Gây Họa


Mặt trời đã ngả về Tây, ánh dương không còn vàng chói mà đã dịu
bớt báo hiệu thời gian đã về chiều.

Vô Cầu ngồi nhấm nháp chén rượu ở tầng trệt trong khách điếm nơi
hắn cư ngụ. Xung quanh hắn còn có hai ba nhóm người đang bàn tán,
nói chuyện hoặc giống như hắn nâng cao ly tửu. Song hẳn là do giờ
chiều, không thấy ai dùng điểm tâm.

Vô Cầu chọn chỗ ngồi ngay cạnh một cửa sổ. Từ chỗ hắn có thể
nhìn rõ toàn cảnh phường thị chung quanh. Ngoài đường, các hàng
quán bên lề đang bắt đầu dọn hàng. Chỉ có các tửu điếm, khách
điếm, thanh lâu, sinh ý làm ăn trong nhà là vẫn kinh doanh bình
thường.

Ở quê nhà, Vô Cầu không có mấy kinh nghiệm với loại đồ uống có
cồn, tửu lượng hơi kém. Hắn cũng không thích say sưa nên cũng hạn
chế tiếp xúc.

Hôm nay, hắn một lần nữa uống mà chẳng cảm thấy gì. Vị đắng khó
chịu của rượu khi trước bây giờ vào miệng như có như không. Cảm giác
nóng rát chạy từ cổ họng xuống tới bụng bây giờ hoàn toàn biến
mất.

Sự thích thú khi uống rượu cũng theo đó tan rã.

"Rượu dở." Hắn nốc một ngụm rồi thở dài ngao ngán. Vị chẳng khác
gì nước lã.

Thời gian từng chút trôi đi. Mặt trời đã khuất, không khí bắt đầu
lạnh hơn. Vô Cầu vẫn bên cửa sổ ôm bình rượu.

Bây giờ tại quán trở nên rất đông khách. Lúc ấy đã có chừng bốn
năm chục người ngồi ăn uống, trò chuyện. Trong đó có những người
bình thường như nông dân, thương gia, và cả những thành phần trông rất
đáng nghi.

Từ chỗ Vô Cầu nhìn chéo qua phải là một nam nhân mặc y phục màu đen
với thắt lưng đỏ. Người này đứng tựa vào cột gỗ, tay trái thì cầm
ly rượu nhấm nháp. Đôi mắt y lơ đãng không tập trung vào đâu cả. Song
nếu để ý thật kĩ, chỉ những người luyện võ mới có thể nhìn ra
những dao động hỗn loạn cực nhỏ của không khí xung quanh người này.

Sau lưng Vô Cầu, cách hắn chừng ba mét là một cặp nữ nhân đang ngồi
ăn cơm.

Một người mặc y phục màu lam nhạt cùng với thắt lưng trắng, trên tai
phải có đeo một khuyên tai hình đóa hoa mai nhỏ bằng vàng, bên cạnh
nàng còn có một thanh kiếm với vỏ màu nâu trông đã cũ.

Người ngồi đối diện với nữ tử lam y có thân hình mị hoặc và cao
hơn một chút, nàng mặc y phục màu lục nhạt cùng thắt lưng trắng,
trên tai phải cũng có một đóa hoa mai vàng, hai ống tay áo nàng rộng
và dài hơn bình thường giấu đi hết cả cánh tay của nàng.

Bên phải Vô Cầu, sát cạnh hắn là một bàn với bốn đại hán mặc đồ
đen từ đầu đến chân. Không khí quanh bọn họ cô đặc như chất rắn
khiến nhiều người hơi kinh hãi khi đến gần. Bọn đại hán này chỉ
gọi một bình rượu mà ngồi đã hơn một tiếng.

Về phía bên phải bọn đại hán là một người có dáng vẻ thư sinh,
người này mặc một bộ y phục màu trắng từ đầu đến chân, mặt mũi
hơi nhợt nhạt, thân thể gầy gòm, trên bàn của y có một túi vải dài
đựng đồ vật gì đó.

Với số lượng người đông hơn hẳn chiều, không khí trong điếm trở nên
náo nhiệt hơn hẳn. Tiếng cười nói rôn rả khắp mọi ngõ ngách.

Vô Cầu vô tình nghe được một vài lời nói.

"Nghe đồn ngươi với Lâm tẩu nhà kế bên đang ám muội gì đó phải
không?" Một giọng nói the thé lọt vào tai Vô Cầu.

"Làm gì có! Ngươi đừng có nói bậy!" Giọng này thì lại sửng sốt.

"Một! Hai! Ba! Cạn!"

"Mấy bữa nay làm ăn buôn bán bết bát quá!"

"Nghe đồn Tam hoàng tử ở trong Tử Vân phái đang tìm kiếm một nữ đệ
tử đó?"

Vô Cầu một mình bên cửa sổ cùng rượu từ chiều đến giờ, bình rượu
xếp trên bàn hắn đã có thể xếp thành một kim tự tháp thu nhỏ.

Hắn đưa bình rượu tiếp theo lên định nốc cạn thì câu nói về Tam
hoàng tử lọt vào tai hắn.

"Tam hoàng tử, sao? Kẻ này tính tình bá đạo, được nuông chiều từ
nhỏ. Điều hắn muốn chắc chắn hắn sẽ giành lấy cho bằng được.

Hắn đã gặp Như Mộng...

Nàng đẹp như vậy. Hắn có lẽ sẽ..."

Hình ảnh Hàn Nhi tự vẫn trước sự bất lực của Đường Du lại xẹt qua
trong đầu Vô Cầu. Một cơn giận dữ bỗng trào lên trong lòng hắn.

"Ta nhất định sẽ không để nàng bị như vậy." Vô Cầu thì thầm.

Tay trái hắn để lên bàn, siết chặt thành nắm đấm thật mạnh. Khí
màu vàng di chuyển trong lòng bàn tay hắn bỗng rục rịch rồi trở nên
hỗn loạn. Chúng chuyển hết thành màu đỏ.

Dị tượng diễn ra quá nhanh. Trước khi hắn kịp nhận ra, chân khí màu
đỏ đã thoát ra lòng bàn tay hắn mà chấn nát hết hơn chục bình
rượu để trên bàn.

Những mảnh vỡ gốm của bình rượu và rượu dư bắn sang những tên đại
hán ngồi ngay cạnh Vô Cầu. Chân khí màu đỏ thoát ra tạo nên một đợt
chấn động khí lãng hình tròn lan ra khắp phòng. Tất cả mọi người
xung quanh đều giật mình ngưng việc mình đang làm mà quay lại nhìn Vô
Cầu.

Đám đại hán vốn đang thì thầm bàn luận gì đó khi mảnh vỡ gốm và
nước bắn sang. Một tên trong đó phản xạ nhanh như chớp đứng lên, nhanh
tay vẽ ra một vòng tròn trên không khí.

Mảnh vỡ và nước như đụng phải một bức tường vô hình cùng ngừng
lại rồi rơi xuống đất.

Những người trong phòng bây giờ mới đánh giá kĩ Vô Cầu, nguyên nhân
của đợt khí lãng ban nãy.

Trong mắt bọn họ, bên cạnh cửa sổ là một nam tử với làn tóc trắng
dài đến vai đang ngồi. Hắn mặc một bộ võ y không có tay áo màu nâu
nhạt. Khuôn mặt tựa như được chính thần thánh tạc ra, đẹp hoàn mỹ
không có một chút tì vết. Thân thể cường kiện, rắn chắc, không quá
thô ráp mà lại có nét mê hoặc chết người. Đối nghịch với sự cường
kiện đó là sự mịn màng, trắng trẻo không nên có của nam nhân hiển
hiện trên làn da.

Những nữ nhân xung quanh lúc trước không phát hiện ra hắn, bây giờ
liền sửng sốt, đắm đuối ngắm nhìn hắn không buông. Nam tử nay quá
anh tuấn!

Hai nữ tử với khuyên tai hoa mai vàng trên tai đã chú ý Vô Cầu từ
trước. Khi dị tượng xảy ra, nữ tử mặc lam y liền một tay đặt lên
kiếm, nữ tử mặc lục y thì tay áo hơi rung rinh. Sau đó cả hai cùng
chăm chú cảnh giác xung quanh, đặc biệt là về phía Vô Cầu.

Nam tử mặc thắt lưng đỏ vẫn tỏ ra bình thường, hắn chỉ đưa ánh mắt
hứng thú nhín qua chỗ Vô Cầu. Thư sinh mặt mũi nhợt nhạt cũng như
vậy.

Vô Cầu không hiểu tại sao chân khí trong người lại trở nên kì quái
như vậy. Hắn cố gắng áp lửa giận trong lòng, mặc kệ ánh nhìn của
mọi người xung quanh mà đưa bàn tay xảy ra hiện tượng kì lạ lên xem
xét.

Bốn đại hán áo đen cùng đứng dậy nhìn về phía Vô Cầu, bọn họ ai
nấy cũng trong tư thế sẵn sáng chiến đấu. Song ai ngờ Vô Cầu chỉ săm
soi tay mình.

Một tên đại hán lên tiếng: "Tên chó chết kia, ngươi làm vậy là có ý
gì?"

Từ giọng nói của hắn có thể nhận ra sự khiêu khích và khinh thường
tột đô đối với Vô Cầu. Vô Cầu mới áp chế được cơn giận chút xíu,
nghe được giọng nói này liền thấy chướng mắt vô cùng.

Hắn đứng lên, bước khỏi bàn của mình mà đứng đối diện với đám
đại hán rồi thản nhiên quan sát đám đại hán từ trên xuống dưới,
không thèm trả lời.

Bốn người này dáng vẻ to lớn, cơ bắp lực lưỡng nhưng rõ ràng không
quá khổ và thô kệch như những người ở Sinh Tử Đài, thân thể bọn họ
có phần cân bằng hơn nhiều. Những người này cho Vô Cầu cảm giác
mạnh mẽ hơn hẳn đám tạp nham kia.

Nữ tử mặc lục y với hoa mai vàng trên tai mắt lóe tinh quang, quay
sang nói với nữ tử lam y: "Xem ra sắp được xem đám người từ Luyện
Ngục Cốc chiến rồi."

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại chắc chắn bọn họ sẽ chiến vậy?" Nữ tử lam y
hỏi.

"Muội cứ xem tiếp rồi biết."

Thấy Vô Cầu không thèm trả lời mà đứng ngắm nghía, tên đại hán ban
nãy lại nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Coi chừng tao móc mắt mày
giờ."

Vô Cầu cười cười. Dám móc mắt tao luôn, ngon lắm.

Thông thường Vô Cầu chắc chắn sẽ xin lỗi rồi cho qua, biết gìn giữ
cho đại cục. Nhưng bây giờ, hắn chẳng muốn để tâm hậu quả nữa. Tâm
hắn chỉ muốn thỏa mãn cơn giận.

Một lời không thuận, tao đập chết mày!

Vô Cầu siết nắm tay, chân khí trong cơ thể cọ xát với tốc độ lớn,
ngưng tụ ra hỗn độn chân khí màu trắng. Hỗn độn chân khí tiếp đó
được dung nhập vào cả bàn tay khiến nó sáng rực lên màu trắng.

Quá trình thi triển Hỗn Nguyệt tuy phức tạp nhưng thời gian diễn ra
thì nhanh, chỉ nửa giây đã hoàn thành.

Nửa giây tiếp, Vô Cầu xoay người, một quyền từ phải sang hướng ngay
vào mặt đại hán mở miệng khi nãy.

Đại hán tuy giật mình vì Vô Cầu không nói mà đã động thủ nhưng lại
phản xạ rất nhanh. Hắn đưa tay trái lên đón đỡ, một ngọn lửa đỏ
bùng lên bao bọc lấy cả cánh tay.

Nắm đấm sáng lóa màu trắng của Vô Cầu chạm vào cánh tay bốc lửa
của đại hán mà như nước dội vào lửa, lửa đỏ nhanh chóng phụt tắt.
Một luồng lực lượng kinh thiên động địa mà đại hán không ngờ tới
lan khắp cánh tay hắn.

Đại hán bị bắn ngược ra sau đẩy theo một tên đồng bạn. Cả hai cùng
hướng về phía thư sinh.

Thư sinh nhìn ngây ngốc kia ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, y nhanh như
chớp tóm lấy túi vải trên bàn của mình rồi nhảy ngược ra sau. Hai
đại hán áo đen cùng đè lên bàn của thư sinh. Nguyên cái bàn gãy nát
tàn bộ.

Hai đại hán còn lại thấy vậy liền ngưng trọng, song quyền liền vào
thế.

Thư sinh ban nãy né được hai người đại hán, đáp xuống ngay cạnh nam
tử đeo thắt lưng đỏ. Thư sinh và nam tử cùng nhìn nhau thâm ý rồi
cùng nói: "Hồng Gia Quyền!"

"Ngươi đến đây là có vì chuyện gì đây, Cao Lãnh?" Thư sinh hỏi nam tử

"Giống ngươi thôi, Mục Hào." Nam tử đeo thắt lưng đỏ nhún vai nói.
"Ngoài chúng ta ra còn có người của Vạn Hoa Sơn Trang và Luyện Ngục
Môn kìa." Cao Lãnh đánh mắt về phía hai nữ tử đeo hoa mai vàng trên
tai và hai đại hán áo đen đang cố gắng đứng lên.

"Ta biết rồi. Nhưng còn tên này là ai?" Mục Hào nhìn về phía Vô
Cầu.

"Đúng vậy. Ta cũng đang thắc mắc. Còn có thể sử dụng Hồng Gia
Quyền. Chưa kể còn là Bạch Sắc Giai. Chậc chậc! Hồng Gia giấu người
thật tài!" Cao Lãnh tặc lưỡi.

Cả hai người cùng chăm chú về phía Vô Cầu và đám người Luyện Ngục
Môn.

Hai đại hán còn lại siết chặt nắm tay, song cước và song quyền bùng
lên lửa đỏ. Cả căn phòng bỗng nóng lên hẳn, trở nên giống như một
lò luyện. May mắn là sàn nhà bằng đá nên chỗ chân hai đại hán chỉ
bị cháy đen chứ nếu bằng gỗ thì nó đã bị thiêu rụi.

Bọn chúng cùng xông tới, phối hợp tấn công Vô Cầu rất nhuần nhuyễn.
Người này vừa ra quyền nhắm vào phần ngực, người sau đã tiếp nối
một cước vào hạ bộ. Cứ thế không tạo ra kẽ hở nào. Vô Cầu chỉ có
thể tránh né liên tục.

Một đại hán đá chệch mục tiêu vào một cái bàn gần đó. Lửa chạm
vào bàn liền bùng cháy dữ dội, thiêu đốt đến mảnh gỗ cuối cùng
mới tắt đi.

Người dân ngồi bàn đó thiếu chút nữa đã bị dính lửa, mặt tái
không còn giọt máu. Họ nhanh chóng chạy ra khỏi điếm.

Nhiệt độ từ ngọn lửa của hai đại hán không thấp, nhiều lần xẹt qua
da thịt hắn khiến hắn cảm thấy nóng rát. Một số chỗ đó có dấu
hiệu bỏng nhẹ.

Hai đại hán ban nãy bị đánh ngã đã đứng lên lại, gia nhập vào
chiến cuộc.

Hai người giáp công đã khiến Vô Cầu khó phản công, bốn người làm
hắn chỉ có thể ra sức phòng thủ mà lui lại liên tục. Hắn nhanh
chóng chạm phải bờ tường và không thể lui tiếp.

Cả bốn người Luyện Ngục Môn nhận ra cơ hội liền cùng xuất cước về
phía Vô Cầu. Tứ cước đến từ hai bên, khóa chặt cả trên lẫn dưới.
Lưng Vô Cầu đã chạm tường, không thể tiếp tục lui.

Mọi người cứ ngỡ hắn sẽ dính đòn.

Hai cánh tay Vô Cầu bỗng bùng sáng lên màu trắng vươn ra chắn cả bốn
cú đá. Ngọn lửa đỏ chạm phải hai cánh tay như đụng phải đá, không
hề bắt lửa. Song vì lực đạo vẫn quá lớn, hai cánh tay Vô Cầu tê
rần.

Chớp thời cơ, Lãng Bạo Phong được vận dụng ngay điểm tiếp xúc giữa
tứ cước và hai tay Vô Cầu. Hai vòng xoáy khí bỗng hiện ra chấn lên
chân bốn đại hán cùng với đó là âm thanh nổ vang như tiếng súng.

Khí lưu tạo ra từ vòng xoáy cuồng bạo và sắc bén thoải mái tung
hoành lên da thịt của tứ cước. Ngọn lửa đỏ dễ dàng bị dập tắt và
để lại trên chân đại hán một số vết cắt ngắn và nông. Dòng máu
tươi đỏ lòm rỉ ra từ vết thương.

Bốn đại hán nhanh chóng thu cước không để cho khí lưu tiếp tục tung
hoành. Khí lưu nhanh chóng tán loạn, hòa vào không khí.

Họ kéo giãn khoảng cách ra với Vô Cầu, chú ý tới thương thế ở
chân.

"Cũng chỉ là vết thương nhẹ thôi. Không cần để tâm. Lên!" Một đại
hán nhìn sơ qua chân liền nói.

Dứt lời, cả bốn người cùng xông tới tiếp. Vô Cầu lại lâm vào khổ
chiến.

Mục Hào chứng kiến Lãng Bạo Phong được thi triển thì nhíu mày đăm
chiêu. Vài giây sau y như sực nhớ ra điều gì, trợn mắt kinh hô: "Bách
Chiết Thiên Không Thủ của Côn Luân! Không thể nào!"

Cao Lãnh nghe đến cái tên Côn Luân, vẻ mặt hiện lên nét không thể tin
được nói: "Côn Luân? Côn Luân Sơn?"

"Đúng vậy." Mục Hào gật đầu. "Đại danh đỉnh đỉnh đệ nhất phật
phái ngự trên đỉnh núi Côn Luân, Tích Niên Tự!"

"Chẳng phải người trên Côn Luân đã không còn xuống núi nữa sao?" Cao
Lãnh nghi hoặc nói.

"Hai mươi năm gần đây là vậy. Nhưng có vẻ mọi chuyện đã thay đổi."
Mục Hào nghiêm trọng nhìn Vô Cầu.

"Khà khà! Hồng Gia Quyền cùng với Bách Chiết Thiên Không Thủ. Có ý
tứ!" Một nam tử nhìn có vẻ tầm thường, đang đứng trong đám người
thường làm khán giả, thì thầm.

Vô Cầu phải công nhận bốn đại hán này rất mạnh. Mạnh hơn nhiều
những tên hắn đánh bại ở Sinh Tử Đài. Hắn nghĩ, cả bốn tên này
đều là Luyện Thể Trung Kì trở lên, trong đó ít nhất phải có một
Hậu Kì. Trong khi đó, đám ở Sinh Tử Đài toàn Sơ Kì, Sơ Kì đỉnh
phong. Riêng nữ tử mặt nạ cáo là Luyện Khí Hậu Kì.

Vô Cầu chật vật tránh né, trên thân thể đã có hai, ba vết bỏng to.

"Cứ thế này thì cuối gì cũng thua. Liều thôi!" Vô Cầu nghĩ thầm.

Ban nãy Lãng Bạo Phong là dùng chân khí thông thường, bây giờ hắn sẽ
dùng hỗn độn chân khí. Chân hắn đạp mạnh xuống đất, một tiếng súng
nổ vang lên, cả người hắn bay ngược về sau.

Trên không trung, Vô Cầu áp hai lòng bàn tay sáng trắng lại với nhau.
Cả hai tay nhanh chóng mất đi ánh sáng. Hỗn độn chân khí len lỏi qua
kinh mạch, nằm chuẩn bị ở dưới da. Khe hở giữa hai tay nhộn nhạo
chân khí màu trắng. Một vài sợi chân khí còn bị lọt ra ngoài, tan
hết vào không khí.

Một đại hán nắm bắt cơ hội nhào đến, một cước từ dưới lên đá vào
Vô Cầu đang lơ lửng giữa không trung.

Trần của quán vốn không cao lắm, khi Vô Cầu nhảy ra sau, hắn chỉ
cách trần nửa mét. Nhờ đó, hắn đạp chân lên trần, mượn lực xoay
người. Song chưởng tung ra đón đỡ hỏa cước.

Xích hỏa (lửa đỏ) va chạm với bạch sắc chưởng (chưởng màu trắng).

Vô Cầu dùng hết sức tống hỗn độn chân khí hết ra ngoài tạo nên
nhiều làn sóng khí màu trắng ào ạt đánh về đại hán. Xích hỏa
nhanh chóng dập tắt.

Đại hán bị lực chân khí đẩy nằm bẹp dưới đất. Chấn động từ cú va
chạm khiến hắn bị tán công, lực phòng ngự thân thể cũng vì thế
giảm đi phân nửa.

Chân khí màu trắng từ bàn tay Vô Cầu tuôn ra thi nhau cào xé trên
người đại hán. Vì chân khí này mạnh hơn nhiều chân khí màu vàng
thông thường của Vô Cầu nên thay vì chỉ tạo ra những vết cắt nông, vô
số vết cắt sâu hoắm lại thay thế. Máu tươi ào ạt chảy ra như suối.

"Hiểu Lâm!" Ba đại hán còn lại thét.

Một đại hán xông tới đánh ra một quyền xé gió làm tán loạn hết đi
chân khí màu trắng. Hai đại hán còn lại đứng chắn trước mặt Vô
Cầu, để tên còn lại xem xét thương thế của Hiểu Lâm

Đại hán xem xét một hồi thì thở phào nói: "Không nguy hiểm đến
tính mạng!"

Hắn ngoan độc nhìn về phía Vô Cầu: "Được lắm! Dám đả thương huynh
đệ ta.

Hai người các ngươi ở đây đánh với hắn. Không được để hắn chạy
thoát. Ta đi kiếm sư phụ."

Dứt lời, đại hán phóng đi mất, tốc độ bằng với Vô Cầu khi dùng
Lãng Bạo Phong với chân khí thường.

Vô Cầu thấy vậy sắc mặt liền ngưng trọng. Mấy người này đã làm cho
hắn mệt bở hơi tai, "sư phụ" mà tên kia nhắc đến chắc chắn hắn không
địch lại.

Vô Cầu xem xét xung quanh một hồi. Chỉ có một cửa ra vào nằm sau
lưng hai tên còn lại, muốn ra từ đó không dễ. Cửa sổ gần nhất thì
lại quá xa cộng thêm hai tên kia ngăn chặn thì mình khó mà thoát ra.
Vậy thì...

Hai đại hán kia không tấn công Vô Cầu, họ định giữ sức, chỉ khi Vô
Cầu trốn chạy bọn hắn mới ra tay. Điều quan trọng bây giờ là câu
giờ.

Vô Cầu vận Hỗn Nguyệt một quyền giáng vào bức tường gỗ phía sau
lưng. Ngay khi nắm đấm tạo ra một lỗ hỗng lún vào sâu trong tường,
Lãng Bạo Phong sử dụng hỗn độn chân khí được phóng ra.

Một tiếng ầm vang như tiếng đại bác. Chân khí đục ra một lỗ hổng
hình tròn đường kính cỡ một mét trên tường. Vô Cầu thu người nhảy
vào lỗ hổng, đi ra bên ngoài.

Hai đại hán không ngờ đến Vô Cầu lại làm ra hành động như vậy nên
phản ứng hơi chậm chạp. Tới khi bọn chúng tiến đến ngăn cản thì Vô
Cầu đã chui đi mất.

"Chết tiệt! Mau đuổi theo!" Hai đại hán chui vào lỗ hổng theo sát sau
lưng Vô Cầu.

Cao Lãnh và Mục Hào nhìn nhau, dù bọn họ muốn xem tiếp nhưng không
may là rước họa vào thân đó, lỡ sau này Luyện Ngục Môn không nói lý
lại phán đồng lõa thì mệt. Cho nên cả hai cùng ở lại.

Hai nữ tử Vạn Hoa Sơn Trang thì đã biến mất từ khi nào.

Vô Cầu ở ngoài đường lớn nhắm hướng Sinh Tử Đài mà chạy. Sinh Tử
Đài nằm ngay cạnh bìa rừng gần nhất, chỉ cần vào rừng rồi thì
việc cắt đuôi sẽ trở nên dễ dàng.

Chân hắn vận Lãng Bạo Phong, khi chạy bước nào bước nấy kéo dài
gần ba mét. Tốc độ vì vậy trở nên khá nhanh, song hai đại hán vẫn
theo sát phía sau.

Hai đại hán cũng vận khinh công đuổi theo, tuy không nhanh bằng Vô Cầu
nhưng cũng không kém bao nhiêu. Đồng thời cũng do tiếng ồn Lãng Bạo
Phong gây ra, bọn chúng chẳng sợ mất dấu.

Ba người, một chạy hai đuổi, chẳng mấy chốc đã đến khu vực dân cư
bỏ hoang trong Tử Linh Thành.

"Chết tiệt! Cứ đà này dù có vào rừng cũng không cắt đuôi được.
Tốc độ bọn chúng chẳng thua kém gì ta." Vô Cầu suy nghĩ. "Đã thế
thì..."

Vô Cầu đáp xuống đất, rẽ gấp vào một ngõ hẻm nhỏ. Hai đại hán
theo sát phía sau.

Ngay khi hai người vừa rẽ vào đã thấy một cước sáng lóa màu trắng
lao tới. Vì hẻm nhỏ, hai đại hán phải đứng thẳng hàng với nhau,
chỉ đại hán đứng phía trước thấy được cước lao tới kịp cúi xuống.

Đại hán phía sau không kịp tránh né, chỉ đưa hai tay lên đón đỡ.

Cước đến với sức mạnh như của một con trâu húc, đại hán kia dù đỡ
được nhưng dư lực vẫn làm đầu hắn bị đập vào tường. Đầu hắn lún
hẳn vào tường, tường nứt ra một lỗ vừa vặn.

Hắn đầu váng mắt hoa, hai chân loạng choạng muốn ngã.

Đại hán còn lại ngay khi Vô Cầu còn chưa kịp thu cước đã hướng
quyền đến giữa hai chân của hắn. Vô Cầu thuận thế, không thèm hạ
cước, nhanh như chớp xoay người một vòng đá thêm một cước vào mặt
đại hán phía trước.

Lần này vì đại hán đang ra quyền nên không kịp phòng thủ. Vô Cầu
nhận ra cơ hội, bồi hẳn Lãng Bạo Phong sử dụng hỗn độn chân khí
vào.

Cước đập vào mặt đại hán khiến quyền của hắn sắp hủy đi của quý
Vô Cầu hãm lại. Một tiếng răn rắc vang lên, hộp sọ nứt ra một đường
lớn, màu tuôn ra như suối. Hỗn độn chân khí từ chân tuôn ra, len lỏi
vào các vết nứt mà cắn xé não đại hán nát bét.

Đại hán hai mắt vô hồn nằm rạp xuống đất.

Tên còn lại bây giờ mới hồi phục lại sau cơn chấn động, thấy đồng
minh của mình đã nằm rạp dưới đất thì chấn kinh. Hắn xoay người
định chạy.

Vô Cầu lại vận Hỗn Nguyệt cùng Lãng Bạo Phong đấm một quyền vào
lưng đại hán. Một tiếng răng rắc lại vang lên, hai khúc xương sườn
gãy đôi.

Tên đó nhào đến phía trước, cả người trượt dài trên đất một lúc
rồi dừng lại.

Vô Cầu tiến đến, một quyền hướng đầu đại hán. Ngay lúc đó, tên đó
dùng hết sức lực còn lại bóp nát vật gì đó trong tay. Khói đỏ
phun ra từ tay đại hán làm mù mịt cả con hẻm rồi bốc thẳng lên
trời.

"Là tín hiệu!" Vô Cầu tức giận một quyền đập nát đầu đại hán.

Hắn vội vã lấy hai túi vải trong ngực hai đại hán rồi cắm đầu vào
rừng mà chạy. Ở lại lâu chắc chắn sẽ có người tìm đến. Chạy
trước bảo mạng.

Vài phút sau, ở con hẻm nơi xác hai đại hán, một người đàn ông trung
niên xuất hiện. Ông ta mặc một bộ đồ đen như những đại hán ở Luyện
Ngục Môn, song thắt lưng, cổ tay áo và viền ngoài y phục lại có màu
đỏ. Trên ngực áo may một con rồng đỏ đang tung mình uốn lượn. Nét
chỉ tinh tế và hoàn mỹ, khiến cho con rồng như trỗi dậy mà bay ra
khỏi áo.

Khuôn mặt ông ta nghiêm nghị và dữ tợn, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn
vô hạn kết hợp với hàng ria mép bộc lộ ra một sự kiêu dũng khác
thường.

Ông ta tiến đến xem xét hai thi thể của Luyện Ngục Môn. Dù cảnh
tượng đẫm máu cực kì nhưng người này vẫn lạnh nhạt đến gần tỉ mỉ
quan sát.

"Hai cái đầu nát bét. Ra tay tàn nhẫn như vậy chắc không phải người
Vạn Hoa Sơn Trang.

Xung quanh cũng không cảm nhận được tử khí của Tử Vân tam đại công
pháp. Tử Vân phái có thể tạm thời bỏ qua.

Ồ! Hai túi vải bị lấy. Người này có thể chỉ là một tên tán tu.
Nếu là người của thế lực nào đó cũng không cần lấy đi những thứ
vụn vặt.

Song với võ công chừng này mà lại làm ra hành động thiếu suy nghĩ
đó, ta thật không thể tin. Hơn phân nửa là đệ tử của môn phái nào
đó gây chuyện rồi lấy đi túi vải để đánh lạc hướng.

Xung quanh lại không thấy dấu vết nào. Người cẩn thận như vậy nếu
là tán tu lại càng không lấy đi túi vải. Điều này càng chứng tỏ
giả thiết của ta càng đúng.

Có lẽ nên về hỏi kĩ hai tên kia hơn. Hắn đã để lộ võ công. Việc
lần ra hẳn không có gì khó.

Song trước tiên phải đưa hai cái xác về đã."


  • Vô Cầu hiện đang nằm trên một cành cây to trong rừng.


Hắn sau khi giết hai đại hán liền chạy một mạch vào rừng. Sau đó
lại chạy thêm một lát nữa vào sâu bên trong cho chắc chắn.

Nơi này bốn phía đã là rừng cây bạt ngàn, hẳn hắn sẽ được an toàn
trong một thời gian.

Bây giờ dừng việc sử dụng chân khí lại, một cảm giác đau đớn mới
tìm đến hắn. Cảm giác này có phần như bị chuột rút nhưng nó nghiêm
trọng hơn gấp trăm lần.

Cả người Vô Cầu vừa giật giật vừa cong ngược về sau. Chân khí thì
chạy tán loạn trong kinh mạch. Khả năng điều khiển khí của hắn hoàn
toàn mất đi. Hiển nhiên là do loại hỗn độn chân khí màu trắng làm
ra.

Cơ bắp hắn thắt lại, cảm giác khó chịu tột độ. Chỉ cần động đậy
một chút là sẽ đau hơn nhiều. Vậy mà cơ thể hắn còn giật giật
từng đợt bồi thêm vào.

Trán hắn mồ hôi nhễ nhại, từng giọt mồ hôi hột lăn dài trên mặt.

Hắn cắn chặt môi không cho mình phát ra tiếng. Dù đau khổ cách mấy
cũng không được lên tiếng làm bại lộ hành tung.

Khi trước hắn đã đoán trước được một hai phần sử dụng chân khí màu
trắng cho Lãng Bạo Phong là một ý tồi, thân thể hắn hiển nhiên không
đủ mạnh. Chân khí sau khi được phóng ra để lại vô vàn tác dụng phụ.

Chưa nói đến việc cả người hắn như đang bị giật kinh phong, kinh mạch
trở nên suy yếu lạ thường, chân khí không thể kiểm soát.

Loại hiện tượng này kéo dài nguyên mười phút mới ngừng hẳn. Trán
Vô Cầu mồ hôi nhễ nhại, cơ bắp những nơi sử dụng chân khí màu trắng
cho Lãng Bạo Phong vô lực và không di chuyển được.

Hắn chẳng thể làm gì được nên chấp nhận nhắm mắt đi ngủ luôn.

Song mấy con muỗi rừng cứ làm phiền hắn cả đêm.


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #13