Tổng Giám Đốc Đại Nhân Yêu Tôi (6)


Người đăng: phuongtrinh.14121999@

Lê Phong đã từng mơ một giấc mơ.

Trong bóng tối vô tận, hắn cứng ngắc cuộn mình nằm trên đống lá khô ẩm thấp,
cả người run rẩy. Vô luận như thế nào cũng không thể mở mắt ra được, ánh sáng
lúc sáng lúc tối chiếu vào khe mắt khiến cho Lê Phong không thể hoàn toàn chìm
trong giấc ngủ.

Rất lạnh…

Tất cả cảm giác bây giờ của hắn đều chỉ có một chữ “lạnh“.

Rõ ràng biết tất cả chỉ là giấc mộng nhưng lại không có cách nào tỉnh lại,
điều này làm cho Lê Phong cảm giác rất ngột ngạt

Mãi cho đến khi âm thanh kia vang lên một lần lại một lần gọi hắn khôi phục
lại ý thức.

Mí mắt khẽ run. Sau một chút thân thể lại bị nâng lên, một dòng nước ấm ấm vừa
phải chảy vào khoang miệng, sự đau đớn ở cổ họng lập tức tiêu giảm.

Cố gắng mở mắt, nhìn mọi vật đều rất mơ hồ, ngay cả người trước mắt thấy trước
mắt cũng không thấy rõ.

“Còn muốn uống nước?” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Lê Phong lắc đầu, rốt
cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt người đã chăm sóc hắn.

“Mọi chuyện ở công ty anh không cần lo lắng, tôi đã dùng danh nghĩa của anh
làm việc với mấy người kia rồi, cũng đã liên lạc với nhà đầu tư ở bên Mỹ, nguy
cơ tiền vốn lần này đã được giải quyết.” Hạ Lưu thả chậm thanh âm, bàn tay
lành lạnh sờ lên trán Lê Phong, hiếm hoi nở nụ cười thoải mái.

”Đừng có lần sau, nếu anh còn như vậy…tôi rất sợ..” Giọng nói Hạ Lưu đột nhiên
trở nên nghẹn ngào.

Ý thức của Lê Phong cũng dần thanh tỉnh. Hắn nghĩ tới đầu tháng trước, Phùng
Viễn cùng các xí nghiệp liên thủ chiếm trước phân ngạch trên thị trường, ý đồ
chèn ép xí nghiệp Lê thị.

Đã vậy kế hoạch trong nội bộ Lê thị còn nhiều lần bị rò rỉ, trên dưới công ty
đều khốn đốn, nguy cơ thiếu hụt tài chính xuất hiện trùng trùng.

Lê Phong thân là tổng giám đốc Lê thị đương nhiên phải chịu áp lực lớn nhất.
Hai ngày hai đêm hắn không ngừng tự mình gắng gượng chạy tới chạy lui liên hệ
với các công ty đầu tư, cứ như vậy đến tối hôm qua, hắn ruốc cuộc cũng kiệt
sức té xỉu.

“Vất vả cho em rồi.” Lê Phong có chút mệt mỏi nhíu mày, Hạ lưu hiểu rõ đi tới
xoa xoa huyệt thái dương cho hắn, nghe xong cô liền phủ nhận nói: ”Không, toàn
bộ đều là công lao của anh.”

Cũng không phải Hạ Lưu khiêm tốn mà chuyện đó thật sự là như vậy.

Từ khi Lê Phong nhận chức tổng giám đốc tới giờ mà nói thì hắn làm tương đối
tốt.

Ở trong hoàn cảnh bị các xí nghiệp khác chèn ép như vậy mà Lê Phong vẫn có thể
chèo lái công ty hoàn mỹ thoát ra được, hơn nữa ở phút cuối cùng còn có thể
mạnh mẽ phản lại một kích.

Còn Phùng Viễn sau này có đau khổ thế nào hơn nữa thì cũng không đến nỗi hắc
hóa đâu nhỉ?

Bởi vì có Hạ Lưu thỉnh thoảng nói vài câu ám chỉ, khiến Phùng Viễn không còn
chần chờ mà nhanh chóng theo đuổi Mạnh Lộ, thuận lợi ôm được mỹ nhân về nhà.

”Anh là người lãnh đạo tài giỏi, Lê thị hơn bảy trăm người, tất cả đều phải
dựa vào anh hết đấy.” Hạ Lưu chầm chậm nói.

Tựa như không quan tâm, lại tựa như có ý.

Đây cũng không phải lần đầu cô nhắc nhở Lê Phong, mà hết lần này đến lần khác
nhắc nhở hắn phải có trách nhiệm.

Bởi vì Hạ Lưu sợ Lê Phong đột nhiên chập mạch nổi hứng mà làm ra những việc
ngoài dự tính, ví dụ như… đi vùng núi dạy học chẳng hạn!

”Hạ thư ký, tài ăn nói của em càng ngày càng tốt.” Trên giường bệnh, Lê Phong
ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì thân thể suy yếu, vẻ mặt hắn có chút nhợt nhạt không
còn vẻ lạnh lùng, trong giọng nói cũng thiếu đi vài phần khí thế tổng giám
đốc.

”Tôi có làm cháo thịt, anh ăn đi.” Hạ Lưu không cho Lê Phong chút mặt mũi, tự
nhiên lấy chén cháo từ hộp giữ ấm ra, ”Thật tốt quá, cháo vẫn còn nóng.”

” …. “

Lê Phong nhìn Hạ Lưu múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng hắn, im lặng, tự
mình lấy lại cái muỗng, không nhanh không chậm bắt đầu ăn.

”Quần áo của anh - tôi cũng cầm đến rồi. Anh ăn xong thì có thể đi tắm thay
quần áo.” Hạ Lưu bị Lê Phong cự tuyệt đút đồ ăn dường cũng thành thói quen, cô
lại đứng dậy lấy thuốc đưa đến trước mặt hắn.

”Ăn xong thì nhớ phải uống thuốc.“

Lê Phong cầm chén đặt sang một bên, lấy khăn lau miệng, mắt cũng không nhìn Hạ
Lưu một cái, đứng dậy đi đến bàn máy tính bên cạnh giường.

”Hôm nay và ngày mai, ít nhất là hai ngày anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt,
không cần quan tâm đến công việc.“

Hạ Lưu trực tiếp rút dây máy tính, rất có dũng khí đối mặt Lê Phong.

Lê Phong nhàn nhạt liếc Hạ Lưu một cái, không nhanh không chậm nói: ”Hạ thư
ký, lúc cô kí vào hợp đồng, tôi nhớ không lầm thì trong đó có ghi rõ giới hạn
công tác của thư kí là gì đi?“

“Anh… là nghĩ tôi quản nhiều sao?” Hạ Lưu kinh ngạc nhìn hắn, biểu tình có
chút bi thương.

Lê Phong đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay tùy ý vòng trước ngực, nhàn
nhã ngồi.

“Vị trí mỗi người khác nhau nên trách nhiệm cũng không giống nhau, chỉ cần bản
thân làm tốt vị trí của mình là được rồi. Những lời này … cô hiểu chứ? ”

Hạ Lưu cúi đầu, lên tiếng,“Vâng.”

“Thân là thư ký, cô tại sao phải làm những chuyện ngoài phạm vi công tác? Cô
nghĩ rằng tôi sẽ hào phóng tăng lương cho cô?”

Tính tình của Lê Phong cũng không được tốt. Bình thường sẽ duy trì trạng thái
băng sơn ít nói, thế nhưng nếu có một ngày tâm tình không tốt hoặc là …đến
thời điểm kiêu ngạo lên, lời nói ra thật có thể khiến người khác gượng chết.

Giờ phút này, hắn cứ như vậy, đầu hơi nghiêng, lấy biểu tình cực kỳ lãnh ngạo
nhìn Hạ Lưu, miệng nói ra những lời cực kỳ ác ý.

“Tôi không phải vì tăng lương.” Hạ Lưu ngồi xổm bên chân Lê Phong, nhìn thẳng
vào hắn.

”Tôi chỉ là… không khống chế được muốn vì ngài làm một số chuyện.” Cô tựa như
đang lẩm bẩm, nói chuyện không thể nghe rõ điều gì,” Tôi...”

Hắn nhìn cô, đôi mắt màu đen híp lại, lông mi khẽ chớp che đậy nội tâm mà hắn
luôn khắc sâu trong lòng.

“Hạ thư ký!”

“Nếu bây giờ cô muốn làm việc này, nên ngồi trên một vị trí thích hợp.”

”Tôi nghĩ cô thật thích hợp trở thành Hạ bảo mẫu. ”Lê Phong nhàn nhạt mở
miệng, lại khiến cho người ta vô lực đỡ trán vì một câu nói.

Không chờ Hạ Lưu trả lời, hắn nói tiếp: ”À...Không được! Cô là người có học
vấn cao, làm bảo mẫu có như điểm nhân tài không được trọng dụng rồi.”

Nhướng mi một cái, giọng nói Lê Phong không chút phập phồng:

”Ừm, tôi nghĩ cô làm Lê phu nhân là hợp nhất.”

Hạ Lưu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lê Phong, trầm mặc hồi lâu, khóe môi nhịn
không được khẽ giơ lên, sau lại ngày càng mở rộng, rốt cục không chút nào che
giấu sung sướng mà bật cười.

”Ngài là… đang tỏ tình sao?

Đối với cách nói này, hắn không chút lưu tình lựa chọn phủ nhận, bình tĩnh trả
lời câu hỏi của Hạ Lưu:

”Không phải!”

Thoáng thấy Hạ Lưu cụp mắt xuống, hắn lúc này mới không chút hoang mang bổ
sung một câu:”Đây là cầu hôn. ”

”Hạ thư ký! Em nguyện ý không?”

[Chúc mừng cô thu được 5 điểm hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100.]

[Chúc mừng cô thành công thu phục nam chính tổng giám đốc Lê Phong! Nhiệm vụ
có độ khó C, cộng thêm cô hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh là tác hợp nữ chính và
nam phụ, hoàn thành độ 120%.]

Bên tai Hạ Lưu vang lên tiếng pháo nổ chúc mừng, hệ thống quân sung sướng
thông báo tin tức nhiệm vụ thu phục đã hoàn thành.

Hạ Lưu cũng không có lập tức lựa chọn rời đi, tuy rằng đến lúc đó nguyên bản
nữ phụ sẽ tiếp tục cùng nam chính happy ending nhưng vì hoàn thành cao hơn dự
tính, Hạ Lưu còn tính toán làm một ít chuyện.

Ba năm sau.

”Theo thông tin mà phóng viên điều tra, hiện tại tổng giám đốc Lê thị đã lấy
danh nghĩa cá nhân quyên góp cho trẻ em thất học những bảy mươi triệu nhân dân
tệ, đầu tư xây dựng 119 trường tiểu học Hy Vọng tại các vùng núi nghèo khó,
quả thật là cống hiến lớn vì sự nghiệp giáo dục. ”

“…. ”

Hạ Lưu ngồi dựa trên ghế sô pha, cúi đầu khẽ mỉm cười, dịu dàng xoa bụng của
mình.

”Đứa nhỏ này thật ngoan ngoan, không khiến em phải chịu tội.” Lê Phong nhìn
động tác của Hạ Lưu, thản nhiên nói, vẻ mặt không tự chủ được mà dịu xuống.

”Em hơi mệt, anh qua đây ngồi một chút được không?” Hạ Lưu hướng Lê Phong vẫy
vẫy tay, người sau cũng không nói gì thêm, bỏ xuống báo biểu, trực tiếp ngồi
cạnh Hạ Lưu.

“Cho em dựa vào một lúc, rất buồn ngủ.”

”Sao không về phòng rồi ngủ?”

”Em thích như vậy.” Hạ Lưu điều chỉnh tư thế một chút, cẩn thận nằm xuống, nhẹ
nhàng gối đầu lên đùi Lê Phong.

Lê Phong không hề cử động, chỉ dịu dàng đặt tay lên bụng cô, cùng cô mười ngón
tay giao nhau, nắm thật chặt, rồi cứ duy trì tư thế đó.

“Gặp lại sau, Lê tổng.” Hạ lưu nhẹ nhàng nói, âm thanh phảng phất như một làn
gió thổi qua.

[Rời khỏi thế giới tổng giám đốc đại nhân yêu tôi? Yes or No]

[Yes!]

[Chúc mừng cô đã rời khỏi thế giới tổng giám đốc, hoàn thành nhiệm vụ độ
200%.]

Ý thức Hạ Lưu lập tức rời khỏi thân thể này, vầng sáng quen thuộc liền xuất
hiện.

Cô không quay đầu, từ từ đi vào vầng sáng.


Tìm Kiếm Nam Chính - Chương #6