Người đăng: ✧ ๖ۣۜWang ๖ۣۜYiren ✧
Trên trực thăng, Lý Mộ Vũ không quên giảng giải cho Diệp Thiên về vương triều
Hạ Minh. Đây là một câu chuyện lịch sử chứa đầy sắc thái thần bí thú vị, Diệp
Thiên cũng rất chăm chú lắng nghe.
Vương triều Hạ Minh, một trong những vương triều hùng mạnh nhất suốt chiều dài
lịch sử của Thương Huyền Quốc nhưng lại biến mất một cách vô cùng bí ẩn. Sử
sách không ghi lại chính xác vương triều này xuất hiện từ khi nào, chỉ ước
đoán vào khoảng mười tám đến mười sáu ngàn năm về trước.
Vào thời kỳ này, vương triều Hạ Minh cường thịnh đến cực điểm, thôn tính hầu
hết các nước trong khu vực trở thành thuộc địa. Đây cũng là thời kỳ ma thuật
sư lên ngôi, có địa vị cao trong xã hội, bọn hắn cũng chính là tiền thân của
Tu Đạo Giả hiện tại. Vương triều hùng mạnh kéo theo đông đảo ma thuật sư gia
nhập. Có địa vị, có thực lực, có tài phú, đám người này bắt đầu bành trướng,
kéo theo đó là các sự kiện linh dị, nghi lễ tế thần, dị giáo liên tục xuất
hiện.
Những kẻ này vì tăng tiến thực lực mà sử dụng đủ loại thủ đoạn, từ lừa gạt cho
đến giết người hiến tế khiến lòng dân hoang mang. Hoàng đế khi đó cũng bị tà
thuật che mắt, chỉ một mực truy cầu lực lượng cùng trường sinh mà không quan
tam đến dân chúng. Khi đó người dân và các nước láng giềng gọi đám ma thuật sư
này là phù thủy hay dị giáo ác đồ.
Xu hướng ngày càng gia tăng, bắt đầu có những nhóm người nổi dậy muốn đoạt lại
quyền khống chế đất nước nhưng đều thất bại, bị tàn sát dã man trước sức mạnh
áp đảo tuyệt đối của ma thuật sư. Cho đến một sự kiện Vương Quyền Vẫn Lạc diễn
ra, kéo theo đó là sự kết thúc của vương triều Hạ Minh. Đoạn lịch sử này bị
xóa bỏ hoàn toàn, không có bất kỳ tư liệu nào ghi lại. Chỉ biết trong vòng ba
ngày, toàn bộ hoàng thất và ma thuật sư có mặt tại kinh đô vương triều Hạ Minh
đồng loạt biến mất. Không ai biết bọn hắn đã đi đâu, cũng không có bất kỳ ai
trở lại. Cũng vì vậy mà kết thúc một triều đại cường thịnh nhưng tăm tối.
Sau đó một thời gian dài, không chỉ Thương Huyền Quốc mà các quốc gia khác
cũng rất chán ghét ma thuật sự. Những ma thuật sư còn sót lại bị truy sát đến
mức gần như biến mất. Những tài liệu tu luyện, bí pháp hiến tế cũng bị thiêu
hủy. Phải rất nhiều năm sau đó, khi thế giới dần lãng quên, ma thuật sư mới
trở lại với danh tự mới, Tu Đạo Giả.
Hiện nay vẫn còn lưu lại vài di tích, lăng mộ của vương triều Hạ Minh, nhưng
tuyệt đối không có cái nào so sánh được với lăng mộ mà bọn hắn vừa phát hiện.
Lăng mộ này được xây dựng sâu bên dưới lòng đất, bao phủ lên một đoạn sơn mạch
khổng lồ, diện tích ước đoán bằng một phần tư, một phần năm dãy Thanh Phong
Sơn, dãy núi lớn nhất Thương Huyền Quốc. Vì diện tích này, có rất nhiều nhà
nghiên cứu cho rằng đây có khả năng chính là lăng mộ của hoàng tộc và ma thuật
sư đã biến mất trong sự kiện Vương Triều Vẫn Lạc. Tất nhiên đây là những tin
tức và nghiên cứu ngầm rất ít người biết được.
Bọn hắn đã cử vài đội thám hiểm vào thăm dò nhưng không có một ai trở ra,
thiết bị liên lạc đều mất tín hiệu sau vài phút xâm nhập. Mức độ nguy hiểm quả
cao, việc thám hiểm được giao lại cho Huyền Nghi, hơn nữa là người có thực lực
hàng đầu như Tần Tuyên Võ. Đáng tiếc tên kia bị Diệp Thiên đả thương, một
người thì đang thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài. Người còn lại…không cần nhắc
đến. Tính cách tên kia có hơi bất bình thường, để hắn tham dự thậm chí còn
nguy hiểm hơn.
Diệp Thiên nghe xong liền cảm thấy có chút hứng thú. Nói như vậy Tu Đạo Giả
từng có một thời kỳ rất cường thịnh, số lượng đông đảo nhưng vì sự kiện kia mà
dần biến mất, sau cùng trở nên hiếm có như hiện tại. Thương Huyền Quốc từng là
một trong những nên văn minh tu đạo lớn nhất thế giới, hiện nay số lượng Tu
Đạo Giả lại ít đến đáng thương. Nói không chừng bên trong lăng mộ kia sẽ có
thứ gì thú vị. Diệp Thiên thật không nghĩ lăng mộ kia có thứ gì đó quá mạnh
mẽ, chẳng qua hắn đang muốn tìm hiểu vài bí mật lịch sử. Tựa như một người
được tặng chiếc hộp, muốn mở ra xem bên trong có gì mà thôi.
Trực thăng hạ xuống một khu vực đất trống giữa cánh rừng. Ba người từ trên
bước xuống lập tức được một nam nhân mặc quân phục đi đến tiếp đón. Diệp Thiên
đưa mắt nhìn quanh, phát hiện nơi này được dựng lên rất nhiều lều bạt, bày đủ
các loại máy móc hiện đại. Đưa tầm mắt đi xa hơn, Diệp Thiên thấy một cửa đá
khá lớn nằm ở dưới chân núi có hai quân nhân dáng người cao to canh gác.
Nam nhân kia dường như nhận biết Lý Mộ Vũ cùng Chu Đào, thái độ rất niềm nở.
Hắn dẫn ba người đi quanh một vòng, không quên giới thiệu các loại thiết bị
hiện đại. Từ những dụng cụ địa chất cho đến máy dò chấn động, tần số rung. Do
toàn bộ lăng mộ bị một thứ gì đó che phủ nên phải dùng chấn động và âm thành
truyền đi để đo đạc khoảnh cách cũng như kích thước, hình dạng. Bọn hắn dùng
một siêu máy tính phân tích số liệu, sau đó cho ra hình dạng gần đúng của lăng
mộ cũng như kích thước của nó.
Diệp Thiên nhìn vào mô hình ba chiều của lăng mộ được vẽ ra trên máy tính rồi
chiếu lên, không khỏi cảm thán về sức mạnh của khoa học kỹ thuật. Hành tinh
này có trình độ tu luyện không cao, bù lại phát triển ở rất nhiều mặt khác.
Nhìn nhận theo góc độ này sẽ cảm thấy nó không quá kém, ai cũng có thế mạnh
riêng.
Cảm thán thì cảm thán, chung quy vẫn có sự chênh lệch. Tu luyện giả có thể
khai thiên tích địa, sáng tạo vị diện, đây là những chuyện mà trình độ khoa
học kỹ thuật hiện tại vẫn chưa đạt đến.
Diệp Thiên một bên hướng thú bừng bừng nghiên cứu các thiết bị đang hoạt động,
Lý Mộ Vũ cùng Chu Đào thì nghe một người phụ trách báo cáo về tình hình. Tổng
cộng đã có ba nhóm tiến vào trước, mỗi nhóm đều có cao thủ hộ tống cùng các
chuyên gia địa chất, Tu Đạo Giả cùng vài người có kinh nghiệm trộm mộ nhưng
đến nay vẫn chưa có một ai trở ra. Thậm chí không có tín hiệu truyền đi bằng
các phương pháp đặc biệt, cho nên khả năng bọn hắn còn sống là cực thấp. Vì
tổn thất nhân lực quá nghiêm trọng, bên trên đã ra lệnh cấm không cho ai tiếp
tục tiến vào chờ tiếp viện đến từ đội đặc vụ Huyền Nghi.
Sau khi hoàn thành các thủ tục xác nhận thân phận, ba người được cung cấp cho
khá nhiều thiết bị hỗ trợ như viên thực phẩm, đèn pin, súng điện, thậm chí cả
phù lục đặc chế có năng lực phá tà của Tu Đạo Giả. Diệp Thiên không nhận những
thứ này, hắn cảm thấy tương đối phiền phức, có laptop cùng dao găm là đủ rồi.
Lý Mộ Vũ thay một bộ y phục quân đội chuyên dụng, có các chức năng hỗ trợ tác
chiến. Chu Đào thì khoác lên người một bộ quần áo đạo sĩ khá rộng, bên trên có
dán vài phù lục cùng chú ngữ cấp thấp vẽ lên từ máu của một loại động vật nào
đó. Diệp Thiên cảm tháy tương đối bẩn, thứ này ngoài mùi tanh khó chịu thì có
tác dụng gì? Dùng mùi để hù dọa cương thi sao?
Chịu trách nhiệm dẫn đường cho bọn hắn là một nữ nhân tóc ngắn tên Hoạt Mai.
Nữ nhân này đối với Diệp Thiên có chút quen thuộc, chính là người đi cùng tên
Kiệt Lâm gì đó bị hắn đánh trọng thương. Trao đổi vài vấn đề cơ bản xong, nhóm
bốn người đưa giấy chứng nhận cho hai quân nhân canh cửa, bắt đầu đi vào lăng
mộ.