Người đăng: cazot
Chiêu Hoàng Năm thứ hai, thiên hạ đại loạn giặc cướp nổi lên khắp nơi.
Đại Lĩnh sơn, hang ổ của một nhóm sơn tặc lớn nhât Giao Châu,
Lúc này trong môt cái Đại sảnh,
Đang có một đám đại hán ngồi lần lượt ở hai hàng nghế ,phía trên chủ vị ngồi
một nữ tử che mặt,
Nữ tử lành lùng nhìn quét quá mấy cái đại hán bên dưới lạnh lùng nói
- sự việc chuẩn bị sao rồi.
Một Đại hán ước chừng hơn ba mươi tuổi khuôn mặt dữ tợn ,lúc này cung kính
nhìn về phía nữ tử nói
-Đại nhân mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đại nhân ra lệnh.
Nữ tử gật đầu một cái không nói gì.
Đại hán thăm dò nhìn về phía nữ tử, thấy nữ tử có vẻ hài lòng lúc này mới thở
phào một cái.
Hắn mãi mãi cũng không quên được nữ tử này là có bao nhiêu đáng sợ.
Hai năm trước hắn vốn là một cái nông dân ở Vĩnh huyện nhưng vì cuộc sống quá
mức đói khổ, cơm không đủ ăn áo đủ mặc, liền rủ rê mấy cái huynh đệ trong
thôn lên núi làm sơn tặc, cướp một chút thương đội qua đường, cuộc sống mặc
dù không nói giàu sang nhưng cũng coi như không tệ.
Cho đến một ngày có một nữ tử che mặt đến hang ổ của hắn
Liền Một người một ngựa đánh ngã hết tất cả bọn hắn, sau đó hỏi bọn hắn có
muốn làm việc cho nàng hay không.
Sau đó trong vòng hai năm từ một cái thế lực nhỏ bọn hắn liền thông nhất cả
thế lực sơn tặc ở Giao Châu, cho dù là quan phủ cũng phải e ngại.
Lúc này Đại hán ở phía bên trái lén lút nhìn sang thủ lĩnh của mình thấy hắn
gật đầu ,mới cũng kính nhìn về phía nữ tử, thăm dò hỏi.
-Đại nhân không biết đến khi nào chúng ta mới bắt đầu hành động.
Nữ tử lạnh nhạt liếc nhìn đại hán một cái
- sự việc ngươi không nên hỏi ,thì đừng có hỏi nhiều, thời cơ đến các ngươi
tự nhiên sẽ biết.
Nữ tử nói xong liền rời khỏi ghế đi ra về phía bên ngoài.
Trương Ngưu nghe vậy liền rùng mình một cái vội vàng nói
- Đại nhân thứ tội,
Nữ tử không có phản ứng gù tiếp tục đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của nữ tử biến mất ngoài cửa, Trương Ngưu lúc này mới đưa
tay lên lau mồ hôi trên trán một cái, quay sang nhìn Đại hán nói
- thủ lĩnh chúng ta phải làm sao ...
Mấy Đại hán khác cũng nhìn về phía Lý tam
Lý Tam trầm ngâm một lúc,
-cứ tiếp tục làm tốt bổn phận của mình ,chờ Đại nhân phân phó.
Mấy đại hán hai mắt nhìn nhau một cái, rồi cùng nhau gật đàu tỏ vẻ đồng ý.
Một giờ sau trong thư phòng của Mặc phủ
Mặc Phong nhìn về phía nữ nử che mặt bình tĩnh nói
-Đại nhân không biết đến đây có chuyện gì.
Nữ tử nhìn lấy Mặc Phong lành lùng nói
-Vị kia đã không thể chờ đợi được nữa ,muốn chúng ta nhanh chóng động thủ.
Mặc Phong nghe nữ tử nhắc đến "vị kia " cả người không khỏi run lên một cái
một lúc lâu sau mói bình tĩnh lại nói
-khi nào hành động
-sau Trung thu.
Nữ tử nói xong câu này liền mở cánh cửa bước ra biến mất trọng bóng đêm.
-phế vật, một đám ăn hại.
Trịnh khôn nhìn mấy người trước mắt ,tức giận mắng.
Mấy người nghe vậy đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm,
Đều làm một bộ như không nghe thấy gì
Trịnh thăng nhìn về phía đám người thấy không ai nói gì,
Đành bất đắc dĩ đứng ra khuyên nhủ
-ông chủ việc này cũng không thể trách bọn họ được, từ sự việc lần trước Mặc dù quan phủ đã đưa ra thông cáo chứng minh sự trong sạch của chúng ta, nhưng người có tiền trong Lâm thành vẫn không nguyện ý đến tửu lâu chúng ta.
Mấy người nghe trịnh Thăng đứng ra giải thích vì bọn họ cả đám đều lộ ra một
ánh mắt cảm kích nhìn về phía Trịnh Thăng.
Trịnh khôn cầm lấy ly trà trên bàn nốc hết vào miệng, tức giận nói
-vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ.
Trịnh Thăng cầu mày lại ,suy tư nói
-ông chủ, chúng ta có thể mời một chút tài tử vì tửu lâu chúng ta mà làm một bài thơ, như vậy có lẽ sẽ hấp dẫn được một số khách nhân.
Một cái Trung niên nhân nghe vậy liền thở dài nói
-việc này e rằng rất khó, đám văn nhân kia đều là đám tâm cao khí ngạo, chưa chắc đã chịu giúp chúng ta.
-hừ ta cũng không tin trên đời này có ai không cần tiền, bảo nhiêu tiền cũng mời ra cho ta.
Trịnh khôn tức giận nói
-dạ ông chủ
Trịnh thăng, Ứng tiếng một cái.
-được rồi chuyện này cứ quyết định như vậy đi,
Trịnh Khôn có chút phiền lòng khoát tay một cái
Một vị Nam tử nhìn qua Trịnh Thăng một cái lại Nhìn Trịnh khôn một cái ,do dự
nói
-ông chủ ,chúng ta cứ như vậy bỏ qua cho Mĩ Vị tửu lâu sao.
Vừa nghe đến mấy từ Mĩ Vị tửu Lâu, Trịnh khôn cả người giống như đánh máu gà
vậy,
-bỏ qua, nằm mơ.
-vậy ông chủ ,chúng ta phải làm thế nào.
Nam tử thăm dò nói
Trịnh khôn trừng mắt nhìn Nam tử một cái ,tức giận nói
-phế vật
Sau đó mới quay ra nhìn Trịnh Thăng nói
-trịnh Chưởng quỹ, ngươi nói chúng ta phải làm sao.
Trịnh Thăng nghe vậy liền lâm vào trầm tư ,nói
-dùng đạo của người trả cho người.
-đừng quanh có lòng vòng nói thẳng ra đi.
Trịnh khôn có chút mất kiên nhẫn nói
Trịnh Thăng trên mặt không khỏi cứng lại, một lúc lâu sau mới thở dài một cái
,đi đến trước mặt Trịnh khôn ghé vào tai hắn nói mấy câu,
Cầu đậu cầu Nguyệt phiếu
Cảm ơn zome91 tặng Hoả châu