Tổng Giám Đốc Đại Nhân Yêu Tôi (5)


Người đăng: phuongtrinh.14121999@

Hạ Lưu tới thế giới này đã được 3 tháng, từ buổi tối hôm đó cô xoát độ hảo cảm
đạt tới 75 xong, vị tổng giám đốc lạnh lùng kia tuyệt nhiên không chịu bố thí
cho cô thêm chút hảo cảm nào nữa.

Hạ Lưu cũng không lo lắng, mỗi ngày vẫn công tác như bình thường, cũng thường
nhắn tin cho Lê Phong nhắc nhở hắn mặc thêm áo ấm, hoặc khi hắn tăng ca thì
mang đồ ăn khuya tới. Hạ Lưu không cho rằng những việc này đều là vô ích, cô
chỉ đang chờ cơ hội để hạ gục tổng giám đốc đại nhân.

“Lê tổng, vừa rồi chủ tịch gọi điện thoại tới…”

Còn chưa nói xong, Hạ Lưu nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo của Lê
Phong liền lập tức im lặng, lo lắng nhìn anh ta.

Thật không uổng phí công sức mấy tháng này cô bỏ ra, nhìn thấy khuôn mặt lo
lắng của Hạ Lưu, sắc mặt Lê Phong cũng dịu xuống, nhưng giọng nói vẫn khó nén
sự tức giận:“Ông ta còn nói gì nữa?”

Nhìn thấy ánh mắt của Lê Phong, Hạ Lưu thấp giọng nói: “Lê tổng, hôm nay là
sinh nhật của chủ tịch, chủ tịch muốn anh tới tham gia buổi tiệc tối nay.”

Sinh nhật…

Trong đầu hiện lên một đoạn kí ức, Lê Phong cắn môi, trong phòng bỗng nhiên
trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Qua một lúc lâu, Lê Phong mới bình tĩnh nói: “Tôi không sao, em trở về chỗ
tiếp tục làm việc đi.”

Mãi cho tới khi tan tầm, mọi người trong công ty đều đã về hết, Hạ Lưu vẫn như
cũ ngồi tại bàn làm việc.

Bởi vì, người kia vẫn còn chưa rời khỏi phòng.

Lê Phong vẫn đang xem tài liệu, thậm chí một vài báo cáo nhỏ không cần thiết
cũng bị hắn lôi ra xem. Thông qua một phần bức tường phòng làm bằng thủy tinh
Hạ Lưu cứ như vậy nhìn anh ta, mặt tường bao phủ bởi lớp kính trong suốt hướng
ra thế giới bên ngoài, từ trong văn phòng nhìn ra, từng ngọn đèn cũng đã bắt
đầu vụt tắt, thế nhưng trời đêm thành phố lại không mang đến cho người ta cảm
giác yên tĩnh. Suốt đêm, đều là náo nhiệt.

Ngoại trừ anh ta.

Lê Phong ngồi quay lưng về phía mặt tường thủy tinh, cảnh sắc bên ngoài không
những không thể khiến bóng dáng ấy vui vẻ, ngược lại càng tăng thêm sự cô độc
của người đó.

Đêm đã khuya, thế nhưng hắn vẫn chăm chú xem báo cáo. Di động đã tắt nguồn từ
lâu, dây điện thoại trong văn phòng cũng bị rút ra, làm như thế mới khiến Lê
Phong an tâm, ít nhất… cũng không có ai sẽ lại quấy rầy hắn.

Chỉ là vừa mới nghĩ như vậy, một bàn tay trắng nõn đã rất nhanh lấy đi tài
liệu trong tay hắn. Chưa đợi hắn lấy lại tinh thần, chủ nhân của bàn tay đó
lại vô cùng dứt khoát nắm lấy tay hắn, mạnh mẽ lôi kéo hắn rời khỏi văn phòng.

Thế nhưng lại là thư kí Hạ luôn - cô gái bình thường hắn nói gì nghe đấy. Tuy
rằng Lê Phong không quen Hạ Lưu bỗng nhiên trở nên cường thế, nhưng do có hảo
cảm với cô, vì thế Lê Phong cũng không quá mức phản đối hành động này.

Dọc theo đường đi, Lê Phong không nói chuyện, khó có dịp lại ngoan ngoãn đi
sau Hạ Lưu ra khỏi công ty.

“Ăn cháo được không?” Tới gần một nhà ăn gần công ty, Hạ Lưu hỏi, giống như
vốn đã hẹn với Lê Phong cùng đi ăn khuya.

“Mất vệ sinh.” Thái độ Lê Phong thật xấu, đúng là giọng điệu của nhà tư bản
khinh thường cuộc sống của dân chúng bình thường. Hạ Lưu cũng không tức giận,
lại đưa Lê Phong đến vài chỗ, thế nhưng người kia hoặc không nói gì tỏ ra ghét
bỏ, hoặc tích chữ như vàng thốt ra hai chữ “Không được”.

Rõ ràng là một vị tổng giám đốc đại nhân lạnh lùng như vậy...Thế mà tối nay
lại tùy hứng như một đứa trẻ.

“Như vậy mãi cũng không được, hay anh nói cho tôi biết anh thích ăn gì, tôi đi
mua?” Hạ Lưu đau đầu nhìn Lê Phong, nhưng cũng không tức giận mà kiên nhẫn hỏi
anh ta.

Lê Phong nhìn Hạ Lưu một hồi lâu mới nói ra tên một loại món ăn.

“Mì trứng.”

Bởi vì Lê Phong muốn ăn mì trứng. Nên Hạ Lưu suy nghĩ một hồi liền dẫn Lê
Phong trở về nhà mình.

Sau khi vào cửa, Lê Phong giống như trở về nhà của mình, quen cửa quen chỗ đi
đến sô pha, dùng tư thế thoải mái ngồi xuống chờ Hạ Lưu nấu bữa tối cho hắn.

“Cho dù tâm trạng không vui, cũng không nên lấy sức khỏe ra đùa chứ.” Hạ Lưu
vừa lấy trứng trong tủ lạnh, vừa trách móc: “Vốn đã bị đau dạ dày, lại tiếp
tục như vậy làm sao khỏe được.” Ở chung thời gian lâu như vậy khiến hai người
sau khi hết việc đã xem nhau như bạn bè bình thường mà nói chuyện.

Tựa như không nghe thấy lời của Hạ Lưu, Lê Phong vẫn thản nhiên xem tivi không
hề ngẩng đầu lên, cũng không có ý định trả lời.

Hạ Lưu thấy vậy nhưng cũng không thể trách, cầm trứng gà vào phòng bếp vắt đầu
nấu mì. Đợi đến lúc cô nấu mì xong mang lên phòng khách mới phát hiện Lê Phong
đã ngủ trên sô pha từ lúc nào.

Hạ Lưu buông bát, ngồi bên cạnh hắn. Nhưng khi nhìn thấy lông mi hắn hơi rung
rung thì cô biết hắn đã tỉnh.

Cô nhỏ giọng thở dài, vừa như đau lòng lại vừa như oán giận nói: “Đồ ngốc.”

Trên bàn, mùi hương của mì và trứng hòa quyện cùng một chỗ còn kèm theo hương
thơm tươi mát của đóa kim cương bách hợp tạo thành hỗn hợp khiến lòng người an
tâm. Còn có một mùi hương nữa…

Cô cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Lê Phong, vừa chạm vào đã lập tức rời
đi, mái tóc mềm nhẹ lành lạnh kia khẽ lướt qua cánh mũi, mùi hương thanh thuần
trên mái tóc của cô vẫn lưu lại, chạm tới đáy lòng hắn.

Chiếm được tiện nghi của tổng giám đốc đại nhân, Hạ Lưu thỏa mãn liếm môi,
thiếu chút nữa còn định huýt sáo ăn mừng.

“Cô gái, liêm sỉ! Mau nhặt liêm sỉ rơi đầy đất của cô lên!”

Đối với hệ thống quân thì không cần dùng thái độ dịu dàng săn sóc như đối với
mục tiêu thu phục, vì thế, Hạ Lưu cười lớn nói: “Khi tôi theo lão, liêm sỉ
cũng theo đó mà biến mất từ nhiều năm trước rồi, chẳng nhớ nó trông như thế
nào nữa.”

Thành công đánh bại hệ thống quân, Hạ Lưu thỏa mãn ngồi bên cạnh bàn, chờ mĩ
nam đang ngủ tỉnh lại.

Lê Phong bị Hạ Lưu hôn trộm, kìm nén một lúc lâu mới “tỉnh lại”, sau khi tỉnh
vẫn mang dáng vẻ cao lãnh không chút thay đổi, chỉ là lúc này vô luận thế nào
cũng không chịu nhìn thẳng vào mắt Hạ Lưu.

“Mau ăn đi, trông anh ngủ ngon như vậy nên tôi không nỡ đánh thức, nếu lại
không ăn nhanh sẽ mất ngon.” Hạ Lưu vô cùng tự nhiên đưa đũa cho Lê Phong rồi
lại vội vàng vào phòng lấy ra mấy gói thuốc: “Đợi sau khi ăn xong nhớ uống
thuốc đau dạ dày, tôi đi lấy nước cho anh.”

Hết thảy đều giống như bình thường, chỉ có điều, lúc này Lê Phong lại cảm thấy
hoàn toàn khác, nụ hôn trộm kia như đang nhắc nhở hắn vì sao người kia đối với
hắn thật tốt. Không phải bởi vì hắn là cấp trên, cô là cấp dưới, mà là bởi vì…

Hắn nhìn đồng hồ, đã qua 12 giờ. Cúi đầu ăn bát mì đã hơi nguội, bên tai lại
truyền đến thanh âm của cô, nhẹ nhàng nhưng đủ nghe rõ.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng bên trong lại ẩn
chứa cảm xúc nào đó.

“Đây là quà tặng, vốn tôi định ngày mai đến công ty…ừm… tặng anh.” Cô nhẹ
nhàng đem món quà được bao bọc cẩn thận đến trước mặt hắn, ngượng ngùng cúi
đầu. “Chỉ là món quà bình thường… ừm… mong anh không chê.”

Lê Phong cầm món quà, cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ý hỏi Hạ Lưu mình có
thể bóc ra xem không.

“Ừ”

Bóc lớp giấy gói đẹp đẽ ra, một đóa hoa cầu bình thường xuất hiện.

“Đây là đóa hoa cầu kim cương bách hợp. Thực ra, lúc trước thu dọn bàn làm
việc của anh tôi có thấy bức ảnh chụp một người phụ nữ ôm đóa kim cương bách
hợp. Tôi đoán anh rất thích loại hoa này, đúng lúc tôi có loại hoa cầu này…”

Cho nên lúc trước cô mới đưa cho hắn loại hoa này, cho nên cô thường cắm loại
hoa này trên bàn làm việc của hắn.

“Đây là loại hoa mẹ tôi thích, người phụ nữ cô nhìn thấy trong bức ảnh là mẹ
tôi.” Hắn buông đũa xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn Hạ Lưu.

“Lúc tôi còn nhỏ, cha tôi…mang theo người phụ nữ bên ngoài kia về nhà ở. Vốn
sức khỏe của mẹ tôi không tốt, sau khi chịu kích thích này, liền sớm qua đời.”

“Hôm đó là sinh nhật cha tôi, buổi tối ông ta ở dưới nhà chúc mừng sinh nhật
với người phụ nữ kia. Tôi cùng mẹ ở trên tầng, tôi ở bên cạnh mẹ, chờ qua 0
giờ để đón sinh nhật cùng tôi, tôi còn cố ý mua bánh ngọt cất đi chuẩn bị ăn
với bà, bà cũng đồng ý với tôi, sáng hôm sau sẽ dậy sớm làm mì trường thọ cho
tôi.”

Lê Phong cúi đầu nhìn bát mì trước mặt, hơi nhíu mi, không biết có phải là
đang nhớ tới mẹ đã đồng ý làm mì cho mình hay không.

“Chỉ là chưa đợi tới sinh nhật tôi, bà đã rời đi rồi.”

Ngày hôm qua là sinh nhật của cha hắn, cũng là ngày giỗ của mẹ hắn.

Mẹ chưa ăn bánh ngọt, cũng chưa thổi nến với hắn, ngay cả lời hứa làm mì
trường thọ cũng không thể thực hiện, thậm chí một câu sinh nhật vui vẻ cuối
cùng….

Bà ấy cũng đều chưa nói với hắn.

Một cậu thiếu niên nho nhỏ, nắm chặt bàn tay của người mẹ đã mất, không chịu
buông.

Thật khó tưởng tượng một người luôn ít nói như hắn lại có lúc nói ra nhiều như
vậy, Hạ Lưu đi qua, đứng trước mặt hắn, ánh mắt hơi đỏ lên.

“Không sao. Ngày mai chúng ta sẽ đi mua bánh kem, tôi sẽ thổi nến với anh,
sáng mai tôi sẽ làm mì trường thọ cho anh, còn nữa… hàng năm tôi sẽ nói với
anh sinh nhật vui vẻ.”

Giọng nói của cô run run, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống, rơi xuống trên
tay hắn.

Cô khóc, hắn cũng không khóc, vì sao cô lại khóc?

Khuôn mặt Lê Phong không chút thay đổi nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Em khóc cái
gì?”

“Biết anh rất sĩ diện, tôi khóc hộ anh.”

Hiếm khi bị cô giễu cợt, hắn cũng không có cảm giác thẹn quá hóa giận, thậm
chí ngay cả áp lực cùng đau khổ vừa rồi cũng trôi đi theo nước mắt của cô.

Lưu lại, đều là hạnh phúc yên bình.

“Nước mắt là biểu hiện của yếu đuối.” Hắn ngưng lại một lúc, cuối cùng vẫn đưa
khăn tay ra, nhét vào lòng bàn tay Hạ Lưu: “Lau.”

“Xin lỗi, Lê tổng…”

Lê Phong khẽ thở dài, nhưng một bên khóe môi lại khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười.

Cho dù là người dũng cảm vĩ đại nhất thì cũng có lúc cần ấm áp.

Huống hồ, hắn cũng chỉ là người bình thường, sẽ vì những thương tổn cùng kí ức
này mà đau khổ, cũng sẽ bởi vì những ấm áp nho nhỏ này mà cảm động.

Càng là người lạnh như băng, càng có một trái tim khao khát ấm áp.

[Chúc mừng cô đạt được 20 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 95.]

_Tiểu kịch trường vô trách nhiệm (ngoài chính văn)

“Thư kí Hạ, em thích tôi?”

Lê Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Lưu, đột nhiên hỏi.

“Tôi…Tôi không có….”

“Không có? Vậy, thư kí Hạ, vì sao em hôn trộm tôi?”

Trong nháy mắt, Lê Phong ngồi trong nhà trọ đơn sơ nhưng lại giống như đế
vương ngồi trên vương tọa, khí chất của tổng giám đốc toàn bộ bộc phát.


Tìm Kiếm Nam Chính - Chương #5