Long Nhi ! Ngươi Hài Lòng Sao


Người đăng: Shigeo Tokuda Lão Tổ

Thời gian chậm chạp trôi qua, mới đó thôi cũng đã qua ba tháng.
Ba tháng La Thừa ở Tuyệt Tình Cốc bồi tiếp Lục Ngạc.
Nàng tâm tình dần dần cũng trở nên bình ổn trở lại.
Nhìn nàng bắt đầu hoạt bát và vui vẻ hắn rất cao hứng đây.

---La Thừa ca ca diều ta làm hư rồi ca làm cho ta cái khác được không ...
---La Thừa ca ca a, ngươi chỉ ta câu cá khoét lỗ sông băng xem ta có gì ...
---La Thừa ca ca ...
Ngày ngày trôi qua.
La Thừa ngồi bên bàn đá, nhớ lại những câu nói líu ríu của tiểu cô nương.
Cầm lên chung trà nhìn ánh trăng nhu hoà, có lẽ hắn đã quen thuộc cái không
khí này, mà cũng quên mất bản thân hắn đến từ hiện thực, mà có lẽ hắn cũng
không còn xác định rõ đâu là thực đâu là tiểu thuyết.
Ba tháng trãi qua nhàn nhã sinh hoạt, thực làm cho con người ta sinh ra một
cảm giác muốn an ổn.
Tiểu cô nương Lục Ngạc coi hắn là người thân cận nhất hiện tại, cũng là si
ngốc yêu lấy hắn, nói gì nghe nấy, đối với nàng trong tâm khảm hắn hiện tại
là tất cả đi.

Vì lo lắng cho hiện thực sắp đến và cái kết cục do hắn sắp xếp có thành công
hay không, nhưng La Thừa hi vọng ... chỉ là hi vọng thôi, vì bản thân hắn
không biết hệ thống sẽ ban bố nhiệm vụ gì, khi bản thân mình rời đi.
La Thừa đã giao thẻ bài Người Vận Chuyển cho Lục Ngạc chỉ cho nàng cách sử
dụng, vì hắn biết, một mình nàng cũng rất khó lăn lộn nếu không có thực lực
.

Còn về Mạc Sầu, vài ngày trước nàng đã căn dặn Lăng Ba rời đi, nàng dặn dò
đã đến lúc đệ tử phải lịch luyện một mình.
La Thừa và nàng trong ba tháng qua cũng không ít lần thân thuộc, chỉ kém một
bước cuối cùng mà thôi, chỉ là tâm nàng rất yêu hắn nhưng luôn bảo tồn một
tia không thuộc về hắn . Có lẽ trong tâm khảm nàng còn nhớ đến khi xưa đi ,
cũng chính vì điều này mà La Thừa cũng phải thực hiện kế hoạch trước đó thỏa
thuận cùng Hoài Linh đi.

Nhẹ thở ra khi nhìn thời gian trong hệ thống, mười sáu giờ cưỡng ép rời khõi
, lòng La Thừa bồn chồn khó chiệu.
Một bóng hình đứng nhìn hắn, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống :
---Thừa, phải chăng có chuyện gì ? Tại sao dạo gần đây ta lại hay thấy ngươi
thở dài !
La Thừa quay sang nhìn nàng, hắn cũng đã nói thực chuyện bắt linh hồn nàng nọ
cho nàng nghe, vài tháng này họ cũng đã thân hơn rất nhiều, nên nàng gọi hắn
như vậy.
---Ta cảm thấy vô vị !
Nàng nhíu mày khó hiểu :
---Tại sao ? Hiện tại như vậy không tốt sao, ta cũng không khỡi trên giang
hồ chém chém giết giết đây, như vậy rất mệt mõi !
La Thừa ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm cũng chưa tra lời nàng :
---Một lúc nào đó khi ngươi phải rời bỏ tất cả ngươi sẽ thấy mọi thứ vô vị !
Mạc Sầu hỏi dồn :
---Ngươi phải đi ? Thừa ta cảm giác không hiểu nổi ngươi, ngươi thật khó
hiểu, phải chăng ngày mai ngươi gặp sư mụi sẽ xảy ra chuyện gì ?
La Thừa cười quay đầu nhìn nàng :
---Ngươi có biết hay không, đôi khi bản thân mỗi người trong ta đánh mất thứ
gì đó, mới minh ngộ được thứ đó đáng giá trong cuộc đời mình !
Mạc Sầu cuối đầu trầm tư, nàng không hiểu ý của hắn, nhưng nàng cũng có biết

đâu lần gặp mặt sau giữa nàng và hắn đã là mười sáu năm rồi.

Trên đỉnh Tuyệt Tình Cốc, đứng đó một áo bào trắng thanh niên, trên mặt mang
một chiếc mặt nạ.
Trắng trong trắng tuyết, ngộ như tháng năm, hoà mình vào cảnh vật, cứ như
một bức tranh của tự nhiên, hắn đứng nơi đó là lẽ tự nhiên.

Xa xa hai người con gái ngóng nhìn hắn, là Mạc Sầu cùng Lục Ngạc.
Lục tục một vài người đi lên đỉnh.
" Phần phật ..."
Một thiếu niên cụt tay, trên thân hắn mang một thanh cự kiếm, chính là Dương
Quá, cuộc gặp hôm nay hắn là biết, nên hắn đã đến, tại đại hội anh hùng La
Thừa cũng đã từng nhắc tới.

Tiếp theo là một đám người, Quách Tĩnh, Hoàng Dung, Quách Phù và hai anh em
họ Võ.
Cái gì nói kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, chính là hiện tại Dương Quá thấy Quách Phù
thời điểm.
Quách Tĩnh cũng là biết đến, bước về phía Dương Quá, cũng là mong hoá giải
món nợ này.
Giữa Dương Quá và gia đình Quách Tĩnh hãy khoan bàn đến.
Vì xa xa có thể thấy Châu Bá Thông cùng một nữ sĩ tóc trắng, còn có thể là ai
, đó chính là Anh Cô.
La Thừa có ân với họ, nên biết chuyện của hắn cả hai đều đã lên đây rồi.

Trên một vách núi có thể quan sát phía bên kia mọi chuyện, đứng đó một vị nữ
tử áo đỏ.
Môi thắm mày ngài, thân hình có lồi có lõm, khí chất sắc bén.
Thật khó có thể tin, khi ai đó có thể tưởng tượng hắn trước đây.
So với hiện tại sắc đẹp những ai đã từng đi Thái Lan phẫu thuật thì có thể
hiểu.
Doãn Chí Bình mà bây giờ gọi là Doãn Thiên Nhi, một phen tu luyện Quỳ Hoa Bảo
Điển có chút hỏa hầu, cùng với y thuật đỉnh cấp của một cao tăng mông cổ ,
hiện tại nàng ( khụ phải gọi là nàng chứ nhỉ ) thân hình thực sự tốt nhìn ,
chỉ có nơi kia bằng vào y học ở thế giới này, chắc cũng không thể cải biến.
Ánh mắt Doãn Thiên Nhi nhìn về thân ảnh Dương Quá phía xa xa mang theo một
phần nhu tình.

Cũng cùng trên một thân cây, một lão giả mang theo ngọc tiêu đứng quan sát.
Tiếp theo một đám giang hồ nhân sĩ cũng từ từ tề tựu, phải thấy cái tên Ma
Quân trong chốn võ lâm uy vọng bực nào, mặc dù lần này chỉ là tư nhân gặp mặt
.
Trong đám đông vẫn có một người xuất gia, Nam Đế, Đoàn Trí Hưng.
Anh Cô cùng Châu Bá Thông khi thấy người nọ, tuy có chút chấn động, nhưng
mọi chuyện do lão Thông làm chủ, Anh Cô chỉ thuận theo, cũng là hắn cướp lão
bà của người khác nên hiện tại ân oán cũng không đề cập đến, theo đó xoá bỏ.

Tất cả mọi người, không hẹn mà tự đến, thật là ngoài ý muốn, nhưng La Thừa
cũng có thể hiểu, đã có nhiệm vụ thì sẽ có trắc trở.
Mà những người này hiện tại là chướng ngại của hắn.
Vẫn mang trên mặt chiếc mặt nạ La Thừa quét một vòng xung quanh, hắn kiên
nhẫn chắp tay phía sau chờ nàng xuất hiện.
"Phần phật ...."
Một bóng hình trắng thướt tha, mang một thanh kiếm lướt qua, đạp nhẹ trên
mặt tuyết, một bước hai bước, từ từ nàng đứng cách hắn năm mét :
---La Thừa, ta hôm nay đúng hẹn, mệnh ngươi có thể giao cho ta !

Tiểu Long Nữ nhìn thân ảnh kia, trong lòng nàng có một chút rung động, nàng
vì trong sạch của mình, muốn đâm một nhát kiếm vào thân thể kia, nhưng cũng
có thể suy nghĩ, vì đâm nhát kiếm kia mà làm tâm tư nàng có cảm giác đau.
Nàng không hiểu tại sao lại như vậy, có ép khắc chế cảm xúc của bản thân ,
hôm nay nàng đến đây, vì nàng tin tưởng không có ai nguyện từ bỏ sinh mạng
của mình.
Vả lại võ công của La Thừa cao hơn nàng nhiều lắm, chỉ cần hắn mặt dày đánh
thắng nàng, nàng sẽ tự động rời đi.

Tiểu Long Nữ đâu biết được rằng, mọi thứ cũng đã nằm trong tính toán của hắn
, mọi thứ hắn cũng đã chuẩn bị tốt cục diện.
Cũng không thể gọi hắn nham hiểm, vì hệ thống ban bố nhiệm vụ, và vì hắn có
thể một lần nữa trở lại thế giới này, hắn phải làm như vậy.
Đó cũng chỉ là một phần mà thôi, còn lại La Thừa cũng thực sự ưa thích các
nàng, nếu đặt ở hiện tại, một nam có nhiều cái lão bà là không thể.
Nhưng đặt ở thế giới này liền hắn có thể, hắn chỉ cần có thực lực cường đại ,
thật yêu thương các lão bà của mình là được rồi.
Vì vậy để trở lại thế giới này, hắn phải làm mọi thứ.

La Thừa quay sang nhìn nàng, hắn mỉm cười, dù là hiện tại không ai biết hắn
cười :
---Có thể, đến lấy đi !
Không nói nhiều, Long Nữ dẫm mặt đất bay về phía hắn kiếm đâm thẳng, " xoẹt
...xoẹt..."
Từng chiêu từng thức kiếm bủa vây lấy . Chỉ thấy thân ảnh của La Thừa thoắt ẩn
thoắt hiện bên trong.
Mọi người xung quanh thầm khen lấy, kiếm thuật của Tiểu Long Nữ rất cao minh
đây.
Ngón tay ngưng tụ một vòng trọng lực, La Thừa đón đỡ kiếm ảnh vang lên tiếng
kim thiết giao nhau " Keng ...keng "

Biết chênh lệch giữa bản thân mình và La Thừa, Long Nữ ra tay toàn lực ứng
phó.
" Phanh ...phanh ..."
Hai lần nàng bị hắn đẩy lùi, dù là hắn đang đứng ở mỏm đá, phía sau là vực
thẳm, nàng tiến công mãnh liệt, cũng không làm La Thừa mảy may lùi một bước
.
Nhìn trước mặt người nọ, Tiểu Long Nữ cắn môi, sử xuất hết nội lực.
" Oanh ..." Nàng dẫm mặt đất, một kiếm nàng sao mà nhanh, sao mà uy thế ,
mang theo mười phần nội lực, hướng hắn mà đi.
Kiếm đâm thẳng về phía buồng tim La Thừa, chỉ thấy hắn nhẹ đưa tay lên ngăn
trở.
Tiểu Long Nữ cảm giác thất bại trong gang tấc, nàng một lần nữa gia tăng tốc
độ " Phần phật ...."

Bóng trắng uyển chuyển như một mũi giáo lướt nhanh về phía hắn.
La Thừa cười, một nụ cười nhẹ nhàng, cho đến khi hắn biết nàng đã không thể
thu tay lại rồi, hắn buông tay xuống.
Tiểu Long Nữ sửng sốt, nàng đã không còn có thể thu tay lại rồi, ánh mắt
nàng nhìn mũi kiếp đang nhập vào thân thể hắn, nhất kiếm xuyên tim.
" Xoạch ...roẹt ...phốc ..phốc ..."
Máu tươi vẫy ra.
Mọi thứ như chậm lại.
---KHÔNGGGGGG !
---LA THỪA CA CA AAAAA!
Mạc Sầu cùng Lục Ngạn hét lên.
Chỉ thấy Người Vận Chuyển vận khởi hai người lại, La Thừa đã dặn dò hắn.
Tiểu Long Nữ ánh mắt ngây dại, quần hùng ánh mắt trừng lớn bất khả tư nghị.
---Ngươi ...ngươi ...tại sao lại ...ngu như vậy !
Tay nàng buông ra thân kiếp, cả người thoát lực như muốn quỵ xuống.
La Thừa vịn nàng lại.
Hắn tháo ra mặt nạ " khục ...khục ..."
Trên miệng máu tươi tràn ra.
Thực sự La Thừa ngốc sao ?
Không, hắn đã áp xúc lúc kiếm nhập thân, một kiếm kia nhìn như xuyên tim ,
nhưng thực chất đi vòng.
Nếu không hắn nào có thể đứng vững, nhưng giờ phút này ai có thể biết được
điều đó.
Nhìn Tiểu Long Nữ ánh mắt hắn vẫn nhu hoà . Trong khi nàng đã châu ngọc rơi lệ
, mang theo bàn tay dính một chút huyết, vuốt ve má nàng :
---Long Nhi hài lòng sao ? Mệnh ta, ta trả cho ngươi, ngoan, không khóc ,
mọi việc ...khục ...chẵng phải đã xong rồi sao !
Tiểu Long Nữ không hiểu cảm giác này là sao, nàng không biết đây là yêu ,
cũng tự tay đâm một kiếm kia, một kiếm xuyên tim người mình yêu, hỏi ai đó
có đau lòng hay không.
---Ngươi ...làm sao ? Làm sao lại ngốc như vậy !
Chỉ là nàng cũng chưa kết thúc được câu nói, La Thừa đã ngửa ra sau, rơi
xuống vực thẳm.
---KHÔNGGGGG !
Lý Mạc Sầu thoát ly Người Vận Chuyển bay về phía vực thẳm, đến giờ phút này ,
nàng đã hiểu được câu nói kia : "Ngươi có biết hay không, đôi khi bản thân
mỗi người trong ta đánh mất thứ gì đó, mới minh ngộ được thứ đó đáng giá
trong cuộc đời mình !"
Nhớ tới ánh mắt của hắn nàng đau lòng, buông mình xuống bên dưới, nàng
nguyện đời này chết theo hắn.

La Thừa rơi xuống bên dưới sắc mặt tái nhợt, nuốt vào một viên Cầm Máu dược
hoàn, lúc trước đã mở rương lấy được.
Chưa kiệp định thần đã thấy bóng dáng Mạc Sầu bay theo.
Hắn cũng nghe âm vang hệ thống vang lên.
---Tích hoàn thành nhiệm vụ, thay thế Lục Triển Nguyên chiếm giữ hoàn toàn
tình cảm của Lý Mạc Sầu, đời này kiếp này nàng chỉ yêu ngươi, thưởng một
rương tím.
Không cần để ý âm thanh hệ thống, hắn dùng trọng lực oanh nàng bay lại lên
phía trên, phía trên đã có Người Vận Chuyển giử nàng lại rồi.

Việc tiếp theo La Thừa cũng không lo lắng, vì hắn biết sau khi việc đó xảy ra
, nàng sẽ không lại tự vẫn nữa rồi.
Tất cả đều trong tính toán tốt của hắn, mọi thứ.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, cho đến khi hắn rơi xuống, các loại Châu Bá Thông
hay Dương Quá vận khỡi nội lực cũng không kiệp bay theo kéo hắn rồi.

Không gian tĩnh lặng.
Mạc Sầu bên bờ vực gào khóc.
Lục Ngạc ...đau đớn úp mặt vào vai Người Vận Chuyển.
Tiểu Long Nữ ánh mắt đờ đẫn, trong đầu nàng còn vang lên câu nói kia :" Long
nhi, hài lòng sao !"
Không nàng không hài lòng, một kiếm kia cũng đã đâm thẳng vào trái tim nàng .
Nàng đau đớn thất thần.

Bên dưới, khi đồng hồ đếm đến 0 giây, là lúc tốt cục diện được xắp xếp ,
nhiệm vụ được ban bố và hắn trở về.
Quần hùng đang tĩnh lặng thì một cột sáng bắn thẳng lên trời cao.
Chưa kịp định thần thì mọi người đã nhìn thấy La Thừa trôi nỗi trong màn sáng
.
Cảnh vật bắt đầu âm u.
Hoảng hốt, mọi người không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng đây cũng chỉ là hình ảnh do La Thừa và Hoài Linh đã xắp xếp sẵn trước đó
tốt mà thôi.

Một vị mặc áo bào vàng óng ánh, thân hình to lớn đứng trong trời đất rất
trang nghiêm.
Còn có thể là ai, đích thị là Hoài Linh, nói về diễn xuất hay trang bức ,
chúng ta không cần bàn cãi.
Đưa một bàn tay cực to lớn trong hư không, bao phủ lấy La Thừa.
---Hừ, tên này là một vị ma đạo, hắn đã ăn trộm vật phẩm trong thiên đình ,
nay hắn đã trãi qua phàm trần, thất tình lục dục, nay ta mang hắn về nhận
mệnh đi .!

Quần hùng khiếp sợ, ma đạo a, mờ mịt a, người này là ai, cũng quá khủng bố
đi.
Mạc Sầu ngẩn đầu lên, ánh mắt nàng điên cuồng, nàng gào thét :
---TA KHÔNG CẦN BIẾT NGƯƠI LÀ THỨ GÌ, THẢ RA THỪA LANG !
Hoài Linh không nóng không lạnh xuỳ cười, ánh mắt hắn trang nghiêm lên, lợi
dụng hệ thống thả ra một tia uy áp.
"Oanh...."
Tất cả mọi người đều quỵ.
Khiếp sợ, bọn họ thực sự sợ.
Đây là sức mạnh của thần linh sao.
Thực sự mọi người suy nghĩ đúng rồi, đúng là linh, nhưng mà không phải thần
linh mà là Hoài Linh.
Mạc Sầu thét trong nức nở, nhìn La Thừa cả thân hình nhuốm máu trôi nỗi trong
không trung nàng đau lòng không thôi :
---NÓI ĐI ...TA XIN NGƯƠI, TA PHẢI LÀM SAO, ĐỂ NGƯƠI CÓ THỂ BUÔNG THA CHÀNG
!

La Thừa đau lòng không thôi, nhưng hắn không thể làm gì cả.
Chỉ là lúc này hệ thống sẽ ban bố nhiệm vụ.
Hoài Linh ánh mắt trang nghiêm nhìn nàng :
---Ngươi thực đã nghĩ kĩ, giúp ngươi và hắn cũng có thể, nhưng hắn là người
của ma giới ngươi phải suy nghĩ cho kĩ !
Mạc Sầu gật đầu lia lịa, nhìn có chút đáng thương :
---Nguyện ý ta nguyện ý, phải trả bất cứ giá nào ta cũng nguyện ý !
Hoài Linh thở dài :
---Được rồi, hài tử là ngươi ngốc ngếch!

" Ong...." Một vòng ánh sáng nhẹ nhàng trôi nỗi trên bầu trời đáp xuống đất.
Ba khỏa hạt giống đỏ ngòm trên mặt đất.
Nhìn thấy đồ vật.
Mạc Sầu, Long Nữ, Lục Ngạc ánh mắt sáng lên cả ba đều lấy một khỏa, Lục
Ngạc thì nhờ Người Vận Chuyển.
Cả ba đều mang hi vọng giữ vật này, đều có thể giúp La Thừa, đặc biệt là
Long Nữ.
Một kiếm kia làm nàng nghĩ La Thừa đã chết nhưng không phải.
Bây giờ nàng lại có cơ hội giúp hắn.
Chỉ nghe Hoài Linh tiếp tục :
---Đây là huyết sắc bồ đề, chỉ có thể nuôi dưỡng bằng máu tươi của người
trồng nó, khi cây lớn lên, sẽ là lúc tạo thông đạo cho hắn trở lại nơi này ,
còn hắn có trở lại được hay không thì xem các ngươi rồi, ta dẫn hắn li khai.

"Ongggg....." Một màn ánh sáng chói mắt tỏa ra, tất cả biến mất.
Trước khi rời đi La Thừa còn nghe âm thanh hệ thống ban bố nhiệm vụ :
---Tích chủ tuyến nhiệm vụ, tạo thông đạo trở lại thế giới Thần Điêu, hoàn
thành một thông đạo tặng thưởng một rương vàng, hai thông đạo một rương tím ,
ba thông đạo một rương cam . Độ lệch cốt truyện 84% chưa đạt điều kiện nhận
thưởng, tiếp tục nhiệm vụ khi trở lại !

Quần hùng im lặng.
Bỗng nhiên có người hô lên :
---Hắn là ma đạo, không được để bọn hắn lấy đi huyết sắc bồ đề . Không thể
để tên kia trở lại.
Tất cả bắt đầu ồn ào lên, mọi ánh mắt tập trung về phía thân ảnh ba người con
gái trong sân.
Mạc Sầu, Lục Ngạc cùng Long Nữ xiết chặt trong tay hạt giống.
Bọn họ thực sự lo lắng với thực lực chênh lệch hai bên bây giờ, rất có thể
hạt giống bị cướp đi.
Nam Đế :" A di đà phật, các vị thí chủ xin để lại huyết sắc bồ đề, ma đạo
không thể một lần nữa bước vào thế giới này !"

Quách Tĩnh cũng ôn quyền, hắn lo lắng cho người dân, lo lắng cho Tương Dương
nên khi nghe đến ma đạo hắn cũng có chút bồn chồn :
---Các vị cô nương cũng xin để lại ba hạt giống kia, ma đạo không thể trở
lại !
Quần hùng đang tính động thủ thì có tiếng quát lẫm liệt :
---Ma đạo thì sao, ai muốn cướp huyết sắc bồ đề bước qua xác ta !
Dương Quá bước lên phía trước, vận khởi nội lực khí thế bức người, dĩ nhiên
cũng đã đạt tới nữa bước tiên thiên.
---Tính vợ chồng ta một cái !
Châu Bá Thông cùng Anh Cô bước lên chắn phía trước.
---Ha ha ha quần hùng thì sao ! Hôm nay ai dám cướp đi huyết sắc bồ đề người
đó cùng ta là địch !
Một tiếng lanh lảnh nhẹ nhàng, một thân hình đỏ thắm lướt xuống.
Doãn Thiên Nhi một thân tu vi đã bước vào tiên thiên khí thế bức người.

Tất cả những việc La Thừa làm cho họ, hôm nay đã có hoàn trả .


Tiêu Dao Vi Diện Hành - Chương #15