Đã bao giờ cảm thấy tội lỗi chưa? Đã bao giờ cảm thấy khinh thường bản thân
chưa? Đã bao giờ cảm thấy rằng sự tồn tại của bản thân là một sai lầm chưa?
Chúng ta sinh ra trên thế giới này với sự bất hoàn hảo. Sai lầm là một điều
không thể tránh khỏi.
Sẽ có lúc chúng ta làm ra những điều khiến cho bản thân phải hối hận. Và chúng
ta chỉ có một lựa chọn duy nhất là sống với nỗi dằn vặt nó gây ra.
Vô Cầu đã từng làm ra những điều như vậy. Và hắn vừa mới hoàn thành xong một
điều nữa.
Lúc ấy, tôi chẳng còn ý thức gì cả. Cả đầu óc chỉ như một cái hố đen, hoàn
toàn trống rỗng.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, sâu bên trong, cơn giận và sự thèm khát được
phá hủy. Nó gặm nhấm linh hồn mỗi giây mỗi phút.
Có một điều gì đó đã đánh thức tôi. Một thứ gì đó mang màu sắc của ánh sáng,
chiếu rọi tâm hồn mục ruỗng này. Tôi đã may mắn thức tỉnh được, nhưng không
hoàn toàn. Cảm giác như khi bạn ngủ mà bạn ngủ chưa sâu vậy. Mắt thì nhắm
nhưng mọi thứ xung quanh vẫn cảm nhận được.
Tôi có thể lờ mờ thấy sự tàn phá mà tôi đã làm ra.
Thứ ánh sáng đó lại quay trở lại, lần này nó kéo tôi ra hẳn khỏi cơn mê man.
Rốt cuộc, tôi cũng đã có lại sự tỉnh táo của mình.
Nhưng những điều hiển hiện ra trước mắt tôi ngay lúc ấy lại...
Trong tầm mắt tôi, tôi đang mang một chiếc găng tay kì lạ gì đó có màu đỏ. Tôi
đang ở thế tấn công, cánh tay phải vươn dài ra đấm về phía trước.
Đối diện với tôi là Như Mộng, hoặc tôi nghĩ là thế. Như Mộng lúc này hai đôi
mắt sáng lên một màu trắng lóa, trước ngực có một hình xăm kì lạ trông như đôi
cánh. Nàng ấy đang đưa đôi tay ra chặn lại nắm đấm của tôi.
Giữa nắm đấm to lớn của tôi và bàn tay bé nhỏ của nàng là hai luồng sáng đang
đè ép lẫn nhau. Bên phía nàng là một luồng sáng màu trắng hình cung tên, bên
phía tôi là một luồng sáng màu đỏ có hình tròn.
Chúng ma sát với nhau, làm tản ra những làn sóng màu trắng pha đỏ ra xung
quanh. Gió thổi phần phật như đang đứng giữa trung tâm của một cơn bão.
Tôi không thể ngưng lại điều bản thân đang làm được, dù sự tỉnh táo đã trở
lại.
Những luồng sáng đó, chúng là thứ gì đó mang đặc tính hủy diệt rất cao. Tôi có
thể thấy mặt đất mà chúng tôi đang đứng lên nát ra thành những mảnh đá vụn,
xung quanh tầm chục mét tất cả mọi thứ đều bị san phẳng.
Một cảm giác đau đớn tột cùng lan ra từ bàn tay phải. Làn da cánh tay tôi bắt
đầu nứt toác ra từng mảnh nhỏ, máu không úa ra mà trôi ra từ từ và lơ lửng như
những chất lỏng trong không gian với trọng lực bằng không.
Cảm giác đó quả thật là... không thể diễn tả được. Đau, rát... và khó thể chịu
đựng. Cứ như bị bỏng nhưng lại nhân cảm giác đau đớn lên cỡ mấy lần.
Tôi nghiến chặt hai hàm răng lại (khá bất ngờ vì tôi có thể điều khiển cơ thể
làm điều này) và cố gắng giữ tâm trí tỉnh táo.
Một tiếng rên nhè nhẹ và the thé vang lên ở phía đối diện.
Tôi ngước sang bên và trợn đôi mắt lên vì không thể tin được điều mình đang
thấy.
Đối diện, làn da khắp người Như Mộng đã nứt toác ra gần hết, đâu như bản thân
tôi, chỉ bị mỗi cánh tay. Tôi có thể thấy được sự run rẩy trên thân thể cô ấy.
Tuy nhiên, thân thể của Như Mộng vẫn không di chuyển một chút nào. Có lẽ cô ấy
giống như tôi, không thể dịch chuyển cơ thể.
Khuôn mặt của Như Mộng nhăn lại vì đau đớn. Từ đôi mắt của cô ấy, chảy dài ra
hai hàng nước mắt. Nước mắt kì lạ không chảy xuôi xuống mà lại chảy ngan sang
hai bên rồi bay ngược lên trời.
Một cảm giác kì lạ lại dâng lên trong lòng của tôi. Không phải cảm giác do đau
đớn gây ra, không phải cảm giác do sự mê muội gây, mà là... thương sót và tội
lỗi.
Thân thể mỏng manh và yếu ớt kia sao có thể chịu được tra tấn như vậy được
chứ. Cứ tưởng tượng xem, cắt đi một miếng thịt trên người sẽ đau đớn như thế
nào. Trong khi đó, cả thân thể Như Mộng đều bị đày đọa.
Kí ức gần đây bỗng tràn về như thủy triều, tôi tiến đến đây như thế nào, hấp
thụ Sát Khí và Âm Khí rồi nổi khùng lên ra sao. Tất cả đều hiện lên rõ mồn
một.
Mặc dù có lẽ tôi không làm ra những điều này trực tiếp, nhưng tôi đã để mặc nó
xảy ra. Tôi đã làm theo giọng nói đó, giọng nói kì lạ trong đầu. Vì thế nên
mọi chuyện mới đến nước này.
Tất cả đều là do... TÔI.
Tôi cố gắng rút cánh tay phải đang ở thế đấm tới về sau. Nhưng nó chẳng nhúc
nhích mảy may.
Tôi gầm lên như một con thú dữ, dồn hết tất cả sức lực từ trong linh hồn và
thân thể thử lại lần nữa. Cả cánh tay phải nổi lên gân xanh, mồ hôi hột chảy
dài trên mặt.
Nhưng nó VẪN không nhúc nhích.
Tôi lại nhìn qua Như Mộng, thân thể tàn tạ không còn gì có thể tả. Mặt tôi tái
mét đi.
"Lại là mình. Mình lại làm ra những chuyện không thể tha thứ được. Tại sao
mình lại sinh ra trên đời này làm gì chỉ để gây ra những điều khổ sở!" Trong
khoảng khắc, tôi đã bỏ cuộc.
Tôi nhắm mắt lại, mặc cho gì đến sẽ đến. Xin lỗi Như Mộng, anh không làm được.
Trên một vùng đất kì lạ, nơi bầu trời có hai mặt trăng cùng hai mặt trời đồng
thời xuất hiện vào ban ngày. Cả bầu trời mang một màu sắc kì lạ, khi mà bầu
trời mang màu tím mờ ảo.
Ở giữa một bãi cỏ màu xanh nước biển rộng mênh mông không thấy điểm dừng, có
hai người đang nằm dài ngắm nhìn bầu trời.
Một người là con trai, trông cỡ mười mấy gần hai mươi tuổi, có mái tóc vàng
óng trông rất đẹp. Cậu ta mặc một chiếc áo thun màu trắng khoác bên ngoài
chiếc áo jeans trông đã sờn cũ. Bên dưới là một chiếc quần jeans đen trơn bình
thường.
Bên cạnh cậu cũng là một người con trai, trông ngang tuổi cậu. Người này có
mái tóc ngắn màu nâu. Cậu ta mặc một chiếc áo thun màu đen cùng với quần jeans
bình thường.
Bọn họ trông rất thư giãn. Họ cứ ngắm nhìn bầu trời mãi, ngắm nhìn đến nỗi
thời gian trôi qua bao lâu họ cũng chẳng thèm để ý.
"Vậy rốt cuộc là tại sao lại thả họ ra?" Người con trai với mái tóc nâu nói.
Người với mái tóc vàng nhún vai rồi trả lời: "Mình đâu có thả họ ra."
"Vậy tại sao họ lại xuất hiện?"
"Mình chỉ giúp đỡ họ khơi linh căn thôi. Ai biết họ sẽ trở thành hai người đó
đâu." Người với mái tóc vàng thở dài nói.
"Thật tình! Vậy giờ tính sao?" Người với mái tóc nâu ngồi dậy hỏi.
"Tính gì mà tính. Cứ để họ tự sinh tự diệt đi." Người với mái tóc vàng nhắm
mắt lại, tiếp tục thư giãn.
"Cậu vô trách nhiệm quá đấy, Kiếm Thần!"
"Còn cậu thì rảnh rỗi quá đấy, Động Thiên!"
Kiếm Thần mở mắt ra, mắt vẫn nhìn về bầu trời nói: "Đâu phải lúc nào cũng kiếm
được một nơi đẹp đẽ thế này. Cứ nằm xuống mà tiếp tục thưởng thức đi."
"Hừ!" Lữ Động Thiên chuẩn bị ngồi xuống thì Kiếm Thần bỗng bật dậy làm Động
Thiên giật cả mình. "Cái gì vậy, cha?"
"Mặc dù nói là tự sinh tự diệt nhưng có chuyện rồi." Kiếm Thần khuôn mặt
nghiêm túc nói.
Lữ Động Thiên nhìn Kiếm Thần nghiêm nghị mà có phần nghi hoặc: "Chuyện gì?"
Ngay lúc tôi nhắm mắt lại, bỏ hết tất cả để mặc mọi thứ thì một giọng nói vang
lên trong đầu tôi.
"Ngươi cứ để mặc một người chết vì ngươi hay sao?"
Tôi mở to mắt ra liếc nhìn xung quanh, nhưng không có một bóng ai quanh đây
cả.
"Ta hỏi lại! Ngươi tính để một người vì cứu ngươi mà chết hay sao?" Giọng nói
vang lên văng vẳng trong đầu tôi.
"Cứu ta?" Tôi mấp máy môi.
"Đúng vậy. Chứ ngươi nghĩ luồng sáng kéo ngươi về từ cơn mê là từ đâu. Là từ
con bé đấy."
Tôi nhìn về phía Như Mộng, đôi mắt nàng bây giờ đã nhắm chặt, chỉ còn thân thể
là vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Máu đã nhuộm đỏ làn da trắng trẻo của nàng.
"Ngươi muốn buông xuôi mọi thứ để cho người cứu ngươi chết hay sao?"
"Không! Ta... không muốn." Tôi lẩm bẩm.
"Ngươi nói gì! Ta nghe không rõ!"
"KHÔNG! TA KHÔNG MUỐN." Tôi dùng hết sức hét lên, cổ họng cũng cảm thấy rát.
"Vậy thì nghe lời ta. Ta sẽ giúp ngươi cứu nó."
Tôi gật đầu.
"Nhắm mắt lại và cố gắng cho để tâm lý bình thản. Ngươi có còn nhớ cái hồ mà
ngươi hay gặp khi tu luyện không? Bây giờ ngươi hãy cố gắng bước vào trạng
thái đó lần nữa."
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng để tâm lý và tinh thần bình yên. Nhưng những hình
ảnh cứ liên tục hiện lên trong đầu hắn. Hình ảnh của Như Mộng, hình ảnh điên
cuồng của bản thân cứ quấy phá.
Tôi nhíu chặt đôi mặt, cố gắng gạt bỏ đi chúng.
"Ngươi đừng cố gắng gạt chúng đi. Cứ để cho chúng tôi, rồi lại thả chúng đi.
Hãy nhớ, tâm tịnh chứ không phải không suy nghĩ gì cả."
Tôi hít một hơi thật sâu. Để mặc những hình ảnh đó hiện lên trong đầu. Tôi cứ
như vậy, chẳng biết bao lâu đã trôi qua. Có lẽ chỉ vài gây, nhưng đối với bản
thân lại cứ như cả ngàn năm.
Rồi âm thanh đó vang lên, âm thanh của hi vọng.
Tinh.
Tôi lại hít vào thật sâu, không để cho tâm cảnh mình thay đổi, tiếp tục tĩnh
tâm.
Tinh.
Tinh tinh.
"Nhanh lên, ngươi sắp hết thời gian rồi."
Tinh tinh tinh.
Tôi mở đôi mắt ra, mặt hồ lúc trước đã quay trở lại. Một khoảng trời tối thui
không có gì cả, mặt đất là nước trải dài không bờ bến. Tôi lơ lửng trên mặt
nước chừng vài mét.
Tôi chẳng cần giọng nói kia phải chỉ dẫn nữa. Theo bản năng tôi vươn người, cố
gắng chạm vào mặt nước. Mọi thứ cứ như nghe theo lệnh của tôi, mặt nước bỗng
dâng lên. Hoặc là tôi hạ xuống, tôi chẳng biết rõ.
Năm mét. Bốn mét. Ba mét. Hai mét. Một mét. Rồi chạm.
Ngón tay tôi chạm vào mặt nước, một gợn sóng lan tỏa ra. Mọi thứ bỗng điên
cuồng tan rã, kéo tôi về với thực tại.
Tôi ở đó, và Như Mộng đang nhắm chặt mắt đối diện.
Cung tên màu trắng và vòng tròn màu đỏ ở giữa hai chúng tôi bỗng quyện lại với
nhau. Từ chúng bỗng rực lên một ánh sáng màu vàng. Ánh sáng màu vàng lúc đầu
chỉ nhỏ như một ngón út rồi phình to bao phủ cả chúng tôi.
Cả cơ thể ê ẩm và đau rát. Vô Cầu hé mở đôi mắt của mình ra.
"Ôi! Đau!" Hắn rít lên the thé. "Nhưng vẫn cử động được."
Vô Cầu xoay sở để dứng dậy, sau vài lần té ngã, hắn rốt cuộc cũng đứng lên
được bằng đôi chân của mình.
Lúc này, Vô Cầu mới nhận thức bản thân và mọi thứ xung quang.
Quần áo rách tả tơi. Chiếc găng tay đã biến mất. Ngọn lửa trên ngực
cũng không còn. Tuy nhiên, vết thương ngoài thân thì lại không có lấy
một cái.
Nơi hắn đang đứng là một bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Không xa
lắm, là một con đường trải nhựa với vạch kẻ trắng quen thuộc.
Đúng! Đường trải nhựa.
Phía xa còn có mấy tòa nhà cao tầng lọt vào trong tầm mắt.
"Ta trở về rồi sao? Trở về rồi?!" Vô Cầu không kiềm được tấm lòng
đang khuấy động mà thét lên.
"Đây là Trái Đất! A ha! Không thể tin được. Mình trở về rồi!"
Một tiếng rên rỉ vì đau đớn vang lên. Cảm xúc phấn khích của Vô Cầu
nhanh chóng bay mất mà thay bằng sự kinh hoảng tột độ.
"Như Mộng!"
Vô Cầu nhìn xung quanh. Cách hắn không xa có một thân thể con gái với
quần áo rách rưới nằm yên trên bãi cỏ.
Hắn chạy đến, miệng vừa hô: "Như Mộng!"
Nhưng nàng không trả lời, cũng không có phản ứng. Tinh thần Vô Cầu
lại càng hoảng hơn, chẳng lẽ nàng ấy...
Vô Cầu tiến đến, hoàn cảnh của Như Mộng lúc mày mới hiện ra trong
mắt hắn.
Quần áo rách rưới chỉ đủ che đi những chỗ hiểm. Cả người phủ đầy
máu, làn da chỗ lồi chỗ lõm vì những mẩu thịt đã bị nứt ra.
Máu nhuộm đỏ cả một mảnh bãi cỏ.
Vô Cầu không kiềm được mà đôi mắt đỏ hoe. Thương sót cho nàng, phẫn
bộ cho bản thân, hối hận cho quá khứ. Bao nhiêu cảm xúc cùng nhau
trỗi dậy.
Tiếng tim đập như có như không. Hơi thở giờ đây đã còn đâu.
"Ta phải làm gì? Ta phải làm gì?" Vô Cầu lẩm bẩm liên tục. "Nàng
không được chết. Nàng không được chết."
Tâm trí hắn giờ đây quả thật đã quá hỗn loạn. Nếu là hắn của
thường ngày, có lẽ còn nghĩ ra cách giải quyết, nhưng bây giờ...
Bỗng nhiên từ bàn tay phải truyền ra một cỗ khí nóng màu đỏ. Cỗ
khí này vừa xuất hiện, tâm thần Vô Cầu liền bình tĩnh đôi chút.
"Ta phải gọi người giúp. Không được! Xung quanh chẳng thấy ai cả.
Hay cõng nàng đi? Không được! Bị thương cỡ đó, mình không thể chạm
vào.
Chữa trị? Mình không biết cách!"
Bỗng nhiên loạt kí ức về ngày đầu tiên gặp Như Mộng tràn về trong
đầu Vô Cầu. Rằng nàng giúp hắn như thế nào, nàng trông lo lắng ra
sao, sự nỗ lực của nàng để cứu sống hắn. Tất cả hiện lên rõ mồn
một.
Trong khi đó, hắn chỉ là một người lạ đối với nàng.
"Mình thật không xứng!" Hắn tự tát vào mặt mình một cái.
Một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
"Ngày đó! Đúng rồi! Phục Thể Đạo. Khí đạo chữa trị thương thế của
Tuyền Công. Ngày đó vết thương mình hoàn toàn khỏi chắc chắn là do
nó."
Vô Cầu quỳ xuống bên cạnh Như Mộng, một tay thật nhẹ nhàng cầm lấy
tay nàng, hắn dịu dàng như đang nâng niu một cành hoa sắp tàn.
Máu trên tay nàng dính vào bàn tay hắn.
Vô Cầu nhắm mắt, dồn những tia chân khí cuối cùng vào cơ thể của
nàng.
Chân khí hắn còn không nhiều, chỉ ít ỏi như những giọt nước cuối
cùng của một cái giếng khô. Nhưng hắn vẫn chia nhỏ chân khí ra nữa,
thật nhẹ nhàng truyền vào người Như Mộng.
Hắn không muốn một sự ngu ngốc nào làm hi vọng sống cuối cùng của
nàng tan thành mây khói.
Từng giây trôi qua thật chậm rãi.
Mặt trời bị che lấp đi để lại một bãi cỏ mát mẻ. Gió thổi nhè
nhẹ qua. Cảnh vật bỗng trở nên thật tươi đẹp.
Nhưng nàng lại không sống.
Thình thịch.
Một tiếng tim đập yếu ớt lọt vào tai Vô Cầu. Và đó cũng là tiếng
cuối cùng.
Hận trời. Hận đất. Hận ta.
Đêm dài nằm mộng, ta nghe tiếng người.
Mong nàng mãi mãi bên ta.
Cớ sao mau gặp chóng mất, hỡi người?
Ta sống không bằng nàng sống.
Người liệu có trách rằng ta bạc tình?