phượng. Hoa Ngọc Loan sỡ dĩ được cho là vô tình cũng vì Phong Quá Vân đã theo đuổi nàng hơn năm năm nhưng nàng vẫn chẳng thấy ở hắn nửa điểm nào thuận mắt. Nàng đối với hắn trước sau vẫn lạnh như băng.

Nghe nói, Hoa Ngọc Loan chỉ cười với duy nhất một người, mà người đó cũng chính là muội muội của nàng, Ôn nhu tiên tử Hoa Ngọc Phượng. Hoa Ngọc Phượng trời sinh đã tốt bụng, đối với bất cứ ai cũng đều tươi cười vui vẻ, nàng trời sinh còn có một loại khí chất và mỵ lực càng khiến người khác phải thương yêu. Ôn nhu tiên tử tuy ôn nhu nhưng lại làm cho rất nhiều người phải đau đầu, đặc biệt là người trong hắc đạo, bởi vì nếu ở cùng một chỗ với nàng ta trong thời gian dài một chút, rất có thể sẽ bị nàng ta cảm hóa.

Trên giang hồ từng có một kẻ trộm hoa xú danh vang xa là Hoa Hồ Điệp, một lần nọ đảm sắc nổi lên quyết định có chủ ý đặc biệt đến Hoa gia tỷ muội. Tuy nhiên, sau khi gặp mặt Hoa Ngọc Phượng rồi lại xuất gia đi làm hòa thượng. Cũng vì vậy mà hắn tránh được họa sát thân. Bởi nếu hắn thật sự muốn gây bất lợi cho Hoa Ngọc Phượng, thì lúc hắn còn chưa chạm đến nàng e rằng kiếm của Hoa Ngọc Loan đã tiện thể lấy mất đầu hắn rồi.

Mị lực của Ôn nhu tiên tử lợi hại như vậy nên làm cho chúng nhân trong hắc đạo đau đầu không thôi, bất quá cũng không có cách nào tiếp cận được nàng ta bởi vì Ngọc Loan thời khắc nào cũng ở cạnh bên muội muội, mà võ công của Ngọc Loan thì chỉ có một từ có thể hình dung, chính là “cao thâm khó lường”.

Phong Quá Vân một mực theo đuổi Ngọc Loan, bất quá, điều ai cũng không thể ngờ được chính là Hoa Ngọc Loan đã tuyên bố trước lần Hoa Sơn luận kiếm này rằng, nếu người tài năng nào có thể bài danh đệ nhất tại kỳ Hoa Sơn luận kiếm lần này thì nàng nguyện ý gả cho người đó. Phong Quá Vân mừng rỡ vô cùng, hắn cho rằng Hoa Ngọc Loan rốt cuộc cũng nhận ra tâm ý của hắn, bởi vì phóng mắt khắp thiên hạ, có cao thủ trẻ tuổi nào có thể siêu việt hơn hắn đây? Vì vậy hắn lại một lần nữa tham gia Hoa Sơn luận kiếm.

Khi đối thủ cuối cùng đã ngã xuống lôi đài, Phong Quá Vân cùng lúc như trút được gánh nặng, cõi lòng trở nên vui sướng đến tột độ. Hắn rốt cuộc cũng có thể ôm được mỹ nhân rồi.

Hoa Ngọc Loan, Hoa Ngọc Phượng tỷ muội vẫn chưa xuất hiện. Trọng tài của lần luận kiếm này chính là Thiếu Lâm Tự Giác Viễn thiền sư - sư thúc của đương kim Thiếu Lâm chưởng môn Viên Quang đại sư, vừa là Thiếu Lâm Tự đệ nhất cao thủ và cũng là Thiên bảng đệ nhất cao thủ, mà Hoa Thiên Vân tại Thiên bảng chỉ xếp ở vị thứ hai, bất quá bởi vì Hoa Thiên Vân còn trẻ, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, trong khi Giác Viễn thiền sư ít nhất cũng phải hơn tám mươi tuổi rồi.

Giác Viễn thiền sư đang muốn tuyên bố kết quả, mà thật ra không cần tuyên bố thì mọi người cũng đã biết.

“Lão nạp xin tuyên bố, kỳ Hoa Sơn luận kiếm lần thứ ba này, người thắng cuộc chính là…”

“Khoan đã”, một tiếng kêu trong trẻo rõ ràng truyền đến, thanh âm không cao lắm, bất quá ở đây có vô số võ lâm cao thủ, tự nhiên có thể nhận ra phương hướng mà tiếng nói ấy phát ra. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía góc đài, chỉ thấy một bạch y thiếu nên đang chậm rãi hướng lên đài đi tới.

Toàn thân vận nho trang, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại tựa hồ thiếu đi một ít khí khái nam tử hán. Cách ăn mặc thư sinh của hắn càng lộ ra mùi sách vở nồng nặc, so với mọi người ở đại hội này hoàn toàn không ăn nhập tí nào.

Đám đông trở nên sôi nổi, bởi vì hắn chỉ dùng cầu thang bộ để lên đài mà không dùng đến khinh công. Nhìn những bước chân nhẹ tênh của hắn, người ta không thể không hoài nghi, rốt cuộc người thiếu niên này có biết võ công hay không.

“Thiền sư, ta muốn cùng Phong đại hiệp tỉ thí, xin ngài hãy khoan tuyên bố kết quả.” Thiếu niên hướng về phía Giác Viễn thiền sư vái chào thật sâu.

“Nhược Hư, ngươi thật sự muốn tỉ thí à?” Hóa ra Giác Viễn thiền sư đã nhận ra thiếu niên này, sự thương tiếc phảng phất trong ánh mắt hiền từ của ngài.

“Thiền sư, ta đã đã quyết định rồi.” Thiếu niên tên Nhược Hư kiên quyết gật đầu.

“Được rồi.” Giác Viễn thiền sư biết người thiếu niên này không chỉ một ngày, ngài hiểu tính cách của hắn, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được.

“Tự cổ đa tình không dư hận.” Nhược Hư thì thào câu thơ ấy rồi ngã xuống. Phong Quá Vân rất đỗi kinh ngạc, y không ngờ được đối thủ lại không có võ công. Trong lúc nhất thời, cảm giác của y có chút không tiếp thụ kịp, y thật không muốn ra tay giết chết thiếu niên này, nhưng với dáng vẻ hiện tại, hắn dường như không thể sống nổi nữa, một màn huyết hoa tươi thắm vẩy lên giữa không trung, nhuộm thắm tà áo trắng của thiếu niên trong lúc hắn còn đang rơi xuống, mắt thấy đã sắp chạm vào mặt đất đến nơi rồi.

Bỗng dưng, mọi người chỉ cảm thấy một bóng tím nhàn nhạt lóe lên trước mắt, trên lôi đài lúc này đã xuất hiện thêm một người, trong sát na thân thể của thiếu niên áo trắng sắp sửa tiếp xúc với mặt đất đã được người ấy đỡ lấy.

“Sư tỷ, kỳ thật ta chỉ muốn làm điều tốt cho tỷ.” Thiếu niên trên mặt lộ ra một tia vui mừng, vừa thở hổn hển vừa nói, thanh âm ngày càng yếu, cuối cùng đã ngất đi. Mọi người lúc này hiển nhiên đều thấy rõ, người đã giúp đỡ vị thiếu niên vừa rồi là một thiếu nữ áo tím, mặc dù xinh đẹp như hoa nhưng lại lạnh tựa băng sương, rất nhiều người đã nhận ra đó chính là vô tình tiên tử Hoa Ngọc Loan.

Hoa Ngọc Loan nét mặt lạnh như băng, bất quá ngọc chỉ lại gấp gáp điểm lên vài chỗ trên người thiếu niên nọ giúp máu ngừng chảy. Đột nhiên, trên khóe mắt của nàng ứa ra một dòng lệ.

“Ngọc Loan, ta.. ta đích thực không cố ý giết hắn” Phong Quá Vân vội vàng phân bua, trong lòng hắn có tư vị gì đó rất lạ không biết phải nói ra sao. Vô tình tiên tử đã khóc vì người khác, nhưng người ấy không phải là hắn mà là thiếu niên lạ lẫm kia.

“Ta còn phải đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình.” Hoa Ngọc Loan khẽ cúi đầu, thừa dịp mọi người không để ý mau chóng lau đi dòng lệ, ôm lấy thân thể thiếu niên kia, xoay người định rời đi.

“Ngọc Loan” Giác Viễn thiền sư hô lớn, thân ảnh vừa động đã chuyển thân đến trước mặt nàng.

“Con mau đưa cho hắn ăn cái này, có lẽ còn có thể bảo toàn cho hắn một mạng sống.” Nói đoạn, Giác Viễn thiền sư đưa cho nàng một viên dược hoàn màu đỏ, mùi thơm ngát xông vào mũi, xem ra không phải là vật tầm thường.

“Đại hoàn đan!” trong đám đông có kẻ cúi đầu hô lên, trong giọng nói còn chứa đựng sự hâm mộ. Đại hoàn đan là Thiếu Lâm thánh dược, nổi tiếng về việc có thể hồi phục xương thịt người chết, người luyện võ uống vào càng tăng thêm mười năm công lực, bất quá số lượng lại cực ít, người thường khó mà tìm được.

Nhược Hư cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn vô lực.

“Ta còn chưa chết sao?” Nhược Hư thì thào nói. Hắn cố mở to mắt, đột nhiên bị hấp dẫn bởi nội dung mà hai cô gái đang trò chuyện, hắn biết đó chính là hai tỳ nữ của Hoa Ngọc Phượng: Hàm Tuyết và Hàm Sương.

“Thiếu gia sao vẫn chưa tỉnh chứ? Cũng đã nhiều ngày lắm rồi.” Hàm Tuyết nói, trong thanh âm đượm chút âu lo.

“Thiếu gia hắn bất tỉnh không chừng là chuyện tốt, nếu biết ngày mai đại tiểu thư sẽ thành hôn, người tỉnh lại chắc chắn càng khó chịu hơn.” Hàm Sương thở dài, ánh mắt tỏ vẻ đồng tình. Nhược Hư cảm thấy như sét đánh ngang tai, Hàm Tuyết, Hàm Sương về sau còn nói gì đó hắn không biết, hắn cố gắng ngồi dậy, trong lòng chỉ có một ý nguyện đó là lập tức rời khỏi đây, càng xa càng tốt. Hắn không thể nhìn cảnh vị sư tỷ mà hắn yêu thích nhất sẽ thành hôn cùng người khác. Không biết khí lực ở đâu ra, hắn trở mình, leo qua cửa sổ ra ngoài sân, lảo đảo chạy xuống chân núi.

Một con đường rộng lớn, uốn lượn khúc chiết dẫn xuống chân núi Hoa Sơn. Xa xa, một đội nhân mã đang tiến tới, tinh kỳ phấp phới tung bay, không ngừng đồng thanh hô lớn: ĐẠI – GIANG – UY – VŨ.

Phía trước đội xe là hai người cưỡi ngựa đi song song nhau, bên trái là một người ước chừng năm mươi tuổi, râu trắng dài ngang ngực, trên mặt chằng chịt nếp nhăn, tựa như đã kinh qua không biết bao nhiêu phong sương nhưng cả người lại toát lên một vẻ quắc thước, huyệt thái dương gồ cao, hai mắt tinh quang lấp lánh, hữu thần sáng ngời, không giận mà uy. Người còn lại là một thanh niên trẻ tuổi vào khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, môi hồng răng trắng, diện mạo tuấn tú, mày kiếm phủ mắt, ngọc thụ lâm phong, đích thị là một mỹ nam tử.

Phía sau hai người là hơn mười cỗ xe ngựa sàn lót cỏ bồng, trên mỗi xe đều chất lên hai cái rương lớn. Xung quanh mỗi xe ngựa đều có bốn đại hán hộ tống. Cuối đội xe còn có một cổ xe ngựa sặc sỡ đóng kín, theo sau là mười nam tử mang kiếm.

“Uy” người trẻ tuổi phía trước khẽ quát, ghìm dây cương, ngừng lại.

“Lăng Phong, có chuyện gì vậy?” Người lớn tuổi ngừng lại, vì thế cả đoàn xe cũng không đi nữa.

“Cha, người xem, bên kia hình như có người ngã trên mặt đất.” Theo tay hắn chỉ, cách đó không xa lờ mờ hiện ra bóng một bạch y nhân đang nằm sóng soài trên mặt đất.

“Lăng Phong, con đi xem thử ra sao, nhớ phải cẩn thận.” Người lớn tuổi nói.

Lăng Phong xoay người nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, chớp lóe chạy đi. Sau một lúc, hắn trở về đoàn xe, nhưng trên tay lại mang thêm một người.

“Cha, người này bất tỉnh rồi, chúng ta cứu hắn chứ?” Trên tay Lăng Phong chính thị là một thiếu niên áo trắng.

“Đại ca” một gã đại hán áo lam vào khoảng trung niên tiến tới trước, “Đại ca, người này lai lịch không rõ ràng, chúng ta hay là mặc kệ hắn, để tránh ….”

“Nhị thúc, ta xem qua thể nội của hắn không có một tia chân khí nào hết, chắc là không có vấn đề gì đâu.” Lăng Phong nói.

“Lăng Phong à, giang hồ hiểm ác, không ai lường được, chúng ta tốt nhất nên cẩn thận một chút.” Vị trung niên đại hán được Lăng Phong gọi là nhị thúc này đang ra vẻ giáo huấn hắn.

“Nhị đệ, Lăng Phong, các người không cần tranh cãi nữa.” Người lớn tuổi nhẹ nhàng khoát tay, ngăn cản bọn nọ tiếp tục tranh luận, “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, ta hành tẩu giang hồ đã ba mươi năm, luôn lấy nhân nghĩa làm trọng, nay thấy chết mà không cứu chính là bất nhân. Mặc dù chuyến đi lần này có thể gặp nhiều nguy hiểm nhưng không thể vì thế mà làm trái với những nguyên tắc của ta trước đây. Lăng Phong, để ta xem thử hắn thế nào rồi!”

“Vâng, thưa cha, con đã xem xét, thân thể hắn rất suy yếu, nhưng không có gì trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn thì sẽ hồi phục.” Giang Lăng Phong nói đoạn đem thiếu niên trên tay đến. Giang Thiên Khiếu bắt mạch một lát, gật gật đầu, nói: “Lăng Phong, con nói không sai, bảo Thanh nhi quan tâm đến hắn một chút.”

“Cha, có việc gì vậy?” chiếc rèm của cổ xe ngựa sau cùng kia đột nhiên hé mở, lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ kiều diễm.

“Thanh muội, người này đang hôn mê, cơ thể hư nhược, trước tiên để hắn ở chỗ muội cho hắn tĩnh dưỡng một chút.” Giang Lăng Phong đến trước xe ngựa, mang thiếu niên đó bỏ vào trong xe ngựa của cô gái, cô gái không nói gì, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng rụt vào trong.

“Cha, chúng ta tiếp tục đi thôi.” Giang Lăng Phong cung kính nói, Giang Thiên Khiếu phất tay, cho ngựa chạy về phía trước, hào sảng hô lớn: ĐẠI—GIANG—UY--VŨ.

Đoàn người ngựa tiếp tục tiến về phía trước, ở phía sau đột nhiên xuất hiện một tử y thiếu nữ, sắc mặt u oán, ngẩn ngơ nhìn đoàn người đang đi xa dần.

“Tỷ tỷ, đã quan tâm đến hắn như vậy sao lại còn khổ sở tổn thương hắn nữa chứ?” tiếng than thở nhẹ nhàng vang lên, một thiếu nữ trong trang phục khiết bạch không vương bụi trần xuất hiện, trên gương mặt thanh lệ là làn da tươi tắn mịn màng như da hài tử, gió núi thổi qua làm tà áo tung bay dễ khiến người ta có một loại cảm giác thánh khiết, cao quý.

“Ta không muốn hắn không có chí tiến thủ như vậy, ta chỉ muốn làm điều tốt cho hắn.” Tử y thiếu nữ yếu ớt đáp.

“Tỷ tỷ, nếu tỷ thật sự yêu hắn thì tỷ không nên đối xử với hắn như vậy.” Bạch y thiếu nữ lắc đầu, “muội biết tỷ sẽ không nghe muội, nhưng mà, tỷ có nghĩ đến một ngày nào đó tỷ sẽ hối hận không?”

“Nếu hắn thật sự yêu ta, hắn sẽ không để ta phải hối hận đâu.” Tử y thiếu nữ bình thản nói.

“Thế sự khó lường, rất nhiều sự việc chúng ra không đoán trước được.” Bạch y thiếu nữ ôn nhu đáp, “huống chi hắn không có võ công, bây giờ lại ly khai Hoa Sơn, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì có hối hận cũng chẳng kịp”

“Duyên phận là do trời định, nếu hắn là của ta thì sẽ nhất định có ngày trở lại bên ta.” Tử y thiếu nữ ảm đạm trả lời.

“Đại Giang tiêu cục hành tẩu đã hơn hai mươi năm chưa một lần thất thủ, nhưng mà lần này lại tiếp nhận một chuyến hàng lẽ ra không nên nhận, hơn mười năm cơ nghiệp có thể bị hủy bất cứ lúc nào, hắn được Đại Giang tiêu cục cứu, là họa hay phúc chúng ta không đoán trước được.” Bạch y thiếu nữ lại chậm rãi nói.

“Ta tin rằng ở hiền nhất định sẽ gặp lành.” Tử y thiếu nữ vẫn nhàn nhạt đáp, tuy nhiên trong đôi tròng mắt sáng ngời lại ánh lên một tia lo lắng.

“Tỷ tỷ đã nói như vậy, muội đây cũng không còn gì để nói nữa.” Bạch y thiếu nữ khẽ thở dài một hơi, xoay người phiêu nhiên rời khỏi.

Tử y thiếu nữ ngơ ngác đứng lặng hồi lâu, đột nhiên cấp tốc chuyển thân hướng về phía đội xe mà đuổi theo..

“Mạnh mồm lại mềm dạ, tỷ rốt cuộc cũng không thể bỏ rơi hắn. Tỷ tỷ, khi nào tỷ mới có thể thay đổi được tính tình của mình đây!” Bạch y thiếu nữ hốt nhiên lại xuất hiện nơi chân núi, nhìn theo bóng lưng của tử y thiếu nữ xa dần, nàng nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.

Nhược Hư khẽ mở mắt, bên tai truyền đến tiếng bánh xe lộc cộc. Bằng cảm giác, hắn đoán mình đang nằm trên xe ngựa, bất quá cũng thật êm ái, không hề có chút giằng xốc nào. Hắn thoảng ngửi thấy một tia u hương vô cùng dễ chịu.

“Ngươi tỉnh rồi à, trước tiên không nên cử động, thân thể ngươi bây giờ rất suy yếu, để ta bón cho ngươi chút cháo nhé.” Bên tai hắn truyền đến một giọng nói hết sức ôn nhu. Nhược Hư khẽ ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là một cô gái toàn thân vận y phục màu đen nhưng dung nhan như đẹp như hoa, đang quan tâm nhìn hắn.

“Đa tạ tiểu thư đã cứu mạng, tiểu sinh Hứa Nhược vô cùng cảm kích.” Nhược Hư gắng gượng đứng dậy hành lễ.

“Đừng, đừng cử động” cô gái ấn hắn xuống, nhìn hắn như trách móc, “Ngươi đó, nói mà ngươi chẳng chịu nghe lời, ngươi muốn tự mình hại thêm cho thân thể vốn đã chịu tổn thương của mình hay sao” Giọng nói có ý trách móc nhưng lại hàm chứa sự ân cần, Nhược Hư trong lòng đau xót vô cùng: “Sư tỷ ơi, nếu người cũng đối đãi với ta như vậy thì tốt biết mấy.”

“Đa tạ tiểu thư, xin hỏi tên họ của tiểu thư là gì để tiểu sinh có thể ghi nhớ đại ân.” Nhược Hư tuy không thể đứng dậy nhưng vẫn nằm đấy chắp tay thi lễ.

“Ngươi đúng thật là ngốc tử mà, nói chuyện sao lại khách sáo như vậy chứ!” cô gái thẹn thùng nói, “Ta tên Giang Thanh Nguyệt, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Nguyệt cũng được.”

Ngừng một chút, cô gái lại nói tiếp: “Tên của ngươi lạ thật à nha, cần chi nhiều người gọi ngươi là Hứa Nhược chứ, thân thể của ngươi cũng đã đủ hư nhược rồi, đúng là người cũng như tên a. Thôi, không nói nữa, ngươi trước tiên phải ăn một chút gì đó để bồi bổ cơ thể.” Nói đoạn đứng dậy, bưng đến một chén nước nhỏ, bên trong săm sắp hơn nửa bát tỏa ra một mùi cháo loãng thơm phưng phức.

“Đa tạ Giang tiểu thư, tiểu sinh tự dùng được rồi” Nhược Hư vội vàng nói.

“Đã nói người đừng cử động mà, không được nhiều lời nữa.” Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nổi giận, Nhược Hư rùng mình nhìn nàng, rốt cuộc cũng không nói nữa, yên lặng để nàng săn sóc.

“Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, khi tỉnh lại sẽ thấy đỡ hơn.” Giang Thanh Nguyệt cuối cùng cũng đút hắn ăn xong, đứng dậy bình thản nói. Nhược Hư tựa hồ muốn nói gì nữa, đột nhiên có cảm giác tê rần, cơn mệt mỏi rã rời từ đâu ập đến, trong chốc lát đã khiến hắn thiếp đi.

“Lớn như vậy rồi mà cũng không biết tự săn sóc nữa!” Nhìn gương mặt thiêm thiếp của Nhược Hư, Giang Thanh Nguyệt khẽ thì thào.

---------------------------

(1): Trong năm ngọn núi lớn (Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn) thì Hoa Sơn nổi tiếng nhất về độ hiểm trở, đường lên núi uốn lượn khúc chiết, dài đến 12 Km, cả ba mặt đông - nam - tây đều là vách núi dựng đứng, chỉ duy trụ đỉnh nơi bắc phương là có khuynh hướng nghiêng xuống mở ra một con đường lên núi, vì thế mới có câu ngạn ngữ "Tự cổ Hoa Sơn nhất điều lộ" (từ xưa Hoa Sơn chỉ có 1 con đường), lại có lời kể rằng lối vào duy nhất ấy chính do Trầm Hương phá núi cứu mẹ năm xưa mà ra (Bảo Liên Đăng truyện), chung quy cũng để ám chỉ sự gian nan trắc trở trên con đường đăng sơn - Kiếp Nô hợp chú.

Tình Kiếm - Chương #1