Trên đường chạy đến con sông sau Tử Vân, Vô Cầu đồng thời thử nghiệm cách sử
dụng chưởng pháp nhập môn. Dĩ nhiên để không gây chú ý, hắn chỉ sử dụng khinh
công thông thường.
Chưởng pháp nhập môn của Như Mộng là cách hướng dẫn dung nhập chân khí vào hai
tay khi ra chưởng, nhờ đó mà cường hóa hai tay, làm cho sức mạnh của song
chưởng được tăng lên. Đồng thời, nhờ cách dụng khí này mà song chưởng cũng sẽ
trở nên kiên cố hơn một chút.
Người thường khi học được chưởng pháp này tối đa cũng chỉ dùng nó trong tập
luyện, chẳng bao giờ xài ra ngoài. Nguyên nhân cũng là vì bản thân của chưởng
pháp không có nhiều diệu dụng, sức phá hoại lại kém. Luyện môn này đến tối đa
cũng chỉ làm chưởng lực mạnh hơn một chút.
Nhưng khi chưởng pháp này rời vào tay Vô Cầu, hắn lại nhìn chưởng pháp bằng
một cặp mắt hoàn toàn khác. Điều mà hắn thấy giá trị nhất ở bộ chưởng pháp này
là cách dung khí vào bộ phận cơ thể.
Cách dung khí vào bộ phận cơ thể trong bộ chưởng pháp nhập môn được mô tả khá
sơ sài, vài chỗ còn rất tối nghĩa. Người thường đọc qua cũng chẳng thấy có gì
đặc biệt.
Đối với Vô Cầu, hắn lại rất dễ dàng tìm hiểu và phân tích cặn kẽ những phương
diện khác nhau của cách dung khí này. Hắn tìm đến cả kẽ răng cũng không chừa.
Rốt cuộc, khi hắn vừa đặt chân tới khúc sông sau Tử Vân, hắn đã hoàn toàn hiểu
hết về cách dung khí này.
Cách dung khí này nói đơn giản thì đơn giản, phức tạp cũng phức tạp. Nếu chỉ
như trong sách nói, dẫn khí đến bàn tay rồi tản ra đều khắp tay thì rất đơn
giản. Nhưng nếu dẫn nhiều đoạn khí cùng lúc với nhiều mục đích khác nhau thì
rất phức tạp.
Vô Cầu đã ứng dụng cách phức tạp. Hắn sau khí dẫn khí đến tay thì đồng thời
hắn cũng làm ra hai vòng tuần hoàn khí, chạy từ các bộ phận trên người hắn đến
tay theo hai hướng trái ngược. Đặc biệt, hắn cho khí của hắn ma sát với nhau.
Kì lạ ở chỗ điều này nếu làm trên người thường thì kinh mạch sẽ hỗn loạn ngay,
dẫn đến bạo nổ mà chết. Vô Cầu thì lại điều chỉnh cho chúng vừa khớp ma sát
với nhau sinh ra năng lượng mà không gây ra sự hỗn loạn.
Trong quá trình hai vòng tuần hoàn khí này ma sát với nhau trong lòng bàn tay
của hắn, một loại hỗn độn chân khí được sinh ra. Chân khí của Vô Cầu là màu
vàng, loại hỗn độn chân khí sinh ra lại có màu trắng.
Trong giờ Vật Lý ngày xưa, cô giáo hắn đã từng nói, năng lượng không biến mất,
chúng chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Hai vòng tuần hoàn khí di chuyển
và ma sát với nhau, một phần năng lượng trong chúng bị biến mất, nhưng phần đó
không biến mất hoàn toàn. Nhờ ma sát tốc độ cao, chúng kết hợp với nhau, cô
đọng và biến thành hỗn độn chân khí màu trắng.
Loại khí màu trắng này là chân khí nguyên thủy của Vô Cầu nhưng lại đậm đặc và
có tính hủy diệt hơn nhiều.
Sau khi một lượng lớn hỗn độn chân khí được sinh ra, tay Vô Cầu sáng lên một
màu như mặt trăng trên trời. Hắn nắm tay thành quyền, đấm một phát xuống tảng
đá to bên cạnh. Tay hắn không cảm thấy gì nhưng hòn đá thì đã nứt ra, một
quyền in rõ lên đó.
“Cũng nhờ thần lực ta có sẵn trong người. Không thì nó cũng không có sức công
phá lớn vậy.” Vô Cầu săm soi song quyền của mình nói.
“Ta đã biết cách cô đọng chân khí và dung khí vào thân thể. Nếu ta dung khí
vào thân thể rồi xuất ra như khi sử dụng khinh công, không biết nó sẽ có tác
dụng gì?” Vô Cầu tự hỏi.
“Nhưng vẫn không nên thử. Có khả năng thân thể của ta sẽ bạo nổ. Vẫn cần nhiều
công pháp và võ công hơn để nghiên cứu.” Vô Cầu lắc đầu phủ định ý niệm ban
nãy của mình.
“Vẫn nên đặt tên cho hai môn tự sáng tạo này của ta. Môn khinh công thì đặt là
Lãng Bạo Phong đi. Lãng Bạo Phong là cơn gió lớn dữ dội, rất hợp với hình ảnh
bạo khí của ta.
Còn môn chưởng pháp… Môn chưởng pháp này của mình đã không còn thuộc phạm vi
chưởng pháp nữa, mình vẫn có thể sử dụng nó cho các bộ vị khác của cơ thể.
Môn này dựa trên chân khí dung hợp mà thành thì cũng nên đặt tên theo nó. Hợp
Khí Thể? Nghe hơi gượng.
Màu sắc của khí này giống với ánh trăng. Hỗn Nguyệt hẳn là được.” Vô Cầu trong
đầu định đoạt tên hai môn võ công mới sáng tạo của mình.
Trong lúc hắn đang phân vân, một thân ảnh bất thình lình xuất hiện sau lưng
hắn. Một cánh tay của người phía sau vươn về phía hắn. Vô Cầu cảm nhận có điều
khác thường liền quay người lại nắm lấy cánh tay đó kéo về phía trước làm
người kia ngã chúi về phía hắn.
Trong khi người kia còn mất thăng bằng, hắn nhanh luồn ra phía sau, dùng một
tay kẹp cổ, một tay khóa cánh tay người kia ra sau lưng.
Một hương thơm mê hồn dịu nhẹ bỗng chui vào mũi Vô Cầu, đồng thời những nơi mà
hắn tiếp xúc với người kia đều có cảm giác mềm mại dị thường. Chuỗi cảm giác
này làm Vô Cầu hơi thất thần một lúc.
“Ngươi làm gì vậy?” Như Mộng nói như thầm thì. Trong giọng nàng pha lẫn một
xíu xấu hổ và ngập ngừng.
Phát hiện ra là người quen, Vô Cầu nhanh buông tay. Hắn gãi đầu nói: “Xin lỗi.
Ban nãy ta đang suy nghĩ rất nhập tâm. Bỗng nhiên nàng xuất hiện làm ta giật
mình.”
“Không sao,” Như Mộng vờ phủi phủi quần áo nói, “y phục của chàng đây.”
Như Mộng tháo tay nải đang đeo trên người lên đưa cho Vô Cầu.
“Đây là y phục của sư huynh Hạ Thi. Chàng hẳn cũng biết sư huynh nhờ có trí
nhớ của ta. Huynh ấy là người tốt, sẽ không bận tâm việc mất một hai bộ đồ
đâu.”
“Cảm ơn nàng. Bây giờ ta đi thay quần áo.” Vô Cầu nhận được đồ liền nhanh kiếm
một cái bụi rậm gần đó chui vào.
“Chàng biết là y phục của sư môn ta rất đặc biệt, rất dễ gây chú ý. Trong tay
nải đó có một cái hộp gỗ. Bên trong có ít tiền. Chàng cầm lấy tiền rồi mua y
phục khác.” Như Mộng lưng hướng phía Vô Cầu nói.
“Nhưng đây là tiền của nàng dành dụm. Sao ta có thể lấy.” Vô Cầu từ trong bụi
nói ra.
“Không sao đâu. Ta định dành dụm tiền để sau này có thể có một cuộc sống bình
đạm sau này. Tuy nhiên, bây giờ thì… ta không có định như vậy nữa.” Như Mộng
nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt sông, khuôn mặt có phần buỗn bã nói.
“Vậy thì nàng định làm gì?” Vô Cầu bước ra từ bụi rậm, tiến đến gần Như Mộng.
“Ta định… Không! Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn!” Như Mộng ánh mắt sắc bén nói.
“Ta có thể hiểu được nàng. Chỉ có mạnh mẽ hơn mới có thể làm được nhiều điều.
Chỉ có mạnh mẽ hơn mới có khả năng bảo vệ những điều ta tin tưởng, những người
ta yêu thương.” Vô Cầu nói, hắn vô thức dịch lại gần Như Mộng.
“Vậy… bây giờ chúng ta như thế nào?” Như Mộng liếc nhìn Vô Cầu. Khuôn mặt hắn
mờ ảo dưới ánh trăng làm cho nàng có cảm giác kì lạ, bồng bột.
“Chúng ta ư? Ta cũng không biết. Việc chúng ta gặp nhau thật là một mối lương
duyên. Lúc đó tuy ta không còn tỉnh táo nhưng vẫn có thể cảm giác rõ luồng
chân khí ấm áp từ nàng truyền sang, ta khẳng định nếu không có nàng, bây giờ
ta lại xuống Địa Ngục dạo một vòng.” Vô Cầu điềm đạm nói. Hắn nhớ lại chuyện
cũ mà sợ hãi hít sâu một hơi.
“Cũng nếu không nhờ chàng, ta đã không được như bây giờ. Ta mới bao nhiêu tuổi
chứ mà ta lại có thể tự sáng tạo ra hai bộ võ công. Chưa kể, nhờ chàng ta đã
được khai sáng. Như Mộng yếu đuối và ngốc nghếch ngày xưa đã không còn.” Như
Mộng nói, sóng mắt khẽ chuyển nhìn Vô Cầu.
“Bây giờ ta sẽ tới nội thành kiếm một phòng trọ nghỉ qua đêm. Ngày mai sẽ mua
một bộ y phục khác. Tiền của nàng sau này ta sẽ trả.” Vô Cầu nói.
“Ừ, tùy chàng. Ta cũng biết chàng là người ân oán rạch ròi, ta có muốn không
nhận cũng không được. Tuy nhiên, ta có điều này muốn hỏi ý chàng.”
“Chuyện gì?” Vô Cầu tò mò hỏi. Hai người hầu như là hai cái đầu một dòng suy
nghĩ, nhưng sao Như Mộng vẫn có chuyện muốn hỏi vậy ta.
“Tháng sau là tháng sư môn ta tuyển đệ tử. Mặc dù các lão sư chỉ nhắm đến mấy
đứa nhóc chưa được chục tuổi có tư chất cao, nhưng nếu chàng gây đủ ấn tượng
vẫn có thể tiến vào. Ý chàng sao?”
“Ra là chuyện này. Tu luyện trong sư môn quả thật có thể rút ngắn rất nhiều
thời gian, có sư phụ chỉ điểm, có môn phái chu cấp, nhưng lại hơi tù túng. Ta
cũng đang phân vân việc này.” Vô Cầu cau mày.
Như Mộng mặt hơi xịu xuống khi nghe Vô Cầu nói như vậy, nàng rất muốn ở bên Vô
Cầu. Không phải nàng nghĩ tới chuyện nam nữ gì đâu, chỉ là nàng có cảm giác
muốn như vậy. Cái cảm giác này rất kì quái. Như ở bên trong Vô Cầu có cục nam
châm hút Như Mộng vậy.
Thật ra Vô Cầu cũng có cảm giác y như vậy, có điều hắn lại rất không thích sự
tù túng của môn phái tạo ra nên hắn rất phân vân. Tâm thì kêu hắn nên gia
nhập, mà trí thì kêu hắn đi khỏi. Rốt cuộc là nên như nào a.
Vô Cầu bỗng nhớ tới tên áo đen đã chết dưới tay mình, hắn đau khổ cả đời chỉ
vì đã mất người mình yêu. Mình tuy không phân biệt được đây là cảm giác gì
nhưng nếu đúng là yêu thì… Ta thật không muôn trải nghiệm sự mất mát của tên
kia.
“Thôi được rồi, tháng sau ta sẽ gia nhập.” Vô Cầu thở dài nói.
Như Mộng nghe vậy trong lòng liền vui hẳn lên, nàng cười tươi nói: “Phì. Thở
dài cái gì. Người ta muốn gia nhập Tử Vân phái còn không được, chàng còn phân
vân. Nói thì nói vậy, lỡ tới lúc đó mấy lão già không cho chàng gia nhập thì
có muốn cũng vào không được a.”
“Ta sẽ cố gắng hết sức để gây ấn tượng tốt mà. Đã trễ rồi, nàng về nghỉ đi. Ta
cũng nhanh đi kiếm phòng trọ. Buồn ngủ quá rồi.” Vô Cầu ngáp ngắn ngáp dài
nói.
“Được rồi. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai người phân ra hai hướng trái ngược nhau mà đi. Tối hôm đó, Vô Cầu kiếm
được một khách điếm cũng không quá xa sau khi gặp ma và liền nghỉ tại đó, Như
Mộng thì quay trở về nơi ở của mình.
Nhưng bọn họ khi đã lên giường vẫn chưa ngủ ngay, mà vẫn còn miên man suy nghĩ
một hồi. Đối với Vô Cầu, hắn băn khoăn về mục đích. Hắn bây giờ nên làm gì?
Nguyện vọng của hắn rốt cuộc là gì đây? Hắn trăn trở mãi trong lòng. Sống một
cuộc sống mà không có khát vọng như kiếp trước chẳng phải điều Vô Cầu muốn.
Còn Như Mộng, nàng lại nằm nghiên cứu công pháp của Vô Cầu.
Khi Như Mộng về tới nơi ở, Khả Hân đã ngủ mất. Nàng cởi ngoại y rồi rón rén
bước lên giường.
Ở trên giường, Như Mộng chìm đắm trong kiến thức Tuyền Nguyên Công. Càng
nghiên cứu kĩ loại công pháp này nàng lại càng thấy kinh hãi. Quả thật, nếu
như nó thật có tác dụng như những lời quảng cáo kia thì thật sự là thần công.
Nàng hẳn cũng sẽ không để tâm đến mấy lời quảng cáo này nếu như đã không thấy
tác dụng kinh thiên của Tuyền Công trên người mình.
Nếu so ra giữa mấy lời quảng cáo và tác dụng nó mới thể hiện đây thì không
khác nhau lắm. Chẳng lẽ Tuyền Công thật sự linh diệu như vậy, chỉ là lúc trước
Vô Cầu luyện không được. Không đúng! Hẳn là không có một người Địa Cầu nào làm
được, nếu không ở đó đã loạn hết rồi.
Vậy thì hẳn là Tuyền Công còn cần một điều kiện gì đó nữa để tu luyện. Có điều
Như Mộng lại không nghĩ ra.
Bỏ việc trên sang bên, nàng lại quay sang vận công khởi động Tuyền Công. Trên
thân thể nàng bắt đầu hiện lên các tia vàng nhạt chạy khắp nơi. Tuy nhiên,
những tia vàng này thưa và sáng không bằng lần đầu xuất hiện khi nàng và Vô
Cầu bị dính chặt vào nhau. Chưa kể, bên trong các dòng chân khí lưu chuyển
cũng vô cùng chậm chạp.
Như Mộng lúc trước khi dính chặt vào Vô Cầu, Tuyền Nguyền Công của hắn vì bảo
vệ tính mạng chủ thể mà tự động vận hành. Khí đạo khi ấy do Như Mộng truyền
vào mà trở nên thống suốt hai cơ thể với nhau. Cũng vì thế mới có hiện tượng
làm một ăn hai.
Bởi vậy, tốc độ tu luyện của Như Mộng bây giờ mới chậm chạp như thế. Có điều,
nếu đem tốc độ này so với người thường ở thế giới này thì còn nhanh chán.
Khi Như Mộng chưa gặp Vô Cầu, tu vi của nàng cũng không hẳn là tệ nhất của tệ.
Song, nó cũng gần với tệ nhất. Nàng chủ tu Luyện Khí, tu vi của nàng khi đó là
Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong, tiếp cận Trung Kỳ. Mặc dù nhìn bề ngoài cũng không
quá tệ, dù sao người như tam hoàng tử cũng chỉ mới Hậu Kỳ. Như Mộng Sơ Kỳ đỉnh
phong cũng đâu có quá kém.
Tuy nhiên, ba cấp độ tuy sát nhau nhưng bản thân mỗi cấp lại là một trời một
vực. Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong có chân khí dồi dào, kết đọng hơn nhiều Sơ Kỳ
mới tiền nhập. Những người mới bước chân vào cảnh giới Sơ Kỳ, chân khí của họ
rất ít ỏi, chưa kể còn rất là loãng và hỗn độn. Họ chẳng thể sử dụng chân khí
vào thực chiến nhiều được.
Trong khí đó, ở cảnh giới đỉnh phong, chân khí dồi dào, động tay động chân là
dùng chân khí cường hóa thân thể gây sát thương đối thủ thì tất nhiên là một
trời một vực.
Bước lên Trung Kỳ, chân khí khi xưa chỉ có thể dùng cho bản thân giờ đây đã có
thể tác động lên ngoại vật. Ném đi một cục đá, với chân khí gia cố, nó có thể
gây sát thương như một quả lựu đạn mini.
Bây giờ, nếu như đem chân khí gia cố lên một thanh kiếm và chém thì…
Ở cảnh giới Trung Kỳ, đa số tu nhân sẽ so đấu với nhau độ kết đọng của chân
khí mỗi người. Nếu hai người so kiếm với nhau, chỉ cần chân khí gia cố lên
binh khí đậm đặc hơn thì binh khí kia chẳng mấy chốc sẽ tan nát.
Đạt tới Hậu Kỳ, chân khí đã có thể tùy ý phóng thích ra bên ngoài mà không
biến mất ngay lập tức để tạo nên những đao mang, kiếm khí, cách không chưởng
gây sát thương vô cùng lớn cùng với phạm vi tấn công nới rộng khá đáng kể.
Lãng Bạo Phong của Vô Cầu tuy cũng hơi giống như Hậu Kỳ phóng thích khí nhưng
cơ chế lại khác hoàn toàn. Luyện Khí Hậu Kỳ có thể điều khiển khí nằm ngoài cơ
thể để sử dụng. Còn Lãng Bạo Phong của Vô Cầu là dồn chân khí xuống chân thành
một đống lộn xộn, không ổn định rồi phóng hết ra, gây nổ dưới chân tạo lực đẩy
hắn đi. Chứ thực ra, hắn hoàn toàn không có khả năng điều khí ngoài cơ thể.
Ngự Khí Thể của La Vân là một biến thể của cách điều khí của Hậu Kỳ, nó dựa
trên cùng một cơ chế để sáng tạo nhưng lại không hoàn hảo bằng. Ngự Khí Thể
chỉ có thể “ngự” thân thể, điều khiển thân thể bay lên bay xuống, chứ không
thể điều khiển các vật khác. Trong khí đó, Luyện Khí Hậu Kỳ đỉnh phong có thể
phóng thích chân khí ra ngoài rồi cách không tác động vật thể.
Tuy là không hoàn hảo, nhưng Ngự Khí Thể quả thật là một tuyệt kĩ hiếm có trên
thế gian. Để có thể bay lượn, chỉ có Thiên Cấp mới có thể. Vậy mà Ngự Khí Thể
lại đánh bay định kiến này. Quả thật không hổ là một trong tam đại tuyệt kĩ
của Tử Vân phái.
Có điều giải thích như vậy lại nảy sinh vấn đề, nếu Ngự Khí Thể có thể điều
khiển thân thể bay lên vậy chẳng phải Luyện Khí Hậu Kỳ cũng có thể sao? Đáp án
là không. Khi khí của bản thân tiếp xúc với thân thể của chủ nhân thì nó sẽ tự
động dung nhập lại vào cơ thể, không thể bay lên như Ngự Khí Thể.
Vô Thành Kiếm của tam hoàng tử thì lại là một trường hợp ngoại lệ khác nữa.
Luyện Khí mạnh mẽ như vậy, lại có kết quả nhanh chóng. Như Mộng lúc mới nghe
giải thích về Luyện Khí liền yêu thích nên chọn tu luyện môn này. Lần song tu
cùng Vô Cầu đã đẩy tu vi của nàng lên Luyện Khí Trung Kỳ đỉnh phong.
Từ sớm tới giờ, nàng không có thời gian nên cũng chưa phát hiện ra. Bây giờ
khi tịnh tu vận hành Tuyền Nguyên Công, nàng mới giật mình phát hiện.
Nàng cảm thấy rất vui mừng vì điều này. Nhưng không lâu sau nàng liền cau mày
suy tư.
Luyện Khí tuy sẽ nhanh có kết quả, nhanh có thực lực nhưng rất khó chạm đến
đỉnh điểm của thực lực. Như Mộng từ khi thay đổi, nàng nhận ra chỉ có thực lực
mới bảo vệ được bản thân, chỉ có thực lực mới có tiếng nói. Thực lực là tất
cả.
Nếu không có thực lực tối cao, sẽ vẫn có người có thể ức hiếp nàng, sẽ vẫn có
người gây hại cho người thân của nàng.
Luyện Khí sẽ không mang đến cho nàng điều đó.
Cho nên, đêm nay, nàng làm ra một quyết định mà chính nàng không biết là dại
dột hay khôn ngoan.
Nàng tự phế đi võ công mà nàng đã dày công rèn luyện bao năm nay, hủy hết tu
vi của bản thân mà nàng khắc khổ tu luyện.
Với công pháp hiện nay của nàng và ba môn võ kỹ sơ nhập của nàng, việc đi lên
con đường cường giả là không có khả năng. Mặc dù nàng có đột phá lớn khi gặp
Vô Cầu, nhưng kết quả sẽ không thay đổi.
“Vì những gì đã chịu đựng ở quá khứ, vì những uất ức sẽ đối mặt ở tương lai.
Ta phải làm điều này.” Như Mộng khẽ nói.
Vô Cầu chạy đến khu dân cư gần nhất. Hắn vốn nghĩ người ở thế giới này cổ lỗ
sĩ, khuya vậy hẳn bây giờ đã ngủ hết rồi. Vậy mà khi mới tiếp cận, hắn liền
hơi giật mình.
Đèn lồng đỏ treo khắp phố sáng như ban ngày, người đến người đi tấp nập và náo
nhiệt. Tiếng đàn hát nghe vang vọng khắp nơi. Xa xa còn có thể thấy một đám
người đang tụm lại xem múa lân.
Người đi trên phố mặc những bộ phục trang kì lạ với màu đỏ là chủ đạo, cùng
với những chiếc mặc nạ cũng quái dị không kém. Những chiếc mặt nạ có cái thì
vẽ hình khuôn mặt khóc, cái thì cười, đôi lúc lại lạnh tanh như một cái xác
không hồn.
Đặc biệt, khi Vô Cầu nhìn vào mặt nạ khóc, bên tai hắn văng vẳng tiếng rên rỉ
của phụ nữ làm hắn rợn hết cả da gà.
Hắn nhanh chóng gạt hết những cảm giác bất an trong lòng và tiến vào.
Đi đến bên cạnh một người mà Vô Cầu chẳng dám xác nhận là nữ hay nam. Hắn vỗ
vai người nọ và định hỏi đường đến phòng trọ gần nhất.
Người nọ khi quay qua làm lộ ra khuôn mặt dị thường khiến Vô Cầu giật mình.
Ban nãy Vô Cầu đứng từ xa nhìn nên không được rõ ràng. Bây giờ đến gần mới
phát hiện, những mặt nạ mà Vô Cầu đinh ninh họ đang đeo thật ra lại là khuôn
mặt thật của họ. Chỉ là khuôn mặt họ bị vẽ lên cho trông giống như mặt nạ.
Nhưng mà điều mà làm Vô Cầu lạnh hết sống lưng là biểu cảm của họ. Họ thật sự
là có vẽ lên khuôn mặt, nhưng không có vẽ biểu cảm. Họ thật sự đang khóc,
cười, vô cảm,… Mà họ làm điều này không ngừng nghỉ.
Người đứng trước mặt Vô Cầu đang không ngừng thút thít, phát ra âm thanh thê
lương. Cặp mắt hắn đầy những đường chỉ đỏ. Nước mắt trào ra chạy dài trên má
hắn lại có màu đen tuyền.
Vô Cầu cố nén sự kinh sợ lại và mở miệng hỏi đường. Hắn nghĩ: “Có lẽ là một
tập tục kì lạ gì đó cũng nên.”
“Xin cho hỏi phòng trọ gần nhất ở đâu?” Vô Cầu hỏi lớn.
Âm thanh xung quanh thật sự là quá ồn nên hắn phải vặn to âm lượng của mình
một xíu. Nhưng một chuyện không bình thường nữa lại xảy ra.
Mặc dù hắn lớn tiếng thật, nhưng hẳn cũng không quá lớn đến nỗi tất cả mọi
người đều ngưng việc họ đang làm và nhìn về phía hắn.
Tất cả những âm thanh nhộn nhịp, pháo nổ, kèn trống,… đều im bặt.
Đến cả đám đông xem múa lân ở xa cũng dừng lại nhìn về phía này.
Mọi thứ im lặng đến ghê sợ làm Vô Cầu chảy mồ hôi hột. Hắn nhìn xung quanh một
lượt. Phát hiện ai cũng nhìn hắn không chớp mắt, biểu cảm của họ hầu như đều
chuyển sang một chút giận dữ.
“Chuyện quái gì vậy?” Vô Cầu nói.
Giọng của hắn nhẹ nhàng nhưng lại như một phát súng phá vỡ sự tĩnh lặng. Người
người ồ ạt tràn đến về phía hắn.
Họ bây giờ lại chuyển sang trông rất vui vẻ. Tiếng cười to không ngớt vang
lên, nghe như tiếng của những kẻ điên ở viện tâm thần.
Vô Cầu xoay người, vận Lãng Bạo Phong phóng đi. Những người ở gần hắn nhất vì
chịu ảnh hưởng của dư chấn mà ngã hết ra.
Chân Vô Cầu không ngừng điều động kéo dài khoảng cách. Chạy được đến rìa của
khu phố thì hắn quay đầu lại, điều mà hắn thấy làm hắn sững sờ.
Không một bóng người. Vẫn là khu phố cũ, vẫn là đèn lồng treo khắp nơi thắp
sáng khắp chốn. Nhưng không có một người.
Cảnh vật đìu hiu làm Vô Cầu cảm giác thật bất an. Sự kiện kì lạ này làm hắn
nhớ đến một số câu chuyện ma rùng rợn.
Nếu là Vô Cầu trước kia, cam đoan hắn sẽ cắm đầu mà chạy. Nhưng Cầu nhà ta đâu
có còn như xưa. Tuyền Nguyên Công tẩy rửa tâm hồn và thân thể của hắn đã làm
hắn trở nên cứng rắn hơn nhiều. Chưa kể, hắn cũng bị ảnh hưởng bởi sự lãnh
khốc của kí ức hắc bào nhân.
Vô Cầu lần này lại hường vế khu phố ma này đi tiếp. Hắn cẩn thận từng li từng
tí, đem mọi âm thanh mà hắn có thể nghe được, mọi thứ trong tầm nhìn của hắn
để tâm đến.
Một tiếng tiêu sầu não vang vọng lên. Vô Cầu bị tiếng tiêu hấp dẫn. Hắn lần mò
theo tiếng tiêu mà đi đến.
Đi qua khu phố này, hắn phát hiện có một số điều rất quái. Nhà cửa, đường xá
đều trông không khác gì với kiến trúc của Việt Quốc mà hắn thấy trong kí ức
Như Mộng. Song, khi hắn mở một cánh cửa của một ngôi nhà ra lại chỉ có một bức
tường chặn lại. Hắn vừa đi vừa mở toang mọi cánh cửa lẫn cửa sổ. Nhưng mọi thứ
mà hắn thấy chỉ là một lớp tường ngăn lại.
Hắn nhảy lên chụp lấy một cái đèn lồng để xem xét. Ai ngờ, tay hắn vừa mới
chạm vào một góc của chiếc đèn, nó liền tan rã thành một đám cát đen.
“Chẳng lẽ là…” Vô Cầu có một giả thuyết về sự kiện lạ thường này.
Hắn tiếp tục hướng về nơi có tiếng tiêu. Tiêng tiêu dẫn hắn đến một cái hồ nằm
ngay giữa khu phố này.
Ở giữa cái hồ là một cái đình đen. Không có cây cầu nào dẫn đến cái đình mà
cũng không có chiếc thuyền nào xung quanh. Vô Cầu nhíu mày, một cảm giác rất
rất không ổn bắt đầu trỗi dậy trong hắn.
Trong cái đình, một thân ảnh yểu điệu mặc một bộ y phục trắng toát với mái tóc
đen dài quá lưng xõa ra đung đưa theo gió. Trên tay nữ nhân đó đang cầm một
cây tiêu và nàng vẫn đang thổi.
Khi Vô Cầu đến gần với cái hồ, tiếng tiêu liền dừng lại. Nhưng nữ nhân đó
không có quay đầu nhìn về Vô Cầu. Nàng chỉ hờ quay mặt sang một xíu để lộ một
góc làn da trắng như ngọc, chóp mũi cao mà đẹp như tranh vẽ.
Bỗng nhiên Vô Cầu bị thôi thúc. Hắn không thể ngăn sự tò mò trong bản thân
mình lại. Hắn muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt ấy.
Chân hắn tự di động hướng đến cái hồ. Đôi mắt của hắn mê mang nhìn về phía nữ
nhân đó.
Hắn càng ngày càng đến gần mép hồ. Đến khi hắn đến ngay vị trí đó, chân hắn
vẫn giơ lên định bước đến.
Song Vô Cầu vẫn giữ lại một phần ý thức của mình. Chân hắn bỗng nhiên khựng
lại.
Nữ nhân kia bỗng đưa một tay về phía Vô Cầu, chậm chạp mà nhẹ nhàng hướng đến
Vô Cầu vẫy gọi.
Chân Vô Cầu bỗng chầm chậm hạ xuống. Người hắn nghiên về phía trước. Chân sau
đã kiểng gót lên.
Chỉ vài giây nữa thôi hắn sẽ rơi xuống hồ.
Ngay khi ấy, tâm Vô Cầu bỗng nhiên như bị cắt đi một phần. Hắn cảm nhận được
một sự đau đớn đi kèm với nỗi lo âu đến tột cùng. Cảm giác đó giống như hắn
vừa mới mất gì đó rất quý giá hoặc có ai đó mà hắn quan tâm đang gặp nguy hiểm
vậy.
Nhát cắt ảo trong tim đó làm Vô Cầu nhắm chặt đôi mắt. Đến khi hắn mở mắt ra
lần nữa cảnh vật liền thay đổi.
Đâu còn phố xá tấp nập, đâu còn ánh sáng lung linh. Xung quanh là bãi đất chết
lạnh lẽo đến tột cùng. Trước mặt hắn là một cái hồ đen kịt, mùi hôi thôi tỏa
ra từ đó làm bụng hắn nhộn nháo.
Cái đình đen ở giữa hồ cũng chẳng còn.
Vô Cầu ngã người về phía trước, đâm sầm xuống mặt hồ. Dưới hồ, một khuôn mặt
người không ra người nhưng ma thì ra ma mở rộng vòng tay “đón chào” hắn.
Vô Cầu khuôn mặt thất kinh, nhanh đưa một chân đặt lên trên mặt nước.
Lãng Bạo Phong, chân khí phong bạo, tạo nên một lực đẩy đưa hắn bay ngược về
sau, mặt nước nhộn nhạo lên do chân khí tác động. Một tiếng thét ai oán đâu đó
vang vọng bên tai Vô Cầu.
Hắn sau khi thoát té liền chạy một mạch đi khỏi bãi chết này. Chẳng thèm ngẩng
đầu nhìn lại.
Đôi khi, hắn còn chạy ngang qua một số “người” nhưng cũng chẳng thèm nhìn mà
một mạch cắm đầu chạy.
“Lại là gặp ma.” Vô Cầu thở một hơi mệt nhọc.
Lần này Vô Cầu không dám chạy trên mặt đất nữa mà một đường dùng Lãng Bạo
Phong di chuyển trên không. Theo kí ức của Như Mộng mà chạy theo chứ không dám
đi bậy như nãy.