Vật Quy Nguyên Chủ !


Người đăng: Shigeo Tokuda Lão Tổ

"Bõm..."
Chân đạp mặt nước, cả người đằng không bay lên, khí thế bức người quét xuống
toàn trường.
Cả hồ sen lay động, đối lập với khí thế hắc ám của La Thừa là một vòng bàng
bạc nhu hoà của ba vị tăng nhân tỏa ra.
Ánh mắt ba người ngưng trọng nhìn thân ảnh của người thanh niên đang chập chờn
trên không.
"Xoẹt ...xoẹt, xoẹt ...."
Trên ba đài sen lớn biến mất thân ảnh của ba người.
Cả ba đều dùng tốc độ kinh người, mà mắt thường theo không kiệp công về phía
La Thừa.

Đối với mắt thường theo không kịp tốc độ rất nhanh, nhưng La Thừa sẽ là mắt
thường sao ?
Tất nhiên không phải, ánh mắt của hắn làm sao có thể thường được, thị lực
gấp mười lần làm hắn thấy rõ quỹ tích di chuyển cũng như chuyển động của ba vị
tăng nhân.
Ba người chia ra ba đường công về phía hắn :
---Long Trảo Thủ
---Thiết Cốt Chưởng
---Hình Thiên Quyền
"Phanh, phanh ....phanh "
Hai tay dang ra hai bên áp xúc ba vạn cân lực lượng tả hữu, chân trái đối
kháng Thiết Cốt Chưởng.
Một vòng khí lưu từ trung tâm giao chiến quét ra, " Rào ...."
Cánh sen gãy đổ cảnh sắc như lật tung lên.
" Phần phật ...."

Cả ba tăng nhân bay ngược về sau, tiếp cận lại đài sen, đều đứng trên đó ánh
mắt tập trung nhìn La Thừa.
Thân ảnh phiêu giật giữa không trung, La Thừa mỉm cười nhìn cả ba người.
Hắn không hề sử xuất hết toàn bộ dị năng, nội lực cả ba trái phải ở hai vạn
tám, vừa rồi một chút giao phong, chỉ để cả ba vị sư tăng ăn một chút thiệt
thòi.
Vả lại hôm nay hắn đến nơi này, cũng không phải để đập phá, mà chỉ tham khảo
tý võ công uyên thâm của Thiếu Lâm.

Lão thánh tăng đứng giữa chắp tay :
---A di đà phật, thí chủ thiện, chỉ cần thí chủ đón đỡ một lần hợp kích của
cả ba người bọn ta, Tàng Kinh Các xin mời thí chủ bước vào.
La Thừa nhẹ nhàng đưa tay ra :" Xin mời !"
Một người hai vạn tám cả ba hợp kích sẽ hơn bảy vạn cân, có thể nói sẽ rất
khủng bố.
Nhưng La Thừa sẽ thua sao ? Không, hắn đã có suy tính trong lòng của mình.

Ba vị thánh tăng trong đó hai vị bay vào phía sau lưng người vừa lên tiếng.
Cả ba xếp thành một hàng ngồi xuống.
Người sau áp hai tay lên người phía trước nội lực quán thâu, cả ba bùng lên
khí thế kinh người.
" Phần phật ...."
Nội lực phiêu đãng, cả ba vẫn tư thế ngồi một hàng, từ từ cà sa phất phới ,
cả ba đều dâng lên cao, đối diện phía trước là La Thừa.
---Phật tông, Bát Đại Tinh Không, Phật Thừa Thiên Mệnh, Độ Kiếp Miên
Chưởng !!!
" Oanh ..."
Cả ba như một đoàn xe lửa lao về phía La Thừa, cảnh sắc biến đỗi.
"Vèo vèo ..."
Cả ba lao về phía La Thừa trong vòng năm mét, hắn mở ra trọng lực ba vạn cân
, vừa tiếp cận cả ba người có cảm giác trầm xuống.
Cũng không thể thu tay lại rồi.

Gồng một đấm tay trái giơ về phía trước, tay phải rút về phía sau, năm vạn
cân lực lượng cùng tụ tập, cùng với sức mạnh cơ bản của bản thân.
Một quyền thuần tuý một quyền oanh ra, không có bất kì hành động nào khác.
" Oành ....ong ggggggg"
Không gian chấn đắc, khí lưu tàn sát hồ sen bừa bãi.
"Phốc ...."
Cả ba người miệng phun máu tươi bay ngược về phía sau.
Thụ thương nhẹ.
Thực sự không phải do ba người tăng nhân yếu kém, mà là La Thừa quá giảo hoạt
, hơn bảy vạn cân lực lượng là khái niệm gì, làm sao hắn có thể tiếp được.
Hắn làm rơi tốc độ của họ trong vòng bán kính năm mét, đến lúc này nội lực cả
ba phát ra, chỉ có thể tiếp cận bốn vạn tư . Đã rơi đi gần một nữa.

Cả ba đều ăn thêm một cái thiệt thòi, nhưng chỉ là tiểu nội thương.
Cả đám tăng nhân nháo nhào, chạy về phía ba vị thánh tăng đỡ lấy họ đứng dậy
.
La Thừa đáp xuống đất nhìn đối diện một đám người, ánh mắt hắn nhẹ nhàng ,
hắn đứng đó chờ đợi.
Cả ba thánh tăng vẫn là người lúc nãy lên tiếng :
---A di đà phật, thí chủ võ công kinh người, lão nạp cùng hai vị sư đệ đây
cam bái hạ phong . Tàng Kinh Các xin mời thí chủ đi vào.

Ngay cả thánh tăng đều đã nói như vậy, phương trượng còn gì để nói đâu.
La Thừa quay sang phía sau nhìn hai thầy trò Mạc Sầu :
---Các ngươi chờ ta, ta sẽ ra nhanh thôi !

Hai nàng gật đầu đồng ý.
La Thừa sải bước theo một vị tiểu đồng, bước vào bên trong Tàng Kinh Các.
Bên trong hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, mùi gỗ, mùi hương của nhan đèn
, một vẻ cổ kính trang nghiêm.
La Thừa đi một vòng, lật xem rất nhiều tư liệu võ công, nhưng không có một
cái nào làm hắn hứng thú.
Lắc đầu đang tính rời đi thì bên trong góc phòng, có một cuốn đã cũ nát sách
, nằm vẻn vẹn dưới đất.

Bước đến gần La Thừa cầm lên xem.
Bên ngoài trang sách đã úa vàng ghi rõ, La Hán Kim Thân.
Hứng thú, hắn mở ra xem chăm chú, bên trong là phương pháp tu luyện thể
thuật, tăng cường tố chất thân thể . Cũng là một loại bình thường võ công ,
nhưng hắn cảm thấy hứng thú.
Mặc niệm trong lòng
" Tích ...phát hiện La Hán Kim Thân một bản, xét theo cường độ thân thể của
kí chủ có thể học mãn cấp, mười thức, có hay không học tập ."
" Là" một vòng ánh sáng nhu hoà khắc vào trong não hải, phút chốc trong đầu
La Thừa thêm ra rất nhiều thứ.

Mỉm cười thu hồi tâm tư, một chuyến đi coi như không uổng công, dù là một ít
thu hoạch.
Bước ra ngoài, La Thừa cùng hai thầy trò Mạc Sầu cáo từ Thiếu Lâm lại xuống
núi.
Xuống đến chân núi cảnh sắc vẫn đơn bạc thanh tịnh như vậy, nhưng mặt trời đã
bắt đầu rút lui.
Làm người ta có một chút cảm giác cô tịch . La Thừa nhẹ nhàng bước về phía
trước, trong miệng ngâm nga :
*Thế gian vạn vật quy vạn vật.
*Ân oán tình cừu mảnh giang sơn.
*Giang sơn sừng sững trong thiên hạ.
*Thiên hạ cô tịch chỉ riêng ta.
*Tham chi kim tiền hay danh vọng.
*Dưới ba tấc đất đều hư không.
*Nguyện cả cuộc đời vấn thiên hạ.
*Thiên hạ có người hiểu không ta.

Một bài thơ ... Một chút nỗi lòng của hắn, cái cảm giác lẻ loi ở thế giới này
, hay cả thế giới trước, hắn vẫn đều là người cô độc ....một con sói đơn độc
. Hắn cần nhiều thứ, nhiều tình cảm để lấp đầy nội tâm thiếu thốn của mình.
Lý Mạc Sầu nhìn sau bóng lưng kia, ánh mắt nàng ngưng trệ, chưa bao giờ nàng
cảm thấy người đàn ông này mị lực như bây giờ.
Phải, hiện tại có lẽ là hắn rất soái.

" Ầm ...." Sấm chớp đánh về phía xa xa chân trời, bầu trời mây đen bắt đầu
lưu chuyển.
La Thừa quay người sang nhìn Mạc Sầu :
---Mạc Sầu, ngươi cùng Lăng Ba đi giục ngựa đi về tửu quán trước, cùng dắt
ngựa của ta theo, mưa lớn lắm, ta muốn thanh tịnh một chút.
Mạc Sầu nhìn một chút hắn khẽ gật đầu " Ân ..."
Nhìn hai người ba ngựa dần dần khuất xa, La Thừa mỉm cười.
Không phải hắn không muốn tránh mưa, mà là vì mưa cho hắn hoài niệm, hoài
niệm một ngày đó, ngày cả nhân sinh hắn thay đỗi.

Mưa trút xuống, rất lớn, mưa rất lớn, hắn vẫn bước đi trong mưa, mưa lạnh
xuyên thấu người, thân ảnh hắn đơn bạc, đơn bạc với cuộc đời, đơn bạc với
thế nhân.
Phi người lên không trung, nhè nhẹ giẫm trên một ngọn cây.
La Thừa ngửa đầu ra, mặc cho mưa gió dội vào, nhắm mắt, hắn lắng nghe ,
lắng nghe tim mình trập trùng, lắng nghe tiếng của mưa.

Đang muốn thét dài để thỏa nỗi lòng, nhưng từ xa đã vang vọng lại âm thanh
của một người :
---YAAAAA ! KHỐN KIẾP, KHỐN KHIẾP, ÔNG TRỜI A, ÔNG TRỜI TẠI SAO A, TẠI
SAO NGƯƠI LẠI ĐỐI XỬ VỚI TA NHƯ VẬY A !
Ánh mắt La Thừa chợt ngưng, bởi vì âm thanh này hắn nghe rất quen tai.
Tập trung ánh mắt nhìn về phía mặt đất, một người thanh niên đang quằn quại
đau đớn, cơ thể nhuộm đỏ thẫm máu cả một bên áo.
Người thanh niên này còn có thể là ai, đó chính là Dương Quá.

Từ khi La Thừa đến thế giới này đã thay đỗi phần lớn nội dung cốt truyện ,
phiến cánh hồ điệp hiệu ứng nên số phận nhiều người cũng thay đỗi theo.
Nhưng Dương Quá mang vầng sáng của nhân vật chính, kết cục nào có thể thay
đỗi được, một phen ở lại Lục Gia Trang cuối cùng cũng bị, Quách Phù chặt đứt
một căn cánh tay.
Hắn đau đớn chạy rời khõi đi nơi đó, tình trạng hiện tại là như bây giờ.
Nếu nói như cốt truyện thì đây là một lần kì ngộ lớn của Dương Quá, để trở
thành một cao thủ võ lâm.
Nhưng bây giờ thì sao đây a ?
Chim điêu bị La Thừa xơi.
Động huyệt Độc Cô Cầu Bại bị La Thừa hủy, hắn có thể còn cái gì đây a.
Đúng có thể nói hiện tại hắn thân thể tàn phế, không có kì ngô hắn rất thảm.

Nhìn Dương Quá gào khóc dưới mưa, La Thừa ánh mắt mang một chút buồn bã, hắn
đã cướp đi hết thảy kì ngộ để người thanh niên này trưởng thành.
Dương Quá gào khóc đau đớn đấm xuống mặt đất, ngửa đầu lên trời hắn thét dài
:
---YAAAAAAAAAAAAAA!!!

Ánh mắt từ từ ảm đạm hắn mất máu quá nhiều rồi ngất đi.

Trong một hang động, Dương Quá từ từ mở mắt, đập vào trước mắt là một đống
lửa đang cháy hừng hực.
Phía trên còn có đang nướng hai ba chỉ thỏ.
Lại nhìn sang cánh tay phải của mình, đã được băng bó tốt.
Nhìn đến cánh tay, nội tâm hắn lại chua xót, đau axit . Từ giờ về sau hắn sẽ
phải là một kẻ tàn phế sao.

Quét mắt nhìn một vòng hang động, nơi này là một mảnh sườn núi, đây là một
hang động trên cao.
Lom khom đứng dậy, cầm một chỉ thỏ nướng ngấu nghiến ăn.
Hắn đã mất sức rất nhiều cũng rất đói.
Một lúc sau, Dương Quá ăn xong, hắn lại có một chút khí lực, đứng dậy, hắn
bước ra ngoài cửa hang.
Bên ngoài gió lớn, nhìn chung quanh một mảnh bạt ngàn cây xanh, cảnh sắc
không tệ.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn ngưng trệ, vì hắn thấy một thân ảnh, một người thanh
niên thân hình đơn bạc, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía bạt ngàn thổ địa
.

Dương Quá có chút thất thần, hắn cũng không biết phải lên tiếng làm sao, chỉ
biết người này võ công cao hơn hắn nhiều lắm, cả đời này hắn cũng không thể
chạm đến.
La Thừa bỗng lên tiếng :
---Tỉnh ? Có hay không có gì muốn nói ?
Dương Quá cũng không phải không biết nặng nhẹ người . Vì chỉ còn một tay nên
hắn quỵ.

Nhưng chưa kịp hắn quỵ, một vòng kình lực đã nâng hắn đứng dậy, La Thừa đứng
ở nơi đó nhìn lấy hắn, y muốn làm chút gì do mình tạo ra sự việc :
---Ngươi không nên quỵ, đầu gối vạn kim khó cầu, cũng chỉ để ngươi quỵ phụ
mẫu, không nên quỵ ta.
Dương Quá cảm động không thôi, hình ảnh La Thừa trong mắt hắn Ma Quân cũng có
thay đỗi, hắn nói :
---Cảm ơn ngươi đã cứu ta, ta cũng không có gì đền đáp được ân công ngươi !
La Thừa lắc đầu :
---Ngươi sai rồi, ta làm mọi thứ chỉ để nội tâm một mảng thanh tịnh !

La Thừa nói không phải giả, chỉ là Dương Quá không hiểu mà thôi.
La Thừa nhìn hắn lại tiếp tục :
---Không cam tâm sao ?
Dương Quá ngẩn đầu lên, khẽ gật.
La Thừa mỉm cười :
---Ta có thể giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, nhưng ngươi phải đáp ứng ta ba điều
kiện.
*Điều kiện gì ?
---Thứ nhất, sau này gặp lại Doãn Chí Bình giúp ta đưa viên Đại Hoàn Đan này
cho hắn.
---Thứ hai, mười sáu năm sau khi gặp lại hắn, tuỳ vào tâm tình của ngươi
lúc đó, điều kiện này cũng không ép buộc, chỉ là mong ngươi cho hắn một cơ
hội.
---Thứ ba, thời gian ta không tại chiếu cố Mạc Sầu cùng Long Nữ dùm ta.

Dương Quá nghe xong ba điều kiện, cũng không có cái gì là quá đáng liền đồng
ý rồi.
La Thừa móc ra hai viên Đại Hoàn Đan, một viên cho Dương Quá dùng, một viên
để hắn mang đến cho Doãn Chí Bình.
Lại tiếp tục lấy ra Huyền Thiết Trọng Kiếm cùng độc cô chín kiếm, hắn căn dặn
:
---Kiếm này rất nặng, nội lực phải thâm hậu một tí, hiện tại ngươi đã có
căn cơ, cứ tiêu hoá mười năm nội công, khoảng một tuần sau luyện bộ bí tịch
này, việc ta làm cho ngươi cũng có thể đến đây, thành hay bại đều xem ngươi
rồi, ta đi !

Dương Quá cảm động không thôi, cứ như vậy La Thừa một người ngoài giúp hắn đi
rồi.
Hắn nào biết tất cả những thứ này đều là La Thừa vật quy về nguyên chủ mà thôi
.
Nhìn phiêu nhiên bay trên bầu trời khuất xa La Thừa.
Dương Quá một giọt óng ánh nước mắt chảy xuống, hắn quỵ nội tâm thầm nói lấy
:
---Cảm ơn ngươi ! Ân công !


Tiêu Dao Vi Diện Hành - Chương #12