Ác Ma


Hôm nay lại là một ngày rất đẹp trời. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ hòa quyện với
bầu trời trong xanh khiến ai cũng cảm thấy thoải mái. Chỉ có không khí là vẫn
ngột ngạt như thường lệ.

Tôi lười biếng ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm cúng, đưa hai tay dụi dụi đôi mắt
còn chưa tỉnh ngủ.

Một mùi hương thơm thoang thoảng và vô cùng quen thuộc có vị chanh bay khắp
phòng. Đó đúng là chai xịt phòng mà mẹ tôi thường dùng.

Tôi mò mẫm tiến đến vén màn cửa sổ. Ánh sáng lan tỏa khắp nơi, để
lộ ra căn phòng nhỏ bé với đống đồ đạc ngổn ngang.

Tường phòng được sơn màu xanh lá cây nhạt, trần nhà cùng màu chỉ
cao cỡ hai mét rưỡi.

Cửa sổ nằm ở phía Bắc, đối diện với nó là chiếc giường gỗ đã
cũ được đặt xuôi theo tường. Bên cạnh chiếc giường là một chiếc bàn
học với dàn hệ thống máy tính Desktop đầy đủ đặt ở trên. Phía trên
bàn học là một kệ sách. Nằm ở phía Đông căn phòng là một tủ đồ
gỗ, nhìn qua bên phải tủ đồ là cửa chính ra vào.

La liệt chất đống trên đất là nhiều đồ vật hỗn tạp. Trong đó bao
gồm quần áo, sách vở và một vài thứ linh tinh khác.

Rõ ràng nếu người khác nhìn thấy phòng tôi, họ sẽ rất gai mắt vì
sự luộm thuộm nơi đây.

Nhưng tôi chẳng mấy bận tâm. Sạch sẽ hay ngăn nắp, có gì khác nhau.
Suy cho cùng chúng cũng chẳng thay đổi được cuộc sống đầy tẻ nhạt
này.

Tôi lăn lộn giữa đống quần áo trên sàn nhà, kiếm được bộ đồng phục
đi học thì mặc vào. Đồng hồ đã muốn điểm bảy giờ. Bây giờ đánh
răng hay ăn sáng cũng đã muộn. Tôi xách cặp chạy thẳng đến trường.

Tôi dễ dàng qua mắt bảo vệ mà len lẻn đi vào lớp. Đây cũng không
phải lần đầu tiên nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ.

Trong lớp, tiết Toán đầu tiên của thầy chủ nhiệm đã bắt đầu. Tiếng
giảng của thầy oang oang khắp dãy hành lang. Tôi đứng rình ngoài bên
chỉ để đợi thầy quay lưng đi tìm cơ hội chui vào.

Vài phút sau, cuối cùng cơ hội cũng đến, tôi nhẹ nhàng đi vào bằng
cánh cửa nằm ở phía dãy bàn ở xa. Chỗ ngồi chỉ cách tôi vài bước
chân nữa. Tưởng chừng đã an toàn vượt ải thì chân tôi vướng phải
cái gì đó.

Tôi ngã cắm mặt xuống đất. Cú ngã đó gây ra một tiếng bịch khá to
khiến cả lớp quay lại nhìn tôi. Đương nhiên, thầy giáo cũng đã phát
hiện ra.

Vừa đau vừa xấu hổ tôi vội vàng đứng lên.

Khuôn mặt hả hê của thằng Quân là điều khiến tôi chú ý đầu tiên.
Chân nó vẫn còn dang ra phía ngoài. Chẳng phải nó gạt chân tôi chứ
còn ai.

Lửa giận chiếm lấy tâm can tôi. Song chưa kịp làm gì, giọng nói thầy
giáo đã vang lên: "Anh Cầu. Hôm nay anh lại đi trễ nữa."

Tôi ngước lên nhìn thấy, tâm trí loay hoay định tìm ra lý do gì đó
để biện bạch.

Thằng Quân đã nhanh hơn cướp lời: "Nó mắc đi đó thầy ơi!"

Nó cười khằng khặc rồi nói tiếp: "Nó mới "Vô Cầu" nên mới đi trễ."

Cả lớp cũng theo tiếng cười đó mà rộ lên. Có đứa cười theo, có
đứa thở dài ngao ngán, có đứa thì đưa tay chỉ trỏ và thì thầm to
nhỏ.

Thầy giáo nhìn cả lớp mà cũng không có lên tiếng can ngăn, y chỉ
lắc đầu.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận. Ai cho các người cười? Các người dám
cười tao sao? Bọn hạ đẳng chúng mày mà khinh thị tao sao?

Tôi gồng chặt nắm tay, từng giọt máu tí tách rơi ra do siết quá
chặt. Phía xa nhất chỗ tôi đứng là Hoàng, người đã từng là bạn
thân của tôi, và Linh, người mà tôi từng thầm thương, cùng nở một nụ
cười khinh miệt.

Lửa giận đánh bật lý trí và chiếm lĩnh linh hồn tôi.

Đến lúc này, tôi chỉ còn muốn băm vằm chúng nó ra. Dám cười tao
sao?

Khớp xương hai cánh tay tao rục rịch, chúng bắt đầu dài ra gấp đôi
và trông gầy dơ xương.

Móng tay trở nên như lông nhím, nhọn và dài, máu tươi tuôn ra từ đỉnh
đầu các ngón tay liên tục nhuộm đỏ cả bàn tay và nền nhà.

Cả hàm răng nhúc nhích như những con giòi trong lợi rồi đồng loạt
chui ra rớt hết xuống sàn, từng chiếc răng nhọn hoắc khác nhanh
chóng mọc ra và thay thế.

Toàn thân tao bỗng có một ngọn lửa bùng lên và rục rịch cháy khiến
cho nhiệt độ căn phòng tăng cao. Song bản thân lại không hề khó chịu
mà có cảm giác rất thoải mái.

Cả người tao nhanh chóng thối rữa với tốc độ mắt thấy. Thân thể
lồi lõm nơi có thịt, nơi lộ xương. Từng đợt mùi hôi thối như của
xác chết lan tỏa ra.

Bọn học sinh xung quanh thấy điều kinh khủng đang xảy ra đều kinh
hoảng tột độ. Mặt bọn chúng tím ngắt không còn một giọt máu.

Có đứa nhanh chân chạy ra cửa, có đứa sợ quá mà xỉu mất, có đứa
lại ngồi im một chỗ, hàm răng đánh vào nhau lộp cộp, có đứa nhìn
qua nhìn lại xung quanh chẳng biết làm gì,...

Thầy giáo đánh rơi quyển sách trên tay, đôi mắt trợn to hết mức có
thể, tay thì run lẩy bẩy chỉ về phía tao, miệng ông ta mấp máy nói
không nên lời.

Những đứa đầu tiên chạy ra cửa vốn tưởng đã thoát thì cửa bỗng
đóng sập lại. Bọn chúng cố gắng mở cửa nhưng không được. Bọn chúng
đạp cửa nhưng nó không nhúc nhích. Bọn chúng la hét nhưng không ai
đến cứu.

Tao đứng từ xa trông thấy mà hả hê. Cứ giãy giụa đi, cứ gắng gượng
đi. Rồi khi nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong đôi mắt bọn mày. Tao sẽ
móc nó ra và ăn tươi nó như tao đang gặm nhấm nỗi tuyệt vọng khốn
khổ của bọn mày.

Lưỡi của tao thè ra dài cả thước. Tao tự liếm máu chính mình trên
sàn rồi nói: "Tao sẽ... ĂN hết."

Máu tươi văng tung tóe khắp phòng, tứ chi nằm la liệt khắp phòng,
đầu người dồn lại một góc trên bục giảng.

Cảnh tượng kinh khủng đến mức sẽ làm bất kì loại người nào nôn
mửa hoặc kinh hãi đến chết.

Không khí lớp học giờ giống như diêm la địa phủ. Mùi phấn thường
ngày giờ chỉ còn mùi máu và mùi của những bộ phận nội tạng.

Tao đứng giữa căn phòng, miệng dính máu tươi không phải của tao. Thịt
người kẹt trên kẽ răng và móng tay.

Tao quay đầu nhìn về một phía.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Linh và Hoàng. Hai đứa nó co cụm
lại với nhau trong góc.

Tao tiến đến gần hai bọn nó, ngắm nhìn hai cặp mắt đã mất gần hết
đi sự sống chỉ vì sợ hãi. Bọn chúng chẳng còn phản ứng khi thấy
tao nữa, quá chán đi.

Nhưng tao muốn giữ bọn nó lại.

Giữ lại để chơi!


  • Vô Cầu bừng tỉnh giấc. Hắn ngồi tại chỗ thở gấp gáp liên hồi.
    Ngực hắn phập phồng một cách hỗn loạn. Trán hắn chảy mồ hôi ròng
    ròng. Song trên miệng và đôi mắt vẫn còn hiện lên nét vui vẻ một
    cách ghê sợ.


"GIỮ LẠI ĐỂ CHƠI!" Hắn ngửa cổ hét lên.

Tiếp đó là một điệu cười điên cuồng liên miên không dứt.

Tiếng cười vang vọng khắp tòa khách điếm.

Khách trong điếm nghe được làm họ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Lão
bản và tiểu nhị nghe được cùng nhìn nhau mà mặt đồng thời tái
mét.

Âm thanh như của ma quỷ.

Vô Cầu cười điên cuồng rồi lại khóc.

Hắn ôm mặt mình mà khóc nức nở. Những điều mà hắn thấy quá chân
thực. Vị máu còn đọng trong miệng, bàn tay vẫn còn dư cảm khi xé
những cánh tay, bàn chân ra khỏi thân thể. Cảm giác và kí ức vẫn
còn đọng lại rõ ràng và chi tiết như mọi chuyện đều có thật.

"Đó có phải là mơ không?" Vô Cầu ngửa đầu lên trời, đôi mắt vô hồn
hướng lên trời, hai hàng lệ chảy dài sang hai bên.

Hắn bị giấc mơ ảnh hưởng đến mức không để ý đến vết thương do kiếm
tạo thành từ khí của Tam Nương đã lành hẳn và thay vào đó là
những vệt đen kì quái. Đồng thời hình giọt nước màu đen nhỏ xíu
trên ngực Vô Cầu đã pha lẫn một ít màu đỏ.

Bây giờ đã là trưa hôm sau ngày lên Sinh Tử Đài. Tối hôm đó hắn tại
chỗ được xử lý vết thương xong là hắn quay lại phòng trọ mà nghỉ
ngơi.

Tưởng chừng sẽ an ổn được tâm thần, hắn lại nằm mộng thấy một
giấc mơ quá kinh khủng, quá ghê sợ và quá chân thực khiến hắn hốt
hoảng khi tỉnh dậy.

Nửa đầu giấc mơ giống như kí ức khi Vô Cầu còn ở quê nhà. Thật ra
nó hoàn toàn là một kí ức.

Nhưng kí ức đó lại thay đổi. Thay vì Vô Cầu về chỗ ngồi, hắn lại
biến thành con quỷ khát máu mà tàn sát mọi người.

Vô Cầu ngã người ra giường, mệt mỏi thở dài. Hắn cố gắng không
nghĩ đến đó nữa.

"Không biết Như Mộng đang làm gì?"


  • Những đệ tử mới tham gia Tử Vân đều được học qua một bộ công phu
    nhập môn của ba nhánh Tâm, Khí, Thể.


Mỗi bộ gồm một môn công pháp, võ kỹ và khinh công thông thường nhất.
Võ kỹ của ba bộ Tâm, Khí, Thể tương ứng là một môn kiếm pháp, một
môn chưởng pháp và một môn quyền pháp.

Ba bộ công phu nhập môn này cũng không có giá trị cao nên được đặt ở
trong thư viện chính thay vì ở các biệt viện riêng.

Như Mộng chỉ biết bộ công phu nhập môn của nhánh Khí. Nàng từ
chưởng pháp và khinh công nhập môn của nhánh khí mà có thể dễ dàng
tạo ra Tán Hoa và Phân Lý Thủy.

Hôm qua nàng đã đọc qua bộ công phu nhập môn của nhánh Tâm lẫn Thê và
dễ dàng ghi nhớ nó.

Song khả năng ghi nhớ siêu phàm mới lộ ra khiến Như Mộng càng ngày
càng trở nên mù mờ.

Ngưng thành chiến mũ, khí tâm song tu, cơ thể thay đổi, kỹ năng phân
tích và xử lý thông tin siêu cấp, bây giờ lại có thêm khả năng ghi
nhớ siêu phàm.

Như Mộng càng ngày càng kinh ngạc với sự thay đổi của bản thân.

Tuyền Nguyên Công đó quả thật là thứ thần kỳ. Chính nó đã tạo nên
tất thảy những điều này.

Hôm nay là ngày nghỉ của toàn thể đệ tử, không có lớp học hay khóa
rèn luyện nào cả. Nhưng đáng tiếc lại là một ngày không đẹp.

Bầu trời lúc này xám xịt. Tầng tầng mây đen bao lấy cả Tử Linh
Thành rộng lớn. Gió nổi lên và gào thét liên tục. Những hạt mưa đổ
rào rào xuống tới tấp như những tráng sĩ đi đầu hùng hổ xông pha
chiến trận. Không khí nhờ đó mà thoáng mát hơn nhiếu so với thường
ngày.

"Bây giờ chỉ mới sáng sớm mà trời đã xấu như vậy rồi." Như Mộng
từ trong phòng nhìn ra ngoài qua cửa sổ.

Song thời tiết này lại rất lý tưởng để nghiên cứu ba bộ công phu
nhập môn kia. Trời mưa tầm tã thế này thì quả thật rất có lợi
trong việc che mắt và âm thanh rào rạt kia sẽ lấp bớt đi những âm
thanh kì lạ.

Như Mộng quyết định dùng ngày nghỉ này để ở nhà nghiên cứu ba bộ
công phu kia.

Thật ra nàng vốn nghĩ đến việc tìm gặp Vô Cầu nhưng nàng chẳng
nghĩ ra được hắn sẽ chọn nơi nào mà tá túc. Chưa kể thời tiết
kiểu này thì ở lại đây đợi hắn hẳn là khôn ngoan hơn. Dù sao hắn
cũng có kí ức của mình, việc tìm đến đây cũng dễ dàng.

Nghĩ đến Vô Cầu là Như Mộng lại một trận đỏ mặt. Cái gì của mình
hắn cũng thấy hết rồi. Điều này sao mà xử lý đây? Nếu là như tục
lệ ở đây thì hắn phải lấy mình, song như ở thế giới của hắn thì
cũng chẳng có gì to tát. Hừ! Thật chẳng biết làm sao.

Suy nghĩ lung tung một hồi, Như Mộng lắc đầu mạnh một cái. Ném đi
những suy nghĩ vớ vẩn.

"Tậo trung nghiên cứu võ công." Như Mộng vỗ vỗ hai má mình nói.

Công pháp của nhánh Khí chẳng có gì đặc biệt, chỉ là cách thổ
nạp, điều khí rất bình thường. Võ kỹ và khinh công cùng nhánh Như
Mộng nghĩ cũng không còn gì để áp dụng. Nàng chuyển sang nghiên cứu
công phu nhánh Tâm và Thể.

Vì nàng đã Ngưng Tâm nên nàng sẽ nghiên cứu nhánh Tâm trước.

Theo như những gì nàng đọc ngày hôm qua. Ngưng Tâm là ngưng đọng linh
hồn để linh hồn cường đại thêm, khiến nó phù hợp để tu luyện nhánh
Tâm.

Hành động này cũng giống như đả thông kinh mạch bên nhánh Khí và
cải tạo cốt cách bên nhánh Thể. Chúng đều là bước đệm để có thể
đặt chân vào tu luyện.

Như Mộng ngày trước cũng được đả thông kinh mạch một lần. Lần đó
là thời điểm những tân đệ tử mới nhập môn được tiến hành đả thông
nhờ sự trợ giúp của các tiền bối trong tông.

Kết quả ngày đó của Như Mộng không khả quan cho lắm. Kinh mạch nàng
vốn hẹp, đả thông xong cũng chỉ làm nó nới rộng ra một xíu, nhiều
đoạn kinh vẫn còn bị tắc nghẽn. Thế là nàng thành đệ tử ngoại
môn.

Song ở lần gặp Vô Cầu, kinh mạch không những được tu bổ mà còn được
đả thông lần hai, mở hết các đoạn kinh ẩn. Thay đổi con đường võ
đạo vốn mịt mờ thành sáng lạn.

Nhưng Như Mộng hoàn toàn không biết kinh mạch của nàng có biến đổi
lớn như vậy. Nàng cứ đinh ninh mình vô duyên ở Luyện Khí mà chuyển
sang Luyện Tâm. Cũng nhờ đó mà may mắn nàng bước vào con đường Khí
Tâm song tu.

Công pháp của nhánh Tâm là cách điều dưỡng tâm hồn sơ đẳng. Nhờ vào
nhật nguyệt tinh hoa nồng đậm mỗi lúc bình minh và hoàng hôn mà rèn
giũa tâm hồn, khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn từng ít một.

Theo như ghi chép trong thư viện, công pháp này không có công hiệu lớn
trong rèn luyện tâm thần, quan trọng là nó giúp đệ tử mới bắt đầu
cảm nhận được các nguồn năng lượng vô hình khác nhau luôn tồn tại
xung quanh.

Nhật Nguyệt tinh hoa là dễ dàng bắt đầu nhất do Âm, Dương khí tỏa ra
từ mặt trời, mặt trăng rất nồng đậm có khả năng hỗ trợ cảm thụ.
Mới ban đầu, đệ tử sẽ cảm nhận Âm khí, Dương khí trước rồi từ đó
mới dùng làm cầu chuyển sang cảm thụ Nhật Nguyệt tinh hoa.

Âm khí là khí tức lạnh lẽo, ẩn chứa vô vàn chết chóc. Dương khí
là khí tức nóng bỏng, ẩn chứa vô vàn sinh cơ. Hai loại khí tức này
đối nghịch nhau, thế nên rất dễ dàng cho đệ tử cảm nhận. Nhật
Nguyệt tinh hoa là một loại năng lượng hòa trộn giữa Âm, Dương khí.
Nó ẩn chứa cả sự sống và cái chết, năng lượng nóng và lạnh.

Các tân đệ tử thường sẽ mau chóng chuyển sang công pháp khác sau khi
cảm thụ được một tia nhỏ Nhật Nguyệt tinh hoa. Vì khi đó, khả năng
cảm thụ của họ đã đủ để tu luyện công pháp phức tạp hơn.

Song còn có một lý do nữa là vì Nhật Nguyệt tinh hoa rất huyền bí.
Việc dễ dàng cảm nhận một tia là nhờ có Âm, Dương khí dẫn đường
nhưng nếu muốn tiếp tục tu luyện để có thể chân chính dùng Nhật
Nguyệt tinh hoa gột rửa tâm hồn thì không mấy ai làm được.

Thật ra công phu nhập môn của nhánh Tâm vốn là một bản đơn giản hóa
của Nhật Nguyệt Kính Công. Một môn công pháp khá nổi tiếng trong Tử
Vân vì độ khó trong tu luyện và độ mạnh bất thường.

Có nhiều đệ tử học xong công pháp nhập môn thì chuyển sang Nhật
Nguyệt Kính Công luôn. Song càng về sau, không hiểu sao đệ tử đi theo
con đường này càng ít đi. Cho đến ngày nay, con số đã bằng không.

Sáng sớm nay trời mưa, mây mù che lấp mặt trời, điều kiện này không
hề thuận lợi cho tu luyện công pháp này. Vì lẽ đó nên Như Mộng đành
chuyển sang nghiên cứu môn kiếm pháp và khinh công trước.

Để thử hai môn này, Như Mộng cần một thanh kiếm vừa tay và một khu
đất đủ rộng.

Nàng không có kiếm. Bây giờ muốn một cây thì phải có tiền mới mua
được ở cửa hàng trong tông. Khải Hân vốn có một cây, bây giờ nàng
lại không có ở đây.

"Có lẽ nên thử tìm Hạ sư huynh." Như Mộng nghĩ.

Hạ Thi nằm ở tốp đầu nhánh Tâm cũng là một trong số ít bạn của
nàng. Lúc trước hai người cũng hay qua lại nhưng càng về sau, Hạ Thi
tập trung tu luyện nhiều hơn nên càng ít gặp nàng hơn. Cho tới bây
giờ thì lần cuối gặp nhau đã gần một năm.

"Không biết bây giờ ta có nên gặp Hạ sư huynh không?" Như Mộng đứng
trước cửa phòng, ngắm nhìn cơn mưa nặng hạt.


  • Ở đây là một khu đất rộng, bằng phẳng. Đất được lát bằng một loại
    gạch màu xám. Vì trời mưa, mặt đất trở nên bóng loáng như một mặt
    gương, nhưng cái gương này có phần hơi cũ, chỗ phản chiếu chỗ không.


Đây là nơi mà các đệ tử trong tông thường xuyên luyện võ kỹ. Nhờ
vào diện tích rộng rãi, các đệ tử có thể thoải mái tập mà không
gây ảnh hưởng nhau.

Nằm ở phía Bắc của sân tập là một tòa kiến trúc nhỏ với mái hiên
tỏa rộng ra bốn phía. Tòa kiến trúc này ngày thường là nơi bán
thức ăn, nước uống, đan dược và vũ khí. Nhưng hôm nay lại không mở
cửa.

Tòa kiến trúc này cao chừng chục mét, được xây bằng gạch trắng nên
trông rất là sạch sẽ. Phần mái xây theo kiểu cổ, cao ở giữa và
thấp dần ra ngoài với mái ngói màu đỏ truyền thống. Tòa này chỉ
có một cửa ra vào duy nhất hướng về phía sân tập. Phía trước cửa
chính là bốn trụ gỗ đứng thẳng hàng được chạm khắc vài dòng thơ.

Tòa kiến trúc này nhìn giống như một ngôi đình làng ở Việt Nam
ngày xưa.

Phần đất xung quanh được che bởi mái hiên là nơi các đệ tử tạm nghỉ
trong lúc tập. Nơi này bày cỡ vài chục bàn ghế bằng đá, thuận lợi
cho việc nghỉ ngơi.

Song, vì thời tiết hôm nay rất xấu, không ai lên sân rèn luyện cả,
trừ một người. Một nam tử vẫn cầm kiếm rèn luyện.

Nam tử này mặc một bộ y phục màu trắng từ đầu đến chân. Bên vai
trái là họa tiết hình đám mây màu tím trông rất quyền quý. Đó
hiển nhiên là đồng phục của Tử Vân phái.

Trên thắt lưng của y còn có một dấu ấn màu vàng hình con cọp. Đây
chính là biểu tượng của những đệ tử có thực lực đứng trong mười
thứ hạng đầu, Thập Hổ Tướng.

Nam tử này cao chỉ cỡ một mét bảy, mái tóc đen không cột mà để
xõa ra hai vai. Y sở hữu một khuôn mặt hiền lành nhưng trong mắt lại
hiện lên vẻ lăng lệ, uy mãnh. Làn da đã ngăm đen nhưng phần gáy được
che phía sau tóc thì rất trắng. Hiển nhiên làn da này là kết quả
của việc tập luyện ngoài nắng quá nhiều.

Ở nam tử đó hiện lên vài nét khắc khổ khiến y trông già hơn so với
tuổi.

Trên tay y là một thanh kiếm trông đã cũ, trên thân nó sở hữu vài
đường rạch dài hư tổn. Song lưỡi kiếm vẫn còn rất sắc bén. Chuôi
kiếm được làm bằng gỗ, chạm khắc đơn giản như mặt hàng tầm thường
nhưng mỗi một góc cạnh đều được gọt giũa rất tinh tế, không một tì
vết.

Mỗi lần kiếm đi, trong làng mưa lại lan tỏa một cột sóng lãng tạo
thành một khu vực khô ráo.

Thân thể người cầm kiếm thành thạo phối hợp nhịp theo nhịp chém ra
những chiêu kiếm đầy uy lực. Đường kiếm được vẽ ra chậm chạp, đơn
điệu, trông vô hại nhưng đều ẩn chứa vô vàn chết chóc.

Mỗi lần kiếm đi đều là một sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa thân thể,
lưỡi kiếm và... mưa.

Nhịp theo nhịp, mưa rơi xuống, kiếm vẽ ra, người di chuyển. Tạo nên
một bức tranh trông cũng khá tráng lệ.

Từ xa, ở đình làng là một nữ tử đang ngắm nhìn nam tử. Nữ tử này
eo thon, mông nở, ngực hoành tráng, thân thể chuẩn hình chữ S. Khuôn
mặt cũng được xem là tú lệ nhưng lại được đánh phấn hơi đậm khiến
người khác có phần phản cảm. Nữ tử này mặc đồng phục của Tử Vân
phái nhưng lại được chỉnh sửa khiến cho nó có phần bó sát hơn, để
lộ đường cong hơn.

Trong mắt nữ tử ánh lên niềm khao khát dữ dội nhìn về phía nam tử.
Tay phải nàng khẽ chạm môi và mân mê một hồi.

"Hạ Thi sư huynh thật là đẹp trai quá!" Nữ tử thì thào.

Trong khi nàng còn mãi ngắm nhìn Hạ Thi múa kiếm ở xa, một thân ảnh
mang áo choàng trắng tiến đến. Thân ảnh dừng lại kế bên nữ tử rồi
cùng nhìn về phía Hạ Thi.

Nữ tử phát hiện ra người đến bên cạnh liền quay sang. Sau khi phát
hiện dáng người có phần yểu điệu liền có phần hơi khó chịu. Người
đến là nữ tử! Hạ Thi sư huynh là để cho mình ta ngắm mà thôi!

Mặc dù không hài lòng nhưng nữ tử cũng không lên tiếng, nàng lại
quay sang ngắm nhìn Hạ Thi.

Người bên cạnh nàng không có hành động kì lạ gì cả, y cứ đứng im
mà quan sát.

Cỡ vài khắc sau, Hạ Thi rốt cuộc nghỉ tay tiến đến tòa kiến trúc
nơi hai người kia đang đứng.

Ngay khi Hạ Thi bước vào trong phần đất đã được mái hiên che, nữ tử
ngắm nhìn hắn từ lâu liền chạy ra cầm khăn lau mặt cho hắn.

"Hạ Thi sư huynh, để muội thấm mồ hôi và nước mưa cho!" Nữ tử nói,
tay đưa khăn lên trán Hạ Thi.

"Không cần đâu, Hi Lam." Hạ Thi đẩy tay nữ tử ra

"Ừm... Vâng." Nữ tử kia thẹn thùng gật đâu.

Thì ra nữ tử kia chính là Hi Lam, vị sư tỷ đã sai Như Mộng đi mua đồ
trang điểm lúc trước. Nhìn mức độ phấn phủ khá nhiều trên mặt
nàng, có lẽ đồ trang điểm đối với nàng rất quan trọng.

Thân ảnh mặc áo choàng kia tiến đến gần hai người, một giọng nói
thanh thúy, vừa quen vừa lạ đối với Hạ Thi, cất lên: "Trời mưa mà
huynh vẫn tập?"

Hạ Thi giật mình, giọng nói gì mà lại nghe đã tai đến vậy. Dù
giọng nói không hề cố ý lấy lòng nhưng thanh âm lại nghe ngọt đến
sướng người.

"Trời mưa nhưng không có nghĩa là lười biếng." Hạ Thi từ tốn nói.

"Lười biếng thì không phải. Luyện tập dưới trời mưa sẽ gây ra hậu
hoạn không nhỏ. Trước hết là mồ hôi thoát ra pha trộn với nước mưa
sẽ gây bệnh. Tiếp đến là khi luyện tập trong nước, hàn tính của nó
sẽ có cơ hội rất cao len lỏi vào cốt cách, ăn mòn dần cơ thể.
Trước mắt sẽ không có gì đáng ngại, nhưng về lâu về dại sẽ làm
xuống cấp tư chất vốn có.

Chắc hẳn gần đây thể lực của huynh có phần sụt giảm?" Nữ tử trong
áo choàng nói.

"Ngươi thì biết cái gì!" Hi Lam lên tiếng chảnh chọe.

"Đúng! Đúng là gần đây thể lực ta không tốt." Hạ Thi kích động nói.
"Chẳng lẽ là do việc luyện tập này?"

Hi Lam bất ngờ quay sang nhìn Hạ Thi.

Nữ tử mặc áo choàng chỉ nhẹ gật đầu.

"Thì ra là vậy. Đa tạ. Không biết sư tỷ là?"

Tại vì trời mưa, ánh sáng không đủ, người kia lại mặc áo choàng
chùm đầu nên Hạ Thi có phần không nhận ra là ai. Song với kiến thức
uyên bác như vậy, Hạ Thi cứ đinh ninh là ai đó trên bối phận mình nên
gọi là "sư tỷ".

"Ta là Như Mộng. Uyển Như Mộng." Như Mộng cười nói.

Tiếng cười lanh lảnh và mê hoặc.

Như Mộng vừa trả lời, Hạ Thi và Hi Lam cùng nhau ngạc nhiên. Hạ Thi
ngạc nhiên vì cung cách nói chuyện và thanh âm của nàng quá khác so
với trước đây. Còn Hi Lam ngạc nhiên vì chẳng phải con nhỏ đó mất
tích rồi sao?

"Thì ra là sư muội. Lâu ngày không gặp. Ta lâu nay tập trung tu luyện
nên cũng không có cơ hội gặp muội." Hạ Thi tiến đến gần hơn Như
Mộng. Y muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng hơn. Thay đổi của nàng khiến y
có phần không nhận ra.

Như Mộng thấy Hạ Thi tiến đến liền quay sang một bên.

Hạ Thi ban nãy đến gần suýt nữa đã thấy được khuôn mặt Như Mộng.
Nhưng vì nàng quay sang một bên, Hạ Thi chỉ thấy cài cằm trắng nõn,
chiếc mũi nho nhỏ và bờ môi hồng hào, căng mọng đầy gợi cảm của
nàng.

Chỉ chút đó thôi đã làm Hạ Thi tâm thần bấn loạn một lúc. Đẹp
quá! Ta nhớ ngày trước nàng đâu có mỹ miều như vậy.

"Uyển sư muội sao vậy?" Hạ Thi lên tiếng hỏi. Hành động hôm nay của
nàng có phần kì quái. Không! Thực ra là quá quái! Tại sao phải
giấu ta khuôn mặt nàng?

"Không sao cả, sư huynh. Ta chỉ đang mắc bệnh cảm. Vẫn tránh tiếp xúc
với người khác không lại lây." Như Mộng viện cớ.

"À. Ra là thế. Sư muội hôm nay tìm sư huynh có gì không?" Hạ Thi trả
lời.

Trong đầu y nghĩ thầm: "Viện cớ hay lắm. Có ma mới tin."

"Cũng không có gì. Chỉ là hôm nay tiết trời xấu, tiểu muội không
phải rèn luyện nên định kiếm vài người trò chuyện. Hạ Thi sư huynh
có lẽ đã có hẹn trước rồi?" Như Mộng nói.

Hi Lam đứng bên cạnh Hạ Thi bĩu môi nghĩ thầm: "Ta thấy là ngươi muốn
đi quyến rũ Hạ ca ca của ta thôi! Nếu không phải Hạ ca ở đây, ta đã
cho ngươi một trận rồi."

Hạ Thi quay sang nhìn Hi Lam với khuôn mặt đậm phấn. Nàng này đã
cuốn quýt theo hắn lâu rồi. Hắn luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng có vẻ
nàng rất kiên trì.

"Không, ta rảnh. Chúng ta kiếm một chỗ khác nói chuyện đi."

Hi Lam nghe hắn nói vậy liền trợn tròn con mắt, khuôn mặt hiện rõ
sự tức tối. Hạ Thi chẳng thèm quan tâm đi mất luôn. Như Mộng hé nhìn
Hi Lam rồi đi theo Hạ Thi.

"Tiện nhân! Không biết tự lượng sức!" Hai người đi mất, chỉ còn lại
một mình Hi Lam ở lại lên tiếng hằn học.


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #12