Thức Tỉnh


Những dòng Sát Khí màu đỏ và những đám Âm Khí màu đen lượn lờ
khắp nơi trên không trung. Chúng trông không khác gì những làn khói
thông thường, điểm khác biệt có lẽ là sự mờ ảo mà chúng đem lại.

Sát Khí và Âm Khí luôn tồn tại xung quanh chúng ta. Cùng với những
loại năng lượng vô hình khác.

Bây giờ vì sự kêu gọi của Vô Cầu, chúng hiển hiện ra trước mắt của
những kẻ phàm tục.

Những dòng Sát Khí lượn lờ, uốn quanh và dài loằn ngoằn như những
con giun đất. Âm Khí tụ lại với nhau hình thành nên những cái bóng
đen bất thường, trông như những bóng ma đang rình rập, ẩn nấp.

Những người đang chứng kiến sự việc, một tốp nhiều gã đàn ông và
một cô gái đều không thể tin vào đôi mắt của mình. Họ không biết và
không thể lý giải được sự xuất hiện của Sát Khí và Âm Khí. Họ
còn chẳng biết chúng là gì. Và điều đó làm họ sợ.

Hơn nữa, nam nhân với khuôn mặt cười rộng đến mép hàm đang điên cuồng
rống lên càng làm cho không khí trở nên căng thẳng.

Vô Cầu, gã đang cười, đã mất hầu hết đi sự tỉnh táo trong tâm trí
của mình. Những gì còn lại trong đầu của hắn, chỉ là bản năng
thèm khát của thú dữ. Hắn muốn có những Sát Khí và Âm Khí kia.
Chỉ thêm một giây chờ đợi mà không có chúng cũng làm hắn điên dại
hơn.

Những người đàn ông kia giãn khoảng cách với Vô Cầu một cách từ
tốn. Bước chân họ nhẹ nhàng, không có một tiếng động. Họ không muốn
làm tên điên kia chú ý.

Cô gái mang mặt nạ cáo, hay còn gọi là Tam Nương, đứng núp phía sau
một bức tường đổ nát mà quan sát. Nàng thở thật sâu để giữ bình
tĩnh, cố gắng đè nén cảm giác muốn chạy đi.

Tên điên kia không hiểu vì sao, lại làm nàng cảm thấy rất nguy hiểm.
Khiến nàng muốn bỏ trốn ngay lập tức. Tuy nhiên tâm trí nàng lại tò
mò, nàng muốn tìm hiểu kỹ hơn nên đã lựa chọn ở lại.

Vết xăm trước ngực của Vô Cầu là một hoa văn cổ xưa, hình dạng của
nó trông giống một ngọn lửa, đường nét của nó mạnh mẽ, góc chiết
tạo cho người xem một cảm giác nguy hiểm và tôn sùng. Khác với Như
Mộng, hình xăm của nàng lại tinh tế và nhẹ nhàng, khiến cho người
xem cảm thấy thoải mái.

Hình ngọn lửa bập bùng chuyển động cứ như là thật. Những dòng Sát
Khí và Âm Khí thi nhau trôi vào bên trong nó. Càng nhiều khí hấp thụ
thì ngọn lửa lại càng rực rỡ ánh đỏ và hào quang lóa mắt.

Sát Khí và Âm Khí sau khi vào bên trong cơ thể Vô Cầu thì chia ra.
Sát Khí chuyển hóa thành chân khí cho Vô Cầu, khí mang một màu đỏ
tươi. Âm Khí tìm đến xương cốt của Vô Cầu, dần dần chuyển hóa màu
xương thành đen huyền, óng ánh như đá quý.

Chân khí màu đỏ mới hình thành tự động vận chuyển trong kinh mạch,
hình thành một loại khí đạo kì lạ, khác hẳn với Tuyền Công. Tốc
độ vận chuyển của chân khí nhanh như chớp, vài ba giây đã hoàn thành
trên trăm chu thiên.

Trên tay phải Vô Cầu, một vòng tròn màu đỏ hình thành. Chân khí màu
đỏ thi nhau đổ dồn về đó. Sự vận chuyển chân khí làm ngoài da của
hắn hiện lên những đường sáng màu đỏ. Chân khí đi tới đâu, đường
sáng liền hiển hiện ngoài da.

Càng về sau, vòng tròn trên tay Vô Cầu càng sáng lên rực rỡ. Chẳng
mấy chốc, trông nó đã như một mặt trời thu nhỏ.

Những người đàn ông xung quanh nhìn thấy hiện tượng kì lạ, trong
lòng tuy tràn đầy nghi vấn, nhưng họ vẫn mặc kệ mà tiếp tục lui về
sau. Khoảng cách giữa họ và Vô Cầu cũng đã chừng chục mét.

Bỗng nhiên một âm thanh kính vỡ vang lên.

Vòng tròn trên tay Vô Cầu vỡ ra thành vạn đốm sáng li ti màu đỏ trôi
nổi trong không trung. Tiếp đến, các đốm sáng gộp lại với nhau. Một
ánh sáng chói lòa bùng nổ làm tất cả mọi người xung quanh bị lóa
mắt.

Tam Nương ở phía xa cũng không thể nhìn rõ được bên trong.

Ánh sáng dần lịm đi. Để lộ ra bên trong một chiếc găng tay màu đỏ
viền đen với giáp kéo dài đến khuỷu tay. Chiếc găng tay to gấp mấy
lần cỡ tay của Vô Cầu. Trông nó giống như một bộ phận giáp tay cắt
rời khỏi một bộ giáp hoàn chỉnh.

Chiếc găng tay lơ lửng rồi bay đến chỗ Vô Cầu, hắn đút tay phải vào.

Một lượng lớn thông tin ồ ạt chui vào đầu của Vô Cầu. Ngọn lửa trên
ngực hắn lớn lên bao phủ toàn bộ thân trên.

Cả thân trên hắn bây giờ bao bọc bởi những đường xăm màu đỏ trông
rất quái dị.

Những gã đàn ông xung quanh chẳng biết đã chạy khỏi từ lúc nào.
Một số người chạy về phía thị trấn, một số thì chạy về phía Sinh
Tử Đài - phía Tam Nương đang trốn.

Tuy Vô Cầu đã Ngưng Tâm thành công nhưng Sát Khí và Âm Khí vẫn tiếp
tục cuồn cuộn chảy vào bên trong thân thể hắn.

Xương cốt hắn đã không thể chịu nổi năng lượng dung nạp thêm, khiến
cho cốt lõi của tủy bị tổn thương nghiêm trọng. Bề ngoài của xương
đã bắt đầu tróc ra từng mảng.

Chân khí trong kinh mạch và đan điền, giờ đã chuyển hết sang màu đỏ
vì Sát Khí, đã trở nên quá nhiều để cơ thể kiểm soát được. Cả
thân thể hắn đã sáng rực một màu đỏ tươi, nếu mọi chuyện tiếp
tục, Vô Cầu sẽ chết vì bạo thể.

Trong giây lát, tiềm thức Vô Cầu tỉnh giấc, hắn nhanh chóng ra lệnh
cho cơ thể dùng tất cả sức lực tàn phá mọi thứ xung quanh. Chỉ có
như vậy, chân khí mới bị tiêu hao, hắn mới có khả năng sống sốt.

Sau đó, tiềm thức Vô Cầu lại chìm vào giấc ngủ, để lại cơ thể
hoạt động riêng biệt.

Tiếp theo, tuân theo mệnh lệnh cuối cùng của Vô Cầu, thân thể hắn
bắt đầu tàn phá mọi thứ xung quanh.

Vô Cầu giơ cao nắm tay phải, với chiếc găng tay đỏ đang đeo, đấm mạnh
xuống nền đất.

Một làn sóng năng lượng màu đỏ lan tỏa ra bắt đầu phá hoại xung
quanh. Nguyên một khu vực trong vài mét, kiến trúc đã đổ nát bây giờ
hoàn toàn biến mất, chỉ để lại mặt đất bằng phẳng.

Tam Nương và những gã đàn ông thấy vậy mặt mày đều tái xanh.

"Sức mạnh này! Quá sức tưởng tượng!" Tam Nương nói..

"Kiểu này ở lại chỉ có chết lây. Các huynh đệ, chuồn lẹ!" Một gã
lên tiếng, tất cả nhao nhao chạy hết vào rừng.

"Đám nhát gan này." Tam Nương khinh bỉ nói.

"Sư phụ lệnh ta đến đây là để điều tra về hai vũ khí cổ xưa. Ông
không nói rõ nó là gì, chỉ nói ở Tử Vân có manh mối. Chiếc găng
tay kia có nhiều khả năng là một trong hai." Tam Nương nghĩ thầm.

Vô Cầu vẫn điên cuồng đập phá mọi thứ. Xung quang hắn giờ đây chỉ
còn đá vụn.

Tuy vậy, Sát Khí và Âm Khí xung quanh vẫn không ngừng bay về phía Vô
Cầu.

Động tĩnh ở đây quá lớn, những người ở trung tâm thành Tử Linh đã bắt đầu chú
ý về phía này. Có một số người đã bắt đầu tiến về đây. Quan lại và phái Tử Vân
cũng đã có những phản ứng nhất định.

Quan lại đã phái binh lính bao vây xung quanh nơi này lại. Tử Vân thì bắt đầu
ra lệnh phái đi những đệ tử thực lực đi xem xét.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ, vẫn chưa có bên nào đến hiện trường.

Từ xa bỗng bay đến một bóng trắng. Như Mộng trong chiếc áo choàng
trắng của mình tiến đến gần. Xa xa phía sau nàng là một nam thanh niên
mặc một bộ quần áo trắng từ đầu đến thân. Trên tay của nam thanh niên cầm một
thanh kiếm có vỏ màu xanh lá cây.

"Vô Cầu!" Như Mộng hét lớn.


  • Nửa đêm trằn trọc không thể ngủ, Như Mộng lăn qua lăn lại trên giường của
    mình.


Nàng đang ở trong phòng của mình, sau khi Liễu sư rời khỏi nàng cũng về theo.
Nàng cứ bận tâm suy nghĩ nhiều thứ khiến giấc ngủ không thể nào đến được.

Trước tiên là việc tu vi. Việc bại lộ thế này, khiến nàng trở nên thật lúng
túng. Cứ cho là nhờ Liễu sư nói giúp thì nàng sẽ không bị nghi ngờ là gián
điệp hay gặp vấn đề gì. Nhưng sẽ có rất nhiều điều thay đổi.

Thứ nhất là Khải Hân, không biết sau sự kiện này, giữa nàng và cô ấy có thay
đổi gì không. Dù sao, Khải Hân cũng vì nàng mà ở lại ngoại môn. Thứ hai là môn
phái, một Hậu Kì chắc chắn sẽ không được tự do đi lại và tự do hành động, việc
ăn uống và tu luyện ắt hẳn sẽ bị quản lý rất chặt. Mà từ khi nàng thay đổi đến
nay, tự do là một điều nàng rất muốn có. Và nàng không muốn bị ràng buộc.

Tính cách này, có vẻ giống của Vô Cầu.

Thứ ba là Vô Cầu, nếu như hắn không gia nhập được Tử Vân. Vậy thì việc gặp mặt
sẽ rất khó khăn đây.

"Cũng không phải mình muốn gặp hắn thường xuyên hay là gì. Chỉ là..." Như Mộng
nghĩ thầm. "Cảm giác cần phải làm vậy."

Thứ tư nữa là, võ công nàng không bình thường. Nàng vừa tu Khí vừa tu Tâm.
Việc này để lộ ra chưa chắc là chuyện tốt. Chưa kể việc chiếc vương miện ngày
trước xuất hiện. Nàng có quá nhiều bí mật. Môn phái mà quản lý chặt chẽ là sẽ
rất khó để giữ kín.

"Nói mới nhớ. Từ ngày chiếc vương miện đó hình thành đến giờ. Mình chưa gọi nó
ra lại lần nào. Lần đó khi nó tự động đội lên đầu mình, một đống từ ngữ và
hình ảnh hỗn loạn hiện ra trong đầu. Những thứ đó làm đầu mình đau hết cả lên
nên mình cố gắng không đụng đến chúng.

Còn về phần chiếc vương miện màu trắng kia. Mình không dám gọi nó ra vì cái
cảm giác mà nó mang lại khi ấy thật sự là quá sợ hãi để thử lần nữa. Cả cái
đầu như muốn nứt toác ra. Cho nên từ lúc đó mình luôn tạm thời gạt nó ra khỏi
đầu. Chờ đợi gặp lại Vô Cầu để bàn bạc tiếp.

Vì trên tám mươi phần trăm, cái vương miện là do Tuyền Công của anh ta gây
ra."

Nói đến Vô Cầu, Như Mộng lại tức giận. Chẳng lẽ hắn quên nàng rồi sao, đã hai
ba ngày rồi, một chút tin tức cũng không có. Dù sao hắn cũng là người đầu tiên
nhìn thấy nàng trần truồng như nhộng. Cả lúc trước khi thay đổi và cả sau đó.

Nàng bỗng mỉm cười tự giễu bản thân: "Mình suy nghĩ gì vậy? Anh ta chắc chắn
không quên mình. Chắc lại chạy lung tung làm ba việc gì đó không cần.

Giống như đi kiếm tiền để trả lại cho nàng chẳng hạn."

Như Mộng bỗng bật cười khúc khích: "Chắc chắn là như vậy chứ gì nữa. Mình quá
hiểu rõ Vô Cầu rồi."

Đúng vậy, quá hiểu rõ. Hiểu rõ đến nối hầu như không có gì không hiểu, không
gì không đoán được và mọi cảm giác đều có thể sẻ chia.

"Như vậy chẳng phải là tình yêu đích thực như trong sách vở hay nói sao?" Như
Mộng đỏ mặt, tự xấu hổ trước những suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Trằn trọc từ lúc lên giường đến giờ, vậy mà khi nghĩ đến tên kia lại bỗng
nhiên cảm thấy buồn ngủ, Như Mộng chìm vào giấc ngủ khi trong ý thức đang nghĩ
về Vô Cầu.


  • Như Mộng giật mình thức dậy từ giấc ngủ. Giữa trán của nàng, ngay nơi mi tâm,
    vòng tròn màu trắng lại hiện lên. Cả đầu của Như Mộng như bị búa bổ, hai tai
    ong ong rất khó chịu.


"Chuyện gì thế này!" Như Mộng ngồi dậy khỏi giường, chập chững đi ra bên
ngoài. Một tay ôm lấy đầu.

Có thứ gì đó đang kêu gọi nàng, mãnh liệt và dồn dập không ngừng nghỉ.

"Đến đó, tìm hắn. Tìm HẮN!" Một giọng nói yếu ớt như của một người phụ nữ đã
đến ngưỡng cửa tử thần vang lên trong đầu Như Mộng.

Như Mộng mở cửa ra bên ngoài, ở phía xa. Một cột sáng màu đỏ chiếu thẳng lên
tận mây xanh hiện lên trong tầm mắt nàng.

"Chính là Hắn! Tìm HẮN!"

Như Mộng cố gắng cưỡng lại nhưng đầu càng ngày càng đau. Những nàng có một cảm
giác, chỉ cần nàng làm theo tiếng nói kia, mọi cơn đau sẽ tan biến hết. Chỉ
cần nàng làm theo...

Những giọt mồ hôi hột lăn dài trên khuôn mặt mịn màng của nàng. Đi theo hay
không đi?

Rốt cuộc, nàng cũng phóng đi.

Ở trong một tòa tháp cao trong Tử Vân, một người nam thanh niên ngồi thiền bên
trong một căn phòng tối trống không đồ đạc. Người này khuôn mặt chỉ chừng hai
mươi tuổi, da dẻ trắng trẻo, mái tóc dài đến tận giữa lưng.

Bỗng nhiên, cậu ta mở mắt ra. Một đôi mắt màu xanh lá cây sáng lên chập chờn
bên trong căn phòng tối. Cậu ta chớp mắt vài cái, đôi mắt trở thành màu nâu
sậm, mất đi ánh sáng.

Trong căn phòng này không có bất kì một lỗ hổng hay cửa sổ nào thông ra bên
ngoài. Nhưng không hiểu sao, cậu ta lại quay đầu nhìn về một phía. Phía đó
hướng về tòa thành đổ nát.

"Thứ gì lại mạnh mẽ như vậy?" Thanh niên lên tiếng.

Cậu ta đưa tay phải bắt vào không khí, một thanh kiếm với vỏ màu xanh lá cây
bỗng từ hư không hiện ra.

Ngay tức thì, thanh niên biến mất khỏi căn phòng tối, không hề để lại manh mối
đã đi ra bằng cách nào.

Như Mộng lúc này, vận dụng khinh công Tán Hoa mà mình tự sáng tạo, đạp lên các
cành cây mà di chuyển. Phía sau nàng vài chục mét, bóng dáng của người thanh
niên kia bỗng hiện lên.

Thanh niên nhìn về phía Như Mộng, không kìm được ngạc nhiên, nghĩ thầm: "Sống
lâu như vậy, không ngờ cũng có điều làm ta ngạc nhiên. Khí Tâm song tu!

Con bé cũng đang đi về phía đó. Chẳng lẽ?"

Thanh niên di chuyển phía sau Như Mộng, giữ khoảng cách vài chục mét với nàng.
Cậu ta không đạp lên thân cây để phi thân như nàng mà chỉ đơn giản là bay...
đúng, bay theo nàng.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã cùng đến khu thành đổ nát. Như Mộng đạp xuống một
nhánh cây, còn thanh niên thì lơ lửng trên không trung.

"Đó là... Vô Cầu!" Như Mộng bất ngờ thốt lên.

Nam thanh niên từ xa lẩm bẩm: "Ồ! Đệ tử này biết hắn sao?"

Cả hai cùng nhìn về Vô Cầu.

Thân thể đỏ hỏn như ớt, trước ngực có một hình xăm ngọn lửa bập bùng như thật,
tay phải thì đeo một chiếc găng tay sắt cũng màu đỏ. Vô Cầu không ngừng ra tay
đập phá mọi thứ xung quanh.

"Sức công kích ghê gớm thật! Cũng gần bằng ta chục năm trước. Tuy nhiên quá
hỗn loạn, được cái bên ngoài mà không được cái cốt lõi." Thanh niên từ xa bình
phẩm.

Trong lúc thanh niên kia suy nghĩ thì Như Mộng đã tiến đến gần Vô Cầu. Nàng
hét lớn tên hắn nhưng hắn không trả lời.

"Anh ấy bị sao vậy?"

Cơn đau đầu lần nữa nổi dậy, vòng tròn màu trắng lại xuất hiện giữa hai mắt,
ngay mi tâm. Như Mộng không kiềm được, khuỵu xuống ôm đầu.

Thanh niên từ xa trông thấy hết nhíu mày: "Loại khí này... lạ quá! Của cả hai
người đều rất lạ. Ta chưa từng gặp qua.

Khí của hai ngươi có phần tương tự nhưng lại có cảm giác hoàn toàn đối nghịch.
Chuyện này là sao?

Hay là cứ quan sát tiếp đã."

Như Mộng ở cách Vô Cầu cũng hơn chục mét, tuy bây giờ không có nguy hiểm gì.
Nhưng tên điên Vô Cầu mất đi sự tỉnh táo kia đập phá lung tung, chẳng mấy chốc
cũng đến chỗ nàng.

"Giải tỏa đi! Giải tỏa đi!" Giọng nói khi nãy lại vang lên trong đầu Như Mộng.
"Chiếc vương miện! Giải tỏa ra đi!"

Như Mộng không biết phải làm gì, nhưng nàng không muốn nghe theo một giọng nói
kì lạ xuất hiện trong đầu nàng. Nàng cưỡng lại, khổ sở nói: "Không... Ta không
làm."

Giọng nói nàng ngập ngừng và yếu ớt thấy rõ, cơn đau đầu hành hạ nàng không
ít.

"Không làm? Không làm gì?" Thanh niên ở cách Như Mộng phải vài chục mét vậy mà
âm thanh lẩm bẩm của nàng đều lọt vào tai của cậu ta.

Vừa dứt lời, Như Mộng đã không chịu được mà lâm bất tỉnh. Vòng tròn giữa hai
mắt sáng bừng lên một màu trắng.

Vô Cầu đang đập phá kia cũng dừng hành động lại, nhìn Như Mộng một cách e dè.

Ánh sáng trắng phai đi, một dòng khí màu trắng thánh khiết tỏa ra khắp nơi,
đánh bật Sát Khí và Âm Khí ra xa.

Như Mộng giờ đây hai đôi mắt đã phát sáng một màu trắng toát, trước ngực hiện
lên một vết xăm hình đôi cánh màu trắng. Cả người có những đường sáng trắng
chạy khắp nơi. Trên đầu nàng, chiếc vương miện màu trắng đã lần nữa xuất hiện.

Như Mộng cùng Vô Cầu cùng nhìn nhau, cả hai không làm ra hành động gì cả.

"Cái gì? Chuyện vừa mới xảy ra là gì? Cô bé kia..." Thanh niên đứng ở xa chứng
kiến tất cả, nghĩ thầm.

Như Mộng đưa tay chỉ về Vô Cầu, những dòng khí màu trắng ồ ạt nhào đến hắn. Âm
Khí và Sát Khí toàn bộ tan biến khi khí màu trắng va phải.

Vô Cầu gầm lên, hắn nhảy lên cao, một quyền hướng Như Mộng đấm xuống. Một vòng
tròn năng lượng màu đỏ pha đen hình thành xung quanh nắm đấm rồi hướng về phía
Như Mộng.

Những dòng khí màu trắng nhào đến chặn lấy vòng tròn năng lượng, vòng tròn
năng lượng như lửa gặp nước, bị đánh tan.

Lúc này, quân lính của quan phủ đã bao vây khu thành đổ nát này lại, một đoàn
binh đang diễu hành đi đến hiện trường. Mười người của Tử Vân cũng đang đến
đây, đều là những người có tu vi cao trong tông môn, những sư phụ.

"A! Bọn nhỏ và lũ quan binh đến rồi. Không biết ta có nên giấu con bé đi
không?" Thanh niên tự hỏi bản thân.

Trong khi đó, cuộc chiến giữa Như Mộng và Vô Cầu bên dưới đã đến hổi gay cấn.
Tất cả mọi thứ trong bán kính một dặm đã tan thành mây khói, để lại mặt đất
với toàn đá vụn.

"Lớp trẻ bây giờ chẳng lẽ đứa nào cũng mạnh như vậy sao?" Thanh niên đứng làm
khán giả trông thấy hoàn cảnh xung quanh mà tặc lưỡi nói.

Những dòng khí màu trắng cứ như những xúc tu, đánh tới Vô Cầu. Nhưng xung
quanh Vô Cầu luôn xuất hiện những ngọn lửa màu đen từ hư không cản lại chúng.
Dòng khí trắng chạm phải ngọn lửa liền rụt lại, ngọn lửa cũng biến mất ngay
sau đó.

Như Mộng dùng cánh tay như ngọc của mình đánh ra một tia sáng trông như cung
tên bắn về phía Vô Cầu. Tia sáng dài cỡ ba bốn mét, sáng rực vô cùng, khác hẳn
những dòng khí kia. Vô Cầu như dồn hết sức lực đánh ra một quyền, sóng năng
lượng màu đen phá đỏ va chạm với tia sáng rồi cùng biến mất.

Vô Cầu đạp một chân xuống nền đất thật mạnh rồi lao đi, cả nên đất nát bươm
như đậu hũ.

Hắn lao đến gần Như Mộng, nắm tay phải có găng tay siết thật chặt chuẩn bị ra
quyền. Nhưng những dòng khí trắng như xúc tu kia luôn chặn hắn lại. Hắn tức
giận gầm lên, ngọn lửa trên ngực càng bùng cháy rực rỡ.

Chân khí vốn tràn đầy trong cơ thể hắn, thiếu chút nữa khiến hắn chết vì bạo
thể giờ đây đã được kiềm chế lại do chiến đấu với Như Mộng. Da dẻ hắn đã trở
về màu thông thường, không còn đỏ rực như nãy.

Âm khí bị khí màu trắng kia xua đuổi mất, nên xương cốt của hắn cũng không còn
bị quá tải mà tróc ra như nãy.

Đoàn binh từ xa đã hành quân hiện trường. Bọn họ đứng ở con đường chỉ cách nơi
Như Mộng và Vô Cầu đánh nhau chừng trăm mét. Khi binh lính thấy vụ đánh nhau
long trời lở đất kia liền náo loạn một chút.

Một người đàn ông mặc áo giáp trông đẹp đẽ và sang trọng hơn hẳn đám lính đi
ra quát tháo: "Náo loạn cái gì! Ký cương mất hết rồi phải không?"

Lời nói như sấm chớp ngang tai, tất cả binh lính ngừng náo động.

Người đàn ông nhìn về phía hai người Như Mộng và Vô Cầu mà suy nghĩ: "Mấy tên
giang hồ, đã có lệnh của triều đình là muốn đánh nhau thì tìm chỗ không người
mà đánh. Vậy mà vẫn cứ thích phạm luật. Trước tiên cứ để bọn chúng đánh cho
mệt đã rồi ta can thiệp, vậy mới dễ dàng."

Mười vị sư phụ của Tử Vân cũng đã đến hiện trường, bọn họ đi cùng đường với
thanh niên ban nãy nên đã bắt gặp cậu ta. Bọn họ chưa bay được như thanh niên
nên đều hạ cánh trên cây.

Khi bọn họ thấy thanh niên lơ lửng trên không trung cũng bất ngờ không thôi.

"Các ngươi dừng lại đi. Đừng can thiệp vội." Thanh niên khi thấy mấy người Tử
Vân tới liền đưa tay ra lệnh.

"Ngươi là ai? Có quyền gì ra lệnh cho chúng ta?" Một vị sư phụ trong đám người
Tử Vân nói, người này râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo đã muốn bảy chục
tuổi.

"Cái gì? Gặp Thái Thượng Trưởng Lão chưa hành lễ mà còn dám trả treo." Thanh
niên nói, âm điệu lạnh như băng.

Một cỗ sức mạnh khổng lồ bỗng đè lên vai mười người của Tử Vân, khiến tất cả
đều quỳ xuống.

"Hừ! Ngay cả lăng không còn chưa biết mà dám phách lối. Lâu nay ta không dạy
dỗ mấy tên "sư phụ" nhà ngươi liền không biết trời cao đất dày."

Trong đám người này, có Diệp sư lúc trước từng đến gặp Như Mộng. Nàng ta đưa
tay hành lễ với thanh niên rồi nói: "Thái Thượng Trưởng Lão. Xin thứ lỗi cho
chúng vãn bối. Vì Trưởng Lão ít ra ngoài nên chúng con không biết cũng không
trách được."

"Ừm... Ngươi nói cũng có lý." Thanh niên gật đầu.

Sức nặng đè lên vai mấy người Tử Vân liền biến mất, tất cả đều thở phào nhẹ
nhõm. Mặc dù mọi người đều đã nghe danh Thái Thượng Trưởng Lão võ công cái
thế, nhưng manh như này quả thật là đã vượt qua phạm trù võ công bình thường
rồi.

Vị sư phụ thất lễ ban nãy liền lẽm bẽm tiến lên xin lỗi thanh niên.

"Thôi, không sao. Ta bỏ qua cho ngươi." Thanh niên nói. "Bây giờ các ngươi
nghe ta. Đứng đây quan sát đi. Bọn trưởng lão phái các ngươi đến đây cũng
không khiển trách các ngươi đâu.

Với lại với sức của các ngươi cũng không làm được gì."

Đám mười người kia liền cảm thấy kì lạ, nếu đối với Thái Thượng Trưởng Lão thì
đúng là không đủ sức nhưng chẳng lẽ vụ việc này to lớn như vậy. Bọn họ cùng
nhìn qua cuộc chiến giữa Như Mộng với Vô Cầu.

Đánh nhau mà đất đá tan vỡ, long trời lở đất như vậy thì đúng là bọn họ không
đủ sức. Ban nãy không có Thái Thượng Trưởng Lão nhắc nhở chắc bọn họ đã chết
từ lúc nào.

Ngay lúc đám binh lính bên dưới và đám người Tử Vân còn đang trực chờ không
can thiệp thì cuộc đấu giữa Vô Cầu và Như Mộng đã đến hồi gay cán.

Vô Cầu gồng hết tất cả chân khí còn sót lại trong cơ thể dồn vào chiếc găng
tay, xung quanh chiếc găng bỗng phủ một lớp khí màu đen kì lạ. Như Mộng nhắm
mắt thật chặt, hai tay đan lại với nhau. Những dòng khí trôi nổi xung quanh
nàng hợp lại, biến thành một tia sáng hình cung tên khổng lồ.

Vô Cầu lao đến dùng găng tay đấm về phía Như Mộng, tốc độ nhanh như chớp chỉ
để lại một cái bóng mờ phía sau. Như Mộng chỉ tay về phía trước, tia sáng lao
đi với tốc độ không kém va chạm với găng tay.

Ánh sáng trắng và đỏ sáng rực lên và hòa trộn lẫn, khiến cho cả một vùng đất
trời trở nên lóa mắt. Binh lính và mười người của Tử Vân gần đó đều không chịu
được mà che mắt lại. Đến khi ánh sáng kia biến mất, tất cả những gì còn lại
của khu đất đó là một cái hố khổng lồ.

Sau này nơi đó hình thành một cái hồ, vì sự tình của ngày hôm này mà người đời
gọi là Bạch Huyết Hồ. Bạch Huyết Hồ được đồn là nơi hai vị thần tiên đã từng
giao đấu khiến cho cả đất trời rung chuyển, đến cuối cùng cả hai cùng đồng quy
vu tận - chết chung với nhau. Bạch Huyết Hồ là một địa điểm du lịch khá nổi
tiếng của Tử Vân.

Thanh niên bay đến gần, mười người kia theo sau. Đám quan binh cũng hành quân
đi đến.

"Biến mất rồi sao? Chẳng lẽ là tan thành tro bụi?" Thanh niên nhìn vào trong
chiếc hồ to khổng lồ mà tự hỏi. Bóng dáng của Như Mộng và Vô Cầu hoàn toàn
không thấy. Cậu ta cũng không cảm giác được sự hiện diện của họ nữa.

"Một người các ngươi ra xử lý chuyện quan binh bên kia đi. Cứ làm sao cho họ
bỏ ngoài tai chuyện này là được." Thanh niên nói.

"Dạ, vâng!" Một người chạy đi mất.

"Rốt cuộc bọn họ đã đi đâu?" Thanh niên nhìn lên trời lẩm bẩm.


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #17