Vô Sỉ Tông Chủ!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Đã làm Kiếm Tu, chỉ cần trong tay có kiếm thì ta người này bất bại!

Vẻn vẹn một câu nói ngắn gọn, Tiêu Dao Tử liền rời khỏi lôi đài, để lại phía
sau hắn là một mảnh tĩnh mịch, ở đây tất cả mọi người, miễn là Kiếm Tu thì đều
như đang chìm sâu vào câu nói của Tiêu Dao Tử, mỗi người một lý giải, mỗi
người một cảm nhận riêng.

Thật lâu sau đó, bọn họ mới bắt đầu phản ứng lại, tuy rằng câu nói của Tiêu
Dao Tử quả thật có cuồng nhưng mọi người chung quy vẫn không ai lên tiếng nói
Tiêu Dao Từ cuồng ngạo hay khinh bỉ hắn như trước.

Đánh không lại người, không có quyền lên tiếng!

Thế giới này một trong vô số đạo lý cường giả đặt ra, hiển nhiên bọn họ đều
hiểu và cũng đều thực hiện.

Cường giả mà, nói gì chả được?

Tiêu Dao Tử dù cho chưa tính là cái gì cường giả, thế nhưng, miễn là hắn mạnh
hơn người khác thì hắn chính là người đó cường giả, trên lôi đài này hắn tựu
là cường giả.

"Được rồi, tuy rằng trận đấu có đôi chút gián đoạn nhưng hiện tại đã giải
quyết xong, còn lại các ngươi gần năm trăm người nên tự mình làm ra kết thúc."
Đại Trưởng Lão lên tiếng, nhìn chúng đệ tử còn trong lôi đài, lớn giọng nói:
"Ta người này không chỉ có thể cổ vũ các ngươi, hy vọng người nào cũng sẽ cố
gắn hết khả năng, trong số một trăm người còn đứng vững có thể sẽ có ngươi một
vị trí."

Tiêu Dao Tử giọng nói không biết từ đâu vọng lại, "Một trăm? Không phải là
chín mươi chín sao?"

Đại Trưởng Lão đột nhiên nhớ tới Tiêu Dao Tử, ho nhẹ mấy tiếng rồi vội vàng
nói lại: "Khụ khụ, có chút nhầm lẫn, là chín mươi chín chứ không phải một
trăm. Thôi các ngươi tiếp tục, ta đi trước."

Dứt lời, Đại Trưởng Lão mau chóng rời khỏi lôi đài, lần nữa trở lại Trưởng Lão
lầu, trên đường, ánh mắt lại chuyển sang chỗ Tiêu Dao Tử trợn một cái, làm bộ
tức giận.

Tiêu Dao Tử lắc đầu cười khổ, hắn chỉ là nhất thời hiếu kỳ mới hỏi như vậy,
không ngờ trong lúc bất cẩn lại gây thù rồi. Bất quá còn tốt, nhìn Đại Trưởng
Lão bộ dáng cũng không có vẻ gì là ghi hận hắn cả, tông môn này đối nhân xử
thế cũng không phải khắc nghiệt như vậy.

Cảm thấy không có gì để làm, Tiêu Dao Tử cũng chưa muốn trở lại chỗ ngồi, suy
nghĩ một lát, Tiêu Dao Tử quyết định đi tìm gặp Ngọc Tử Yên, dù sao cô nàng
này từ lúc cùng hắn tách ra đến giờ giống như lặn mất một dạng, cũng không
biết nàng ta thuộc cái gì bảng.

Trong lôi đài, chiến đấu lần nữa tiếp tục, toàn trường trở lại bộ dáng reo hò
cổ vũ như trước kia.

Tiêu Dao Tử rời đi, tuy rằng trận đấu này không phải như trước kịch liệt thế
nhưng lại mở rộng cơ hội cho một số người phát triển, chứng tỏ thực lực của
mình. Hai canh giờ đi qua, Lý Vân Tiêu cùng chư vị Trưởng Lão đều đã nhìn thấy
được một số mấy vị đệ tử mới xuất hiện, đáng được mang ra bồi dưỡng.

Lý Vân Tiêu nhìn vào một vị thiếu niên áo lục đang một mình cùng với hai người
khác chiến đấu trong lôi đài, cười hỏi: "Thiếu niên kia rất không tệ, tuy hắn
dùng chủ yếu chỉ là Cơ Sở Kiếm Pháp nhưng hắn đã luyện rất nhuần nhuyễn. Có
thể nói, hắn Kiếm Tu trụ cột đã vững chắc, về sau nhất nhiên sẽ là một tên
không tệ Kiếm Tu."

Nhìn vị thiếu niên này, Lý Vân Tiêu không khỏi nhớ đến lần đầu gặp Tiêu Dao
Tử, lúc đó hắn cũng chỉ biết mỗi Trọng Điệp Kiếm cùng Cơ Sở Kiếm Pháp, thế
nhưng hắn kiếm đã đánh bại Chu Thủy Linh. Tuy thiếu niên trước mắt có thể sẽ
không bằng Tiêu Dao Tử, thế nhưng loại người này vẫn có khả năng được tông môn
bồi dưỡng.

Thất Trưởng Lão nhìn thấy thiếu niên áo lục thì mỉm cười, "Tông Chủ ánh mắt
không sai, tên kia gọi là Vương Dương, một tên Ngoại Môn đệ tử. Vương Dương
người này tuy đã có thể chọn lấy một môn cấp thấp Vũ Kỹ thế nhưng hắn lại vẫn
chưa có chọn, từ trước đến giờ hắn chỉ luyện một mình Cơ Sở Kiếm Pháp, tính
toán thời gian cũng gần hai năm rồi."

"Chẳng qua, tuy hắn chỉ luyện Cơ Sở Kiếm Pháp, ở ngoài Ngoại Môn đã không có
mấy người cùng hắn so kiếm, hắn danh vọng cũng không nhỏ, quen biết kết giao
cực rộng."

Nghe Thất Trưởng Lão nói về Vương Dương, ở đây chư vị Trưởng Lão đều không
khỏi cau mày.

"Trẻ tuổi đã làm được như vậy, Vương Dương hắn, có thể cũng không phải thường
nhân." Nhị Trưởng Lão nói.

Mọi người nhẹ gật đầu.

Lý Vân Tiêu lúc này cười nói: "Cũng không có gì đáng lo, đã là thiên tài có
tầm nhìn rộng, Thiên Kiếm Tông sẽ không phải nơi dung thân cả đời của hắn,
Thiên Phong Vương Quốc cũng không phải. Kết giao nhiều người cũng không phải
chuyện xấu, không cần quản hắn. Ngược lại, chúng ta tông môn có được một tên
thiên tài, tội gì không vui mừng?"

Đại Trưởng Lão gật đầu nhìn Lý Vân Tiêu, "Tông Chủ ánh mắt quả nhiên rất xa,
chỉ tiếc trước kia..."

Đang nói chuyện, Đại Trưởng Lão thở dài lại thôi không tiếp tục.

Chư vị Trưởng Lão cũng hiểu hắn muốn nói gì, tất cả đều trầm mặc.

"Ha ha, mọi chuyện đều qua, tất cả là do chính ta lựa chọn, ta cũng không có
gì để nuối tiếc." Lý Vân Tiêu mỉm cười, ánh mắt lại chuyển xuống lôi đài, "Hôm
nay là ngày vui, chúng ta vẫn là xem tông môn còn bao nhiêu thiên tài đang ẩn
giấu đi."

Đúng lúc này, từ phía xa chạy tới một người thanh niên áo xanh, nhìn vị thanh
niên này, Lý Vân Tiêu khóe miệng nhẹ nhếch lên.

"Con hàng này, lúc nãy thấy hắn đột nhiên biến mật, hiện tại lại chạy đến đây
rồi, là định cùng ta gây sự sao?" Lý Vân Tiêu trong lòng thâm nói một câu,
ngoài mặt lại uy nghiêm hỏi, "Bạch Vô Ngân, ngươi đến đây làm gì?"

Bạch Vô Ngân con mắt đảo một vòng, nghiêm chỉnh nói: "Tông Chủ, ta cùng tông
môn làm ra nhiều cống hiến như vậy, ngươi sao có thể hủy ta thanh danh?"

"Ta hủy ngươi thanh danh? Ai nói vậy?" Lý Vân Tiêu biết thừa còn hỏi.

Bạch Vô Ngân tức giận đáp, "Ngươi sang Chân Truyền lầu, tùy tiện bắt lấy một
người liền biết!"

Lý Vân Tiêu cười thầm một tiếng, lại hỏi: "Vậy nếu ta theo người tùy tiện bắt
một người nhưng hắn bảo không phải ta thì sao? Ngươi chịu ta quản chế nhé?"

"Ta, ta..." Bạch Vô Ngân nhất thời không biết nói gì, đầu óc có vấn đề mới để
Lý Vân Tiêu đi hỏi, hắn bắt một trăm người thì một trăm người chắc chắn nói
không phải hắn.

Nói thật, lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành Bạch Vô Ngân muốn khóc như vậy,
hơn nữa cái khóc này là vì uất ức mà muốn khóc a!

"Sao vậy, có cần ta đi tìm người không?" Lý Vân Tiêu tươi cười hỏi.

Thấy Bạch Vô Ngân bộ dáng bây giờ, Lý Vân Tiêu quả thật cảm thấy tâm tình vui
sướng, lặng lẽ ném cho Bạch Vô Ngân một cái ánh mắt.

Bạch Vô Ngân rất nhanh nhận ra, Lý Vân Tiêu ánh mắt truyền đạt cho hắn là cái
gì.

Muốn cùng ta đấu? Còn kém lắm.

Đây, chính là ý này!

Chớp mắt, thế giới xung quanh Bạch Vô Ngân như ngưng động lại, chỉ còn hắn
rống to tiếng lòng.

"Ông trời ạ! Ta người này đã đắc tội ngươi chỗ nào? Tại sao lại cho ta vào cái
tông môn này? Tại sao để một người, à không, một cái hố vô liêm sỉ làm Tông
Chủ!?

Xung quanh chư vị Trưởng Lão giống như nghe được Bạch Vô Ngân trong lòng gào
thét, ai cũng lắc đầu thở dài, cảm thấy đáng thương thay cho Bạch Vô Ngân.

Tông Chủ a! Lý Vân Tiêu a!

Các ngươi đều không biết hắn kinh lịch hồi còn trẻ, Thiên Kiếm Tông bên trong,
ngoài trừ một người thì cả tiền nhiệm Tông Chủ cũng không có ai cùng hắn gây
chuyện mà không chịu thiệt một mình.

Bạch Vô Ngân dứt khoát quay người rời đi, mới đi không được bao xa, chỉ nghe
Lý Vân Tiêu lời nói truyền đến, "Tiểu Vô Ngân, đều nam nhi mà. Dám làm dám
nhận đi."

Răng rắc!

Ngồi ở chỗ này, chư vị Trưởng Lão phản phất nghe thấy tiếng Bạch Vô Ngân tâm
hồn vỡ vụn.

Nỗ lực chèo chống thân thể không gục ngã, Bạch Vô Ngân trong nội tâm đã âm
thầm thề, đợi sau này hắn có đủ thực lực cùng địa vị, hắn muốn đem cái nồi này
ném trả cho Lý Vân Tiêu. Tiếc rằng, Bạch Vô Ngân lại không biết hắn đời này
chỉ sợ không thể trả thù được Lý Vân Tiêu.

Thế sự vô thường, sinh mệnh bao giờ cũng là vô cùng nhỏ yếu.

Trở lại ghế ngồi, Bạch Vô Ngân mau chóng nhắm mắt tĩnh tâm, nếu như không
tĩnh, hắn cái tâm này chắc chắn sẽ bị làm cho tức chết!

Thập đại Chân Truyền thấy Bạch Vô Ngân bộ dáng cực kỳ tức giận, biệt khuất
không hề nhẹ. Người nào trong lòng cũng cười thầm một tiếng, đồng thời cũng
cảm thấy thương hại Bạch Vô Ngân.

Tông Chủ mà, không thể chọc!

"Lão nhất, sao rồi? Ngươi kiện hắn chưa? Lấy lại được công đạo sao?" Long Vô
Khuyên biết rõ còn hỏi.

Bạch Vô Ngân trong bụng vốn đang chứa đầy lửa giận, nghe có người hỏi cái này
vấn đề liền bạo nổ.

"Kiện cái rắm! Lấy công đạo cái rắm!"

Bạch Vô Ngân liên tục hừ lạnh, nói: "Muốn công đạo? Đối mặt với một tên vô sỉ
Tông Chủ, các người còn muốn lấy cái gì công đạo?"


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #71