Người đăng: Shigeo Tokuda Lão Tổ
Nắng xuyên qua ngọn cây, mặt trời bắt đầu lên cao, tiếng vó ngựa không ngừng
.
Một đoàn người nối nhau lên núi, trên đó là Toàn Chân Giáo.
Bên trên phái toàn chân truyền ra một tin tức . Một tin tức làm cả giang hồ
ngạc nhiên.
Phái toàn chân, toàn quân bị chế trụ, phong bế môn mười năm.
Ở trong lòng mọi người đó là một dấu chấm hỏi rất lớn, nhưng đối với một
người đã từng thông thấu diễn biến cốt truyện, cũng có thể lấy làm dễ hiểu.
Triệu Chí Kính người này thông đồng với quân mông.
Dù Kim Luân cùng hai đồ đệ lên Toàn Chân thì cũng không ai có thể cản, phiến
cánh hồ điệp đã vỗ.
Cũng không còn Cô Long lên Toàn Chân báo thù, hay Dương Quá một kiếm năm kia
đuổi ba thầy trò Kim Luân ra khõi Trung Nguyên.
Một người thiếu niên cùng hai người con gái, bước đi trên một mặt sông đã
đóng băng.
Cái hồ này nằm rất cao, thực sự rất cao trên một ngọn núi.
Thiếu niên kia có thể là ai, đó chính là hắn La Thừa, cùng hai người con gái
là Mạc Sầu cùng Lăng Ba.
Cả ba đi qua một vùng mặt hồ đóng băng.
Khi đến bờ bên kia là một dãi đất dài, rất rộng, nhìn bát ngát hoa và cây
xanh, La Thừa trong lòng cảm thán không thôi.
Nơi này mĩ, rất mĩ, nó cho con người ta một cảm giác bình yên.
La Thừa cười
---Rất đẹp a ! Ta không nghĩ nơi này đẹp như vậy !
Mạc Sầu cũng nhìn thập phần mê say, thực sự cảnh sắc rất tốt nhìn.
Lăng Ba hít một hơi hương thơm mê say cây cối xung quanh, nhìn thấy một bông
hoa rất đẹp mắt, nàng vương tay tính ngắt lấy.
Thì đã nghe La Thừa ngăn lại :
---Không được chạm vào nó, nó không tốt chạm, có độc, ngươi không muốn
nhìn vẻ ngoài tươi đẹp đó mà lầm !
Lăng Ba ngây người, nhìn một chút La Thừa cũng không hề nỗi lên tâm tư ngắt
hoa hái cỏ nữa.
Bỏ ra một thời gian để tìm đến nơi này, rốt cuộc cũng như ý nguyện.
Đúng, nơi này chính la Tuyệt Tình Cốc, La Thừa đã xem qua rất nhiều bộ
truyền hình, hắn cũng biết được sau cái tên Tuyệt Tình Cốc là nhân gian tiên
cảnh vậy.
Nhìn một vòng xung quanh, hắn quay sang nhìn Mạc Sầu :
---Thích nơi này hay không ?
Mạc Sầu chớp mắt nhìn hắn khẽ gật đầu :" Ân!"
Chỉ thấy La Thừa ai thán một câu :
---Phải chi ta là một người trong thế giới này, ngày ngày nhàn nhã trãi qua
cùng lão bà, dưỡng cái hài tử, sống một cuộc sống thanh đạm của một phàm phu
, lão rồi lại lão ...lại trở về với cỏ cây !
Mạc Sầu bĩu môi, hành động có chút đáng yêu :
---Ta thấy ngươi bây giờ cũng đã hẳn là lão rồi đi, hừ thiết nghĩ nhìn ngươi
không đến nỗi, nhưng tâm lý tố chất lại rất rất lão lão đây !
La Thừa cười :
---Ngươi cái xú bà nương, trên đời cũng không ai dám nhạ cưới ngươi !
Mạt Sầu mặt đỏ lên, ngực trập trùng một mảnh thở hổn hển nàng rất tức giận :
---Ngươi ...khốn kiếp ta không nói với ngươi !
Nói rồi nàng quay người tính rời đi không để ý tới La Thừa, nhưng nàng nào có
thể đi được vì tay nàng bị nắm :
---Ngươi ...bỏ ra ta không muốn nhìn ngươi !
La Thừa nhìn nàng tức giận hắn cũng không gấp, hắn nhét vào tay nàng một vật
:
---Cho ngươi lúc nào ta không tại hãy lấy ra nhìn.
Mạc Sầu tuy không biết là vật gì nhưng cũng nhận lấy rồi.
Trời bắt đầu chuyển tối.
Cả ba lại tiếp tục lên núi.
Đi được một đoạn, cả ba nhìn thấy một vị thiếu nữ, nhẹ nhàng ngồi gần những
bụi hoa, nàng đang ngắm nhìn những chú bướm, ánh mắt rất trong trẻo và thích
thú.
La Thừa bước tới gần, trên mặt vẫn mang mặt nạ Goul :
---Cô nương có thể chỉ đường ta lên sơn trang sao ?
Thiếu nữ quay người lại, nàng giật mình muốn hét lên, nàng nhìn thấy gương
mặt dữ tợn, đã xém muốn ngất đi, chỉ là nàng chưa kịp hét lên đã bị La Thừa
bụm miệng :
---Cô nương ta chỉ là hỏi đường không có ác ý !
Vì trên mặt đã quen đeo mặt nạ, nên hắn đã quên tháo xuống, đã dọa cho cô
gái phát khóc, nhẹ nhàng gỡ mặt nạ Goul La Thừa nặn ra một nụ cười hoà ái.
Thiếu nữ nhìn thấy gương mặt của hắn, từ từ cũng bình tâm trở lại.
Chớp chớp đôi mắt to trong veo nhìn La Thừa, nhẹ chỉnh lại y phục, nàng cất
giọng nói :
---Tiểu nữ tử Công Tôn Lục Ngạc là con gái của trang chủ, rất vui lòng giúp
công tử dẫn đường đi !
La Thừa hoà hoãn :
---Hoá ra là Công Tôn cô nương, tại hạ làm phiền làm phiền !
Công Tôn Lục Ngạc nở nụ cười như nắng, nụ cười của một người con gái chưa hề
Một đường di chuyển, cuối cùng cả ba cũng đã an vị vào bên trong sơn trang.
Hạ nhân dân trà lên.
Ngồi đối diện La Thừa là Lục Ngạc.
Còn ngồi bên phía hắn, chính là Mạc Sầu cùng Lăng Ba.
Trên đài cao ngồi một người trung niên, gần bốn mươi, gương mặt thanh lịch ,
và một vẻ ngoài rất đạo mạo.
Cả người mặt trường bào màu đỏ, tóc kết gọn gàng, có thể nói dù đã gần bốn
mươi Công Tôn Chỉ vẫn sở hữu một vẻ ngoài hấp dẫn.
Tuyệt tình cốc bấy lâu cũng bước chân ra giang hồ, làm sao hắn có thể biết
được danh tiếng vang dội của Ma Quân.
Ánh mắt hắn quét xuống bên dưới, khi ánh mắt đi ngang qua Mạc Sầu cùng Lăng
Ba, loé lên một tia âm lãnh cùng dục vọng.
Nhưng rất nhanh bị Công Tôn Chỉ lấp liếm qua đi.
Ánh mắt của hắn làm sao qua mặt được La Thừa, nhất là một người đến từ hiện
đại như hắn, cũng rất hiểu tính cách con hàng này ra sao, vì mạng sống hắn
còn xử cả cái hắn gọi là yêu thương.
Chỉ thấy Công Tôn Chỉ hoà ái nói :
---Nhị vị, đi đường xa chắc có lẽ cũng đã mệt, rất vui lòng được đón tiếp
mọi người đến tệ xá.
La Thừa cầm lên chung trà :" Đa tạ!"
Mạc Sầu cùng đệ tử lấy La Thừa làm chủ vị, nên cũng không nói gì, nhẹ nhàng
cầm chung trà lên thưởng thức.
Lục Ngạc ánh mắt loé lên tiểu ánh sao, lâu lâu lại bẽn lẽng nhìn xem gương
mặt La Thừa.
Công Tôn Chỉ vỗ vỗ tay, một đám ca cơ múa nhạc nối đui nhau đi vào.
Tiếng nhạc bắt đầu dâng lên, hiện trường trông thật đặc sắc, La Thừa cũng
không phải không đề phòng, chỉ là hắn biết hiện tại nơi này, vị Công Tôn Chỉ
kia cũng không lật lên được cái gì sóng gió.
Đang mãi mê nghe ca cơ múa nhạc, bỗng nhiên bên ngoài chạy vào một vị hộ vệ.
Họ Chỉ phất tay cho đoàn ca múa lui vào trong . Người hộ vệ tiếng lên quỳ
xuống cung kính :
---Bẩm trang chủ, chúng ta phát hiện lão giả nọ, lại bắt đầu trộm đồ trong
gia trang.
Công Tôn Chỉ đập tay vào thành ghế :
---Khốn kiếp, theo ta đi bắt tên kia !
Đoạn quay sang nói cùng với La Thừa :
---Thật thất lễ, hôm nay bổn trang gặp kẻ quấy rối, đã ba ngày rồi mà vẫn
chưa tóm được hắn, mong nhị vị thông cảm, Lục Ngạc sẽ sắp xếp mọi người nghỉ
ngơi.
Nói xong hắn khinh công cùng người hộ vệ kia rời đi.
Trong đại sảnh bắt đầu yên tĩnh, La Thừa vẫn ngồi phẩm trà.
Công Tôn Lục Ngạc cung kính :" Công tử mời theo tiểu nữ, tiểu nữ sẽ sắp xếp
nơi nghỉ ngơi cho mọi người ."
La Thừa cười nhẹ nhàng :
---Vậy thì làm phiền cô nương !
Thực ra hắn biết người quấy rối sơn trang là ai, lúc đầu hắn muốn nhìn một
chút Châu Bá Thông dáng dấp, nhưng suy nghĩ lại, hắn lại từ bỏ ý định này ,
việc đó cũng không quan trọng lắm.
Vì Công Tôn Chỉ vẫn còn nơi đây, hắn vẫn còn có chuyện phải làm.
Theo bước chân Lục Ngạc đi vào bên trong trang viên, bên trong rất sạch sẽ ,
chính giửa sân để một bộ bàn ghế làm bằng đá . Lại nghe thoang thoảng hương
thơm dường như mùi gỗ trầm.
Mạc Sầu cùng Lăng Ba ở một giang phòng, hắn cũng được sắp xếp một giang.
Buổi tối, phản phất u hương, mặt trăng rất tròn, La Thừa đứng trong đình
viện, hai tay chắp sau lưng, nhìn mặt trăng nhu hoà.
Một bóng dáng uyển chuyển lại gần, Lục Ngạc chớp đôi mắt to hiếu kì, nàng
lên tiếng :
---Công tử, người có phải đang chờ ai ?
La Thừa quay sang nhìn nàng, lại quay đầu nhìn mặt trăng :
---Chờ ngươi !
Lục Ngạc chớp đôi mắt to :
---Công tử thật biết đùa, xung quanh công tử không phải cũng có hai vị cô
nương, thật làm sao lại chờ ta đây.
La Thừa không đáp, lấy ra mặt nạ Goul mang vào, dưới ánh mắt khó hiểu của
Lục Ngạc.
Quay sang hắn nhẹ nhàng nói :
---Ta thực sự chờ ngươi, vì ta cần ngươi đi đến một nơi cùng ta !
" Xoạt.." Không đợi nàng phản ứng, khoát tay nhẹ qua eo của nàng cả hai đằng
không bay lên.
Dưới đình viện, một ánh mắt dõi theo hai người, Lý Mạc Sầu gương mặt ăn dấm
, nàng dậm chân : " Sắc Lang ..."
Thật hiếm thấy khi Xích Luyện Tiên Tử phát tiểu tính khí, thật làm người rung
động.
Bên trên phiêu đãng, Lục Ngạc mặt đỏ như táo chín, thật ngượng ngùng, nhưng
tâm lý nàng thật khiếp sợ không thôi.
Vì nàng cùng La Thừa đang bay, nhìn xuống dưới nàng thật rung động một màn ,
cố gắng trấn định một lúc sau nàng mới có thể nặn ra một câu hỏi :
---Công tử, người là tiên nhân sao ?
La Thừa cười :
---Ha, cũng không phải !
Nghe La Thừa trả lời, tiểu cô nương cũng không tiện hỏi thêm bất cứ điều gì.
Phiêu đãng trên không nhìn xuống viên trang vẫn đang trong tình trạng nhộn
nhiệp.
La Thừa biết có lẽ đã bắt được Châu Bá Thông rồi đi, trước khi rời đi hắn
cũng đã có dặn dò Mạc Sầu cẩn thận.
Một lúc sau, cả hai đáp xuống một hạp cốc, nhìn xuống dưới tối như mực, là
một khe sâu.
Lục Ngạn xoay đầu hỏi :
---Công tử chúng ta đến nơi này làm gì đâu ?
La Thừa nhìn xuống dưới khe sâu :
---Ngươi có thể gọi ta La Thừa ca ca, đừng có một công tử hai công tử ta
nghe không quen.
Lục Ngạn gật đầu :" Ân.."
Lại nghe hắn tiếp tục :
---Lục Ngạn ngươi có nghĩ gặp lại mẹ của mình sao ? Bên dưới đó có người.
Ánh mắt nàng chấn động :
---La Thừa ca ca, ý của ngươi có phải là mẹ ta bên dưới hay không a !
Hắn không đáp lời của nàng chỉ choàng qua eo nhỏ, " Phần phật ..."
Một đường bay xuống hạp cốc, bên dưới tối đen, một lúc cũng chạm đáy.
Lục Ngạn sốt sắn nàng cũng không biết trông thấy mẹ mình ở hiện tại là dạng gì
, thật khó tưởng tượng, khi sống dưới đáy cốc này bấy lâu.
Chỉ nghe một tiếng nhỏ " Xuy...."
Một hạt đào bắn về phía hai người, được quán thâu một vòng nội lực.
La Thừa nâng tay "Bang..."
Hạt đào vỡ vụn.
Hắn chắp tay đối với người trong bóng tối chào hỏi :
---Vãn bối gặp qua Cừu Thiên Xích tiền bối !