Trên Tay Có Kiếm, Ta Người Bất Bại!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Chỉ trong cái lôi đài này ta cũng dám nói mình vô địch!

Nghe được Tiêu Dao Tử câu nói này, tất cả mọi người tại Chân Truyền Diễn Võ
Điện đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Tốt một cái dám nói mình vô địch, tốt một cái cuồng ngạo người!

Chuyển chớp mắt, chư vị đệ tử bên trong lôi đài ánh mắt dần ngưng tụ nhìn về
vị trí của Tiêu Dao Tử, trên tay động tác chiến đấu cũng đã ngừng lại, gần tám
trăm người quay người hướng về phía hắn.

Lý Vân Tiêu, Thiến Kiếm Tông Trưởng Lão, thập đại Chân Truyền, những người
đang quan chiến, ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra ánh mắt của chư vị đệ tử trong
lôi đài nhìn Tiêu Dao Tử là ánh mắt gì.

Bọn họ ánh mắt là địch ý, là phẫn nộ ánh mắt!

Trong lôi đài này, Tiêu Dao Tử tự xưng vô địch?

Nghĩa của hai chữ 'vô địch' không cần nói ai cũng biết rõ, đó chính là đứng
trên tất cả, người không thể bị đánh bại!

Nói như vậy, nếu Tiêu Dao Tử là vô địch vậy thì chẳng phải ý muốn nói bên
trong lôi đài tất cả bọn họ, ai cũng không phải đối thủ của hắn? Gần tám trắm
người cùng hắn một cái cảnh giới, hắn không để ai vào mắt?

Đối với tất cả mọi người đứng đây, Tiêu Dao Tử lời này không phải là đang
khinh thường mà chính là sỉ nhục bọn họ, sỉ nhục những người đứng đây không có
người nào đáng để hắn coi làm đối thủ!

Bỗng chốc, một luồng khí tức phóng thẳng lên trời, tiếp theo đó là hai luồng,
ba luồng,...gần tám trăm luồng khí tức đột nhiên bạo phát, những luồng khí tức
này hợp thành một cỗ kinh người khí thế giống như thủy triều ập đến chỗ Tiêu
Dao Tử.

Cảm nhận thân thể bị một cỗ hùng hậu khí thế đè ép lên tựa như đang bị một
ngọn núi đè xuống, Tiêu Dao Tử hố hấp cũng bởi vậy trở lên nặng nề khó khăn,
hai đầu gối theo thời gian liền phát sinh mấy tiếng 'răng rắc' từ khớp xương.

Chẳng qua, Tiêu Dao Tử cả người vẫn như trước đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng
lại sắc bén tựa như lưỡi kiếm đã được tinh luyện lâu năm, được hắn nắm trên
tay Lăng Tiêu Kiếm nhẹ nhàng rung động, lưỡi kiếm bên trên phảng phất nghe
thấy một đạo kiếm thanh đang ngâm nhẹ.

"Tiêu Dao Tử a, Tiêu Dao Tử. Ta quả thực bội phục ngươi cuồng ngạo vô đối, dám
ở nơi này tự xưng vô địch. Ban đầu là mọi người lẫn nhau đấu, tuy có nhiều
người thấy ngươi không vừa mắt nhưng ngươi có biết hay không ngươi câu nói vừa
rồi đã khiêu chiến cả cái lôi đài này tất cả mọi người?" Một tên áo tím thanh
niên đứng cách Tiêu Dao Tử không xa, nhìn thấy Tiêu Dao Tử bộ dáng hiện giờ
thì liền mở miệng lên tiếng.

Thanh niên tên gọi Huỳnh Sâm, Chân Truyền Bảng xếp thứ hai mươi bảy, đồng thời
hắn cũng chính là người vừa nãy hỏi Tiêu Dao Tử có dám xưng vô địch.

Đợi hồi lâu không thấy Tiêu Dao Tử đáp lời, Huyền Sâm lần nữa mở miệng, cười
nói: "Ha ha, chuyện đến mức này ngươi cũng không thể trách ta, có trách chỉ
trách ngươi quá cuồng ngạo, quá không coi ai ra gì. Vốn dĩ lấy thực lực của
ngươi có thể dễ dàng đi tiếp vào vòng sau, hiện thì chấm dứt ở đây thôi."

Đang nói, ánh mắt nhìn vào Tiêu Dao Tử treo ở trước ngực Giáp lệnh, tiếu ý
càng đậm, "Ta người này không thích phá hoại đồ đạc, ngươi Giáp lệnh vẫn là để
ta tới bảo quản hộ đi."

Ngay tại lúc Huỳnh Sâm chuẩn bị tiến về phía trước, ý đồ đoạt lấy Giáp lệnh,
Tiêu Dao Tử khóe miệng nở nụ cười châm chọc nhìn hắn.

"Thay ta bảo quản Giáp lệnh? Ngươi cũng xứng sao?"

Huỳnh Sâm định mở miệng nói cái gì, thế nhưng, Tiêu Dao Tử động tác khiến hắn
giật mình, cấp tốc lùi lại.

"Không thể không nói, các ngươi thực lực tuy rằng không phai ai ai cũng cường
nhưng hợp lực lại vẫn vô cùng khủng bố. Chung quy, chúng sinh chi lực là không
thể xem thường." Tiêu Dao Tử mỉm cười nói, nhắc đến chúng sinh lực có thể nghe
được hắn trong giọng nói khó có được ca ngợi cùng khoái ý.

Chúng sinh chi lực, mọi người lực lượng!

Chúng sinh lực cường đại, Tiêu Dao Tử hiện giờ đã được nghiệm chứng, hơn mấy
trăm người không phải ai cũng có thể đơn đả độc đấu với hắn nhưng bọn họ hợp
lại đã có thể dùng khí thế đè ép hắn, nếu không phải hắn trước luyện một chút
thân thể, ý chí cứng rắn không chịu lùi thì có lẽ hắn thật sự đã gục.

Bất quá, Tiêu Dao Tử đột nhiên lắc đầu nói: "Chỉ tiếc, có chút cường nhưng còn
chưa đủ. Các ngươi dùng khí thế để ép ta, khí thế đó nhưng là của tất cả các
ngươi khí thế mà không phải của riêng các ngươi một người khí thế. Thử nói
xem, một tấm vải không vết rách bị kiếm xuyên qua có còn lành lặn như trước
không?"

"Ngươi có ý gì?" Huỳnh Sâm trên chán đổ mồ hôi lạnh, bất an hỏi.

Tiêu Dao Tử chỉ cười không nói, Lăng Tiêu Kiếm bỗng bị hắn dơ lên thành một
cái thế chém.

Thấy được Tiêu Dao Tử động tác, một số người nhanh chóng ý thức được điều gì,
vội vàng rống to.

"Ngăn hắn lại, mau ngăn hắn lại!"

"Đừng tiếp tục cùng hắn nói nhảm, lập tức tru diệt hắn!"

"Hắn là muốn mạnh mẽ đánh bại từng người để phá nát chúng ta khí thế."

"Không thể để hắn có cơ hội làm vậy, nếu không chúng ta dù ngươi đông nhưng
cũng không thể dễ dàng đánh bại hắn a!"

"Mau mau..."

Vô số người gấp rút hô lớn, ai cũng đều đã hiểu rõ Tiêu Dao Tử ý định, mồ hôi
lạnh chảy đầy người.

Lấy một cái ví dụ, Tiêu Dao Tử là một con hổ, bọn họ đám người lại là một bầy
dê. Bầy dê này khó khăn lắm mới đưa được con hổ kia vào bẫy nhưng lại không
cẩn thật để con hổ kia lần nữa thoát ra, đạo lý thả hổ dễ, bắt hổ khó ai cũng
hiểu. Sau khi con hổ thoát ra, bầy dê này tình cảnh làm sao sẽ tốt? Bọn chúng
không phải bị đồ sát sạch sẽ thì cũng bị trọng thương cả đàn a!

Hiểu được đạo lý trên, người trong lôi đài khi nghe được kêu gọi lập tức hướng
về phía Tiêu Dao Tử lao đến, toàn lực đối với hắn làm ra công kích.

"Thiên Nhân Kiếm Pháp!"

"Hoành Thiên Kiếm Khí."

"Khai Sơn Quyền!"

"Bạch Long Kiếm thức thứ ba, Thương Long Xuất Thủy!"

...

"Hừ!" Nhìn trước mặt một đám người hướng đến mình công kích, Tiêu Dao Tử khẽ
hừ lạnh một tiếng, trên người khí thế bộc phát, mạnh mẽ đối chọi với đám người
khí thế đồng thời trường kiếm trên tay nhất chéo trảm ra.

Chu Thủy Linh đang ngồi trên lầu ăn hồ lô đường, thấy Tiêu Dao Tử xuất kiếm
thì kinh ngạc nói: "Không thể nào, hắn làm sao làm được?"

Chỉ thấy trong lôi đài, Tiêu Dao Tử nhẹ giọng hô, "Tâm Kiếm"

Không sai, một chiêu này chính là 'Tâm Kiếm', chiêu thức Chu Thủy Linh từng
dùng để chiến đấu với Trường Thiếu Huyền khi còn ở Thành Mộc Nhai.

Chẳng qua, chiêu kiếm này không phải có Kiếm Tâm liền sẽ học được, nó nhưng là
Kiếm Kỹ a!

Môn Kiếm Kỹ này tên đầy đủ là Kiếm Tâm Thập Tam Kiếm do Thiên Kiếm Tông đời
thứ nhất Tông Chủ sáng tạo, Tâm Kiếm là chiêu kiếm đầu tiên.

Chu Thủy Linh đã được Lý Vân Tiêu truyền cho bản gốc của Kiếm Kỹ này nên việc
Tiêu Dao Tử ở đâu đó học được môn Kiếm Kỹ này là không có khả năng, bởi vậy
khi thấy Tiêu Dao Tử thi triển Tâm Kiếm thì khiến Ngọc Tử Yên không khỏi kinh
ngạc.

Không lẽ là tự học? Hắn tự mình lĩnh ngộ Kiếm Tâm, chuyện này tựa hồ cũng có
khả năng a!

Nghĩ vậy, Chu Thủy Linh ánh mắt kinh dị nhìn Tiêu Dao Tử, nội tâm hoảng sợ
nói: "Tên này là yêu nghiệt, quái vật bọc da người, lão quái vật trọng sinh.
Dù sao đi nữa, Tiêu Dao Tử ngươi cũng không phải người!"

Tất nhiên, đối với những lời này cũng chỉ có mình Chu Thủy Linh nghe được,
vĩnh viễn rơi không được vào tai Tiêu Dao Tử.

Trở lại bên trong lôi đài, ngay khi xuất ra một chiêu Tâm Kiếm, Tiêu Dao Tử
lách mình biến mất khỏi vị trí rồi hóa thành từng đạo tàn ảnh trộn lẫn vào đám
người.

Mỗi lần Tiêu Dao Tử tàn ảnh xuất hiện ở đâu, kiếm quang sẽ lóe lên chỗ đó rồi
mau chóng biến mất. Những người đệ tử nào đứng gần nơi Tiêu Dao Tử xuất hiện
không phải bị trọng thương sắp chết thì cũng là Giáp lệnh vỡ vụn, đứng cũng
không nổi.

Trải qua chưa tới năm phút thời gian, bên trong lôi đài đệ tử ngã xuống cũng
gần trăm người, tất cả trên ngực đều có một đạo vết kiếm thật sâu, nằm đúng vị
trí bọn họ mang Giáp lệnh.

Sau mười phút, số lượng người bị Tiêu Dao Tử đánh bại đã đạt đến con số hai
trăm người, máu tươi chảy ra từ ngực của những người ngã xuống bắt đầu nhuốm
đỏ sân đấu, theo thời gian càng có người bị Tiêu Dao Tử đánh bại thì màu đỏ
nơi sân đấu sẽ càng thêm lan tỏa.

Hai mươi phút trôi qua, số lượng đệ tử lôi đài bị Tiêu Dao Tử thủ đoạn ngạch
sinh sinh giảm xuống còn gần năm trăm người, Tiêu Dao Tử lúc này thân hình
cũng đã dừng lại, mồ hôi thấm ướt hắn vai áo, trên miệng thở dốc không ngừng,
liên tục đối chiến mấy trăm người quả thật khiến hắn khó lòng chịu nổi.

Bất quá, Tiêu Dao Tử bộ dáng dù rất mệt mỏi thế nhưng trong lôi đài lại không
có đến một người dám thừa lúc hắn ngừng lại mà tấn công.

Bọn hắn đã bị Tiêu Dao Tử làm cho hoảng sợ!

Trên lầu, chư vị Trưởng Lão nhìn vào tình cảnh bên trong lôi đài thì nhẹ hít
sâu một ngụm khí lạnh.

Toàn trường cũng lạnh ngắc như tờ, hoàn toàn không người lên tiếng

Yêu Nghiệt a!

Đây đã không phải là Chu Thủy Linh thầm nói mà là chư vị Trưởng Lão cùng ở đây
đệ tử hiện giờ tiếng lòng, đồng thời điều này chứng tỏ ngay cả bọn họ cũng đều
bị Tiêu Dao Tử thủ đoạn chấn kinh không hề nhẹ.

Tiêu Dao Tử không hề chú ý đám người biểu tình lúc này ra sao, sau khi hấp một
khẩu khí lớn, hắn lần nữa muốn tiếp tục.

Thân thể Tiêu Dao Tử lần nữa lao thẳng đến đám người, một kiếm chém xuống!

Ngay lúc trường kiếm của Tiêu Dao Tử chuẩn bị hạ, một vị lão giả đột nhiên
xuất hiện bên trong lôi đài, chuẩn xác mà nói, lão giả xuất hiện vị trí là tại
nơi Tiêu Dao Tử hạ kiếm!

Lão giả sau khi xuất hiện thì nắm bên tay trái một thanh cổ kiếm dơ lên để
ngang trước mặt, sau đó cổ kiếm hướng phía trên đẩy nhẹ một cái.

Tiêu Dao Tử trường kiếm tức thì va chạm với lão giả thanh cổ kiếm kia, kiếm
khí trên thanh kiếm cũng bị lão giả đẩy thẳng lên cao.

Ông!

Kiếm khí ngâm vang xông thẳng cửu tiêu, dù không đánh trúng ai nhưng mọi người
vẫn có thể từ đó hiểu được chiêu kiếm vừa rồi mạnh bao nhiêu, để nó đánh vào
chính mình thì hậu quả là cái gì.

Công kích bị lão giả chặn được, Tiêu Dao Tử phản ứng cực nhanh, dậm chân một
cái liền lùi người về phía sau, cẩn thận nhìn về phía lão giả đột nhiên xuất
hiện.

"Không biết tiền bối ngăn cản ta là ý gì?" Tiêu Dao Tử hỏi.

Lão giả chưa có đáp, hắn bàn tay khẽ sờ lên vỏ kiếm, ở đó có một vết xước rất
nhỏ mà mắt thường không thể thấy, sờ lấy vết xước này, lão giả cười nói:
"Ngừng được rồi, ngươi có thể trực tiếp thăng cấp lên vòng sau, không cần tiếp
tục ở đây loạn chiến."

Tiêu Dao Tử suy nghĩ nói: "Là sợ ta tiếp tục đồ sát sao?"

Lão giả mỉm cười gật đầu, xem như đồng ý câu với lời nói của Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử thấy vậy thì trầm mặc nhất thời, hơi cau mày hỏi: "Có thể cho ta
trực tiếp tiến cấp, không biết tiền bối là?"

"Đại Trưởng Lão." Lão giả đáp.

Tiêu Dao Tử sau khi nghe được ba chữ Đại Trưởng Lão, hắn khóe miệng kéo ra một
nụ cười, cũng không tiếp tục hỏi mà là thu kiếm lại, quay người rời khỏi lôi
đài.

Nếu tông môn cao tầng đã cho hắn không cần đánh tiếp, Tiêu Dao Tử hiện nhiên
không rảnh uổng phí sức lực ở đây, dù sao đây mới là vòng loại, được người
miễn đấu thì dại gì không đồng ý?

Thấy Tiêu Dao Tử đã quay người rời đi, phía sau hắn một đám người nhẹ nhàng
thở ra một hơi, biểu tình cùng mới thoát khỏi quỷ môn quan không khác biệt là
bao.

Nói thật, lúc chiến đấu với Tiêu Dao Tử, hắn thoát ẩn thoát hiện rồi mỗi lần
sẽ có người ngã xuống, bọn họ từng người nội tâm chìm ngập tuyệt vọng, họ sợ
tiếp theo người ngã xuống sẽ là chính mình.

Hiện Tiêu Dao Tử có thể rời đi, bọn họ mỗt người cũng không nói gì hay phản
đối, hắn người này quá yêu nghiệt, quá đang sợ, cho hắn rời đi mới đúng là
quyết định sáng suốt.

Bỗng dưng, Tiêu Dao Tử dừng lại bước chân, phát hiện điều này khiến đám người
nội tâm co chặt, khuôn mặt đều xanh.

Tên này sẽ không phải đồ sát thành tính, hiện muốn đổi ý đi?

"Các ngươi biết Kiếm Tu sao?" Tiêu Dao Tử quay đầu, lạnh lùng hỏi.

Tất cả mọi người, bao quát cả Đại Trưởng Lão cùng đám người Lý Vân Tiêu đều
cau mày không hiểu, Tiêu Dao Tử câu hỏi này là ý gì?

Rất nhanh, Tiêu Dao Tử một tay dơ lên mình Lăng Tiêu Kiếm, tự hỏi tự trả lời,
"Kiếm Tu, trên tay có kiếm, ta người bất bại!"


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #70