Hoa Và Thủy


Vô Cầu ngừng lại, hạ nhánh cây xuống. Hắn thẫn thờ nhìn vào khoảng không một
lúc. Những kí ức đó quả thật làm tâm thần hắn dậy sóng.

Dù Vô Cầu đã thoát ra khỏi kí ức trong quá khứ đó nhưng hắn ta vẫn còn chưa
thể ổn định lại ngay. Tuy nhiên, hắn lại nhận ra sau khi trải qua lần "va
chạm" với kí ức của Đường Du, hắn đã không còn bị lẫn lộn giữa những trí nhớ
khác nhau.

Tiếp đó, Vô Cầu dễ dàng xác định được vị trí của mình đang ở đâu. Cái hồ này
cách khu phường thị gần nhất cũng không xa. Gần đó có một khách điếm mà Đường
Du ngày trước rất hay lui đến cũng khá tốt, giá cũng vừa phải. Một chỗ rất phù
hợp với Vô Cầu.

Nghĩ đến đó, Vô Cầu liền cất bước đi.

Hắn vừa rời khỏi không bao lâu, một bóng người đi ra từ trong bụi cây ven hồ.
Một thân ảnh thướt tha mặc váy lam bước đến chỗ hắn vừa đứng. Nhìn kĩ thì ra
là một nữ tử rất xinh đẹp.

"Kiếm pháp thật ảo diệu, khi thì nhẹ nhàng tràn đầy nhu tình, khi lại lăng lệ
chất chứa bao thù hận." Nữ tử nhìn theo hướng Vô Cầu thầm nói.


  • "Dậy đi Như Mộng!" Khải Hân lắc lắc Như Mộng.


"Ta dậy rồi đây." Như Mộng mơ màng trả lời.

"Sắp đến bài tập đề khí hàng sáng đó. Ngươi lê cái mông ngươi dậy
chuẩn bị đi." Khải Hân thúc giục.

"Được rồi. Ta xong ngay. Ngươi ra trước đi." Như Mộng đứng lên vươn
người. Xương của nàng kêu rộp rộp liên tục. Có vẻ như hành động hôm
qua đã có tác động rất lớn đến thể cách của nàng.

"Ngươi nhớ nhanh đó." Khải Hân chạy mất tăm.

Sau khi chắc chắn Hân đã đi xa, Như Mộng mới cẩn thận cởi bỏ xiêm y
trên người ra.

Làn da nàng trắng trẻo và láng mịn tựa như một viên ngọc quý. Quanh
thân thể nàng còn có một dạng tiên linh khí vờn xung quanh làm nàng
tựa một tiên tử dáng trần. Nếu không có đôi mắt tinh tường hẳn sẽ
ít ai nhận ra được loại khí chất này mà chỉ có cảm giác tôn sùng
đối với Như Mộng.

Mặc dù nàng là kẻ vô danh trong tông môn nhưng mà vẫn có vài người
biết nàng, như các vị sư tỷ đã sai nàng đi mua đồ chẳng hạn.

Để tránh phiền phức, sau khi mặc y phục của tông môn vào nàng còn
mặc thêm một chiếc áo choàng trắng có mũ. Nhờ nó để che đi phần
nào những sự thay đổi của nàng.

Hàng tuần, trong bảy ngày sẽ có sáu ngày luyện tập đề khí hằng
sáng với hầu hết đệ tử trong tông. Việc luyện tập này giống như
bài tập thể dục buổi sáng ở quê nhà Vô Cầu.

Có điều khác ở chỗ, bài tập đề khí này là để cho các sư phụ
kiểm tra tình hình rèn luyện của các đệ tử, đồng thời còn phần
nào để các bộ phận khác nhau trong tông so sánh và khoe khoang lực
lượng lẫn nhau.

Mỗi bộ phận sở hữu một biệt viện riêng và sở trường, sở đoản
riêng.

Trong Tử Vân, có ba nhánh lớn, Khí, Thể và Tâm. Khí có Thiên Linh
Viện tọa lạc trên một đỉnh núi cao, Thể là Lục Sâm Viện tọa lạc ở
men các bìa rừng, Tâm, nhánh có đệ tử ít ỏi nhất, có Tử Trúc
Viện nằm ở bên trong một rừng trúc.

Thiên Linh Viện của nhánh Khí có tòa kiến trúc chính nằm ở đỉnh
của ngọn núi tên Tỏa Nhật.

Chỗ ở của các đệ tử được phân tầng từ chân, sườn và đỉnh núi.
Càng lên cao, thiên địa linh khí sẽ càng đậm đặc hơn nên dựa vào
biểu hiện mà các đệ tử hiển lộ ra mà phân chỗ ở.

Như Mộng không được coi trọng, các vị tiền bối trong Thiên Linh Viện
không đánh giá cao nàng nên nàng chỉ ở chân núi, nơi ở của ngoại môn
đệ tử. Và đương nhiên, nàng cũng là một ngoại môn đệ tử.

Khải Hân tuy được đánh giá tư chất trung đẳng, xếp vào nội môn, được
ở sườn núi nhưng vì Như Mộng là bạn của nàng, nàng đã xin được
theo bạn hữu xuống chân núi.

Hân và Mộng, họ cùng lớn lên ở một nơi, một cô nhi viện. Khải Hân ở
cô nhi viện là vì gia đình nàng mở nó. Còn Như Mộng thì chính xác
là một cô nhi.

Khải Hân có nghe mẫu thân nàng nói qua, Như Mộng là người còn sống
duy nhất của một dòng tộc nọ sau một đợt thảm sát. Khi ấy, nàng
chỉ mới vài tháng tuổi, có lẽ những tên giết người vì thấy nàng
nhỏ nên đã nương tay.

Quan phủ chưa từng tìm ra thủ phạm, hoặc có lẽ họ không dám tìm ra.
Như Mộng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trả thù hay tìm hiểu thêm.
Cho tới gần đây biến cố với Vô Cầu xảy ra làm cách nàng suy nghĩ
thay đổi.

Gia tộc của Như Mộng là Uyển thị, là một gia tộc buôn bán lâu đời,
ít tranh giành với thế sự. Nhưng không biết họ đã đắc tội ai.

Khi họ tìm thấy Như Mộng trong đống đổ nát, trên cổ nàng có một
miếng ngọc bội ghi chữ Mộng. Đó là kỉ vật duy nhất mà nàng có và
nàng vẫn giữ đến tận bây giờ. Nó hiện nằm an ổn bên dưới gối trên
giường.

Mẫu thân của Khải Hân dựa theo họ và chữ Mộng trong ngọc bội để
đặt tên cho nàng.

Như Mộng vội vàng ra quảng trường, nơi mọi người tập trung đề khí.
Nàng nhanh chóng đứng vào cuối hàng nơi các đệ tử ngoại môn của
nhánh khí đứng.

Cả quảng trường phân ra ba đoàn người lớn đứng cách nhau. Ở giữa là
đoàn người nhiều nhất với hơn hai ngàn, nhánh Khí. Bên phải nhánh
Khí là đoàn người nhiều nhì, nhánh Thể. Bên trái chỉ có leo queo
vài chục người, nhánh Tâm.

Mọi người lúc này đã bắt đầu bài tập đề khí. Họ chuyển động cơ
thể theo một bài quyền phức tạp và tỏa sức mạnh mình ra.

Bên nhánh Khí, quanh thân ai cũng bùng lên màn sáng với đủ loại màu,
có người màu đỏ, có người màu đen, có người thì trong suốt. Màn
sáng này làm cho không khí xung quanh dao động và hỗn loạn. Đệ tử
đứng càng gần đầu hàng thì màn sáng càng lớn và hiện tượng nhiễu
loạn không khí càng rõ.

Bên nhánh Thể thì lại không có khoa trương như vậy. Quanh thân thể bọn
họ không khí như cô đặc lại, mỗi lần chuyển động của họ đều tạo
nên những tiếng xé gió nghe đau cả tai. Số đông là vậy nhưng đệ tử
nội môn với công pháp đặc dị đứng ở đầu hàng lại có hiện tượng
khác nhau.

Ví như La Vân đứng đầu hàng nhánh Thể, quanh hắn có sương mù màu
vàng trông rất dị. Một tên nội môn khác thì lại có băng bao bọc thân
thể, tên khác thì mỗi lần ra quyền lại có tia lửa lóe lên.

Nhánh Khí thì lại không đa dạng như vậy, ai cũng giống ai, chỉ khác
màu của khí.

Bên nhánh Tâm là quái nhất, bọn họ trông cứ như phàm nhân múa quyền,
không hề có một dị tượng nào. Nhưng không phải như vậy mà nhánh Tâm
bị coi thường. Các cuộc tỉ thí trong tông, nhánh Tâm đạt thứ hạng
không bao giờ nằm ngoài thứ hai.

Nhánh Tâm ít đệ tử chỉ vì nó khó tu luyện và đòi hỏi yêu cầu rất
cao.

Hạ Thi lúc trước rõ ràng đứng hàng đầu ở nhánh Tâm.

Như Mộng bắt đầu múa quyền theo nhánh Khí. Quanh thân nàng bùng lên
khí lưu màu trắng toát. Không khí xung quanh bắt đầu ma sát vào nhau
tạo nên những đợt sóng lãng rất mạnh.

Việc Như Mộng phế đi võ công của mình không có nghĩa là nàng không
thể tỏa khí như nhánh Khí, nó chỉ thay đổi Tâm thành chủ tu. Còn
về việc tỏa khí nàng vẫn làm được như thường. Dù sao việc chủ tu
một nhánh thì hai nhánh còn lại vẫn là phụ tu chứ không phải bỏ
luôn.

Dị tượng mà Như Mộng gây ra làm các đệ tử xung quanh biến cả sắc,
loại nhiễu loạn không khí này phải bằng mấy sư huynh sư tỷ ở hàng
đầu.

Như Mộng phát hiện ra sự kì lạ của mình cũng giật hết cả mình,
nàng vội vã điều chỉnh lại cho khí giống như bình thường.

Mấy đệ tử xung quanh thấy kì lạ nhưng cũng không nói gì, chỉ có
vài người vẫn dò xét Như Mộng tiếp tục một lúc mới thôi.

Như Mộng thấy các đệ tử khác không để tâm dị tượng ban nãy nữa mới
thở phào một hơi.

"Thiếu chút nữa là lộ rồi."

Sau đó nàng mới bất ngờ nhận ra thêm một việc rất bất khả thi, tu
vi luyện khí của nàng không mất mà đã tăng lên tới Luyện Khí Hậu
Kì.

"Chuyện này là như thế nào?" Như Mộng ngơ ngẩn.


  • Vô Cầu bước vào khách điếm, thuê một căn phòng, dặn dò tiểu nhị
    mang đồ ăn lên phòng, hắn thì lên đánh một giấc trước.


Không khí ở đây quả thực rất khác so với quê nhà, trong lành và dễ
chịu hơn nhiều. Ở khách sạn còn có mùi đồ ăn bay thoang thoảng tỏa
ra từ nhà bếp thơm nức mũi. Âm thanh náo nhiệt của phường thị vang
vọng vào từ ngoài đường. Tuy nhiên nó lại không có hỗn loạn như âm
thanh ở Địa Cầu mà lại mang chút gì đó nhẹ nhàng.

Vô Cầu tiếp xúc với không khí ở đây làm cho hắn cảm thấy thật
thảnh thơi. Sự đè nén và đông đúc ở thành phố nơi hắn ở quả thật
quá căng thẳng nếu so với nơi này.

Khách điếm này được xây dựng tựa như kiến trúc miền Đông cổ ở Địa
Cầu. Với các mái ngói màu nâu, cột gỗ to cao trụ cả ngôi nhà. Cửa
sổ và cửa ra vào cũng đều bằng gỗ và giấy dán lợp lên để che đi
phần hở.

Khách điếm này có hai cột to trụ ở cửa ra vào làm bằng một loại
gỗ gì đó rất thơm, người đi đường ngửi thấy đều cảm thấy bớt mệt
mỏi.

Vô Cầu ngồi bên cạnh cửa sổ trên phòng ở tầng hai đưa mắt ngắm nhìn
quang cảnh phía dưới.

Tâng tầng lớp kiến trúc bình dân hay sang trọng xung quanh đều dựa
theo kiểu kiến trúc miền Đông cổ ở quê nhà Vô Cầu. Cư dân ở đây cũng
mặc các loại y phục trông như y phục thời xưa phía Đông.

Hắn ngắm nhìn quang cảnh mà chau mày. Nếu không có kì ức của Đường
Du, hắn có thể đã lầm tưởng mình đã du hành thời gian chứ không
phải đến một nơi hoàn toàn khác.

Một tiếng gõ cửa vang lên sau lưng Vô Cầu: "Cộc! Cộc!"

"Vị võ huynh này! Ta mang thức ăn lên rồi đây." Giọng nói tiểu nhị
vang lên.

Vì tiểu nhị thấy Vô Cầu mang trên mình y phục của Tử Vân nên hắn
mới gọi Vô Cầu là "võ huynh."

"Ngươi vào đi. Để lên bàn là được." Vô cầu không quay đầu lại nói.

Tiểu nhị nhẹ nhàng mở cửa và đặt khay thức ăn lên bàn.

Vô Cầu ngoắc ngoắc tay ý bảo tiểu nhị tới gần.

"Huynh có việc gì cần giúp sao?" Tiểu nhị tò mò hỏi.

Vô Cầu lấy một nén bạc trong túi ra đưa cho tiểu nhị rồi nói: "Ngươi
mua giúp ta một bộ y phục. Kiểu dáng bình thường thôi. Phần tiền dư
ngươi cứ giữ."

"Vâng. Ta sẽ đi mua liền. Võ huynh đợi một lát." Tiểu nhị rón rén
bước ra ngoài rồi khép cửa lại.

Hắn đi khỏi thì Vô Cầu tiếp tục nhìn xuống bên dưới khu phố. Lúc
này đây đang có một trận cãi cọ phía dưới giữa một người bán màn
thầu và một tên ăn mày.

"Cái tên thối tha này! Rõ ràng ngươi vừa mới ăn cắp chiếc màn thầu
của ta mà bây giờ dám cãi." Người bán màn thầu với hình dáng mập
mạp quát tháo.

"Ta làm gì có lấy màn thầu của ngươi. Mọi người làm chứng dùm ta.
Trên người ta không hề có một chiếc màn thầu nào cả." Người ăn mày
quay sang la ó cho dân làng nghe.

"Tại vì ngươi ăn mất rồi chứ sao!" Gã mập mạp bán màn thầu rít
lên.

Sau đó thì hắn chẳng thèm nói lý với người ăn mày nữa mà nhào
đến, bổ hai quyền vào mặt người ăn mày.

Người ăn mày trông ngô nghê trước hành động của gã mập. Song trước
khi song quyền chạm vào người, ánh mắt hắn lóe lên tinh quang.

Người ăn mày chống cây gậy của mình xuống đất, cong người ra sau theo
một tư thế bất khả tư nghị né được song quyền. Sau đó, tay cầm gậy
của hắn dùng lực lên cây gậy khiến nó cong vòng như cây cung rồi hắn
mượn lực phản chấn khi cây gậy trở về hình dáng ban đầu mà xoay
một vòng nhảy lên cao, đồng thời một cước vào mặt gã mập mạp.

Hành động của người ăn mày nhìn ra phức tạp nhưng lại rất nhanh.
Đến khi gã mập phản ứng thì hắn chỉ kịp giơ hai tay lên đỡ cú đá.

Dù vậy gã mập vẫn bị dư lực làm cho thối lui vài bước.

Sau khi đứng vững lại thân hình, gã mập gào lên. Cơ bắp tay bắt đầu
nhộn nhạo rồi phình to lên. Những đường gân xanh có thể thấy rõ,
đang lúc nhúc chuyển động dưới lớp da kia.

"Ồ! Thể tu?" Vô Cầu mỉm cười nói.

Người ăn mày kia sau khi thấy gã mập bày ra lực lượng của mình thì
hắn chẳng nói chẳng rằng, chân đạp nhảy qua đám người đang chụm lại
xem tuồng.

"Ta không chơi với ngươi!" Người ăn mày nói.

Dứt lời, thân ảnh của người ăn mày đã biến mất tăm để lại gã mập
ngơ ngác đứng nhìn.

Vô Cầu rời khỏi nơi cửa sổ bước đến bàn ăn.

"Chỉ là dân thường đã lợi hại vậy. Thế giới này đúng là không tầm
thường."


  • Hết bài đề khí hàng sáng là Như Mộng phải đến lớp công pháp. Lớp
    của Như Mộng do Liễu Nhậm sư dạy. Mọi người hay gọi ông ta là Liễu
    sư.


Lớp học này cũng không có gì đặc biệt, nó giống như giờ lý thuyết
trong trường học ở quê nhà Vô Cầu.

Ở đây, các đệ tử sẽ học và tìm hiểu sâu hơn công pháp của bản thân
kèm theo sự chỉ dẫn của Liễu sư. Tuy nhiên, đây chỉ là một lớp học
căn cơ mà hầu hết các đệ tử bỏ ra rất ít thời gian để đến.

Sau khi các sư phụ xác định được đệ tử đủ tư cách rồi thì không
cần phải đến nữa.

Chỉ riêng đệ tử ngoại môn là phải ở lớp học này lâu vì bọn họ
vốn rất... ngu.

Như Mộng đợi cho tất cả mọi người vào lớp hết rồi mới lén lút
ngồi vào một chỗ ở sau cùng.

Vài ba phút sau thì Liễu sư đi vào. Liễu sư là một người đã có
tuổi, râu tóc nửa bạc nửa đen đan xen vào nhau. Khuôn mặt thì tràn
đầy nếp nhăn khảm lên. Làn da đồi mồi thấy rõ. Đôi mắt đã có phần
đục ngầu, không còn sáng và linh hoạt như lúc trẻ.

Liễu sư mặc một bộ y phục đạo nhân màu trắng pha bạc. Dáng đi của y
có phần hơi lúm khúm.

Tất cả mọi người thấy y vào đều đứng lên, hành lễ.

Liễu sư ra hiệu miễn lễ rồi bảo tất cả ngồi xuống. Sau đó thì y
lại bắt đầu thuyết giảng những kiến thức căn bản thường ngày.

Như Mộng ngồi phía sau cùng không có chăm chú nghe giảng mà lại đang
miên man suy nghĩ:

"Dựa vào khinh công nhập môn tụ khí để chia năng lượng ra lướt trên
mặt đất.

Chưởng pháp nhập môn là cách dung khí vào hai tay để cường kiện
chưởng lực đả thương địch nhân, nếu như ta chia khí lưu thành từng
mảnh nhỏ ra rồi phân tán đều ra bàn tay. Nếu như có thể phân tán
nhỏ đến mức độ phân tử sau đó dung nhập vào tay nhưng không đồng hóa
nó mà dùng nó để kéo dãn những phân tử mà song chưởng chạm vào
thì có lẽ sẽ làm phân rã vật chất được. Đó là nếu như khí có đủ
năng lượng để cắt đứt liên kết giữa các phân tử."

Như Mộng áp dụng kiến thức có được từ Vô Cầu và của mình để áp
dụng lên chưởng pháp.

Như Mộng phân tán khí như suy nghĩ, tỏa lên tay rồi đặt bàn tay đó
lên mặt bàn gỗ phía trước mình.

Một phần của mặt bàn nhanh chóng tan ra như nước.

Như Mộng giật mình ngó nghiêng xung quanh. Sau khi đã xác định không
có ai phát hiện mới thở phào một hơi.

Tác dụng của nó còn hơn cả tưởng tượng của Như Mộng.

"Nếu là tên kia hẳn hắn sẽ đặt tên cho những môn hắn tạo ra." Như
Mộng trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng quyết định đặt tên cho hai
môn võ học mình sáng tạo.

"Khinh công của ta nhanh mà tĩnh, dựa theo tán khí mà thành. Vậy đặt
là Tán Hoa.

Chưởng pháp của ta dựa vào nguyên lý phân rã phân tử mà thành. Tĩnh
mà chết người. Vật chất chạm vào thì tan ra như nước. Vậy gọi là
Phân Lý Thủy."

Như Mộng đặt tên xong thì một chiếc gậy liền đập lên bàn của nàng.

Nàng giật bắn cả người, ngước đầu nhìn lên thì thấy Liễu sư đang
đứng phía trước.

"Uyển cô nương. Ta thấy nãy giờ ngươi có vẻ không chú ý lắm thì
phải." Giọng Liễu sư không giận mà uy.

"Lại nói. Thời tiết này mát mẻ vốn không cần áo choàng làm chi.
Ngươi cần gì phải mặc." Liễu sư nói tiếp.

Như Mộng cúi thấp đầu, cố gắng không để lộ bộ mặt ra. Nàng chắp
tay nói: "Đệ tử xin lỗi. Nãy giờ đệ tử vốn miên man suy nghĩ nên có
phần mất tập trung.

Còn áo choàng là do hôm nay đệ tử cảm thấy không khỏe nên mới mặc
thêm."

"Ừm. Ngươi nếu đã mệt thì cũng không nhất thiết đến lớp làm gì.
Nếu muốn thì đi nghỉ đi." Liễu sư ân cần nói.

"Đệ tử không sao." Như Mộng nói, đầu vẫn cúi thấp.

Liễu sư gật đầu: "Nếu muốn ở lại thì nhớ tập trung. Ngươi ở cái
lớp này cũng lâu quá rồi."

Dứt lời, Liễu sư liền quay người đi. Các đệ tử bên cạnh cũng không
thấy bất ngờ gì lắm, vẫn làm việc của mình.

Có lẽ là vì hiện tượng này xảy ra rất thường xuyên trong lớp, hoặc
có lẽ là do chẳng ai quan tâm đến Uyển Như Mộng nàng ta.

Liễu sư vừa đi về chỗ của mình vừa chau mày vừa lẩm bẩm: "Rõ ràng
ta cảm thấy sự chấn động chân khí Hậu Kì ở chỗ đó. Tại sao lại
là Uyển Như Mộng?"


  • Vô Cầu ăn cơm xong thì tiểu nhị đã mua y phục về. Đó là một bộ y
    phục của người luyện võ thường mặc. Bộ võ y màu nâu nhạt, được may
    từ một loại vải mà Vô Cầu không biết tên có độ co giãn rất cao. Áo
    không tay, hở từ vai đổ xuống. Khi Vô Cầu mặc vào cảm giác rất
    thoải mái, thân thể hắn mặc dù cao nhưng y phục lại vừa in.


"Vị huynh đài này thấy thế nào?" Tiểu nhị chu đáo hỏi.

"Tốt lắm. Cảm ơn người. Phần tiền thừa ngươi cứ giữ." Vô Cầu thỏa
mãn nói.

"Dạ, vâng. Vậy tiểu đệ không làm phiền võ huynh nữa." Sau đó thì
tiểu nhị rời khỏi.

Vô Cầu ngồi xuống giường chau mày nghĩ: "Bây giờ ta cần chút tiền.
Để trả lại cho Như Mộng đồng thời cũng cần để sinh sống đầy đủ
một chút."

Xác định được mục đích tiếp theo của mình, Vô Cầu chưa tính toán
tiếp mà đánh một giấc tới chiều.

Nguyên đêm qua hắn đâu có ngủ được miếng nào.

Sau khi tỉnh giấc, Vô Cầu đi đến một khu vực khá lụp xụp trong Tử
Linh Thành tọa lạc ở Phía Nam.

Trùng hợp thay, nơi đó giáp với khu rừng lúc trước Vô Cầu từng đến.

Vô Cầu xuyên qua đoàn người và đến nơi hắn muốn.

Chỗ đó giống như là một khu dân cư bỏ hoang. Nhà cửa tan nát, tiêu
điều. Trên đường chỉ liêu xiêu vài bóng người.

Trong trí nhớ Đường Du, chỗ này ngày xưa là thành thị chính trong
Tử Linh nhưng do chiến tranh tàn phá, sát khí binh lính tử vong để
lại ở đây quá nặng nên không thể ở được nên mới bị bỏ hoang.

Khi Vô Cầu bước đến đây, hắn liền kinh nghi một hồi. Khắp mọi nơi
đều có một dòng khí đỏ lượn lờ. Dòng khí này tràn ngập mùi vị
huyết tinh, người bình thường tiếp xúc đều cảm thấy rất khó chịu.

Chưa kể, còn có một ít vụ khí màu đen lượn lờ ở một số chỗ nhất
định. Vụ khí này gây cho người ta một cảm giác âm hàn và ghê rợn
thấu xương.

Nếu như lời đồn đãi đúng thì dòng khí màu đỏ có lẽ là Sát Khí,
còn vụ khí màu đen thì Vô Cầu lại chưa biết đó là gì.

Điều ngạc nhiên hơn nữa là khi vài người ít ỏi đi trên đường đụng
phải Sát Khí lại không hề để ý mà băng qua.

Vô Cầu quan sát tiếp một hồi thì nhận ra những dòng Sát Khí này vô
hình trước những người khác.

Thắc mắc lớn nhất ở đây là tại sao Vô Cầu lại nhìn thấy được
những loại khí này. Chính bản thân Vô Cầu cũng không có đáp án cho
việc này.

Hắn tạm thời bỏ qua chuyện này mà tiếp tục đi. Khi hắn lướt qua
những dòng Sát Khí, hình giọt nước màu đen trên ngực hắn nhấp nháy
ánh đỏ liên hồi. Tuy nhiên Vô Cầu lại không hề hay biết điều này.

Kế tiếp hắn đặt chân đến nơi tiếp giáp giữa khu rừng và khu đổ
nát. Ở đó có một tòa miếu bỏ hoang rất to.

Vô Cầu bước vào bên trong.

Cửa cổng của tòa miếu nát bươm, không còn nhìn ra hình thù. Bảng
tên phía trên cũng chẳng còn. Bên trong sân cỏ dại mọc đầy, mùi hôi
thối của phân súc vật xộc lên tới não. Tiếng vo ve của côn trùng
vang lên rào rào như tiếng mưa.

Bên trong đình viện duy nhất của tòa miếu có duy nhất một tượng
phật và một gã lang thang ăn mặc rách rưới nằm phía dưới.

Mái của đình viện chỗ có chỗ không, tạo nên những chùm tia nắng
chiếu vào bên trong. Khắp nơi trong miếu la lết cỏ khô, cũng đủ để du
mục hay khất cái dùng làm nệm qua đêm.

Vô Cầu lấy ra một chiếc mặt nạ vải đeo lên trước khi vào bên trong.

Vô Cầu tiến đến chỗ gã lang thang, hắn nói: "Vị huynh đệ, tiểu đệ
muốn mượn nhờ nhà xí."

Tên lang thang lười biếng mở mắt ra: "Chỗ ta không đãi thư sinh, không
ưa phế nhân và không chào đón những kẻ tầm thường."

Vô Cầu khẽ cười, dùng Hỗn Nguyệt lên chân rồi đạp mạnh một phát.
Một dấu chân in lên trên nền đá.

Gã lang thang chau mày, chỉ tay ra sau bức tượng nói: "Lối đi ngầm
phía sau."

"Đa tạ." Vô Cầu chắp tay rồi ra sau.

Chỗ này là một nơi đặc biệt mà Đường Du hay lui tới, thế nên hắn
mới biết các khẩu hiệu đặc biệt để vào.

Sau bức tượng phật có một cánh cửa ẩn nằm dưới sàn. Vô Cầu mở ra
và vào bên trong. Bên trong dẫn đến một thông đạo tối om, chỉ có một
chút ánh sáng lẻ loi của nhiều cây nến chạy dọc theo thông đạo.

Thông đạo này không những ẩm ướt mà còn rất hôi thối. Thảo nào
người ta lại chọn biệt danh là nhà xí. Quả thật không oan.

Cuối thông đạo là một cánh cửa đá. Bên trong truyền ra từng tiếng
hoan hô náo nhiệt không dứt cùng những tiếng chén va chạm nhau không
ngừng.

Vô Cầu dùng sức mở cánh cửa ra. Ánh sáng truyền ra khắp thông đạo.

Một giọng nói từ bên trong vang lên: "Chào mừng mọi người đến với
Sinh Tử Đài."


Tiếu Ngạo Vạn Giới - Chương #10