Chu Đào


Người đăng: ✧ ๖ۣۜWang ๖ۣۜYiren ✧

Lý Mộ Vũ đến rất đúng giờ. Ngoài nàng và người lái trực thăng còn có một thanh
niên bề ngoài khoảng chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. So với Lý Mộ Vũ
không chênh lệch nhiều.

Là chủ nhà, Tần Khinh Tuyết đương nhiên phải ra mặt đón tiếp. Dù vậy vẻ mặt
của nàng vẫn lạnh nhạt thấy rõ. Lý Mộ Vũ cũng không để ý, ngược lại nếu Tần
Khinh Tuyết vui vẻ đón tiếp mới khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên.

Thay vào đó, Lý Mộ Vũ chú ý hơn vào Diệp Thiên:


  • Gặp lại. Có hoan nghênh ta hay không?

Diệp Thiên cũng cười:


  • Vẫn được. Chỉ cần ngươi không nhắc đến chuyện gia nhập tổ chức vớ vẩn nào
    đó thì tốt rồi.

Huyền Nghi bị gọi là tổ chức vớ vẩn không khiến Lý Mộ Vũ tức giận, nàng biết
Diệp Thiên chỉ nói vậy chứ không thực sự để bụng. Thế nhưng thanh niên đi cùng
Lý Mộ Vũ lại không hiểu được điều này.


  • Mộ Vũ, đây chính là người mà ngươi muốn chiêu mộ sao? Chỉ là một tên tiểu
    tử vắt mũi chưa sạch, lại dám nói Huyền Nghi của chúng ta là tổ chức vớ vẩn?

Diệp Thiên vẫn rất bình tĩnh, không hề nhìn ra hắn đang tức giận:


  • Tên này là?

Lý Mộ Vũ vội quay sang nhìn thanh niên:


  • Chu Đào, ngươi câm miệng. Chuyện ở đây do ta làm chủ. Nếu không phải do gia
    gia tiến cử, ngươi nghĩ rằng mình được phép tham dự vào chuyến thăm dò này
    sao? Mau xin lỗi Diệp Thiên cho ta.

Thực lực của Lý Mộ Vũ không mạnh hơn Chu Đào, nhưng chỗ dựa của nàng lớn hơn
hắn rất nhiều. Chu Đào chẳng qua có chút thiên phú tu luyện, được một vị Tu
Đạo Giả nhìn trúng nhận làm đồ đệ. Nhưng kể cả trong toàn bộ Tu Đạo Giả của
Thương Huyền Quốc cũng chẳng có mấy người so sánh được với Lý Hữu. Chưa nói
đến tu vi võ đạo, thân phận nguyên lão từng vào sinh ra tử cho đất nước không
phải bọn hắn có thể so sánh được.

Bị Lý Mộ Vũ trách mắng, vẻ mặt của Chu Đào tương đối khó coi. Hắn khó khăn lắm
mới đủ điều kiện gia nhập Huyền Nghi, thấy người khác khinh thường tổ chức
đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu. Lý Mộ Vũ cũng là người của Huyền Nghi, nàng
vậy mà không đứng về phía mình khiến Chu Đào rất thất vọng.

Diệp Thiên phất tay:


  • Xin lỗi thì không cần. Ta nói Huyền Nghi là tổ chức vớ vẩn ngươi rất khó
    chịu?

Chu Đào nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, không chút sợ hãi đáp:


  • Ngươi thì tính là thứ gì? Có chút tài năng liền cho rằng mình là vô địch
    sao? Huyền Nghi là nơi tập trung tinh anh của cả Thương Huyền Quốc. Bên trong
    đều là những nhân vật hàng đầu, ngươi gọi nó là tổ chức vớ vẩn?

Tên này dĩ nhiên không biết đội trưởng Huyền Nghi Tần Tuyên Võ bị Diệp Thiên
một quyền đánh trọng thương. Đây là tin tức mật không được truyền ra ngoài.
Diệp Thiên hiện tại vẫn chưa phải người của Huyền Nghi, nếu đội trưởng bị một
kẻ bên ngoài đánh bại sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng và lòng tin của
cả cao tầng quản lý lẫn đội viên.

Diệp Thiên gật gù, nhìn qua Lý Mộ Vũ:


  • Có lợi hại như vậy sao?

Gương mặt Lý Mộ Vũ hơi đỏ lên. Huyền Nghi xác thực rất lợi hại, nhưng không so
được với Diệp Thiên. Ít nhất bàn về giá trị vũ lực còn kém xa rất nhiều. Tần
Tuyên Võ tuy chưa phải người mạnh nhất trong Huyền Nghi nhưng cũng có thể xếp
vào ba hạng đầu. Kể cả hai người còn lại cũng đừng mong nhẹ nhàng đánh bại hắn
chứ đừng nói là chỉ một quyền. Hiện tại Tần Tuyên Võ còn đang nằm trên giường
bệnh ở khu điều trị bí mật, thương thế không có nửa năm đừng mong khôi phục
hoàn toàn.

Lý Mộ Vũ không đáp, Chu Đào đã vỗ ngực:


  • Đương nhiên. Đến đi, tuy ta chỉ là một thành viên mới gia nhập chưa bao lâu
    nhưng sẽ thay mặt tổ chức dạy ngươi một bài học.

Chu Đào vừa nói vừa đưa ngón tay lên, bên trên cháy lên một ngọn lửa. Khác với
Dị Năng Giả sử dụng sức mạnh trong cơ thể mình, Tu Đạo Giả thông qua linh căn
câu thông với thiên địa, sử dụng khí từ ngoại giới. Biểu hiện ra có phần giống
nhau nhưng bản chất khác biệt. Tu Đạo Giả có thể sử dụng nhiều loại thuật pháp
tùy theo sở học, không giống như Dị Năng Giả bị giới hạn bởi sức mạnh bản
thân. Trong chiến đấu đồng cấp, Tu Đạo Giả là những kẻ quỷ dị khó lường nhất,
số lượng cũng ít hơn hai loại còn lại. Chu Đào cũng là tên Tu Đạo Giả đầu tiên
Diệp Thiên gặp khi đến hành tinh này.

Nhìn thấy ngọn lửa, Diệp Thiên liền tỏ ra kinh ngạc. Nhưng Chu Đào còn chưa
kịp đắc ý đã nghe hắn nói tiếp:


  • Ngọn lửa bé như vậy? Ngươi định châm lửa hút thuốc hay nhóm bếp sao? Cái
    này không cần, ở đây bọn ta dùng bếp điện a.


  • Ngươi…


Chu Đào còn chưa kịp đáp lại đã bị một cơn gió mạnh thổi qua, ngọn lửa trên
tay cũng tắt ngúm. Diệp Thiên xoay người bước vào nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm:


  • Còn tưởng Tu Đạo Giả có bao nhiêu lợi hại, đúng là không nên mong đợi gì.

Gương mặt Chu Đào đỏ bừng, hắn có thể thấy rõ ràng Diệp Thiên chỉ thổi nhẹ một
cái đã dập tắt được hỏa diễm trên tay của mình. Tuy rằng đây chưa phải toàn
lực nhưng tên kia cũng chỉ tùy tiện thổi a. Bước đầu giao phong, ai mạnh ai
yếu đã rất rõ ràng.

Lý Mộ Vũ chẳng buồn để tâm đến Chu Đào, nàng chỉ tập trung vào Tần Khinh Tuyết
đang đứng cách đó không xa nở nụ cười châm chọc. Tính khí của Diệp Thiên đúng
là rất tốt, nhưng hắn cũng là kiểu người ăn miếng trả miếng. Chu Đào mắng Diệp
Thiên một câu, hắn liền dùng biện pháp trực tiếp nhất đả kích lòng tự trọng
của đối phương. Lý Mộ Vũ không nói gì sai, nhưng cái sai của nàng là dẫn theo
tên Chu Đào này. Nếu không sửa đổi phương hướng tiếp cận, thậm chí thân cận
với Diệp Thiên còn khó chứ đừng nói mời được hắn gia nhập Huyền Nghi.

Lý Mộ Vũ đi lướt qua Lâm Khinh Tuyết, hừ khẽ một tiếng rồi bước vào trong.
Trước kia nàng đã đến nơi này chơi vài lần, chỉ sau sự kiện năm đó mới không
trở lại. Không cần Tần Khinh Tuyết dẫn đường cũng có thể tìm được phòng khách.

Diệp Thiên lưng mabg túi xách, hông đeo dao găm, nhìn thấy Lý Mộ Vũ liền cười
nói:


  • Chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi.

Nhìn túi xách của Diệp Thiên khá căng phồng, xem ra tên này cũng có sự chuẩn
bị rất kỹ. Dù sao vương triều Hạ Minh cũng là một trong những triều đại lớn
nhất của Thương Huyền Quốc, cẩn thận không bao giờ là thừa.

Khi Diệp Thiên cùng Lý Mộ Vũ quay lại chỗ trực thăng, Tần Khinh Tuyết không
quên dặn dò:


  • Ngươi nhớ trở lại thật sớm, đừng quên buổi họp báo ở cuối tuần sau.

Diệp Thiên cảm thấy hơi khó hiểu:


  • Loại chuyện trộm mộ này cần mất hơn một tuần sao? Không được, ta chỉ mang
    theo một bộ y phục, tối đa một ngày liền đủ.

Chu Đào đứng một bên hừ khẽ:


  • Một ngày? Ngươi cho rằng lăng mộ của vương triều Hạ Minh dễ xông vào như
    vậy sao?

Lý Mộ Vũ trừng mắt:


  • Chu Đào, quản cái miệng của mình cho tốt. Nếu ngươi còn nhiều lời vô ích
    thì đừng trách ta phái người mang người trở về.

Chu Đào ngoan ngoãn ngậm miệng. Hắn chỉ muốn giải tỏa chút cảm giác khó chịu
vì thua kém Diệp Thiên mà thôi, không nghĩ đến Lý Mộ Vũ phản ứng gay gắt như
vậy. Nếu thực sự bị đuổi về, không chỉ bị sư phụ trách phạt, danh tiếng của
Chu Đào trong Huyền Nghi cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tên này vẫn chưa
ngốc đến mức dám chống lại Lý Mộ Vũ.

Diệp Thiên cũng lười để ý đến Chu Đào. Sau khi biết thực lực của tên này, hắn
triệt để mất hết hứng thú. Vốn cho rằng Tu Đạo Giả sẽ giống với tu luyện giả
Thần Giới, không nghĩ đến lại kém xa như vậy. Có lẽ là do khác biệt về công
pháp và thần kỹ tu luyện, thứ mà Tu Đạo Giả dùng nhiều lắm chỉ có thể gọi là
tạp kỹ mà thôi.


Tiêu Dao Lục - Chương #40