Mở mắt ra lần nữa, Vô Cầu bỗng ho khục khục liên tục. Máu trào từ miệng ra
liên miên.
"Có tha cho ta chi nữa thì rốt cuộc ta cũng chết vậy." Vô Cầu mắt nhìn trời
trào phúng tự giễu.
Có lẽ ông trời không muốn ta được sống tốt đẹp. Quả báo chăng? Kiếp trước ta
sống quá bất nhân, quá bất nghĩa nên ta mới chịu kết quả này sao? Nực cười.
Vô Cầu nhắm mắt, đợi chờ cái chết. Sự lạnh giá bỗng chiếm lấy hắn từng chút
một. Hắn có thể cảm giác được, kinh mạch hắn dần dần tắt nghẽn. Hơi thở hắn
yếu dần từng nhịp một. Vô Cầu bắt đầu cảm thấy mơ màng. Rốt cuộc vẫn phải
chết?
Một hơi ấm bỗng lan tỏa từ cổ tay Vô Cầu. Nó xâm nhập vào kinh mạch rồi chạy
khắp tứ chi. Hơi ấm tiến vào đan điền, xua tan đi sự lạnh giá. Sự tính táo trở
lại với Vô Cầu.
Hắn mở mắt ra lần nữa. Trước mắt hắn là một nữ nhân. Một tay của nàng đang cầm
lấy cổ tay hắn, truyền từng luồng chân khí cho hắn. Tay còn lại không ngừng
điểm các huyệt cho hắn để cầm máu.
Vô Cầu giữ lại được chút hơi tàn hoàn tàn nhờ nữ nhân này nhưng có điều,
thương thế hắn đã quá nặng. Máu mất đã gần một nửa, hắn còn sống đã là kỳ tích
trong kỳ tích.
Hắn mở miệng cười, gắn gượng lên tiếng: "Cảm ơn."
Sau đó mắt hắn nhắm tịt. Hơi thở lại tiếp tục nhẹ dần đi.
Như Mộng sau khi quyết định không dính dáng đến vệt máu đó, nàng lại tiếp tục
lên đường. Tuy nhiên, có vẻ như nàng đã lạc đường. Nàng lẩn qua lẩn quẩn trong
khu rừng gần nửa ngày mà tìm không được đường ra.
Sau cùng, ma xui quỷ khiến thế nào đấy, nàng bắt gặp hai các xác nằm chỏng chơ
giữa rừng. Một cái xác mặc quần áo màu đen từ đầu đến chân, một thanh nhuyễn
kiếm cắm thẳng vào miệng. Một cái xác thì không mặt đồ, máu nhuộm đỏ toàn
thân.
"Chẳng lẽ đây là Bạo Dâm Gian Tặc hay đi cưỡng hiếp người khác trong truyền
thuyết." Như Mộng nghĩ thầm.
"Thật là xui xẻo nha. Tên kia không hiểu sao làm chuyện gì quá quắt bị trời
phạt rốt cuộc gặp tên dâm tặc áo đen. Bị tên kia bạo dâm hết cả thân. Nhưng có
một điều hơi kì, tại sao tên cưỡng gian cũng chết?"
Nàng đến gần nhìn hai cái xác. Tên áo đen bị một kiếm cắm thẳng qua miệng mà
chết, thân thể hắn thì lại không tổn thương gì cả. Còn tên trần chuồng thì cả
người đầy vết thương. Nàng cẩn thận quan sát hai người.
Như Mộng giật mình phát hiện, phổi tên trần chuồng vẫn còn phập phồng. Nàng
vội tiến tới kiểm tra thương thế của hắn.
Hơi thở lúc có lúc không, máu mất quá nhiều, thân thể tràn đầy vết thương to
nhỏ. Người này còn sống quả thật là điều kì diệu.
Như Mộng không tinh thông y thuật gì nhiều nhưng sơ cứu thông thường thì nàng
vẫn làm được. Nàng truyền chân khí cho hắn, điểm huyệt cầm máu hắn lại. Nàng
định xé quần áo mình ra băng bó nhưng lại không biết phải băng bó từ đâu. Nơi
nơi trên thân thể hắn đều là vết thương. Cho nên, muốn băng hết vết thương trừ
phi nàng ở trần.
Nam nhân kia sau khi được Như Mộng truyền chân khí thì cũng hơi tỉnh lại. Hắn
mở mắt nhìn Như Mộng. Sau khi hắn nhận ra nàng đang giúp hắn, đôi mắt hắn toát
lên sự cảm kích và tôn trọng đối với nàng.
Tuy nhiên, y thuật nàng có hạn. Nam nhân kia vẫn tiếp tục tiến vào Tử Môn
Quan.
"Đừng có chết. Cố gắng tỉnh táo. Ngươi nhìn ta này." Như Mộng hét lớn.
Nam nhân kia cười trìu mến nói: "Cảm ơn."
Sau đó thì mắt hắn nhắm tịt. Như Mộng thấy thế lại càng ra sức truyền chân
khí. Đáng tiếc, mọi nỗ lực của nàng đều không có kết quả.
Ngay khi nàng sắp bỏ cuộc, định ngưng truyền khí, một lực hút mạnh mẽ từ nam
nhân kia tỏa ra. Nó ham muốn hút hết chân khí của nàng một cách điên cuồng.
Nàng muốn rút tay ra nhưng lực hút kia không cho phép, nó dính chặt tay phải
nàng vào cổ tay Vô Cầu. Nàng định dùng tay còn lại để kéo tay Vô Cầu ra. Đáng
cười, tay còn lại vừa mới đụng vào thân thể Vô Cầu liến dính chặt lấy luôn.
Lúc trước lực hút kia hút chân khí từ một tay đã làm Như Mộng khổ sở, bây giờ
nó hút từ cả hai tay làm nàng cảm thấy cả người mềm nhũn.
Nàng ngã ra, nằm một bên Vô Cầu, hai tay vẫn còn dính chặt Vô Cầu, chân khí
vẫn không ngừng bị hút.
Vì quá mệt mỏi do thiếu thốn chân khí, nàng bắt đầu thở dốc, mồ hôi không
ngừng túa ra làm một mùi hương mê hồn lan tỏa. Ngực nàng phập phồng lên xuống
khiến bộ ngực đặn đà nàng càng thêm quyến rũ.
Rốt cuộc, chỉ sau vài hơi thở, chân khí nàng đã bị hút sạch. Như Mộng bây giờ
có cảm giác như người sắp chết khát vậy. Đan điền nàng trống rỗng, kinh mạch
khô cạn không một tia chân khí.
Vậy mà, lực hút kia vẫn còn.
Như Mộng không kìm lòng được la lên: "Người ham muốn vừa thôi."
Câu la đó của nàng vì vô lực mà nghe rất nhẹ nhàng, cứ như vừa hờn dỗi vừa làm
nũng. Nếu người không biết chuyện nghe được, không hiểu họ sẽ nghĩ gì đây.
Nàng cứ ngỡ mình sẽ bị cái giếng không đáy kế bên hút cho đến khi chết khô mới
dừng, bỗng nhiên một sự thoải mái chạy khắp người Như Mộng.
Đan điền Vô Cầu sau khi tiếp nhận chân khí của Như Mộng liền chuyển nó thành
Tuyền Nguyên Khí. Vô Cầu trong vô thức tự vận chuyển Tuyền Nguyên Khí theo các
khí đạo mà mình đã biết. Trong đó có các đạo: Tẩy Tủy đạo, Trấn Ma đạo, Phục
Thể đạo và Dưỡng Hồn đạo. Như Mộng nằm kế bên, đường truyền khí vẫn còn nối
liền với Vô Cầu nên khi Tuyền Nguyên Công vận hành, nó cũng giúp cả nàng.
Thân thể của cả hai người phát sáng những đường màu vàng đặc dị, đó chính là
các khí đạo. Bắt đầu từ đan điền Vô Cầu, đi khắp thân thể Vô Cầu rồi chui qua
thân thể Như Mộng. Nếu luyện công chạy hết một vòng thân thể là một đại chu
thiên thì khi hai người này luyện công, họ một lần luyện được đến song đại chu
thiên. Có nghĩa là một lần vận hành mà nhận được đến hai lần chỗ tốt.
Tuyền Nguyên Công nguyên thủy do Kiếm Thần tạo ra, lưu lạc đến Địa Cầu. Người
Địa Cầu vốn có thân thể phàm trần, không tài nào tu luyện được thần công này
nên nó mới vô dụng như vậy. Nhưng Vô Cầu há lại là thân thể phàm trần.
Ban nãy, khi ý thức hắn sắp tan biến, Linh Huyết đọng bên trong mi tâm của hắn
bỗng có phản ứng tự bảo vệ. Để Vô Cầu không chết nó đã tự dung nhập mình hoàn
toàn với thân thể và linh hồn Vô Cầu. Triệt để biến hắn từ phàm nhân thành
linh nhân có thể tu tiên, hóa thần.
Ngay khi đó, Tuyền Nguyên Công liền tự khắc vận chuyển. Tuyền Nguyên Công cần
một cú nạp ban đầu để khởi động, đó là nhờ chân khí của Như Mộng, sau đó theo
các khí đạo mà tự vận hành, hấp thu thiên địa linh khí.
Hai người bọn họ không ngừng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh, biến thành
Tuyền Nguyên Chân Khí rồi vận nó đi vào các khí đạo.
Thân thể hai người liên tục tiết ra các chất nhầy đen kịt, mùi rất hôi thối.
Chất nhầy ra càng nhiều, hai người họ càng có nhiều sự thay đổi.
Vô Cầu đã điều chỉnh thân thể hắn siêu trần thoát tục thì không có gì bên
ngoài thay đổi nhiều. Nhưng mà Như Mộng, làn da nàng trở nên trắng như ngọc,
mượt mà như lụa. Khuôn mặt có phần đần độn ngày xưa giờ đây đã trở nên thiên
kiều bá mị. Khi xưa, vẻ đẹp của nàng chỉ là viên ngọc thô thì bây giờ nó đã
trở thành viên ngọc sáng lấp lánh đầy hoàn mỹ.
Thân thể nàng cũng biến đổi theo.
Ở trong sư môn, dù là luyện võ hàng ngày nhưng cơ thể Như Mộng vẫn có phần
không cân đối. Ngực có, nhưng eo không được thon, mông thì dẹp lép. Thế nhưng
bây giờ, nhờ Phục Thể đạo, thân thể Như Mộng ngày càng được hoàn thiện dần.
Cặp ngọc nhũ nhão nhoẹt ngày xưa trở nên căng tràn đầy sức sống. Cái eo thon
lại trở nên rất nhỏ gọn. Cặp kiều đồi thì bắt đầu nhô cao và cong lên. Thân
thể ngày trước của nàng nhìn vào tầm thường đến mức không thể thường hơn nữa,
còn bây giờ đã là hạc trong bầy chim, tiên trong nhân loại.
Mái tóc lưa thưa ngày trước của nàng, vốn để lộ cả da đầu, giờ điên cuồng mọc
ra óng ánh một màu đen tuyền.
Tư chất của nàng cũng biến chuyển. Kinh mạch bo hẹp của nàng được nới rộng như
sông lớn, đan điền thì được cọ rửa, biến đổi trở thành biển rộng.
Điều tương tự cũng xảy đến với Vô Cầu. Mái tóc trắng của hắn dài ra đến tận
vai. Tư chất hắn biến đổi. Thân thể đã rất hoàn mỹ của hắn, nay lại còn cường
kiện và hoàn hảo hơn. Cái ấy cũng hoàn thiện về phần cân đối hơn.
Ở một nơi xa thật xa trong vũ trụ, bên trong một tinh không, một cung điện màu
trắng ngà nguy nga, tráng lệ tọa lạc, trôi nổi giữa các vì tinh tú.
Một thanh niên với mái tóc vàng óng đang dùng cây kiếm dài cả trượng của mình
vẽ nên những đường kiếm tuyệt hảo, bỗng dừng lại, nhìn lên trời.
"Tuyền Nguyên Công của ta. Công pháp tối cao mà ta tạo ra đã có người sử dụng
được." Chàng trai nhắm mắt, lẩm nhầm.
Cậu ta bỗng cười lớn: "Ha ha. Ta sắp có một tên đồ đệ mới rồi."
Chàng trai vung tà áo, một quả bóng nước xuất hiện trước mặt cậu. Hình ảnh
hiện lên bên trong là Vô Cầu và Như Mộng đang nằm dưới đất.
"Ồ. Những hai đứa. Không tồi. Không tồi. Thôi thì, như quà gặp mặt, gia sư sẽ
khơi linh căn trong các ngươi lên."
Chàng trai lại vung tay.
Ở thế giới nơi Vô Cầu và Như Mộng đang nằm, một cặp tia sáng bỗng đánh thẳng
từ trên trời xuống. Một đen, một trắng lần lượt chui vào trái tim của Vô Cầu
và Như Mộng.
Nơi ngực hai người bỗng hiện lên hai hình xăm, một giọt nước màu đen ở ngực Vô
Cầu, một giọt nước màu trắng ở ngực Như Mộng.
Xa xa quanh khu rừng vang vọng âm thanh: "Ta chỉ giúp các con như vậy thôi.
Còn lại là các con phải từ lực cánh sinh. Con đường hóa thần ta không thể
giúp. Mong các con có thể đi đến cuối để gặp ta."
Đáng tiếc, cả hai người Vô Cầu và Như Mộng đã ngất xỉu, nếu họ tỉnh thì không
biết họ sẽ nghĩ gì đây.
-
Mơ màng tỉnh giấc, cả hai người Vô Cầu và Như Mộng cùng lúc mở mắt. Họ cùng
nhìn về phía nhau.
Lúc trước khi hai người họ gặp nhau, họ không để ý lắm đến dáng dấp của nhau.
Một là vì Vô Cầu thân đầy máu làm Như Mộng luống cuống không để ý, hai là vì
Vô Cầu không tỉnh táo nên nhìn Như Mộng cũng không rõ.
Bây giờ hoàn toàn vô sự, hai người mới bắt đầu có ấn tượng đầu tiên.
Đối với Vô Cầu, trước mặt mình là một mỹ nữ sắc lạnh mà lại có phần dịu dàng.
Khuôn mặt thon dài, hơi góc cạnh với hàng mi dài đầy mị hoặc. Cặp con ngươi
đen láy ánh lên sự ngây thơ trong tâm hồn. Mái tóc đen tuyền tôn lên làn da
trắng trẻo. Nàng làm Vô Cầu nhớ đến một số ngôi sao điện ảnh Hollywood.
Đối với Như Mộng trước mặt mình là một mỹ nam với vẻ đẹp nam tính thành thục.
Khuôn mặt vuông vắn, cặp lông mày rậm uy dũng. Cặp con ngươi đen nâu ánh lên
sự vững vàng trong tâm hồn. Mái tóc trắng làm cho chàng càng thêm có phần như
tiên nhân, khó chạm được. Chàng làm Như Mộng nhớ đến những vị thần tiên chỉ
được ghi chép lại trong sách vở.
Như Mộng cười thẹn thùng nói: "Chào."
Vô Cầu cười tinh ranh nói: "Chào."
Thật là kì dị. Tỉnh giấc thấy mình nằm bên người lạ mà hai người họ lại không
bất ngờ hay có phản ứng gì hết. Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nếu như hai
người họ quen biết nhau thì còn có thể. Nhưng hai người họ vốn đâu có biết
nhau.
Thật ra, họ có biết nhau. Tất cả mọi thứ của người kia, người còn lại đều
biết. Mọi nỗi đau buồn, sự đau khổ, mọi niềm hạnh phúc, lòng biết ơn, mọi bí
mật, điều thầm kín. Họ đều biết.
Dưỡng hồn đạo khi vận hành, đã sáp nhập kí ức hai người lại thành một. Vì thế
nên họ thấy và trải qua hết mọi thứ cùa người kia, vì thế nên đối với người
bên cạnh họ mới tràn đầy tinh tưởng như vậy. Vô Cầu biết rõ Như Mộng, Như Mộng
cũng biết rõ Vô Cầu. Điều này tạo nên một mối liên kết lạ kỳ giữa họ.
"Nàng biết hết rồi phải không?" Vô Cầu ghé sát Như Mộng nói.
Như Mộng đáng lẽ ra phải rất ngượng ngùng mới phải nhưng nàng lại còn ghé sát
vào Vô Cầu hơn nữa, thì thầm vào tai hắn: " Chàng cũng biết phải không?"
Cả hai đều không trả lời, nhưng ai cũng hiểu ngầm hết.
"Nàng cần phải về sư môn đi. Sư phụ sẽ giận lắm." Vô Cầu ân cần nói.
"Nhưng chàng đang bị thương. Trước hết ta phải xử lý thương thế đã." Như Mộng
nói.
Vô Cầu không cố thuyết phục Như Mộng, dù sao Vô Cầu cũng biết nàng cũng sẽ
không bao giờ chấp nhận rời đi để lại hắn một mình.
Hai người họ ngồi dậy kiểm tra thương thế của Vô Cầu. Ai ngờ vết thương đâu
không thấy chỉ thấy một đống chất nhầy bám đầy người. Chưa kể, nó còn hôi đến
kinh người.
"Cái này là cái gì đây. Gớm quá." Như Mộng kinh tởm.
Vô Cầu sau khi xem xét thì nói: "Sao giống tẩy tủy phạt kinh vậy?"
"A. Là tẩy tủy phạt kinh như trong truyện sao?" Như Mộng nói
"Đúng rồi."
"Chúng ta nên kiếm một nơi để rửa sạch hết những thứ ô uế này." Như Mộng nói:
"Bên kia có một khúc sông. Chúng ta qua đó đi."
"Phải vậy không? Mong nàng đừng dẫn ta đi lạc nữa." Vô Cầu cười ha hả nói.
Như Mộng không trả lời, chỉ đánh một cái nhìn hờn dỗi rồi đi trước.
Hai người họ nhanh chóng tìm được bờ sông. Sau khi hai người biết hết mọi thứ
của nhau, họ cảm thấy bên nhau là điều cần có và không có gì phải giấu người
kia cả, cho nên họ cởi đồ xuống tắm chung như đúng rồi. Phải một lúc sau, Như
Mộng mới sực nhớ, nàng đỏ mặt lấy tay che ngực nói: "Chàng đi qua khúc sông
kia được không?"
Vô Cầu cười dâm đãng: "Chúng ta cái gì cũng thấy hết rồi mà. Trong kí ức có
hết đó."
"Cút ngay!" Như Mộng giả vờ tức giận la lên.
Vô Cầu cũng tham gia đóng kịch vờ chạy đi, qua bên khúc sông khuất mắt, miệng
vẫn cười hắc hắc.