Thiếu Lâm Tự !


Người đăng: Shigeo Tokuda Lão Tổ

Một đường trở về tửu quán, bước vào bên trong, La Thừa thẳng tiến vào giang
phòng của mình.
Ngồi trên giường xếp bằng lại, hắn mặc niệm vào bên trong không gian não hải
.

Bên trong một người đàn ông đang ngồi tĩnh tọa, còn có thể là ai ngoài Hoài
Linh.
Thực ra hệ thống chi tiết Hoài Linh về kiến thức, cũng không hoàn toàn nắm
giữ hoàn toàn tính cách của hắn.
Không quấy rầy đến Hoài Linh, La Thừa nhìn trước mặt hai chiếc rương lại bắt
đầu mở ra.

" Tích ...mở rương trắng, thu được cầm máu dược hoàn ."
---Cầm máu dược hoàn : nuốt vào có thể làm chặn đứng xuất huyết tạm thời bảo
vệ tánh mạng !
" Tích ...mở rương vàng, thu được
Đại Hoàn Đang hai khỏa !"
---Đại Hoàn Đang : làm gia tăng nội lực trong cơ thể tương đương mười năm !
Loay hoay đầu, nội lực a, thứ tốt, nhưng cũng không phải thứ La Thừa đam mê
theo đuổi, hắn thích thể thuật, có thể nâng cao tố chất cùng cường độ thân
thể, tỷ như Kim Cương Bất Hoại Thân, Kim Chung Tráo cái loại kia.
Hắn muốn tìm hiểu cũng muốn biết, đến một lúc nào đó cơ thể con người sẽ có
thể tiến hoá đến cái dạng nào.

Thu hồi tâm tư, hắn mặc niệm lại trở ra bên ngoài, nhìn bên khung cửa sổ ánh
trăng thật nhu hoà, ngửa đầu ra sau mệt mỏi La Thừa mơ màng thiếp đi.
Chợt có âm thanh bên ngoài " Cạch ..." tiếng mở cửa phòng, La Thừa không cần
suy đoán cũng biết đó là ai, tinh thần lực của hắn hiện tại bao trùm phạm vi
, không phát hiện ra nàng thì quả thực phế vật vậy.
Mạc Sầu hé cửa nhìn vào bên trong, thấy hắn nằm ngủ say, nàng nhẹ nhàng đóng
cửa lại quay người rời đi.
Nhưng vừa bước đi vài bước chân, đã có âm thanh kề sát bên tai nàng :" Nghĩ
ta sao ?"

Trong phút chốc dù biết đó là hắn, nàng hoảng hốt quay đầu lại . Gương mặt La
Thừa gần rất gần nàng, nhìn ánh mắt của hắn, nội tâm Mạc Sầu lộp bộp nhảy
loạn, nàng chưa bao giờ có cảm giác bất lực trước một người như bây giờ.
La Thừa mỉm cười nhìn nàng lại đưa mặt gần đến một chút, một chút.
Mạc Sầu càng lại lui về phía sau, cho đến khi dựa vào cây cột, thì đã không
lui được nữa rồi.

Ngực nàng trập trùng nâng lên hạ xuống, nói rõ lên hiện tại nội tâm Mạc Sầu
hiện tại rất hỗn loạn, nhìn La Thừa lại bắt đầu trêu chọc mình, nàng nhắm
mắt, mím môi quay đầu sang một bên : " Ngươi ...ngươi muốn làm gì ...?"
---Ta muốn biết ngươi nghĩ ta sao, tại sao đêm hôm lại đến phòng ta ?
Mạc Sầu gượng chống : " Ta ...ta uống hết cái kia rồi, nếu ngươi còn thì ta
đến đây để lấy !"
La Thừa có chút suy nghĩ lại nói :
---Ta nhớ sáng hôm trước đã đưa cho ngươi một chai ? Tại sao lại hết nhanh
như vậy ?
Mặt Lý Mạc Sầu đen lại, nàng nói dối rất tệ, thực sự miệng nhỏ bán đứng nàng
, nhưng không vì vậy mà nàng chấp nhận, đành mặt dày lườm La Thừa : " Ta
thích uống hết ngươi quản được sao !"

La Thừa lắc đầu hết cách rồi, nắm tay lôi nàng vào bên trong phòng, để nàng
ngồi lên trên giường.
Mạc Sầu rất sợ, hai tay che ngực, rúc vào một xó, tiểu cô nương dáng dấp ,
làm gì còn phong phạm xích luyện tiên tử như giang hồ đồn đại.
Vì lo lắng một chút tâm lí, nàng muốn xem một chút hắn, ai ngờ đâu đã đẩy
mình tới tình trạng hiện tại bây giờ . Nàng rất sợ hôm nay sự tình không tốt
sẽ xảy ra, quả nhiên nam nhân không có một cái nào tốt.

La Thừa vỗ trán, thực sự hắn có sắc tâm lớn vậy sao, nhìn Lý Mạc Sầu tiểu cô
nương dáng dấp hắn bó tay rồi.
---Ta sẽ không làm gì ngươi đấy ! Nhưng một mình quá nhàm chán, ta cũng
không thích ngụy quân tử, ta ưa thích ngươi !
Mạc Sầu giương đôi mắt nhỏ nhìn La Thừa, suy nghĩ một chút nàng lại quay sang
hỏi :
---Ngươi ưa thích ta ? Còn tiểu mụi ta thì sao ? Không lẽ ngươi cũng ưa thích
? Sư phụ ta đã nói đúng, đàn ông cũng không bao giờ có một thứ tốt !

La Thừa triệt để bó tay rồi, có lẽ nàng đúng là hắn hoa tâm . Cũng không muốn
giải thích gì nhiều, hắn kéo nàng lại gần, ôm nàng vào lòng.
Mạc Sầu dãy dụa : " Ngươi làm gì ? Bỏ ta ra !"
La Thừa ôm nàng nằm vào trong ngực nhẹ nhàng nằm xuống, không để ý đến nàng
phản kháng cứ nằm như vậy.
Cho đến khi nàng bình tĩnh im lặng trở lại : " Ngươi dường như có thói quen ,
rất muốn cường ôm nữ nhân như vậy, nếu như thực lực của ngươi không được, có
lẽ ngươi cũng đã không còn trên đời này rồi !"

Hắn không phản bác nàng chỉ là âm thanh nhẹ nhàng mang theo một chút ôn nhu :
" Ngươi biết không, có những người ngay từ lúc sinh ra, họ đã rất cần những
cái ôm, rất cần tình thân, nhưng mãi họ vẫn không có được, họ không biết
thể hiện bản thân thể hiện tình cảm bằng cách nào, chắc cũng chỉ có lẽ là
những cái cường ôm như vậy mới thể hiện được, nội tâm họ thiếu thốn của họ !"

Âm thanh vang vọng lên nhẹ nhàng như một phần nào nội tâm của hắn, phải, hắn
đang cho nàng thấy nội tâm của mình . Mạc Sầu vẫn nằm đó, nàng vẫn lắng nghe
hắn :"Ngươi hỏi ta đàn ông có hay không thứ tốt ! Ta sẽ nói cho ngươi nghe !"
La Thừa trầm ngâm một chốc :
" Ta đã từng ở một thế giới, nơi mà kim tiền làm chủ, nó rất mạnh mẽ cũng
thể hiện một mặt thế giới kia, ở thế giới kia, đàn ông có kim tiền thì càng
dễ có phụ nữ . Ngươi nghĩ đàn ông yêu một cái rồi lại tiếp tục yêu một cái ,
cứ như vậy họ trở thành người hoa tâm trong mắt người phụ nữ . Ngươi nghĩ một
trái tim làm sao dung nạp được hình bóng của nhiều người con gái ? Phải chăng
là rất vô lý đây ?"

Mạc Sầu nhíu mi, nàng vẫn chưa hiểu La Thừa muốn nói gì ? Chỉ lắng nghe hắn
tiếp tục :
---Phụ nữ có những người gần đàn ông vì quyền lực vì kim tiền, đôi khi cả
một đời của họ, họ cũng không tìm được người mà họ yêu . Còn bản thân ta ,
nếu ta thực sự yêu một người, ta có thể chết vì họ đây, có thể bảo vệ họ đây
, có thể mang hạnh phúc cho họ đây . Có yêu thì sẽ có đảm chỉ cần bản thân ta
yêu họ, bất cứ việc gì, ta đều sẽ cố gắng chỉ vì họ . Tim ta chỉ có một ,
nhưng nếu yêu ai ta sẽ hết lòng, một cái cũng vậy hai cái cũng vậy, vì vậy
ta cũng có thể nói cho ngươi để ta yêu một người ta sẽ dùng cả đời này bảo hộ
họ ...!"

Mạc Sầu kinh ngạc đôi mắt chớp động :
---Nhưng ngươi vẫn rất hoa tâm đây !
La Thừa quay đầu xuống nhìn nàng, mỉm cười :
---Ngươi nói ta hoa tâm cũng được là gì cũng được, nhưng ta sẽ dùng cả đời
này để bảo hộ ngươi !
Mạc Sầu chấn động cõi lòng rung lên vì câu nói kia :" Dùng cả đời này để bảo
hộ ngươi !"

Ngẩn đầu ánh mắt nàng trực nhìn song song cùng hắn, La Thừa từ từ nhẹ nhàng
hôn lên môi nàng, " Ưm.."
Nàng không phản kháng hay chống cự, có thể cõi lòng nàng có hắn, nhưng tâm
hồn nàng không hoàn toàn thuộc về hắn.
Rời môi ra, mặt nàng một mảnh ửng đỏ.
Cứ như vậy hắn ôm nàng chìm vào giấc ngủ, cứ như vậy cũng không có việc tiếp
theo rồi.

Sáng sớm, cả ba cùng nhau xuất phát, Lăng Ba cũng không hề hay biết tối qua
sư phụ cùng La Thừa ngủ chung một phòng đây !
Theo bản đồ hệ thống, hắn cùng hai thầy trò một đường di chuyển.
Đi đến dưới một chân núi, cảnh sắc thanh tịnh.
Phía xa có vài chú tiểu đang quét sân, nhìn sang tay phải có một tấm bia đá
thật lớn, trên bia đá có khắc vài dòng chữ : " Phật Môn ..Thiếu Lâm Tự ...Một
Kiếp Tu Người ...Trăm Kiếp Tu Tâm !"

Cho một chú tiểu gần đó vài lượng bạc, cả ba cột ngựa dưới chân núi, nhìn
những bậc thang trãi dài, họ bắt đầu bước lên trên.
Nhà nhã nữa canh giờ cũng đã bước lên đến cổng chùa, nơi này rất cao a.
Trước cổng có hai nhà sư tuổi tầm hai mươi trái phải, mặc một thân áo xám tro
, tay phải cầm một cây bổng dài, đứng gác.
Nhìn từ từ ba người bước lại gần về phía mình, phía trước là một nam tử ,
mang một chiếc mặt nạ dữ tợn, phía sau là hai nữ tử.
Thanh niên tăng nhân đưa tay trái lên nhẹ, bảo mọi người dừng bước :
---Vị thí chủ này, xin cho hỏi có hẹn trước với phương trượng hay sao ? Nơi
đây là chốn thanh tịnh, cũng không thể để nữ tử vào bên trong, mong thí chủ
thông cảm !

La Thừa dừng bước nhìn về phía hắn :
---Nói có Ma Quân muốn gặp mặt phương trượng !
Vị kia sư thầy giật mình rồi chuyển sang hoảng hốt, kinh hồn tán đảm chạy vào
bên trong bẩm báo, không phải hắn chưa từng nghe cái tên này, mà nghe rất
nhiều lần, mỗi lần xuống núi mua lương thực hắn đều nghe bốn phía phong phanh
, vì vậy hắn hoảng sợ, không biết hôm nay tôn đại thần này có phải đến đây
đập phá quán.

Cả chùa bỗng nhiên rạo rực tiếng bước chân, một lúc sau lại vang lên ba tiếng
chuông đồng.
Cổng lớn nhộn nhịp tiếng bước chân, từ từ mở ra.
Đi đầu là hai vị sư thầy tuổi tác chắc cũng đã lớn, vai khoác cà sa . Phía
sau họ đi theo trên trăm tăng nhân đệ tử.
Hai người đi đến trước mặt La Thừa hợp tay cuối đầu, một người lên tiếng :
--- A Di Đà Phật, chẳng hay hôm nay Ma Quân các hạ ghé đến nơi này, bần
tăng nghêng đón chậm trễ, thất lễ thất lễ !

La Thừa phất tay nhẹ nhàng :
---Không có việc gì, ta hôm nay tới nơi này đọc sách, muốn tham khảo vài
loại võ công của quý tự !
Trong ánh mắt hai nhà sư lập loè khó sử :
---Việc này ...!
Cả hai đều thật hết biết, không muốn đắc tội La Thừa, lại càng không muốn đi
vào tàng kinh các.
Trước mắt cục diện bỗng nhiên trầm mặc.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi, âm thanh nhẹ nhàng từ xa truyền lại
:
---Lão nạp thất lễ đã để Ma Quân các hạ đợi lâu, mời vào !

Môi treo một vòng mỉm cười, La Thừa cùng hai thầy trò Mạc Sầu theo các tăng
nhân chậm rãi tiến vào bên trong chùa.
Có thể nói hai nàng là chúng nữ đầu tiên có thể bước vào bên trong Thiếu Lâm
Tự.
Bên trong đại điện có rất nhiều tượng phật lớn hai bên, thập phần rộng rãi.
Phía trước có một người tăng nhân đang ngồi đó, có thể là trụ trì.
Người nọ đứng dậy thi lễ :
---Thật thất lễ, bần tăng niệm nhất một đoạn kinh văn, đã không thể đón
tiếp.
La Thừa cười thầm không thôi, cái gọi là chậm trễ cũng có thể gọi là mặt mũi
mà thôi, không lẽ nói vừa nghe tên của hắn Thiếu Lâm lại sợ mất mật chạy ù ra
đón tiếp a, việc đó cũng quá mất mặt mũi . La Thừa cũng không buồn tranh luận
:
---Ta hôm nay muốn vào Tàng Kinh Các, việc dư thừa khác cũng không cần nói
rồi.

Hắn không hề để ý chút nào, điều hắn quan tâm là bên trong Tàng Kinh Các có
thể có thứ hắn muốn, một loại tu luyện thể thuật, nâng cao thể chất bản thân
.
Ánh mắt Trụ Trì ngưng tụ :
---Các hạ muốn vào bên trong ? Cũng không phải là không thể, chỉ cần vượt
qua cửa ải của bổn tự.
Nói xong phương trượng xoay người dẫn La Thừa theo sau ra hậu viên.
Phía sau hậu viên chùa là một hồ sen lớn, hương thơm thoang thoảng.
Nhìn trên hồ sen bát ngát hoa, lại có ba đài sen rất lớn, ngồi trên đó là ba
vị tăng nhân.

Cả ba người như hoà mình vào cảnh sắc, không cần nói ba lão gia hỏa này là
thế lực trấn phái của Thiếu Lâm.
Phương trượng quay mặt mỉm cười với La Thừa :
---A di đà phật, đây là ba vị thần tăng, Không Niệm, Không Suy, Không Ngã
, chỉ cần Ma Quân các hạ có thể chiến thắng họ, Tàng Kinh Các rộng cửa đón
chào !
Ánh mắt phương trượng loé lên thâm ý, hắn cũng không tin tưởng La Thừa có thể
vượt qua cửa ải khó này.
Phải biết ba vị này chưa bao giờ rời khõi Thiếu Lâm, họ chỉ bảo vệ an nguy
của Thiếu Lâm Tự, cả ba người đều đã bước vào trăm tuổi.
Nếu thực sự bước vào giang hồ đã có thể mang cho thiên hạ một phen dậy sóng.

Có thể nói dù ở thời đại nào, thì Thiếu Lâm vẫn có một địa vị quan trọng
trong chốn võ lâm
Cả ba thần tăng liên thủ . Đó là một điều đáng sợ.
La Thừa chỉ có trụ cột quyền pháp, dị năng trọng lực áp súc, trước đây hắn
đã chiến đấu với lão gia hỏa trong cung cấm kia, lão gia hỏa kia đã bên trên
Tiên Thiên hắn có thể cảm nhận được.
Nhưng ba vị thần tăng ở đây chỉ có thể nói là Tiên Thiên đỉnh phong, không
gây áp lực lớn lắm cho hắn.
Điều đó cũng không hẳn là gì, nếu cả ba người liên thủ cùng nhau, thật khó
để nói trước điều gì xảy ra.

Không khí quét ngang, cả ba người đều ngồi phía trước nhắm mắt, trong những
đài sen to . La Thừa ánh mắt ngưng trọng, hắn cảm giác được, cả ba người khí
tức cũng như nhịp thở đều cùng nhau . Điều này chứng tỏ họ đã tâm linh liên
thông, một động cả ba sẽ động, phối hợp sẽ liên miên không dứt.
Không suy nghĩ nhiều nữa La Thừa vứt hết mọi thứ ra sau đầu, không nghĩ được
thì cũng đừng nghĩ . Không biết có đá trúng thiết bản hay không, nhưng hôm
nay, Tàng Kinh Các hắn nhất định phải bước vào . Bước ra trước một bước, một
luồng lệ khí khủng bố lấy hắn làm trung tâm phóng xuất " Phần phật ..."
---Khặc khặc ba lão gia hỏa, để cho ta đến gặp các ngươi đi ...!

Ánh mắt nhẹ nhàng mở ra, cả ba người khí thế bùng phát .


Tiêu Dao Vi Diện Hành - Chương #11