Ngưng Tâm Và Hồi Ức


Chân khí bên trong cơ thể Như Mộng rục rịch liên hồi, chúng dao động thành
từng đợt trong kinh mạch và đan điền của nàng.

Như Mộng cắn đôi môi đỏ mọng của nàng thật mạnh, đến nỗi cả máu tươi cũng ứa
ra. Mồ hôi túa ra, chảy dài trên khuôn mặt nàng. Điều này chứng tỏ việc chân
khí tung hoành trong cơ thể nàng cũng không phải điều dễ chịu gì.

Chân khí bên trong cơ thể nàng càng ngày càng rung động với nhịp độ càng cao
tương ứng với nhịp thở ngày càng khó nhọc của nàng.

Sau vài hơi thở, khi chân khí trong cơ thể rung động mãnh liệt nhất, Như Mộng
mở to đôi mắt ra. Nàng đè nén những dao động trong lòng, đôi mắt ánh lên sự
quyết tâm cực kì cao. Một tiếng hô khe khẽ vàng lên: “Phế!”

Từng đoàn chân khí lớn bên trong cơ thể nàng như binh sĩ nghe thấy hiệu lệnh,
chúng đồng loạt nổ tung, tách ra thành những tia chân khí li ti thoát ra ngoài
theo lỗ chân lông.

Xung quanh Như Mộng bất ngờ xuất hiện một lớp sương mù màu vàng. Lớp sương mù
này rõ ràng chính là chân khí trong thể nội của nàng.

Như Mộng nuốt vào lại một ngụm máu muốn xông ra miệng. Nàng sợ gây động tĩnh
sẽ đánh thức người bạn hữu cùng phòng.

Khuôn mặt Như Mộng trắng bệch, làn môi nhợt nhạt không sức sống. Cả người nàng
vô lực, tràn đầy mỏi mệt. Nhưng nàng vẫn gắng gượng, mặc cho toàn thân đau
nhức.

Kinh mạch nàng và đan điền bây giờ khô cằn và tràn đầy những vết nứt do hậu
quả chân khí bạo nổ ban nãy mang lại.

Như Mộng cười khổ tự giễu: “Điều này chẳng giống gì với trong điển tịch của
tông môn ghi lại. Ta nhớ không lầm thì phế đi võ công hiện tại cũng không gây
ra tổn hại lớn đến vậy.”

Trong lúc nàng còn thẫn thờ vì quyết định ngu ngốc của mình thì hình giọt nước
màu trắng trên ngực chàng bỗng sáng chói lên. Đoàn sương mù do chân khí tạo
thành xung quanh nên chưa kịp tán đi thì đã đồng loạt đua nhau chui vào giọt
nước màu trắng đó.

Như Mộng mắt mở to ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Càng nhiều chân
khí gia nhập vào vệt trắng sáng trên ngực thì kinh mạch và đan điền bị tổn hại
của nàng dần được chữa lành bằng tốc độ thần tốc.

“Chuyện này là sao?”

Chân khí xung quanh chui vào vệt trắng trước ngực nàng tu bổ kinh mạch và đan
điền nàng xong thì bỗng chốc hình thành một làn sóng chân khí tự động chạy
theo một lộ tuyến kì lạ với tốc độ không tưởng. Thoáng chốc nó đã hoàn thành
trên dưới trăm chu thiên. Khí đạo mà nó vận hành hoàn toàn không thuộc bất kì
đạo nào của Tuyền Công.

Điểm đặc biệt của những chân khí bên trong kinh mạch nàng là chúng có màu bạc
sáng chói chứ không phải màu vàng nhu hòa như của Vô Cầu.

Sau khi chân khí quanh thân nàng không còn một mảnh, hai đôi tay như ngọc của
nàng như được người khác điều khiển tự đan vào nhau, kết thành ấn quyết.

Từ miệng Như Mộng tự nhiên tuôn ra hai chữ không phải do nàng nói: “Ngưng
Tâm!”

Hai tay nàng hợp thành một chỉ điểm vào giữa trán.

Thân thể nàng run rẩy một đợt. Dĩ nhiên việc làm này có mang lại cảm giác đau
khổ.

Một vòng tròn màu bạc hình thành trên mi tâm của nàng. Chân khí đang di động
như bay bên trong cơ thể nàng đột nhiên dừng lại. Chúng đồng loạt điên cuồng
hướng đến nơi vòng tròn tọa lạc, mi tâm của nàng.

Việc di chuyển của nhưng đoàn chân khí màu bạc làm ngoài da nàng hiện lên từng
đường dài màu bạc trông rất bắt mắt chạy từ khắp nơi trên cơ thể lên đầu.

Vòng tròn màu bạc lúc ban đầu ảm đạm thì khi có chân khí gia nhập liền sáng
lên một chút.

Vòng tròn trên mi tâm của nàng ngày càng sáng rực rỡ, các tia sáng chuyển động
và nhập vào bên trong càng ngày càng nhiều và nhanh hơn.

Trên ngực nàng, hình giọt nước màu trắng nhỏ mà Kiếm Thần tạo cho nàng (mà
nàng vốn không biết có tồn tại) cũng chớp động ánh sáng trắng liên hồi.

Khi mà hình giọt nước của Như Mộng có dị tượng thì đồng thời bên Vô Cầu cũng
nhận được cảm ứng. Nhờ cảm ứng đó mà Vô Cầu mới may mắn thoát khỏi tao ngộ cực
kỳ nguy hiểm tối hôm đó.

Đúng một khắc thời gian trôi qua, vòng tròn trên mi tâm của nàng sáng lên rực
rỡ nhất. Cả căn phòng hầu như được thắp sáng, trông không khác gì ban ngày.

May mắn là bạn cùng phòng của Như Mộng, Khải Hân, mỗi lần đi ngủ đều quấn vải
quanh mắt. Khải Hân có thói quen đi ngủ kì lạ như vậy, nếu nàng không có thì
sẽ rất khó đi vào giấc mộng. Vì thế, những chuyện này mới xảy ra nàng không
hay biết gì.

Hầu hết chân khí trong người nàng lại biến mất như ban nãy chỉ còn cỡ nửa
thành xót lại.

Vòng tròn trên mi tâm của nàng bỗng chợt phụt tắt. Tất cả các tia sáng vàng
cũng biến mất.

Như Mộng khó hiểu mở mắt ra, xem xét cơ thể mình một lượt. Nàng chau mày suy
nghĩ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ là Ngưng Tâm thất bại? Điều này không thể nào là thật. Mặc dù Ngưng
Tâm cũng có tỉ lệ thất bại nhưng đều không quá hai thành, ta sẽ không xui xẻo
đến mức đó chứ.”

Như Mộng khi vẫn còn đang trôi nổi trong trăm ngàn sự nghi hoặc và giả thuyết
thì dị biến xảy ra. Giọt nước nhỏ bên trên ngực nàng sáng rực lên một màu
trắng bạc.

Không khí trong căn phòng bỗng cô đặc lại, thiên địa linh khí xung quanh điên
cuồng hướng về phía Như Mộng.

Giọt nước màu trắng đó bỗng biến dạng, trở thành một hoa văn cổ xưa mà hoa mỹ
màu trắng có hình vòng cung ấn định trên ngực nàng. Hoa văn này có hình dáng
rất kì lạ, không phải dạng mà Như Mộng đã từng gặp qua. Nó trông giống như một
đôi cánh nhưng không hẳn là một đôi cánh.

Như Mộng kinh ngạc với những loạt thay đổi vừa xảy ra, nàng không hiểu một
điều gì đang diễn ra trong cơ thể mình cả. Nhưng may mắn, trước mắt nó không
đem lại thống khổ hay đau đớn gì.

Vòng tròn trên mi tâm nàng cũng bắt đầu sáng lên, nó cũng chuyển thành màu
trắng. Ánh sáng nó tỏa ra càng ngày càng rực rỡ, cho đến khi đôi mắt Như Mộng
trở nên đau nhức và nàng buộc phải nhắm mắt lại.

Vòng tròn mi tâm bỗng vỡ ra thành từng mảng màu trắng, thoát ly cơ thể Như
Mộng và lơ lửng trước mặt nàng. Những mảnh vỡ đó sắp xếp lại và gắn kết với
nhau, hình thành một vật nửa chiến mũ nửa vương miện có màu trắng. Nó trong
suốt như thủy tinh, tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Trông nó vừa có nét mềm
mại, thục nữ vừa lại rất lãnh khốc. Nó tạo cho người ta một cảm giác chết chóc
nhưng người ta lại nguyện chết vì điều đó.

Chiến vương miệng này tinh xảo đến từng chi tiết, từng bộ phận có một sự cân
đối và hoàn mỹ vốn không thuộc về trần thế. Nếu có một thợ rèn ở đây trông
thấy nó hẳn người ấy sẽ khóc ra mặt và thán một câu: “Tuyệt tác!”

Chiến vương miệng chậm rãi bay đến và an định trên đầu của Như Mộng. Nó vừa
khít, không rộng, không chật.

Khi Như Mộng đeo chiếc vương miệng lên, cả người nàng cảm thấy thoải mái dị
thường, tất cả cảm giác mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần đều tan biến.
Nàng bất giác rên lên một tiếng vì sung sướng.

Khải Hân vốn ngủ như chết bên kia vì thể mà cựa quậy một phát. Như Mộng giật
mình che miệng mình lại. Sau một lúc, xác nhận Hân còn ngủ, Mộng mới thở phào
một hơi.

Như Mộng sờ thử chiếc vương miện, cảm thấy một trận mát lạnh lan đến tay, cảm
giác rất thoải mái. Nàng tiếp tục chạm thử hoa văn màu trắng sáng rực trên
ngực mình, cảm giác như sờ lên da thịt, không có gì khác lạ.

Như Mộng đang một đầu mù mờ không hiểu gì cả thì dị biến lại tiếp tục phát
sinh. Một luồng thông tin từ hư vô bỗng tràn vào thức hải của nàng. Bởi vì
lượng thông tin quá nhiều, Như Mộng không thể xử lý hết làm cho đầu nàng như
muốn vỡ tung ra.

Bất giác Như Mộng ngã vật ra giường mà bất tỉnh nhân sự. Vương miện trên đầu
nàng cũng đồng thời tan vào hư vô.


  • Vô Cầu lang thang cả đêm mà vẫn không tìm thấy nơi mà hắn cần đến. Lúc hắn lục
    lọi trí nhớ mình hắn có tìm thấy một mớ kí ức về địa hình, lối đi của rừng
    rậm. Nhưng hắn lại không thể phân biệt được giữa các loại kí ức, loại nào là
    loại nào, thuộc thời gian nào, và cả đống vấn đề khác. Đến cả kí ức của Như
    Mộng và hắc bào nhân hắn cũng bị lẫn lộn.


“Xem ra nhìn trộm kí ức của người khác sẽ gây nên tai họa không nhỏ.” Vô Cầu
thở dài.

Nếu như hắn lẫn lộn cả kí ức của bản thân thì không biết hậu quả sẽ thế nào
đây. Nghĩ đến đó thôi thì hắn đã rợn cả người.

Hắn lang thang chẳng biết qua bao lâu thì phía đông xa đã có ánh ban mai lóe
lên. Vô Cầu trông thấy chúng thì cả người bống thấy mệt nhọc hết cỡ.

Hắn đi một lúc nữa thì phát hiện một hồ nước nhỏ giữa khu rừng. Mặt hồ nước
lặng thinh không một gợn sóng. Nhìn hồ nước mà Vô Cầu nhớ đến cái hồ tối đen
mà hắn đã ngã sấp mặt vào khi trước, thứ mà hắn nghĩ là nguyên nhân khiến hắn
đi đến giới diện khác.

Bước đến bên bờ hồ, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng của Vô Cầu. Một
điều gì đó thê lương, bi ai, đau đớn lảng vảng bên trong mớ kí ức của hắn. Tim
hắn cảm giác như bị một cục tạ đè lên.

Một hình ảnh từ xa xưa hiện lên. Bên cạnh chính cái hồ này, thân ảnh một nữ tử
thân vận một bộ y phục màu tuyết trắng đang đung đưa thân thể vẽ nên những
đường kiếm thật tuyệt mỹ. Trong tay nàng là một thanh nhuyễn kiếm màu bạc rất
quen thuộc.

Đứng phía xa là thân ảnh một thanh niên ngây ngốc đứng nhìn. Thanh niên này
diện mạo so ra y như đúc hắc bào nhân lúc trước, chỉ có điều ít nếp nhăn hơn
hẳn. Thanh niên đó cứ đứng im nhìn nữ tử múa kiếm. Mãi đến sau thời gian ăn
xong một bữa cơm nàng mới ngừng lại.

Nàng đến gần thanh niên ấy, họ trao nhau ánh nhìn thật thắm thiết. Và khi họ
không thể nào kiềm chế nỗi bản thân thì đó cũng là lúc đôi môi họ nhanh chóng
trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào.

Nhưng những kí ức tươi đẹp chẳng được bao lâu. Lần này hình ảnh khác lại hiện
lên. Vẫn là cái hồ đó nhưng bầu trời đã tối om không một tia nắng. Hai người
họ ở bên bờ hồ, bao quanh thanh niên là chục đại hán mặt mày dữ tợn thân vận y
phục màu xanh trông rất đặc trưng, có vẻ như các đại hán này đến từ một thế
lực nào đó. Nữ tử kia thì đang vô lực nằm rạp dưới đất không xa không thể nào
nhúc nhích mảy may.

Xa xa nơi các đại hán bao vây là một nam tử thân vận cẩm bào màu vàng đang
ngồi trên một chiếc kiệu. Xung quanh nam tử vận cẩm bào là vô số người hầu kẻ
hạ.

Nam tử đó đung đưa cây quạt giấy trong tay, đôi mắt thì không ngừng đặt lên
trên người nữ tử đang nằm dưới đất.

“Tên chó Lục Thi Nhân kia! Ngươi đã làm gì Hàn Nhi?!” Giọng thanh niên gào lên
điên cuồng.

“Cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là một loại độc gây tê liệt tạm thời.” Lục Thi
Nhân ngồi trên kiệu nhẹ nói. “Nhưng trò vui còn ở phía sau cơ.”

Hắn nói xong thì nô tỳ kế bên liền dâng lên cho hắn một lọ thuốc.

“Ngươi biết đây là gì không?” Lục Thi Nhân cầm lọ thuốc lên. Hắn mở nắp thuốc
ra. Một mùi thơm nức mũi lan tỏa khiến cho người ngửi cũng có vài phần mê
muội.

“Xuân dược!” Thanh niên biến sắc nói. “Tên vô sỉ này nếu ngươi dám động đến
Hàn Nhi…”

“Xuỵt. Im lặng nào tên dân đen kia. Nếu ngươi còn ồn ào nữa bổn công tử đây sẽ
không cho người chứng kiến trò vui sắp tới đâu.” Lục Thi Nhân dâm đãng nói.

“Ngươi dám!” Thanh niên lao tới chỗ Lục Thi Nhân.

Một tên đại hán bao vây thanh niên lao tới, một quyền hướng vào mặt thanh
niên. “Tên Đường Du chó chết này. Chuyện của công tử không phải do ngươi
quản.”

Đường Du dễ dàng né được một quyền đó, hắn đáp trả lại một quyền vào mặt hắn.
Nhưng một cước bất ngờ tới từ đằng sau vòng tới eo Đường Du đá hắn ra xa vài
trượng.

Đường Du chưa kịp ổn định tâm thần thì những đại hán còn lại lao tới, quyền
cước tới tấp. Đường Du như cái bao tải cho người khác thoải mái đánh đập.

Tiếp đó, hắn bị một tên nâng lên ném về lại chỗ cũ. Trên người Đường Du giờ
đây đã bầm dập khắp nơi, máu miệng, máu mũi không ngừng trào ra, nhìn còn thê
thảm hơn một con chó.

Đường Du gượng đứng dậy nhưng lại bị một đại hán một cước vào mặt. Các đại hán
nhất tề nhào tới ra sức đá vào người thanh niên như đá một cái bao rác.

Lục Thi Nhân phía xa phẩy phẩy cây quạt trong tay nói: “Thôi được rồi. Dừng
dừng, hắn cần phải tỉnh để còn xem trò vui chứ.”

Các đại hán đồng loạt tản ra để lại Đường Du nằm bẹp dí trên đất.

Lục Thi Nhân bước đến trước mặt Đường Du, phe phẩy lọ thuốc trước mặt hắn rồi
hướng đến bên Hàn Nhi.

“Không…” Đường Du run rẩy đưa một cánh tay lên nắm lấy chân Lục Thi Nhân

Lục Thi Nhân chau mày muốn giật cánh tay hắn ra nhưng không ngờ dù đã bị
thương đến thế này mà Đường Du vẫn bám rất chặt.

“Tên chó chết này.” Lục Thi Nhân đạp một cước vào mặt Đường Du. Rốt cuộc bàn
tay nắm chặt chân hắn cũng buông ra.

Đường Du ánh mắt căm thù liếc nhìn Lục Thi Nhân.

Lục Thi Nhân nở lên một nụ cười khoe mẽ mà dâm đãng. Hắn nói: “Nhìn cho kĩ.”

“Người biết không Đường Du. Độc mà ta đã dùng lên Hàn Nhi rất khó trị, nhưng
có một thứ có thể làm cho tác dụng tê liệt mất đi công hiệu. Ngươi biết là gì
không? Là xuân dược đó. Thế nên ta cho Hàn Nhi uống xuân dược cũng là vì muốn
tốt cho nàng thôi.” Lục Thi Nhân vừa dứt lời thì hắn đã bước đên bên Hàn Nhi.

“Chẹp chẹp. Mặc quần áo mà đã xinh đẹp vậy rồi thì không biết lõa thể thì
sao.” Đường Du hai tay nắm lấy y phục Hàn Nhi một phát xé làm đôi để lộ ra cơ
thể lõa lồ.

Đường Du đến cả sức để lên tiếng cũng không có chỉ có những âm thanh gầm rống
như con thú dữ trào ra từ miệng hắn. Mắt hắn nổi lên đây tơ máu. Hắn muốn đứng
lên, cho tên bất nhân kia một kiếm xuyên tim. Không, không. Một kiếm thì quá
đơn giản cho hắn. Ta muốn hắn phải chịu đau khổ từng ngày từng giờ cho đến
cuối đời. Ta sẽ cắt từng miếng thịt trên người hắn ra, đợi cho hắn lành rồi
lại cắt tiếp. Ta sẽ cho hắn ăn phân chó từ bây giờ cho đến cuối đời. Ta sẽ
thiến hắn rồi nấu dương vật của hắn thành canh cho hắn ăn. Ta sẽ chặt đứt tứ
chi của hắn rồi treo hắn ngay cổng thành cho mọi người chứng kiến. Ta sẽ cho
đàn ông, cho động vật hãm hiếp hắn đến chết. Ta sẽ… Ta sẽ… Ta sẽ…

Từng tiếng thở phì phò không ngừng tuôn ra từ Đường Du. Lục Thi Nhân thấy biểu
hiện của hắn thì lại càng hưng phấn, cười lên ha hả không dừng.

Lục Thi Nhân đặt đôi tay bẩn thỉu của hắn lên người Hàn Thi mà bắt đầu sờ loạn
lên.

“Quả thật mềm nha! Quả thật mịn nha! Ha ha ha ha!”

“Nhưng mà nếu nằm im như này thì không vui đâu. Nàng phải chủ động một xíu.”
Lục Thi Nhân đổ xuân dược vào miệng nàng.

Dược công hiệu tức thì, thân thể Hàn Nhi run lên từng đợt. Sau vài hơi thở
nàng đã tự ngồi lên nhưng đôi mắt giờ đây đã không còn tỉnh táo.

Lục Thi Nhân cứ tưởng nàng sẽ nhào ngay đến bên hắn thì thay vì đó nàng lại
quay sang nhìn Đường Du. Lục Thi Nhân há mồm không thể tin được, xưa giờ chưa
từng có ai có thể giữ được tỉnh táo khi ăn xuân dược của hắn.

Hàn Nhi nhìn Đường Du, đôi mắt nàng hiện lên nhu tình vô hạn. Một giọt lệ long
lanh chảy dài trên má nàng. Đôi môi nàng mấp máy nói điều gì đó.

Đường Du trợn đôi mắt, cố hết sức tập trung để nghe mà lại không thể nghe được
những lời đó là gì.

Hàn Nhi nhìn sang Lục Thi Nhân vốn vẫn đang ngạc nhiên. Mặc dù nàng lõa thể
nhưng trong mắt nàng không có một tia e ngại hay khiếp sợ. Xuân dược đã giúp
nàng lấy lại được phần nào khả năng điều khiển chân khí, dù không nhiều nhưng
cũng đủ.

Nàng vận ngược chân khí, dồn nén đan điền. Những đại hán xung quanh thấy khí
tức nàng đột nhiên trở nên bất thường thì liền trợn mắt cảnh báo: “Coi chừng
là Luyện Khí tự bạo.”

Một gã đại hán gần đó nhất lao tới ôm Lục Thi Nhân lao ra xa.

Đường Du nhìn về Hàn Nhi. Hàn Nhi cũng nhìn về Đường Du.

Bất giác, Đường Du hiểu được những lời nói ban nãy của Hàn Nhi: “Thiếp xin
lỗi.”

Nước mắt trào ra từ hai mắt của Đường Du, nội tâm hắn gào thét, tâm hồn hắn
điên cuồng nhưng thân thể hắn vẫn bất động.

Bỗng nhiên cả thân thể Hàn Nhi sáng rực lên. Một đoàn ánh sáng màu trắng chói
mắt làm cho tất cả mọi người tạm thời mất đi khả năng quan sát.

Đại hán kia ôm Lục Thi Nhân chạy được hai bước thì phía sau đã truyền đến một
âm thanh chói tai kèm theo một lực phá hoại không hề nhỏ đi kèm.

Lực đẩy bắn đại hán ra xa, lưu lại trên lưng hắn một vết cháy đen kịt. Đại hán
đó đã không còn thở nữa nhưng Lục Thi Nhân mà hắn bảo vệ thì chỉ bị thương
ngoài da.

Sau vài hơi thở, ánh sáng kia qua đi, nơi Hàn Nhi đứng giờ chỉ còn lại một
mảnh đất cháy xem. Đường Du khó khăn lắm mới lấy lại được tầm nhìn khi trông
sang thì cả người hắn lạnh lẽo.

“Không thể nào. Sao nàng lại bỏ ta mà đi cơ chứ? Dù nàng có ra sao, ta vẫn sẽ
yêu nàng. Ta mãi yêu nàng.” Đường Du khóc trong lòng.

Đúng lúc ấy, bầu trời vốn trong xanh liền trở nên ảm đạm, những hạt mưa bắt
đầu đổ xuống không ngừng. Có vẻ như, đến ngay cả ông trời cũng khóc thương cho
Hàn Nhi.

Đường Du vốn sức cùng lực kiệt chẳng biết làm sao gượng đứng lên được, hắn
nhìn trời mà cười ha hả, điệu cười điên cuồng mà thê lường.

“Nhớ đấy! Lục Thi Nhân. Cho dù có thành ma ta cũng đến tìm ngươi.” Dứt lời,
Đường Du liền nhảy xuống hồ.

Từ lúc ấy, mặc dù Lục Thi Nhân đã cho hạ nhân xem xét và trông coi rất kĩ cái
hồ này nhưng vẫn chưa bao giờ phát hiện thấy một cái xác hay bất kì một người
nào đi lên từ cái hồ. Hắn còn cho người lặn xuống tìm xem có thông đạo hay
hang động gì không, nhưng đều chẳng có gì cả. Lục Thi Nhân dù lo ngại nhưng
cũng sớm để chuyện này vào quên lãng.

Những tưởng mọi chuyện đã chấm dứt thì cùng ngày ấy tám năm sau một tên nô bộc
xấu xí được nhận vào cung. Tên này giỏi võ, giỏi mồm méo, giỏi đủ thứ chuyện.
Hắn nhanh chóng từ một tên nô bộc trở thành quản lý của những tên nô bộc, tiếp
đó lại được bỏ chức nô lệ mà trở thành thị vệ, sau đó nhanh chóng làm đội
trưởng của một đội thị vệ. Người đời không biết hắn may mắn hay gì, nhưng tiếp
đó hắn liền một bước trở thành cẩm y vệ vinh quanh của triểu đình. Năm năm như
thế trôi qua.

Lục Thi Nhân phát hiện ra hắn, thấy hắn giỏi giang, dễ bảo mà còn mang một
thân võ công cao cường nên đã xin phụ thân hắn, tể tướng, cho cẩm y vệ này làm
cận vệ riêng.

Đến một ngày hai năm sau, ngày mà mười lăm năm trước Lục Thi Nhân đã làm ra
chuyện tán tận lương tâm ấy, hắn và cận vệ riêng cùng vào rừng săn bắn. Nhưng
hắn không ngờ mình lại bị trúng một loại độc tê liệt. Bất ngờ hơn, đây lại là
cùng một loại độc mười lăm năm trước hắn đã sử dụng trên người Hàn Nhi.

Tên cận vệ đó cho hai con ngựa đực mà hai người họ uống xuân dược rồi ném Lục
Thi Nhân vào một cái hang động chung với hai con súc sinh. Trước khi bịt cửa
hang hắn đã thận trọng để Lục Thi Nhân vào một cái thế thuận lợi cho bọn ngựa.

Bảy ngày bảy đêm sau, hắn khai mở cửa hang ra lại, Lục Thi Nhân nằm bên trong
người ra người, ma không ra ma. Một cái mông thì đầy máu tươi.

Tên cận vệ đem hắn ra ngoài, mặc cho hắn bộ cẩm bào màu vàng ngày xưa rồi bắt
đầu tra tấn hắn đến chết. Đến khi Lục Thi Nhân đã hoàn toàn tắt thở thì cũng
là lúc một mỹ nam nhân tóc trắng từ hư không hiện ra.

Những kí ức chạy đến đây thì hết, Vô Cầu trở về thực tại sau khi một lần nữa
trải nghiệm kí ức của hắc bào nhân, Đường Du.

Lúc trước hắn cũng đã thấy qua những kí ức này, nhưng chúng lại giống như là
một cuốn phim tua nhanh, không để lại quá nhiều ấn tượng hay ảnh hưởng. Nhưng
lần này thì khác, cảm giác như những điều mà Đường Du trải qua cũng là hắn
trải qua. Một sự thê lương, cô độc đã không hay biết khắc lên khuôn mặt vốn
rất thuần khiết của Vô Cầu.

Hắn ngửa đầu lên trời, thở dài một hơi.

Vô Cầu nắm lấy một cành củi khô nằm trên đất gần đó, hắn bắt đầu đung đưa thân
hình, múa ra những đường kiếm của Đường Du và Hàn Nhi.

Kiếm pháp của Hàn Nhi là Huyễn Ly Kiếm, một bộ kiếm pháp của gia tộc nàng.
Trông huyền ảo và mỹ lệ.

Kiếm pháp của Đường Du là Hận Ly Kiếm, một bộ kiếm pháp tự chế dựa trên hận
thù. Trông lăng lệ và biến ảo.

“Đời này kiếp này, ta chỉ muốn bên nàng.” Vô Cầu ngưng kiếm sau thời gian một
bữa cơm, bất giác thốt lên.


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #9