Người đăng: Shigeo Tokuda Lão Tổ
Gương mặt già nua Cừu Thiên Xích chấn động, bà ta phá lên cười giọng cười
mang theo mười phần bá khí, hận cả cuộc đời :
---Ha ha ha Cừu Thiên Xích ta không ngờ, không ngờ có một ngày ở thâm sơn
quỷ cốc này lại có người biết đến ta, ha ha ha !
Ánh mắt Lục Ngạn chấn động, nàng cũng bất kể hình dáng mẫu thân ra sao, chỉ
đơn thuần là một đứa con khát khao tình mẹ, nước mắt lăn dài trên má.
Nàng từ từ bước về phía Cừu Thiên Xích, giọng nói mang theo run run :
---Nương, nương phải ...phải là người hay không ...ta rất nhớ người a, ô ô
ô ...!
Giọng nức nở lao về phía Cừu Thiên Xích.
Bà ta ánh mắt sững sờ, từ từ lộ ra ánh sáng, đưa đôi bàn tay gầy gò ôm lấy
Lục Ngạn :
---Lục Ngạn ...phải là con sao ...ô ô ô cả đời này của ta không nghĩ ...không
nghĩ lại còn được gặp ngươi.
Bây giờ La Thừa có thể quan sát rõ ràng đến hình dáng của người này.
Một gương mặt đầy sẹo, có lẽ do va chạm lúc rơi xuống hạp cốc, cả người dưới
bị phế, trên thân mặc một bộ quần áo xám tro, đã mục nát và rách rưới.
Sau một lúc tâm sự và kể rõ mọi chuyện đã xảy ra.
La Thừa cõng lấy bà ta cùng ôm Lục Ngạn bay lên trên hạp cốc.
Ngồi bên trên, Cừu Thiên Xích hít một hơi không khí đầy phổi, gương mặt dữ
tợn :
---Tên khốn kiếp, ngươi không ngờ đi, không ngờ đi, rồi cũng có ngày ngươi
gặp lại ta, a ha ha ha !
Nói xong bà ta đoạn quay sang liếc nhìn La Thừa :
---Tiểu tử, võ công ngươi coi như không tệ, rất cao, có thể mang theo hai
người ra khõi hạp cốc kia, mà chẳng mảy may mệt mỏi, ngươi phải hảo hảo tốt
với Lục Ngạc, bằng không lão nương liều mạng với ngươi.
Công Tôn Lục Ngạc mặt đỏ như táo chín vội vàng phân bua :
---Nương người nói gì đâu, La Thừa ca ca cũng không phải là !
Nói càng về sau giọng càng như muỗi.
La Thừa cười hắn cũng không phân bua cái gì, chỉ chắp tay nói :
---Cừu Thiên Xích tiền bối, ta mang người về đi thôi !
Nói xong đoạn cõng Cừu Thiên Xích vòng tay qua ôm eo Lục Ngạn đằng không bay
lên.
Ánh mắt bà ta co rụt lại.
Lúc nãy bên trong hạp cốc bởi vì hẹp, lại có vách đá hai bên, bà ta cũng
không biết được La Thừa cũng không hề mượn lực, mà bây giờ thấy được La Thừa
đằng không bay lên, ánh mắt Cừu Thiên Xích mới toát ra vẻ kinh khủng.
---Tiểu tử ngươi mới bao nhiêu tuổi, võ đạo lại đạt đến độ cao này, lão
nương ta bội phục.
La Thừa cười cũng không tiện giải thích cái gì.
Thực ra Cừu Thiên Xích võ công không cao, nhưng là một người luyện võ, bà ta
cũng nắm rõ quy tắc võ học của thế giới này.
Võ học được chia ra ba cảnh giới, sơ giai, trung giai và đỉnh phong.
Võ giả được chia ra làm tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, tiên thiên, tông sư ,
và đại tông sư.
Bước vào tông sư cũng có thể mượn gió đạp không mà đi, rất rõ ràng là bà ta
cũng hiểu lầm cảnh giới võ học của La Thừa.
Lợi hại như ngũ tuyệt hiện tại cũng chỉ bước vào tiên thiên, thử hỏi tông sư
là hiếm hoi tới bực nào.
Một đường trở về bên trong sơn trang.
Lục Ngạn nghe theo lời của mẹ mình sắp xếp y như mọi thứ Cừu Thiên Xích chỉ
bảo.
Mọi thứ còn lại La Thừa cũng không cần quảng rồi.
Về đến bên trong đã thấy Mạc Sầu đứng trước cửa phòng hắn.
Gỡ mặt nạ Goul hắn nhìn nàng :
---Mỹ nhân có phải lo lắng cho ta hay không ?
Mạc Sầu bĩu môi :
---Thiết, có quỹ mới đi lo lắng cho ngươi !
La Thừa bước về phía nàng, hai tai chống hai bên cửa kẹp nàng ở giửa.
Mạc Sầu gấp :
---Ngươi làm gì ...?
Nhìn thẳng vào mắt nàng, La Thừa ôn nhu, từ từ đưa đầu về phía môi nàng ,
nhìn hành động của La Thừa, tim nàng lộp bộp nhảy loạn, mặt nàng bắt đầu
cũng đỏ lên, nàng không biết phải ứng phó làm sao những lúc như vậy, tay
chân luốn cuốn, Mạc Sầu trực tiếp nhắn tịt mắt lại.
Nhưng lạ một điều, chờ hoài cũng không thấy một nụ hôn nào, đặt lên môi.
Từ từ nàng mở mắt, chỉ thấy La Thừa đang cười, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên vẹo
chiếc mũi xinh xắn :
---Nha đầu ngốc !
Ánh mắt nàng lâng tại chỗ.
Từ xưa tới nay, không một ai đối xử với nàng như hắn, cũng không ai dám làm
như vậy với Xích Luyện Tiên Tử lãnh khốc vô tình.
Chỉ độc hắn riêng hắn mà thôi.
Suy nghĩ mông lung, bỗng nhớ tới một tiếng hắn gọi nàng nha đầu lúc nãy.
Mặt nàng lại bắt đầu đỏ lên, tránh ra khõi vòng tay của hắn nàng chạy đi.
Nhưng không kịp, hắn giử lấy tay nàng kéo nàng về phía lồng ngực, một mảnh
ôn nhu :
Bên ngoài, ngồi trên đài cao là Công Tôn Chỉ, phía dưới là lão ngoan đồng
nằm gọn trong chiếc lưới . Chỉ nghe Công Tôn Chỉ hét lên :
---Lão tặc, dám vào trang viên ta gây rối, hôm nay ta sẽ cho ngươi sống
không bằng chết.
Lão ngoan đồng một đôi mắt lanh lợi cũng không lộ vẻ sợ hãi :
---Ai nha nha, không phải là vào chơi một chút coi vài món đồ nha, làm gì
mà như vậy hung !
Nhìn Công Tôn Chỉ hùng hùng hổ hổ đang muốn phát tác, bỗng nhiên bên ngoài
rậm rạp tiếng bước chân.
Một đám hộ vệ khiêng một chiếc kiệu vào bên trong, bên trên kiệu ngồi một
người đàn bà.
Gương mặt lạnh lẽo, đầy rẫy sẹo, mặc một thân đạo bào màu đen.
Vừa nhìn vào có cảm giác đây là một cỗ tử thi chứ không phải là một người sống
sót.
Theo sau là Lục Ngạc cùng La Thừa và hai thầy trò Mạc Sầu.
Công Tôn Chỉ ngây ngẩn cả người, gương mặt trắng xám không nói nên lời.
Hắn chỉ vào người đàn bà xa xa ngồi trên kiệu :
---Ngươi ...ngươi không có tử !
Cừu Thiên Xích nhếch lên khoé miệng dữ tợn, làm cả gương mặt đầy rẫy sẹo di
chuyển theo, gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi :
---Hahaha, Công Tôn Chỉ, Công Tôn Chỉ ... lão tặc tử, tên khốn kiếp, ngươi
không nghĩ có một ngày này sao, ta còn sống, ta còn sống, hahaha !
Công Tôn Chỉ mi tâm chìm xuống, gương mặt âm trầm :
---Hảo, mụ đàn bà khốn kiếp, vậy hãy để ta đưa ngươi một đoạn đường phó
thác hoàn tuyền !
Nói xong hắn rút ra hai thanh bội kiếm xông về phía kiệu.
"Phần phật ..."
Dù nữa người dưới tàn phế nhưng vận khởi nội lực vào hai tay, Cừu Thiên Xích
vẫn có thể bay ra ngoài.
"Oanh...."
Chiếc kiệu chia năm xẻ bảy.
Công Tôn Chỉ bay theo Cừu Thiên Xích ra ngoài, cả hai bắt đầu chiến thành một
đoàn.
Công Tôn Lục Ngạc nhìn cha mẹ tương tàn, lòng chua xót đau axit.
Nàng vẫn gắng gượng lấy bản thân, đuổi theo sau.
La Thừa cùng hai thầy trò Mạc Sầu đứng lăng tại chỗ.
Hắn lười phải quan sát, vì không cần nhìn hắn cũng có thể nhìn thấy kết cuộc
ra sao.
Quay lưng một vòng nhìn lão ngoan đồng Châu Bá Thông nằm trong lưới, hắn cười
mỉa mai :
---Châu Bá Thông lão ca, ngươi tính giả vờ nằm ăn vạ tới lúc nào, bằng vào
cái lưới rách này cũng có thể giử được ngươi ?
Vừa nói xong, đã thấy " xoẹt ...xoẹt ..." Lưới chia năm xẻ bảy.
Châu Bá Thông một đôi mắt lanh lợi, dáng dấp khẳng khái, có chút hoạt bát
đứng dậy soi mói nhìn La Thừa :
---Tiểu tử, ngươi biết ta ? Ta đang chơi đây, thật là bị ngươi phá, không
thú vị, không thú vị.
La Thừa cười, đạo nói tiếp :
---Ngươi a ngươi, thật không nghĩ có cái gì tốt chơi, trong khi chuyện cần
biết cần làm ngươi không làm !
Châu Bá Thông gương mặt mờ mị khó hiểu :
---Cần biết ? Cần làm là việc nhi ?
La Thừa không nó thẳng mà tiếp tục nói :
---Như vầy, ta và ngươi cùng chơi một trò chơi, nếu ngươi thua, phải nghe
lời ta một điều kiện, ngược lại ta cũng vậy !
Lão ngoan đồng hiếu kì :
---Trò chơi sao ? Được, được ta rất thích cá cược, vậy thì chơi trò chơi đi
!
La Thừa nhìn lên đỉnh núi, mỏm đá Tuyệt Tình Cốc nơi xa :
---Ta và ngươi ai chạy đến nơi đó trước sẽ là người thắng !
Nói xong trực chỉ nơi xa.
Lão ngoan đồng như một cơn gió lướt đi vèo vèo, chỉ quăng lại sau lưng một
câu :
---Tiểu tử chờ ta, ta mà thắng ngươi, ngươi sẽ phải tắm phân há há !
La Thừa lắc đầu cười khỗ, thực bó tay với Châu Bá Thông, hắn dặn dò Mạt Sầu
đợi nơi này.
Đeo mặt nạ Goul đằng không bay lên.
Cho dù lão ngoan đồng có mọc thêm hai cái chân cũng không thể thắng hắn.
Trên đỉnh Tuyệt Tình Cốc, lão ngoan đồng đang vùn vụt lao lên, như nắm chắc
phần thắng thuộc về mình.
Lên đến trên đỉnh nụ cười Châu Bá Thông ngưng trệ.
Hình ảnh phía trước một người thiếu niên đứng chắp tay sau lưng nhìn tuyết rơi
.
La Thừa thở dài, cảnh sắc nơi này thật quá mĩ . Nhìn một mảnh không gian :
---Tuyết rơi tình đời sầu vô ngã.
---Thoáng cười thoáng khóc cuộc đời ta.
---Phải chăng cuộc đời bạc như tuyết.
---Để lại riêng ta một chữ phiền.
La Thừa quay lại nhìn gương mặt ngỡ ngàn của lão ngoan đồng :
---Lão ngoan đồng, ngươi thua !
Châu Bá Thông gương mặt vặn vẹo đi về phía La Thừa.
Hắn cũng không phải là người không thua nỗi, nói chung là có chơi có chiệu :
---Ta thua, ngươi muốn ta làm gì ?
La Thừa mỉm cười nặn ra ba chữ :
---Gặp Anh Cô !
Châu Bá Thông gương mặt biến sắc khó coi đến cực kì :
---Đỗi một cái điều kiện, đỗi đi ngoài điều kiện này ra, việc gì ta cũng có
thể chấp nhận với ngươi nhi !
La Thừa lắc đầu :
---Không được !
Đoạn hắn nhìn lão ngoan đồng lời nói chân thành :
---Lão ngoan đồng, có nhiều chuyện ngươi còn thực không rõ đây, ta không
muốn ngươi phải hối hận cả cuộc đời, ngươi có hài tử, hài tử của ngươi cùng
Anh Cô !
Châu Bá Thông gương mặt chấn động :
---Ngươi nói sao ? Ta có hài tử, hài tử của ta cùng nàng ? Có thật hay không
!
La Thừa ánh mắt khẽ rũ xuống :
---Phải ngươi có hài tử, và hài tử của ngươi cũng đã chết rồi, Anh Cô đã
quá khỗ sở vì mất đi hài tử, nàng vẫn đang chờ đợi ngươi, chờ ngươi đó !
La Thừa nói xong trực tiếp đằng không bay lên trời hướng về phía Lục Ngạc mà
đi.
Châu Bá Thông ánh mắt chấn động :
---Ta có hài tử, hài tử của ta đã chết rồi ...Anh Cô, Anh Cô ...phải ta
phải đi gặp Anh Cô, ta phải đi gặp nàng !
Lão ngoan đồng dùng tốc độ khủng bố rời núi, hắn muốn thật nhanh đi tìm Anh
Phiêu nhiên trên bầu trời, một lúc sau hắn cũng đã phát hiện vị trí Công Tôn
Lục Ngạc.
Nàng gục mặt khóc thảm thiết bên một mỏm đá rất bi thương.
Phía dưới chính là nơi tán thân chi địa của phụ mẫu nàng.
Phải, Cừu Thiên Xích đã đồng vu quy tận cùng Công Tôn Chỉ rơi xuống bên dưới
.
La Thừa đi đến gần bên người nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai :
---Lục Ngạc !
Cả người nàng run run, quay sang ôm chần lấy hắn, cứ như sợ hắn tan biến mất
:
---La Thừa ca ca ....ô ô ô ...mẫu thân ...phụ thân ta ....ô ô ô !
La Thừa ôm nàng vào lòng vỗ về nhẹ sau lưng, nàng xiết hắn chặt hơn :
---Không sao ! Không sao rồi mọi thứ sẽ ổn, sẽ ổn thôi !