Lớp học kéo dài đến tận trưa thì dừng, Như Mộng nhanh chân phóng đi
trước, để lại một làn gió thơm phía sau khiến các nam đệ tử gần
đó trố mắt một hồi.
"Thơm quá! Hẳn phải là một mỹ nữ." Một nam đệ tử ngồi gần đó lên
tiếng.
Tên này ngủ gần hết buổi học, hắn cũng chẳng thức dậy khi Như Mộng
bị Liễu sư trách mắng nên cũng chẳng biết thân phận của nàng.
Như Mộng di chuyển trên đất bằng khinh công Tán Hoa mà nàng sáng tạo.
Đôi chân nàng cứ như đang trượt băng mà lã lướt trên nền đất.
Như Mộng băng qua một con đường có một tòa các lớn bên phải. Bất
ngờ, hai vị nam đệ tử mở cửa bước ra vừa vặn đụng phải Như Mộng.
Phản xạ Như Mộng bây giờ đâu còn như ngày xưa. Nàng dễ dàng nghiên
người tránh né cú va chạm, hai chân sử dụng tán hoa đẩy người về
phía trước, một tay chĩa xuống dưới đất tán khí ra để cả người
không bị ngã, tay còn lại thăng bằng thân thể.
Trông nàng cứ như tiên tử đang lướt qua người hai nam đệ tử vậy. Áo
choàng trắng phất phơ theo gió, mũ chùm thoáng lộ khuôn mặt tinh tế
với chóp mũi cao, làn da trắng trẻo như da em bé, một mùi hương mê
đắm phảng phất trong không khí.
Đến chục giây sau, khi nàng đã biến mất tăm rồi thì hai nam đệ tử
vẫn còn ngơ ngẩn tại chỗ.
"Hạ Thi, ngươi biết đó là ai không? Ai mà lại có dáng điệu xuất
trần như thế?" Một nam đệ tử hoàn hồn thốt lên.
"Ta không biết, nhưng mà lại thấy có chút quen quen." Hạ Thi lắc đầu
rồi quay đầu nhìn theo hướng Như Mộng rời khỏi mà trầm ngâm.
Như Mộng nhanh chóng tiến đến thư viện của tông môn. Nơi này chứa đầy
các loại thông tin hữu ích, nếu may mắn nàng có thể tìm ra được lý
do cho những chuyện kì quái nàng gặp phải.
Thư viện này là một tòa tháp cao vài chục trượng. Người người ra
vào thư viện không ngừng nghỉ tạo nên cảm giác náo nhiệt.
Trước khi tiến vào bên trong, Như Mộng chỉnh trang lại cái mũ chùm
để chắc chắn nó che chắn tốt. Nàng không muốn có rắc rối tìm đến.
Bước vào bên trong thư viện. Một mùi đàn hương thơm ngát ngào ngạt
khắp nơi. Thoạt nhìn thư viện nhìn giống như bên trong của một vỏ
ốc. Tại vì thư viện này, hình dáng là một tòa tháp cao nhưng lại
không có tầng, từ dưới đất có thể nhìn thẳng lên phần ngọn. Cầu
thang dài hình xoắn ốc bám sát vào tường dẫn thẳng lên trên. Tường
là những kệ sách nối với nhau thành vòng tròn cao lên tới đỉnh.
Phần khoảng không trống trải ở giữa trôi nổi hằng hà xa số những
tia sáng nhỏ đủ loại màu sắc.
Cách cửa ra vào vài thước là một nam tử cỡ ba bốn chục tuổi mặc
đạo bào đang ngồi cạnh một chiếc bàn ghỗ đọc một quyển sách gì
đó. Người đó thấy Như Mộng đến cũng không có ngước lên nhìn. Đây
chính là người duy nhất trong cái tháp này ngồi đọc, còn lại người
ở đây đều đang đứng cầm sách đọc.
Người đó hiển nhiên là thủ thư.
Khi trước nàng rất ít tiến đến đây. Nếu đến hầu như cũng là chạy
vặt hay có việc của tông.
Kho sách của thư viện này cũng khá phong phú, Như Mộng ước chừng
phải gần vạn quyển. Loại gì cũng có, từ thuật luyện đan, thuật
luyện khí đến căn bản của thể tu, tâm tu.
Nhưng tuyệt đối không có công pháp hay bí thuật, những vật đó chỉ
có trong thư phòng của các biệt viện riêng mà thôi.
Như Mộng bắt đầu lội giữa đống sách.
"Chào mừng quý vị đến với Sinh Tử Đài." Một giọng nói nam tử ồm
ồm vang lên. "Tiếp đến là màn song đấu giữa Khinh Nhật và La Bạo."
Vô Cầu bước vào bên trong.
Bên trong là một không gian khá lớn. Ấn tượng đầu tiên là cảnh vật
tràn đầy hỗn loạn, người người la ó, mùi rượu nồng nặc khắp nơi
pha lẫn mùi mồ hôi tạo thành một thứ hương khó chịu nhất trên đời.
Bên trên là trần nhà hình vòm bằng đá rất cao tạo nên cảm giác khá
rộng rãi, song nó lại rất ẩm ướt và bám đầy rong rêu. Ở giữa là
một võ đài bằng đá được bọc bởi một cái lồng sắt khổng lồ. Xung
quanh là vô số bàn ghế được xếp thành hình vuông bao quanh lôi đài,
mục đích là để dễ dàng nhìn thấy lôi đài. Phía xa là một kệ rượu
dài với gần vài chục thùng rượu vẫn còn đóng nắp.
Trông tổng thể cũng giống một lầu tửu điếm hạng xoàng có điều
kiến trúc vốn bằng gỗ thì thay hoàn toàn bằng đá, chỉ có bàn ghế
vẫn là gỗ.
Rất nhiều người ngồi xung quanh võ đài đang hô hào hưởng ứng trận
đánh của hai đại hán lực lưỡng phía trong lồng. Đám người này
nhiều nhất một là loại quần áo là lụa, con ông cháu cha, hai là
loại đầu trâu mặt ngựa, giang hồ máu mặt trong Tử Linh Thành. Còn
có một số thành phần che mặt như Vô Cầu.
Trong đám người đó, có những người mặc đồng phục màu đen che mặt
là khác hẳn, có lẽ là thuộc thế lực trông coi nào đó hoặc là
người hầu kẻ hạ ở đây.
Ngoài ra, ngay khi Vô Cầu vừa bước vào thì có một nam tử mặc một
bộ y phục màu bạc rất sặc sỡ vừa nói xong màn giới thiệu cho lần
thi đấu tiếp theo. Người này được gọi là quản đài. Ai muốn thi đấu
đều phải thông báo cho người này.
Quản đài có một chỗ riêng nằm ở nơi thềm cao có thể quan sát hết
thảy mọi thứ đang diễn ra đồng thời là một chỗ tốt để âm thanh vang
xa.
Một nam tử vận đồ đen che mặt tiến đến trước Vô Cầu cúi đầu nói:
"Xin hỏi quý khách là đến để thưởng thức hay thi đấu."
"Thi đấu!" Vô Cầu nói.
Hắn thông qua kí ức Đường Du đã biết được quy củ nơi đây cộng thêm
lực lượng đại khái của những người lên lôi đài. Việc tham gia cũng
không có gì nguy hiểm. Hắn nghĩ mình cũng có đủ sức thắng vài
trận, miễn là không gặp đối thủ quá mạnh.
Với lại, hắn cần chứng thực một điều.
"Nếu là thi đấu thì quý khách không cần đưa phí vào cửa. Tiểu nhân
xin mạn phép hỏi danh tính của quý khách." Nam tử vận đồ đen lấy
một quyển sách và một cây bút ra.
Vô Cầu trầm ngâm một lúc rồi nói ra cái tên "Hàn Du" tạo ra từ tên
của Đường Du và Hàn Nhi.
"Ồ, là người mới! Hàn Du tiên sinh muốn tiến hành thi đấu như thế
nào?" Nam tử vận đồ đen vừa hỏi vừa viết lên quyển sách.
"Sinh đài." Vô Cầu nói.
Ở Sinh Tử Đài này, người đến thi đấu có thể chọn một trong hai
cách thi đấu, đó là Sinh Đài và Tử Đài.
Đối với Sinh Đài, mỗi lần đấu phải nộp phí tổn là mười lượng
bạc. Thắng một trận sẽ ăn được lượng tiền của người kia tương ứng
là mười lượng. Thua thì không được đấu trong tuần đó nữa và hôm sau
lại phải nộp mười lượng đấu tiếp.
Vậy thắng một trận thì hòa vốn, hai trận trở lên là lời.
Cách kiếm tiền này có vẻ hơi lâu nhưng vẫn còn nhanh chán so với mua
bán thông thường.
Còn có một cách kiếm tiền nhanh hơn là Tử Đài, có điều Vô Cầu
không nghĩ mình sẽ có nhiều cơ hội còn sống trở về khi tham gia Tử
Đài.
"Lần đầu đăng ký xin tiên sinh nộp thêm phí đăng ký là mười lượng.
Tổng cộng hai mươi lượng." Người vận đồ đen ghi chép gì đó xong thì
nói.
Vô Cầu nhíu mày do dự. Ngày xưa Đường Du thi đấu đâu có phí đăng kí
này. Việc ghi chép kĩ lưỡng cũng không có. Song lần cuối Đường Du
đến đã là vài năm về trước, thay đổi là chuyện thường tình.
Vô Cầu có chút không nỡ móc trong túi ra một túi nhỏ đưa cho nam tử.
Nam tử vận đồ đen nhận túi chỉ cầm trong tay nâng lên nâng xuống một
lúc thì gật đầu nói: "Đủ hai mươi lượng rồi. Mời theo tiểu nhân ra
sau chuẩn bị."
Vô Cầu theo nam tử vận đồ đen đi qua một cánh cửa đá nằm kế bên kệ
rượu.
Bên trong đó là một căn phòng lớn bất thường, đương nhiên không lớn
bằng không gian ngoài kia nhưng so với phòng ốc của kiến trúc thông
dụng ở đây thì đúng là quá khổ.
Trong phòng này có rất nhiều giường bệnh được xếp thành hai hàng
dài được đặt sát hai bức tường đối diện nhau.
Kế bên mỗi cái giường là một cái bàn gỗ vuông cỡ nhỏ với các
loại thảo dược, thuốc trị thương thông dụng được đặt bên trên.
Trong này rất ít người vận đồ đen, thay vào đó lại có một đám
người vận đồng phục trắng đang săn sóc một số đại hán bị thương
trên giường.
Nam tử vận đồ đen dẫn Vô Cầu đi xuyên qua căn phòng này, đến một
cánh cửa đá khác. Cánh cửa này dẫn đến một bậc thang hướng lên
trên.
Hết cầu thang, bên trên lại là một căn phòng, có điều nhỏ hơn căn
lúc trước song lại đông người hơn.
Trong phòng hầu hết là mười mấy đại hán lực lưỡng với cơ bắp đồ
sộ. Chỉ có một vài người là trông thanh mảnh, không có to lớn.
Vô Cầu cũng tính là lực lưỡng, nhưng cũng chỉ vừa phải. Cơ bắp hắn
nhìn không có khủng bố như mấy đại hán này mà nghiêng về phần săn
chắc hơn. Đó cũng là ý định ban đầu khi hắn tạo ra cơ thể này.
Nam tử vận đồ đen dẫn hắn đến đây thì nói: "Hàn Du tiên sinh xin mời
chờ ở đây, khi nào đến lượt sẽ có người đến thông báo."
Vô Cầu gật đầu. Nam tử kia đi theo con đường cũ trở về nơi cũ.
Tại vì ngoại hình của Vô Cầu rất nổi bật, tóc thì trắng, làn da
lại trắng trẻo chứ không ngăm đen như cư dân ở đây nên bị nhóm người
đến thi đấu dòm ngó liên tục. Chưa kể đến hắn là người duy nhất
mang mặt nạ.
Một nhóm bốn tên đại hán bước đến chỗ hắn, mặt mũi những tên này
có phần dữ tợn, chân đi chữ bát, nhìn chung rất là vô văn hóa.
Thấy bọn chúng đến thì Vô Cầu cũng ngước đầu lên nhìn.
Tên đại hán đi đầu bước đến trước mặt Vô Cầu.
Tên đại hán này đầu để trọc, làn da màu nâu, cao hơn Vô Cầu cả một
cái đầu, hắn chỉ mặc duy nhất một chiếc quần màu xám, không mặc
áo mà cũng không đi giày. Cơ bắp hắn nổi cồn cộn lên ngoài da, gân
xanh lúc nhúc như những con giun. Rõ ràng là một tên thể tu thứ
thiệt.
"Ngươi hẳn là người mới. Theo lệ ở đây phải nộp cho ta mười lượng
bạc trắng." Tên đại hán xòe bàn tay của mình ra trước mặt Vô Cầu.
Vô Cầu không trả lời hắn mà đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng, có
người thì cố lơ đi, có người thì nhìn qua đây xem trò vui. Xem ra trò
trấn tiền này cũng không lạ lẫm với bọn họ.
"Mau lên! Ta không có kiên nhẫn đâu." Gã đại hán gằn từng chữ.
Thật ra dù có muốn đưa thì Vô Cầu cũng không có tiền. Như Mộng đưa
cho hắn có hai mươi lăm lượng. Năm lượng đã chi cho khách điếm và y
phục, hai mươi lượng còn lại thì lên tay tên vận đồ đen rồi. Làm gì
còn tiền cho hắn.
Mặc dù vậy, Vô Cầu cũng không có ý định đưa. Thông qua kí ức của
Đường Du, hắn biết được rằng những tên giang hồ vãng lai này thực
lực thường không cao lắm.
Những người luyện võ không tham gia tông môn hầu như đều như vậy và
hầu hết bọn họ đều theo con đường Luyện Thể. Luyện Khí và Luyện
Tâm cần có công pháp đàng hoàng và sự trợ giúp của tiền bối cộng
thêm vô số tài nguyên thúc đẩy tu vi. Mà những yêu cầu đó lại quá xa
vời đối với những người không trong tông môn.
Hiện tại có thể xem Vô Cầu như không có tu vi. Nhưng hắn lại có thực
lực. Hai môn Phong Nguyệt hắn sáng tạo, kinh nghiệm chiến đấu của
Đường Du và Tuyền Nguyên Công đặc dị.
Vô Cầu hiện chỉ đang phân vân đó là không biết sức phản xạ của cơ
thể hắn đến đâu. Có thể kết hợp hoàn hảo với kinh nghiệm chiến
đấu của Đường Du không. Mặc dù bình thường cũng có thể dự đoán
đại khái nhưng vẫn cần một chút thực chiến để xác định. Điều này
cũng là một mục đích khiến cho Vô Cầu đến đây.
Thấy Vô Cầu không trả lời, đại hán tung một quyền vào giữa trán
của hắn.
Đối với người thường, quyền này cũng được coi là nhanh. Song với Vô
Cầu, hắn lại thấy nó hơi chậm.
Vô Cầu dễ dàng lách người né qua bên, một tay áp lên người đại hán.
Lãng Bạo Phong, thứ mà hắn vốn sử dụng như khinh công vào chân thì
lần này lại dùng để kích phát lên tay.
Một tiếng như súng nổ vang lên, đại hán đầu trọc bị một cỗ lực
mạnh mẽ lao ra từ ngực đẩy bay về sau vài mét. Một cơn đau dữ dội
khiến cho lồng ngực hắn nóng rát.
Mấy kẻ xung quanh thấy vậy đều biến sắc. Có điều, dáng vẻ vẫn thờ
ơ như ban đầu.
Ba tên đồng bọn đứng sau thấy vậy mặt mũi lộ rõ vẻ kinh hoàng,
nhanh chóng thủ thế.
Tên đại hán đầu trọc kia là đại ca của chúng trong đây, một mình
hắn phải cân được năm người mà lại bị Vô Cầu một chưởng đánh bay.
Điều này làm bọn chúng do dự không dám tiến lên.
Gã đại hán kia chật vật ngồi dậy thì giật mình phát hiện trên
ngực mình đã có một vết bầm tím hình tròn to cỡ bàn tay. Vết bầm
nóng rát và có cảm giác kiến bò khó chịu.
"Đạp trúng thiết bảng rồi." Đại hán nghĩ thầm.
Ba tên kia thấy vết bầm trên thân thể tên đầu trọc lại càng kinh sợ.
Thân thể tên đầu trọc mạnh mẽ đến mức nào bọn chúng cũng biết,
vậy mà một chưởng đã khiến hắn bị thương như vậy.
Vô Cầu mặc kệ bọn chúng bất ngờ mà tiến đến một chỗ vắng vẻ.
Bọn đại hán kia thấy vậy biết rõ Vô Cầu không truy cứu liền thở
phào một hơi.
Đám người xung quanh thấy thực lực cường đại Vô Cầu biểu hiện cũng
rất ngạc nhiên, bọn chúng đinh ninh bản thân mà gặp tên này thì hôm
nay không kiếm được tiền rồi.
Mấy canh giờ tiếp theo nhanh chóng trôi qua, lần lượt từng người trong
phòng tiến ra thi đấu. Kì lạ là càng về sau, trận đấu lại diễn ra
ngày một nhanh hơn và càng có nhiều người mới gia nhập. Song lại
không có ai bị trấn lột như Vô Cầu.
Chẳng lẽ là do hắn xui xẻo sao?
Thật ra là không. Tất cả là do sự biểu lộ tu vi mang lại.
Luyện Khí, Luyện Thể hay Luyện Tâm đều sẽ để lộ một phần tu vi ra
ngoài khiến cho ngoại nhân có thể cảm nhận được cấp độ và bản thân
người đó là Khí, Thể hay Tâm tu. Thứ này là do chấn động chân khí
tạo ra.
Những người luyện võ cực kì mẫn cảm với sự chấn động này. Luyện
Khí có chấn động chân khí kiểu hỗn mang, Luyện Thể làm không khí
xung quanh cô đặc, còn Luyện Tâm thì sẽ tỏa ra loại chấn nhiếp kì
quái với tâm hồn.
Khi Vô Cầu bước vào, chấn động chân khí như có như không. Bốn tên đại
hán kia liền kết luận hắn là tên vô dụng, võ công thấp kém.
Mãi cho đến khi trời đã tối, Vô Cầu cũng được gọi tên. Nam tử vận
đồ đen khi nãy lại đến đưa hắn ra võ đài.
Trong nơi này không thể thấy bên ngoài nên không xác định được thời
gian nhưng Vô Cầu chắc chắn đã đến gần khuya rồi.
Khi quay lại võ đài, người đứng xem còn đông hơn trước gấp hai lần,
bàn ghế đã chẳng còn ai ngồi mà đã bu lại xung quanh lồng sắt.
Một tên nam tử mặt mũi đầy máu me vừa được khiêng khỏi lồng. Còn
một tên nam tử thì đang đứng la ó, khoe khoang chiến tích.
Tên này Vô Cầu nhớ rõ, là một tên biểu lộ ra khuôn mặt rất hưng
phấn khi Vô Cầu bị trấn tiền.
Nhớ đến đó, Vô Cầu liền có cảm giác cuồng nộ muốn xé hắn thành
trăm mảnh.
"Kì quái!" Vô Cầu nhíu mày, "ta thường đâu dễ mất bình tĩnh như
vậy."
Nhận ra điểm khác thường của mình, Vô Cầu nhanh chóng lấy lại sự
điềm tĩnh.
Sau khi đám người vận đồ đen dọn dẹp sơ qua máu đọng trên đài, nam
tử dẫn hắn đến đây nói: "Mời Hàn Du tiên sinh. Đến lượt ngài rồi."
Vô Cầu không trả lời, tiến vào trong lồng. Hắn vừa vào thì đã có
một tên vận đồ đen khóa cửa cái lồng sắt lại.
Đại hán kia trông thấy Vô Cầu mặt có hơi bất ngờ nhưng lại không có
tỏ ra kinh sợ.
Hắn hừ một tiếng nói: "Đừng tưởng ngươi một chưởng áp chế Đồng Phi
thì lớn lối. Hắn chỉ quá coi thường ngươi mà để lộ sơ hở thôi.
Ngươi hãy sẵn sàng mà bị ta đánh đi."
Vô Cầu không trả lời, chỉ chắp tay nói: "Hàn Du."
Đại hán kia nhíu mày xong cũng chắp tay đáp lễ: "Trần Ban."
Trọng tai đứng giữa hai người ra hiệu cho Quản Đài.
"Kế tiếp, xin mọi người cùng đến với cuộc tỉ thí giữa Hàn Du và
Trần Ban." Quản Đài thét lớn.
Trọng tài đưa một tay lên nói: "Không được dùng vũ khí, không tấn
công giữa hán, mắt, không được tiếp tục khi bị buộc dừng lại, không
nương tay. Rõ chưa?"
Vô Cầu và Trần Ban cùng hô: "Rõ!"
"Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài ra hiệu.
Đêm đã khuya, ở thư viện đã không còn mấy người. Ánh sáng ban ngày
đã không còn thay vào đó là những ánh đuốc chập chờn trong đêm.
Những người còn lại ở đây hầu như đều là những thuật sư hay học
giả. Trong đó có một thân ảnh yểu điệu thân khoác áo bào trắng nổi
bật.
Không ai khác là Như Mộng
Ngoài nàng ra, còn có một nữ tử khác vẫn còn ở đây.
Nữ tử này xung quanh không có chấn động chân khí mà lại là dạng cô
đặc, hiển nhiên là một thể tu. Nàng này tên là Lưu Thuyền, một trong
số ít những nữ thể tu trong tông.
Tuy là thể tu nhưng nàng hoàn toàn không phải cơ bắp cuồn cuộn như
mấy gã đàn ông. Thay vào đó thân thể nàng lại biểu lộ thoang thoáng
một sự linh hoạt dị thường.
Lưu Thuyền đọc xong một quyển sách, cất nó lên và tìm quyển khác.
Nàng men theo kí hiệu ghi trên kệ, đến nơi có quyển nàng muốn thì
bất ngờ lại không có.
Lưu Thuyền đảo mắt đi thì thấy Như Mộng đang cầm trên tay quyển đó.
Nàng tiến đến trước Như Mộng, lên tiếng: "Xin lỗi. Ta đang cần gấp
quyển Linh Luyện của Hàn Dương này. Ngươi có thể nhượng lại cho ta
được không?"
Như Mộng không hề trả lời Lưu Thuyền mà vẫn đăm chiêu nghiền ngẫm.
"Này! Có nghe ta nói không thế?" Lưu Thuyền đưa tay định vỗ bả vai Như
Mộng.
Giật mình từ suy tư, Như Mộng bắt lấy bàn tay của Lưu Thuyền đồng
thời ngẩng đầu lên để lộ ra cặp mắt sáng lóa màu trắng.
Lưu Thuyền bất ngờ đồng thời kinh hãi khi nhìn thấy cặp mắt của Như
Mộng liền rút tay lại, kéo dãn khoảng cách.
Như Mộng nháy mắt một cái, ánh sáng màu trắng cũng tản đi.
"Ta xong rồi. Cho ngươi." Như Mộng ném quyển sách cho Lưu Thuyền đồng
thời rời khỏi thư viện.
Quái sự của Như Mộng cũng không có ai thấy ngoài Lưu Thuyền.
Như Mộng một mạch chạy về phòng của mình, dưới chân dùng Tán Hoa
lướt đi trên mặt đất.
Trên đường đi, nàng chẳng gặp một ai cả. Thuận lợi về gian phòng
của mình.
Như Mộng bước vào phòng của mình.
Khải Hân không có ở đây, thay vào đó là một mảnh giấy để trên bàn.
Bên trên mảnh giấy là nét chữ của Hân, nàng ghi: Tộc có chuyện,
phải về gấp.
Như Mộng trầm tư một hồi. Đem mảnh giấy để lên trên ngọn đèn dầu,
thiêu rụi nó đi.
"Hân đi rồi cũng tốt. Mình sẽ thuận lợi hơn trong việc tu luyện."
Ban nãy ở trong thư viện, Mộng đọc rất nhiều sách. Điều đáng chú ý
hơn là nàng tiếp thu rất nhanh, đọc một lần là nhớ. Nàng còn có
thể dễ dàng xâu chuỗi các kiến thức với nhau.
Chỉ có điều lại không có mấy kiến thức liên quan tới công pháp quỷ
dị của Vô Cầu, chiến mũ màu trắng.
Nhưng như vậy cũng đúng, mọi chuyện này đều có nguyên do từ giới
diện khác, việc tìm ra manh mối ở đây cũng hơi bị viển vông.
Có điều nàng lại thu hoạch được chút ít về việc giữ lại được tu
vi.
Có vẻ như thời xa xưa, có cách tu luyện kết hợp ba nhánh Tâm, Khí
và Thể. Khi có một nhánh đột phá, nhánh khác cũng sẽ có tiến bộ.
Như vậy khi nàng bước chân vào Luyện Tâm, Luyện Khí được đề thăng
một cảnh giới. Đây chẳng phải là tu luyện kết hợp sao
Có điều nàng lại không hề biết một cách kết hợp tu luyện nào.
Nàng chỉ Ngưng Tâm rất bình thường. Chẳng hiểu vì sao lại thành như
vậy.
Nhưng nàng chắc chắn rằng Tuyền Nguyên Công có liên quan rất lớn.
Ngoài chuyện đó ra nàng cũng không tìm được thứ gì khác hữu ích.
Một tên khác người tràn đầy máu me được khiên khỏi võ đài.
"Chiến thắng! Võ sĩ Hàn Du đã lần nữa chiến thắng! Chín trận
thắng liên tiếp! Đây quả là một đại hiệp võ công cao cường." Quản
Đài hét to đến mức muốn rách cả màng nhĩ.
Vô Cầu đứng trên đài giơ cao hai nắm đấm của mình. Hắn bây giờ đâu
còn lành lặn như trước. Mặt mũi sưng chù vù, áo quần rách tả tơi.
Máu mũi, máu mồm tung tóe.
Người xem xung quanh la ó hưởng ứng nghe mà muốn điếc cả lỗ tai.
"Mấy tên thể tu này. Không có gì lợi hại nhưng da lại quá dày." Vô
Cầu nghĩ thầm.
Chín trận trước hắn đấu, đều là những tên có sức phòng ngự khủng
bố.
Vô Cầu khổ chiến với chín tên, dù đã cố gắng tránh né nhưng vẫn ăn
thiệt thòi không nhỏ.
Hắn nghĩ rằng trận thứ mười có lẽ cũng là trận cuối của mình
rồi.
Ngoài ra hắn cũng xác định được khả năng phản xạ của mình. Dù cơ
thể này chưa bao giờ được rèn luyện nhưng có lẽ vì nó là đồ chế
tạo nên cũng không kém. Chưa kể việc Tuyền Nguyên Công hỗ trợ. Sức
phản xạ của nó gần bằng Đường Du khi còn sống.
Nhờ thế Vô Cầu phát huy được kinh nghiệm chiến đấu của Đường Du,
kết hợp với Lãng Bạo Phong để thắng một lần chín trận.
Vô Cầu vẫn chưa sử dụng Hỗn Nguyệt một lần nào. Hắn không muốn bại
lộ tất cả mọi thứ.
Địch thủ kế tiếp bước lên, lần này lại là một nữ tử mảnh mai đeo
mặt nạ cáo. Nàng mặc một bộ đồ đen bó sát người, trông giống như
một bồ đồ thích khách.
Người xem xung quanh thấy nàng không những là nữ, mà còn mang thân
hình chuẩn thì lên tiếng chọc ghẹo không thôi.
"Ố ồ ô! Ai lại cho một tiểu oa oa lên đài như vậy!"
"Cởi đồ ra đánh dễ hơn á!"
"Hàn Du! Nhớ nhắm vào phần ngực mà đánh nghe chưa!"
"Mông nàng đẹp quá ta!"
Tam Nương như không nghe thấy gì tiến vào trong võ đài. Dáng vóc nàng
nhìn sơ qua đã có độ linh hoạt nhất định. Quanh võ đài mùi máu
nồng nặc, đối với một nữ tử có thể có ảnh hưởng lớn nhưng nữ tử
này hoàn toàn không để ý.
"Trận này mệt rồi." Vô Cầu nghĩ thầm.
"Tam Nương." Nữ tử mang mặt nạ cáo thi lễ.
"Hàn Du." Vô Cầu đáp lễ.
"Bắt đầu!" Trọng tài hô to.
Tam Nương phóng thẳng đến trước mặt Vô Cầu, năm ngón tay chụm lại
thành mũi đâm tới cổ. Tốc độ nhanh hơn hẳn chín tên trước, có phần
vượt trội Vô Cầu.
Vô Cầu vì có chuẩn bị, dễ dàng né sang bên, dồn bạo khí vào quyền
đấm vào phần bụng dưới của y.
Tam Nương rụt ray lại, chân đạp lùi ra sau né quyền. Vô Cầu chân dưới
vận Lãng Bạo Phong lao tới không tha, một quyền nhắm vào ngực nữ
tử.
Tam Nương mắt lóe tinh quang, một trảo hướng cổ Vô Cầu ý muốn cả hai
cùng thấy hiểm mà rút về.
Vô Cầu tay nhanh như điện bắt lấy cổ tay đang lao tới của Tam Nương,
tay còn lại vẫn thành quyền lao tới.
Tam Nương vận khí, cổ tay bị Vô Cầu nắm lấy nhất thời phóng ra chân
khí đả thương Vô Cầu.
Vô Cầu sơ ý bị chân khí chấn về sau, bàn tay nắm lấy cổ tay Tam
Nương ban nãy đã có vô số vết nứt, máu trào ra liên tục.
Vô Cầu nhìn Tam Nương mỉm cười: "Luyện Khí Hậu Kì."
Tam Nương bên kia như không nghe thấy gì tiếp tục lao đến nhưng lần
này, hai bàn tay nàng đã duỗi thẳng, chân khí màu vàng tỏa ra kết
thành kiếm ngắn.
Bên dưới thấy Tam Nương kết khí thành dạng kiếm thì náo loạn cả
lên.
"Luyện Khí! Là chân chính Luyện Khí!"
"Lần này Hàn Du không thắng được nữa rồi. Chết tiệt! Ta vừa mới
cược cho hắn."
"Trời ơi! Cả đời ta giờ mới thấy được võ sĩ Luyện Khí!"
"Mông nàng đẹp quá ta!"
Vô Cầu vẫn không có ý định dùng Hỗn Nguyệt. Hắn lao đến, song quyền
dồn dập đánh đến nữ tử.
Tam Nương vừa né vừa phản công bằng những nhát chém đầy chết chóc.
Hai người trao đổi qua lại liên tục. Trên người Vô Cầu đã có sáu,
bảy vết chém nhưng không sâu. Tam Nương kia quần áo thì rách rưới,
bắt đầu có phần uể oải.
"Chín mươi lượng cũng khá nhiều rồi. Ta không cần mạo hiểm thêm
nữa." Vô Cầu nghĩ thầm.
Trong khi hai bên vẫn còn trao đổi chiêu thức. Hắn vận Lãng Bạo Phong
bay về sau, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Tam Nương.
"Ta chịu thua." Vô Cầu la to.
Trọng tài nhanh chóng đứng chắn giữa hai người, quay qua Tam Nương hô:
"Dừng tay!"
Tam Nương thấy Vô Cầu đầu hàng vừa kinh ngạc vừa thất vọng hạ song
kiếm xuống.
Kiếm hạ, khí cũng tan. Hai bàn tay Tam Nương trở về bình thường.
"Chúng ta đã có người chiến thắng. Đó chính là Tam Nương." Quản đài
hô to.
"Khán giả" xung quanh thấy Vô Cầu đầu hàng cũng cụt hứng không ít.
"Hừ! Đang hay!"
"Con mẹ nó tên nhát gan này! Đánh đến cùng đi chứ."
"Thật là mất hứng!"
"Mông nàng đẹp quá ta!"
Vô Cầu đi xuống. Hắn theo nam tử vận đồ đen đi mất. Bước chân bây giờ
rõ ràng nặng nề hơn nhiều lúc tiến vào. Máu không ngừng chảy xuống
tạo thành vệt dài dưới đất sau lưng Vô Cầu.
May mắn, có ngay một chỗ trị thương gần đó nên Vô Cầu không cần lo
lắng nhiều về những vết thương hở này.
Tam Nương vẫn dõi theo Vô Cầu cho đến lúc hắn đi khuất.
"Rõ ràng là chưa xuất toàn lực." Tam Nương lẩm bẩm.