Mặc Ly Khác Lạ


Người đăng: cazot

Tiết trời mùa thu không khí đã bắt đầu se lạnh, mỗi người ra khỏi nhà đều sẽ
mặc dày để giữ ấm, nhưng tất nhiên mọi thứ đều sẽ có ngoại lệ.

Lý Dật từ trên xe ngựa đi xuống ,ngạc nhiên nhìn lấy đạo thân ảnh đơn bạc đứng
trước tửu lâu

-Mặc huynh, ngươi đây là đi dạo phố sao.

Nghe được tiếng nói từ bên cạnh, Mặc Ly giật mình một cái ,dùng tay xoa xoa
một chút đôi mắt gấu trúc của mình,

khi nhìn rõ người trước mặt là ai, trong lòng Mặc Ly lúc này cảm giác giống
như có một thứ gọi là hạnh phúc bỗng tràn nhập về.

Mặc Ly Vội vàng tiến lên cầm lấy tay Lý Dật, hai mắt nhìn Lý Dật giống như
một đầu sói đói đang nhìn con mồi, kích động nói

-Lý huynh cuối cùng ta cũng chờ được huynh rồi.

Ánh mắt kia, thần thái kích động kia, lời nói kia, thật rất dễ khiến người
khác hiểu lầm

Lý Dật rùng mình một cái, vội vàng rút tay mình ra ,cảnh giác nhìn Mặc Ly nói

-Mặc huynh ,ta biết muốn tìm được người mình thích rất khó nhưng thật sự ra ta là không có sở thích đó.

Mặc Ly nghe một hồi đều cảm giác không hiểu ra sao cả, nhưng cũng không để ý
,mà vội vàng nói

-Lý huynh, ta thật sự không chịu được nữa, mau mở cửa đi.

Lý Dật nghe vậy cả người da gà đều nổi lên, hoảng sợ lùi lại sau một bước ,
nhìn ra đằng sau thấy Trương Lực đang vác máy may đến lúc này mới có chút yên
Tâm ,nhìn Lấy Mặc Ly trước mặt khuyên nhủ nói

- Mặc huynh, ngươi đừng như vậy ta ..ta thật sự không có sở thích đó, huynh
xem một chút nữ nhân tôt biết bao nhiêu, dung mạo xinh đẹp không nói lại còn
ôn nhu hiền thục, biết quan tâm, biết chăm sóc, trong yếu nhất là có thể
baba ba, huynh cũng đừng đi lạc đường.

Mặc Ly nghe vậy trong đâù không khỏi nhớ lại tình cảnh bị đát của mình ,phiền
lòng nói

- nữ nhân có cái gì tốt ..

Lý Dật nghe vậy càng trở nên sợ hãi hơn, đang nghĩ xem làm cách nào để đuổi
Mặc Ly đi, thì bỗng nhiên Mặc Ly tiến lên cầm lấy tay hắn kéo vào trong tửu
lâu.

Lý Dật kĩnh hãi, theo bản năng vội vàng vung cánh tay ra, nhưng cánh tay Mặc
Ly lại rất dùng sức, khiến cho nhất thời Lý Dật cũng không thể thoát được ,
không thể làm gì hơn là đưa cánh tay kia của mình lên che lại bờ mông của mình
lo lắng hô lên

-trương ca, cứu ta.

Trương Lực ngạc nhiên nhìn lấy hai người ,thấy Mặc Ly cũng không có làm gì tổn
thương đến Lý Dật, liền cởi Như không nghe thấy.

-Mặc công tử, ngươi đã mấy ngày rồi chưa ăn cơm vậy.

Trương Lực nhìn lấy một cái chồng bát trống không trên bàn, kỳ quái hỏi Mặc
Ly

Mặc Ly lấy tay lên xoa xoa bụng mình một chút, thoã mãn đánh ợ một cái, nói

- từ tối qua ta đều chưa ăn gì cả.

Lý Dật nhìn lấy Mặc Ly lại nhìn một chút chồng bát trên bàn, có chút do dự
nói

-Mặc huynh ngươi chờ ta ở cửa là vì muốn ăn cơm sao.
-tự nhiên,

-vậy huynh kéo tay ta vào cũng là vì như vậy sao.
Mặc Ly Có chút kì quái nhìn Lý Dật một cái, nói

-tự nhiên, không thì huynh nghĩ ta đứng trước cửa Tửu lâu của Huynh làm gì.

Lý Dật nghe vậy không hiểu thấu liền thở phào nhẹ nhõm một cái, có chút xấu
hổ cười một cái, nói

- haha, đứng trước Tửu lâu tất nhiên là để ăn cơm rồi.

Để cho bản thân bớt lung túng một chút, Lý Dật liền đổi đề tài nói

-Mặc huynh, huynh giống như cả đêm không về nhà phải không.

-không có, ta có về nhà

-vậy tại sao, huynh lại giống như người chết đói như vậy

Vừa mới nói xong Lý Dật liền hội hận ,vội vàng nói

-Mặc huynh, ta không có ý gì cả, chỉ là có chút nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.
-không sao, ta liền thích người thẳng thắn.

Nhắc đến chuyện này Mặc Ly trong lòng liền một trận phiền muộn, uể oải khoát
tay nói

Hôm qua sau khi gặp được Sa Tiểu Mỹ, Mặc Ly liền đi tìm Trương Minh bọn họ
,đến tối mịt mới vui vẻ trở về, nhưng vừa vào trong phủ liền cảm giác có chút
khác lạ,

Bèn bắt lấy một cái nha hoàn, hỏi ra mới biết trong nhà lúc này đang chiêu
đãi cha con nhà họ Sa, hơn nữa Hôm nay cha con họ Sẽ ở lại trong phủ, Mặc Ly
nghe vậy cả người liền run lên, ngay cả phòng mình cũng không dám trở về ,
liền tránh trong phòng chứa củi, ngày cả một miếng cơm cũng không được ăn,

Trời vừa mới sáng liền trèo tường đến đây

Do dự nhìn hai người một chút ,cuối cùng Mặc Ly vẫn không có nói ra, dù sao
cái loại chuyện bị người khác hoảng sợ đến phòng không dám về cơm cũng không
dám ăn này ,thật sự không có mặt mũi nói ra


Tiểu Thư Sinh Nghịch Tập Chi Đồ - Chương #33