Năm dài tháng rộng. Trong suốt những khoảng thời gian đó, bao nhiêu
ngươi bị ta lãng quên, bao nhiêu ngươi không còn khắc ghi hình bóng của
ta trong trí nhớ. Những kỉ niệm và kí ức, dần tan vào hư vô bởi vì
dấu chân của thời gian.
Con người, họ không nhận ra được khuyết điểm to lớn đó. Họ không
nhận ra được sự nhẫn tâm và độc ác mà họ gây ra chỉ bằng cách
quên. Họ rất hời hợt.
Bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn, bao nhiêu sự san sẻ và đồng cảm, bao
nhiêu tình cảm và kỷ niệm, đều sẽ bị chôn vùi.
Vô Cầu đã từng chìm đắm bên trong nó.
Hắn chìm đắm vào sự quên lãng chỉ vì hắn ngờ vực giá trị của
mình, để rồi cả cuộc đời hắn cho đến khi chết cũng chỉ là một
trò đùa. Không bạn bè, không tình yêu, không kỷ niệm. Chuỗi kí ức
của hắn chỉ là một lịch trình hành động vô tri lặp đi lặp lại
hàng ngày.
Ngày hôm nay, Uyển Như Mộng đi gặp Hạ Thi. Nàng đến chỉ vì muốn nhờ
cậy y mượn hoặc, nếu được, cho nàng một thanh kiếm để luyện tập.
Ở một hiện tại hoàn toàn khác, nơi Như Mộng vẫn chỉ là một cô gái
bình thường, không tương ngộ Vô Cầu, không có được Tuyền Nguyên Công
Pháp của Kiếm Thần, thì nàng và Hạ Thi không bao giờ có duyên gặp
lại nữa. Hạ Thi ngày một nâng cao địa vị, Như Mộng càng ngày càng
trở nên thấp bé, để rồi hai người trở thành xa lạ.
Nhưng chuyện đó lại không xảy ra.
Như Mộng và Hạ Thi sóng bước đi về phía trung tâm của Tử Vân phái.
Mưa vẫn rơi nhè nhẹ, bầu trời tuy xám xịt nhưng đã lóe một vài tia
nắng. Gió mang theo hơi lạnh thổi nhẹ qua hai người, khiến mũ chùm
của Như Mộng khẽ động.
Một khuôn mặt góc chiết hoàn mỹ, không tì vết, có phần tái đi vì
lạnh thoáng lộ ra.
Hạ Thi cạnh bên khuôn mặt hơi sửng sốt khiến cho bước đi trở nên chập
chững. Y không hiểu vì sao, dung mạo của Như Mộng bây giờ, dù chưa
nhìn được kĩ, lại trở nên mỹ mạo như vậy.
"Sư muội có vẻ khác nhiều so với một năm trước." Hạ Thi nói, giọng
điệu dịu dàng.
"Đến tuổi này, thay đổi nhiều cũng là chuyện bình thường." Như Mộng
nói, thanh âm như gió thoảng, nhẹ nhàng mà cuốn hút.
"À. Ra là thế." Hạ Thi cười.
Nếu mình nhớ không lầm, Như Mộng năm nay mười sáu, đúng là tuổi hoa
nở. Thay đổi nhiều là chuyện dĩ nhiên.
"Hôm nay sư muội tìm ta có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì. Sư muội bằng hữu ít ỏi, ngày mưa không luyện tập
nên muốn tìm sư huynh tâm sự."
Hai người cũng không nói tiếp. Họ im lặng tiếp tục đi về phía
trước.
Nơi mà họ đang hướng đến là Hồng Tửu Lâu. Một tòa các ba tầng được
thiết kế rộng rãi với mục đích là nơi ba nghìn đệ tử của Tử Vân
ăn uống.
Nó có mặt bằng khá rộng, gần bằng một cái quảng trường ở quê nhà
Địa Cầu, với kiểu kiến trúc cách tân gồm nhiều cửa ra vào và vô
số cửa sổ. Bên trong tầng đầu tiên, đồng thời là tầng lớn nhất, bao
gồm những chiếc bàn gỗ dành cho bốn người được rải đều mọi nơi.
Đối diện với cửa chính, cánh cửa lớn nhất, nằm ở tận cùng là nơi
gọi món. Trông nó không khác gì quầy của một quán ăn thông thường.
Tầng thứ hai và ba không dành cho đệ tử ngoại môn, Như Mộng vì thế
không biết chúng hình dạng ra sao.
Cả hai người đến nơi sau vài phút. Mùi đồ ăn sộc vào mũi hai người
dù ở rất xa. Như Mộng có thể nhận ra được mùi thịt heo và thịt gà.
Tiếng cười nói, giọng điệu mỉa mai, những lời bông đùa qua lại pha trộn với
nhau tạo thành sự rôn rả vang vọng ra xa. Từ các khung cửa sổ có thể nhìn thấy
được từng đợt khói trắng mờ ảo, nhợt nhạt bay ra từ những món ăn nóng hổi.
Như Mộng nhìn tửu lâu từ xa mà lòng có hơi hoài niệm. Lần cuối đặt chân đến
đây đã là con người cũ của nàng. Con người nhút nhát, sợ sệt và tràn đầy tự
ti.
Giờ đây, chỉ cách có vài ngày, nàng lại đứng trước Hồng Tửu Lâu, nhưng lại là
một con người hoàn toàn khác.
Nàng không rõ sự thay đổi của mình đến từ đâu. Có lẽ là từ những năm tháng cô
độc của Vô Cầu. Có lẽ là do sự giao cảm giữa hai người. Hoặc cũng có thể vì
Tuyền Nguyên Công đã thay đổi nàng.
Song nàng không biết chắc chắn lý do thật sự.
Bầu trời đổi thay, những vầng mây xám xịt dần tan đi, chỉ để lại sự trong
xanh. Mưa đã ngừng rơi.
Như Mộng cùng Hạ Thi bước đi trên con đường trải đá xám chỉ còn cách Hồng Tửu
Lâu vài chục bước. Hai bên là đồng cỏ xanh mướt với những giọt nước còn đọng
lại từ cơn mưa ban nãy.
Từng nhóm người xuôi ngược bước qua họ, nam nữ đều có. Bọn họ người mang trên
mình đồng phục của đệ tử, người lại mặc trang phục của nô bộc. Những đệ tử của
Tử Vân vừa đi vừa trò chuyện thân thiết, có nhiều người còn bày những trò đùa
trông rất ngố. Trông họ rất vui vẻ và tận hưởng. Những nô bộc thì ngược lại,
người nào người nấy gánh trên vai những công việc nặng nề.
Một nô bộc lưng hơi còng, dáng người gầy gòm, mặt mũi nhợt nhạt như bị bệnh.
Người này kéo một chiếc xe chở hàng phải to gấp mấy lần bản thân. Mỗi bước đi
là một sự cố gắng tột độ. Mồ hôi hột chảy dài trên mặt y, gân xanh nổi lên
cuồn cuộn.
Con người và những số phận khác nhau của họ. Đôi khi thật trớ trêu và bất
công.
Mưa vừa tạnh, mặt đường còn ướt, chiếc xe chở hàng cũng dễ dàng di chuyển.
Người nô bộc tăng tốc, chiếc xe vọt nhanh lên trước, vượt qua Như Mộng và
Hạ Thi.
Một nhóm đệ tử ba bốn người đang hoa tay múa chân bên bãi cỏ. Bọn họ nằm ở bên
phải Như Mộng. Trong đó có một nữ nhân và một nam nhân đang cùng so quyền với
nhau. Những người còn lại làm khán giả. Từ chấn động chân khí phát ra, hẳn hai
người họ là những khí tu.
Nữ đệ tử di chuyển lưu loát, cùng với những đòn tấn công tuy không dày đặc
nhưng rất chuẩn xác. Tay duỗi thẳng, chân khí màu trắng mờ ảo quấn quanh tạo
thành một thanh kiếm sắc lẻm.
Nam đệ tử di chuyển có phần chậm chạp, tuy nhiên mật độ ra đòn lại nhiều hơn
hẳn nữ nhân kia. Hai tay y nắm thành quyền, chân khí màu trắng như có như
không bao bọc song quyền.
Hai người họ đều là Sơ Kỳ.
Cả hai trao đổi qua lại, người đánh người né phối hợp nhịp nhàng. Song
động tác và phản ứng của họ không mượt mà như Hạ Thi mà lại đứt
quãng và thô ráp.
Trên khuôn mặt họ ánh lên nét cười nhè nhẹ. Nước ẩn trong bãi cỏ tung tóe lên
mỗi khi chân họ chạm đất.
Nữ nhân xoay hông ra một cú đá tuyệt đẹp, nước cuốn theo tạo thành một lưỡi
dao nước bắn về phía người còn lại.
Nam nhân xoay một vòng tránh làn nước lao đến. Tuy vậy, tà áo của y vẫn vướng
một ít nước.
"Hay lắm, Liễu Bích!" Nam nhân cười, chiến ý dâng cao. "Đỡ thử Toái Giáp
Quyền của ta!"
"Đến đây, Tư Hòa!" Liễu Bích thủ thế, song quyền nắm chặt.
Tư Hòa lao đến với tư thế thuận lợi để ra một cú đấm vòng. Liễu Bích nhíu chặt
đôi mày, nàng nhận ra thế tấn công đó. Nhưng Tư Hòa xưa nay rất ít khi sử
dụng một cú đấm vòng.
Nàng vươn bàn tay duỗi thẳng về phía trước, nhắm vào cổ của Tư Hòa. Tuy vậy cú
đấm vòng lại linh hoạt biến chuyển thành một quyền thẳng thông thường chuẩn bị
va chạm với bàn tay Liễu Bích.
Liễu Bích bất ngờ, rút tay về tạo thành thế thủ. Nàng không thể chọi cứng với
quyền của Tư Hòa được, chân khí của y cứng rắn hơn nhiều. Chân khí màu trắng
của nàng dồn lên hai cánh tay, cường lực cho chúng sẵn sàng đón đỡ.
Quyền của Tư Hòa đụng vào lớp phòng thủ của Liễu Bích. Với chân khí bảo vệ
nàng, quyền của Tư Hòa chẳng làm được gì cả. Tuy nhiên, Toái Giáp Quyền mà y
sử dụng có một khả năng đặc biệt.
Đả thương đối thủ xuyên qua lớp phòng thủ.
Một luồng lực kì lạ xông ra từ quyền của Tư Hòa, truyền lên hai cánh tay của
Liễu Bích rồi phóng ra toàn thân khiến cho Liễu Bích phải lùi lại liên tục.
Đến khi nàng hóa giải được toàn bộ man lực, đôi chân đã đặt lên con đường trải
đá.
"Coi chừng!" Tư Hòa hét.
Chiếc xe chở hàng đang lao đến, vừa vặn muốn đụng Liễu Bích.
"Liễu Bích!" Nhóm người đi cùng với họ la lên.
Tư Hòa lao đến cố gắng giúp nàng. Chỉ đáng tiếc là chiếc xe chở hàng đã ở quá
gần rồi. Liễu Bích không kịp phản ứng gì cả.
Nếu như cuộc va chạm này không tránh khỏi được, Liễu Bích cũng chỉ bị trầy
xước nhẹ. Nô bộc kia thì có lẽ phải chạy đi tiếp, làm một chuyến chở hàng bù.
Đường tơ kẽ tóc, thời gian như ngừng lại. Trước mặt Liễu Bích bỗng xuất hiện
một bóng người. Bóng người này đưa một tay ra phía trước, một lực cản vô hình
ngăn xe chở hàng và người nô bộc lại.
Chiếc xe chở hàng bị cản đột ngột, nghiêng sang một bên muốn lật. Người nô bộc
thì bị bắn ra sau. Một bóng trắng lao đến chỗ xe hàng.
Liễu Bích định thần đưa mắt nhìn, trước mặt mình là một nam tử với mái
tóc đen dài để xõa ra vai. Dáng người y làm cho Liễu Bích có phần bồi hồi
trong lòng. Thật oai dũng biết bao!
Nam tử kia quay người lại, khuôn mặt đúng là của Hạ Thi. Y mỉm cười nhìn Liễu
Bích: "Sư muội có sao không?"
Liễu Bích ấp úng trả lời: "Muội không sao. Đa tạ sư huynh."
Tư Hòa cùng nhóm bạn của nàng chạy đến.
"Liễu Bích! Ngươi không sao chứ?" Tư Hòa lo lắng nói.
"Không sao." Liễu Bích lắc đầu.
Nhóm bạn đi chung với hai người cũng hỏi thăm Liễu Bích không ngớt. Bản thân
Liễu Bích tươi cười đáp lại sự quan tâm, nói mình không sao cả.
Hạ Thi thấy mọi chuyện đã ổn thỏa thì quay đầu nhìn về phía xe hàng. Ban nãy
mình vận đủ sức để chặn lại chiếc xe hàng, người nô bộc có lẽ sẽ bị thương
nhẹ, còn chiếc xe chắc cũng sẽ lật.
Nhưng sự thật lại khác.
Bên kia, chiếc xe hàng vẫn đứng thẳng, không lật. Người nô bộc hoàn
toàn vô sự, đang cúi đầu cảm ơn một người khác mang một chiếc áo
choàng trắng.
Áo choàng tung bay trước gió, để lộ ra một thân ảnh mảnh mai bên
trong. Nàng nhẹ kéo tà áo lại, giữ cho chúng không lộng hành. Ngọc
chỉ mềm mại như cành liễu lộ ra.
Nô bộc sau đó kéo xe hàng chạy tiếp về phía xa, để lại thân ảnh Như
Mộng bơ vơ một mình.
Hạ Thi đi đến trước mặt Như Mộng, y nói: "Xem ra lâu ngày không gặp,
võ công của sư muội tiến triển không ít."
"Huynh quá khen. Võ công ta xưa nay vốn thấp kém." Như Mộng quay mặt
về hướng khác, trả lời.
Hạ Thi lòng đầy nghi hoặc: "Cách nói chuyện của muội ấy khác quá."
"Chúng ta tiếp tục đi thôi." Như Mộng cất bước.
Hạ Thi đi theo.
Liễu Bích ban nãy chạy đến chỗ Hạ Thi, khiến y dừng lại, nàng ta
chắp tay cảm ơn và nói: "Đa tạ sư huynh. Không biết danh tánh của
huynh là gì?"
Hạ Thi mỉm cười, định trả lời.
"Muội không biết sao? Đây chính là Hạ sư huynh, một trong Thập Hổ
Tướng đấy." Tư Hòa chạy đến gần nói.
"Thập Hổ Tướng? Năm đệ tử mạnh nhất toàn phái?!" Liễu Bích nói,
một tay che đi cái miệng đang há ra vì ngạc nhiên.
"Đúng là ta." Hạ Thi gật đầu.
"Sư muội bái kiến Hạ sư huynh!" Liễu Bích nhanh chóng thi lễ lại.
Tư Hòa đứng kế bên cũng bắt chước làm theo.
"Không cần làm vậy. Chúng ta đều là đồng môn. Bây giờ ta còn có
việc, xin đi trước." Hạ Thi nói.
"Hạ sư huynh khi nào rảnh, hãy để ta mời cơm. Coi như lời cảm tạ."
Liễu Bích nói.
"Không cần." Hạ Thi khoát tay, chạy theo Như Mộng.
Liễu Bích đưa mắt nhìn theo Hạ Thi, ấn tượng cực tốt đã khắc sâu
hình tượng Hạ Thi vào tâm trí nàng. Nàng nhìn qua Tư Hòa, thấy y
vẫn đang lưu luyến nhìn về Hạ sư huynh.
"Được rồi. Hạ Thi đúng là rất giỏi nhưng ngươi cũng không cần phải
nhìn chăm chú quá chứ." Liễu Bích cười nói.
"Ta đâu có nhìn Hạ sư huynh. Ta nhìn người huynh ấy đi chung." Tư Hòa
nói, mắt không dời đi.
"Đi chung?" Liễu Bích đưa mắt nhìn theo.
Bên cạnh Hạ Thi, một người mặc một chiếc áo choàng trắng phủ đầu,
từ dáng đi có thể nhìn ra là con gái.
Triều đình tam đại trọng thần: Tể Tướng, Thái Úy và Ngự Sử.
Thái Úy với binh quyền nắm trong tay, tương đương với sở hữu toàn bộ
sức mạnh vũ lực của quốc gia. Việt Quốc năm mươi vạn đại quân, từ
kỵ binh đến xạ thủ, đều chịu sự kiểm soát. Một tiếng hô của Thái Úy,
tất cả binh lính chỉnh tề nghe theo.
Ngự sử bí ẩn với quyền hành chỉ dưới đương kim hoàng thượng, với một
cơ quan hoàn toàn độc lập: Đô Sát Viện. Đô Sát Viện giám sát mọi
quan lại, từ chức vụ bé nhỏ đến tam đại trọng thần, chỉ cần đủ
bằng chứng cho dù có là Thái Úy hay Tể Tướng, cũng bị chém đầu.
Tể Tướng với công việc quản lý nội vụ và hành chính nhàm chán.
Tuy không hào nhoáng bằng Thái Úy và Ngự Sử nhưng không ai dám bất kính. Nắm
chức Tể Tướng tương đương nắm giữ tất cả thế lực của quan lại trong triều. Tể
Tướng không bí ẩn như Ngự Sử, không hùng dũng như Thái Úy nhưng sức ảnh hưởng
của Tể Tướng không hề dưới hai chức vụ kia.
Một nơi nào đó trong hoàng cung.
Trong một căn phòng nhỏ nhắn với một xấp những cuộn giấy chồng lên cao ngất
ngưỡng, nguồn sáng le lói đến từ ánh đèn dầu và ánh trăng chiếu nơi cửa sổ,
một bóng người mỏi mệt đang đứng. Người này đã có tuổi, nếp nhăn hằn rõ trên
trán, mái tóc đã lất phất vài sợi bạc. Khuôn mặt trông vừa hiền hậu vừa uy
nghiêm.
Người này đang cầm bút viết gì đó lên giấy. Ngón tay chuyển động linh hoạt,
những nét chữ như rồng bay phượng múa hiện ra. Vài phút sau, y gấp cuộn giấy
đó lại, lấy một cuộn khác và tiếp tục viết.
Một bóng đen nhỏ từ ngoài bay vào trong phòng, đáp lên trên cửa sổ. Người kia
nhận thấy động tĩnh liền dừng việc đang làm lại, quay đầu về phía đó.
Một con đại bàng với lớp lông màu nâu đang nhìn y. Nó đậu trên cửa sổ, trên
chân nó là một ống tre nhỏ được cột vào bằng dây thừng.
Người kia tiến đến, tháo ống tre xuống, móc ra một cuộn giấy nhỏ xíu. Bên
trong cuộn giấy chỉ ghi bốn chữ: "Thiếu gia đã chết."
Người kia có vẻ không bất ngờ gì lắm với những gì viết trong giấy. Y vo tròn
nó lại, ném về một góc trong phòng rồi thở một hơi thật dài.
"Ta biết cuối gì ngày này cũng đến."
Y lấy ra một cuộn giấy nhỏ khác từ trong tay áo, mặt giấy trắng tinh không tì
vết.
Vài phút sau, con đại bàng bay ra từ trong phòng lúc nãy, để lại người kia
phiền não nhìn vào hư không.
Một nam nhân khác tiến vào trong phòng. Người này mặc một bộ trang phục của
thái giám, bên hông giắt một thanh đoản kiếm. Hắn quỳ xuống trước mặt người
ban nãy và nói: "Bẩm Tể Tướng, người cho gọi hạ nhân?"
"Tống Mạn, ngươi theo ta bao lâu rồi nhỉ?" Người kia nói, giọng nói vô hồn
không cảm xúc.
"Bẩm, đến nay đã hơn bảy năm!" Tống Mạn nói.
"Ừm. Đã lâu rồi. Vậy ngươi cũng đã thấy thiếu gia lớn lên."
"Dạ, vâng."
"Ngươi thấy thiếu gia thế nào?" Người kia quay sang nhìn thẳng vào Tống Mạn.
"Ta lệnh ngươi phải nói thật."
"Bẩm,..." Tống Mạn ấp úng, "thiếu gia bản tính lương thiện... Tuy nhiên lại
quá ỷ vào Tể Tướng, luôn lấy danh của người làm xằng, làm bậy. Thiếu gia vẫn
còn chưa trưởng thành."
Người kia gật đầu, nói: "Đúng là vậy. Những việc làm xằng, làm bậy của nó đã
quay lại báo ứng nó rồi."
Tống Mạn giật mình, khuôn mặt tỏ vẻ kinh nghi bất định. Hắn không trả lời gì
cả, đầu vẫn cúi thấp.
Tể Tướng quay người về phía cửa sổ, cất tiếng: "Tống Mạn, ta cần ngươi làm vài
việc."
Bên trong Hồng Tửu Lâu, Như Mộng và Hạ Thi ngồi ở một góc với khá ít người
xung quanh. Hai người đều gọi hai tô mỳ trắng, không bỏ thịt hay rau, chỉ mỳ
với nước.
"Ta nhớ không lầm, muội thường thích ăn mì cùng với thịt bằm. Sao hôm nay lại
đổi món?" Hạ Thi nói.
Như Mộng nhún vai, trả lời: "Muội đột nhiên không còn thấy thịt món đó nữa.
Còn huynh, ta nhớ không làm huynh thường ăn mỳ cùng với giò heo. Sao hôm nay
lại đổi món?"
Thấy Như Mộng hỏi ngược mình, Hạ Thi cười khổ nói: "Là vì rèn luyện. Ta phải
hạn chế tiếp nhận những chất hỗn tạp vào người. Để giữ tâm cảnh trong sạch.
Muội hẳn cũng biết, tâm cảnh đối với những người Luyện Tâm như huynh rất là
quan trọng."
Như Mộng gật đầu, nói: "Đúng là vậy. Chúng ta ăn thôi, kẻo nguội."
"Ừm."
Hạ Thi khoan cầm đũa trước mà ngồi quan sát Như Mộng. Như Mộng cử chỉ nhẹ
nhàng cầm đũa lên, bắt đầu xử lý tô mỳ của mình. Tư thế và dáng vẻ của nàng,
quả thật rất cao quý và mỹ lệ. Thật không thể nhận ra nàng bây giờ với nàng
ngày xưa.
"Sư muội không chỉ khác vẻ bề ngoài mà bên trong cũng rất khác nữa." Hạ Thi
nói.
"Huynh nên ăn mỳ đi." Như Mộng nói.
"Ha ha. Được rồi. Cơ mà, sư muội bỏ mũ chùm ra ăn thì tiện lợi hơn đó." Hạ Thi
cười cười.
"Không sao đâu. Muội hôm nay không được khỏe, nên tránh gió."
Hai người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện một lúc.
"Đúng rồi, tu vi của sư muội tiến đến đâu rồi. Một năm trôi qua, hẳn là muội
cũng đã đề thăng được đến Trung Kì?"
Như Mộng mỉm cười, nói: "Tu vi của muội đúng là có đề thăng đôi chút."
"Thế thì tốt quá. Muội có lẽ có cơ hội trở thành đệ tử nội môn như ta. Chỉ cần
vào đến Trung Kì trước hai mươi tuổi."
Như Mộng không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên và cười. Khuôn mặt của nàng lộ ra
trước đôi mắt của Hạ Thi.
Tim của Hạ Thi bỗng đập nhanh liên hồi. Trong tầm nhìn của y, mọi thứ đều bị
lu mờ trước Như Mộng. Sắc đẹp này, sự mỹ lệ này, ta chưa bao giờ được chứng
kiến!
Hạ Thi nuốt nước miếng ực ực, y không thể rời mắt khỏi nàng.
Như Mộng cúi đầu xuống, nói: "Sư huynh đừng nên nhìn chằm chằm vậy."
Hạ Thi hoàn hồn, đầu lắc mạnh liên tục, y nói: "Xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ
là..."
Chưa nói xong, một đám nữ đệ tử đã chạy đến bên Hạ Thi.
"Hạ sư huynh! Là Hạ sư huynh trong ThậpHổ!"
"Hạ sư huynh đẹp trai quá."
"Hạ sư huynh cho muội xin chữ ký!"
Hạ Thi trán chảy mồ hôi ròng ròng, im lặng chẳng biết nói gì chỉ cười cười.
"Hừ! Xin thì xin ta này" Một giọng nói hùng hổ vang lên.
Một nam đệ tử đi về phía bàn của Hạ Thi, dáng đi biểu lộ sự kiêu căng không
ít.
"À... La Vân sao? "
Các nữ đệ tử kia nhìn qua La Vân. Như Mộng cũng quay đầu qua.
Một nam nhân với dáng người khá cao, cỡ chừng Hạ Thi. Tuy nhiên, Y trông cơ
bắp hơn nhiều. Mái tóc y cạo sạch hai bên và phía sau, chỉ để một phần tóc
ngắn ở phía trên. Trên thắt lưng của y là một dấu ấn màu vàng hình con cọp.
Hiển nhiên, người này cũng thuộc Thập Hổ Tướng, mười đệ tử mạnh nhất Tử Vân.
"Hôm nay ngươi không luyện tập hả, tên cuồng tu kia?" La Vân đặt một chân lên
bàn của Hạ Thi nói. Y liếc nhìn qua Như Mộng nhưng nhanh chóng tập trung về
phía Hạ Thi.
"Không. Có người bảo ta rằng luyện tập dưới mưa là không tốt nên hôm nay ta
nghỉ." Ánh mắt Hạ Thi chợt nhìn qua Như Mộng.
Dù chỉ là thoáng nhìn, La Vân cũng phát hiện ra điều đó. Hắn quay sang Như
Mộng, quan sát nàng một hồi rồi nói: "Đây là nữ đệ tử nào vậy ta? Trời cũng
không lạnh mà lại mặc áo choàng kín như vậy. Hay là nữ nhân của Hạ Thi, vì
không muốn để lộ danh tính nên mới bí ẩn như vậy."
Hạ Thi bực mình nói: "Thôi đi, La Vân. Đây là bằng hữu của ta, Uyển Như Mộng.
Đừng làm muội ấy ngại."
"À. Ra vậy." Từ chỗ La Vân đứng, có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng
từ đâu đó phát khiên hắn cảm thấy rất mê đắm. Quay qua quay lại, chỉ có Như
Mộng là gần hắn nhất.
"Không biết sư muội đây có thể cởi mũ chùm xuống, cho sư huynh chiêm ngưỡng
nhan sắc được không?" La Vân giọng bỡn cợt nói.
"Xin lỗi, La sư huynh. Tiểu muội mấy ngày nay đang mang bệnh trong người. Đại
phu dặn là phải tránh gió." Như Mộng nói, âm giọng thanh thúy.
"Vậy thôi." La Vân tỏ vẻ bỏ cuộc, quay qua lại nhìn Hạ Thi.
La Vân đột nhiên vươn tay về phía mũ chùm của Như Mộng, tốc độ nhanh như chớp,
hắn muốn gỡ nó xuống. Hạ Thi cạnh bên nhíu mày, đinh cản nhưng trong đầu nghĩ
gì đó lại không làm.
Với tốc độ của La Vân, chỉ có Hạ Thi mới cản lại được. Việc Như Mộng lộ ra
khuôn mặt là điều chắc chắn. Hạ Thi và La Vân nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, một bàn tay trắng nõn, mịn màng như da em bé vươn ra nắm cổ tay của
La Vân lại.
Hạ Thi và La Vân cùng biến sắc, tốc độ và sự chính xác này không hề kém. Người
động thủ là chính chủ Như Mộng.
"Không biết La sư huynh làm vậy là có ý gì?" Như Mộng nói, giọng điệu như tức
giận. Bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay của Lan Vân.
La Vân giật tay ra, nói: "Hừm! Phản xạ tốt lắm. Người như vậy không thể là kẻ
vô danh tiểu tốt được. Ngươi hẳn là nằm trong năm mươi đệ tử mạnh nhất?"
"Mạnh nhất? La sư huynh đừng đùa. Ta chỉ là một ngoại môn đệ tử thấp kém." Như
Mộng nói.
"Thôi được rồi. La Vân. Ngươi đừng nên gây khó dễ cho Uyển sư muội nữa." Hạ
Thi đứng ra can ngăn.
"Hừ! Ngoại môn đệ tử mà có phản xạ như vậy sao?"
La Vân lại lao đến, lần này là ra đòn tấn công thật. Như Mộng đá cái bàn về
phía La Vân nhưng bị La Vân một quyền đánh nát.
La Vân áp sát, một làn sương màu vàng bắt đầu bao phủ cả người y. Tốc độ tăng
lên nhanh chóng. Như Mộng thì ngược lại, nàng thối lui liên tục.
La Vân dậm chân, cả người bay lên cao rồi lại lao nhanh xuống. Một quyền lao
từ trên trời xuống nhắm vào Như Mộng.
Như Mộng lại nhảy về sau, né đi. Tốc độ không thua kém gì La Vân.
Động tĩnh khiến tất cả đệ tử trong tửu lâu chú ý. Mọi người kinh nghi, bàn tán
không ngớt.
"Đó chẳng phải là La Vân trong Thập Hổ Tướng sao? Hắn đang đánh với ai vậy?"
"Tốc độ của người mặc áo choàng kia kinh thật!"
"Ồ! Đánh nhau rồi!"
"Dám động thủ trong lâu, không sợ các vị trưởng bối trách phạt sao?"
Hạ Thi đứng làm khán giả, không có hành động gì cả. Trong lòng y suy nghĩ đảo
điên: "Không thể nào! Tốc độ của Như Mộng mà so được với La Vân lúc thi triển
Ngự Khí Thể. Có điều, động tác của Như Mộng vẫn còn thô ráp lắm. Cứ thế cuối
gì cũng thua."
La Vân quyền tới quyền lui liên tục, nãy giờ đã trên chục quyền mà Như Mộng
vẫn thành công tránh né. Hắn bực mình vì không ngờ Như Mộng có thể so được với
tốc độ của mình. Nhưng xem ra kinh nghiệm thực chiến của nàng còn ít lắm.
La Vân ám sát, ra một đòn đấm giả rồi nhanh chóng chuyển thành một đòn quét
chân.
Như Mộng dù có lui lại cũng sẽ bị dính đòn, nàng đành dậm chân bay ngược người
ra sau.
"Thua rồi!" Hạ Thi nói.
La Vân áp khí lên gấp đôi, màn sương màu vàng trở nên dày đặc hơn. Y ngự không
bay tới chỗ Như Mộng trên không trung. Như Mộng nhận ra La Vân tới, trong lòng
thầm hô không tốt. Tuy nhiên, bản thân đang ở trên không, nàng không thể làm
gì được.
La Vân áp sát, tay thành chỉ điểm vào huyệt ngủ trên cổ của Như Mộng. Như Mộng
thì không thể điều khiển thân thể linh hoạt trên không như La Vân được, nàng
dù cố gắng chống cự những vẫn thủ thúc chịu trói. Đôi mắt nàng nặng trĩu, tâm
trí chìm vào giấc ngủ.
La Vân ôm lấy Như Mộng đã cứng đơ. Sự mềm mại của cơ thể nàng khiến hắn hơi
bối rối, cùng với làn hương mị hoặc phát ra từ người nàng càng làm hắn thở
không đều.
Hạ Thi đứng dưới thấy động tác của La Vân trên không có phần cứng ngắc thì mặt
mũi xám xịt. Bà nội nó! Tên này dám lợi dụng!
La Vân ôm Như Mộng đáp đất. Đám đệ tử làm khán giả xung quanh cũng hiếu kì
không biết vị mặc áo choàng là ai nên cũng sáp lại gần.
"Hừ! Để xem dung mạo của ngươi đến đâu mà lại giấu diếm kĩ càng như vậy." La
Vân kéo mũ chùm của Như Mộng xuống.
Nguyên bản một đám nhiều chuyện xung quanh bỗng nhiên như bàn bạc trước mà
đồng thời hít thật sâu, mắt mũi trợn tròn, có một số người cái hàm còn rơi
mất.
Hạ Thi trong lòng cũng giật mình, tim đập thổn thức. "Cái này..."
Sắc đẹp có thể khuynh thành. Sắc đẹp có thể quy phục lòng người. Sắc đẹp tựa
thần tiên. Nếu như nói đến, hoàn toàn hợp để khắc họa Như Mộng đang bất tỉnh
trong tay La Vân.
Làn da trắng nõn nà cùng với sự mịn màng không tì vết tựa như một viên ngọc
quý. Khuôn mặt vừa toát lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị vừa bày ra muôn vàn cám
dỗ. Đôi lông mi dài mị hoặc. Bờ môi dày gợi cảm, còn có một chút óng ánh. Mái
tóc đen và dài như bầu trời đêm.
La Vân ở gần nhất, còn cảm nhận được sự mềm mại và thơm tho. Hơi thở đều đều
hắt ra làn hơi ấm khiến tim y đập thình thịch.
"Má! Chưa bao giờ muốn đi tù như bây giờ." La Vẫn nghĩ thầm.