Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Tiêu Dao Tử vừa mới bước lên lầu, ngay lập tức, mấy cỗ khí tức cuồng bạo liền
hướng đến chỗ hắn đè ép!
Cảm nhận được chủ nhân của những khí tức này cường đại, đừng nói là Tiêu Dao
Tử trạng thái bây giờ, ngay cả trước khi hắn chưa bị áp chế cảnh giới cũng khó
mà chịu nổi một đám người này a!
Liếc mắt thấy Lý Vân Tiêu vẫn đứng nơi đó, cũng không có ngăn cản đám người
dùng khí thế chèn ép hắn, Tiêu Dao Tử nắm tay cầm kiếm nhẹ siết chặt.
Đám người này là muốn thử hắn, Lý Vân Tiêu cũng đồng dạng là muốn thử hắn!
Tiêu Dao Tử mặc dù cũng sớm biết Lý Vân Tiêu mời hắn lên lầu mục đích cũng
không đơn giản chỉ là ngồi xem phong cảnh, cười cười nói nói. Nếu hắn đoán
không nhầm, đây có thể xem như một khảo nghiệm!
Cái này khảo nghiệm là để cho Tiêu Dao Tử có một bộ mặt ngồi ở đây, tuy nói
Tiêu Dao Tử xếp hạng hai mươi lăm trên Chân Truyền Bảng, thế nhưng không có ai
tận mắt nhìn thấy hắn như thế nào đánh bại Hoàng Không, ai sẽ tin tưởng một
tên nhất phi trùng thiên ngồi vào vị trí thứ hai mươi lăm đây?
Bởi vậy, đơn thuần mà nói thì khảo nghiệm vừa để chứng minh Tiêu Dao Tử thực
lực, vừa để chư vị Chân Truyền đệ tử thừa nhận hắn. Nếu Tiêu Dao Tử vượt qua
ai cũng sẽ không nói gì, nhưng ngược lại hắn chịu không được thì tiếp đến
chính là bị mọi người ngồi đây khinh bỉ, chế nhạo.
Lầu này là lầu của Chân Truyền đệ tử, đối diện là của chư vị Trưởng Lão, còn
lại một cái lầu ở giữa nối tiếp lầu của Chân Truyền và lầu của Trưởng Lão thì
là nơi tọa hạ của Lý Vân Tiêu. Tiêu Dao Tử quan sát một vòng liền biết được vị
trí của hắn hiện tại không những nằm trong tầm mắt của Chân Truyền đệ tử, liền
bên kia lầu chư vị Trưởng Lão cũng có thể xem rõ ràng.
Nhìn tất cả mọi người trên lầu đều chuyển ánh mắt về phía mình, có mấy vị Chân
Truyền đệ tử vừa nhìn hắn vừa thì thầm nói chuyện, biểu lộ gì cũng có, Tiêu
Dao Tử vô cùng không thích cảm giác bị người chú mục này.
"Xem ra phải biểu hiện một chút thực lực rồi." Tiêu Dao Tử trong nội tâm nói
thầm.
Đã suy nghĩ thông suốt, Tiêu Dao Tử hai mắt từ từ nhắm lại, sau ba giây, đợi
khi Tiêu Dao Tử lần nữa mở mắt ra, ánh mắt hắn đã chuyển thành sắc bén, trên
cơ thể cũng dần xuất hiện một cỗ cường đại khí thế, không đúng, phải nói là
phong mang khí thế hướng thẳng đến những khí thế kia lẫn nhau tranh phong.
Khí thế sắc bén tựa như mũi kiếm phong mang vô hạn, xuyên thấu vạn vật!
Tay trái cầm lấy trường kiếm để ngang hông, tay phải lại đặt lên chuôi kiếm,
Tiêu Dao Tử lúc này mới chầm chậm rút kiếm.
Ngay tại lúc Tiêu Dao Tử vừa bắt đầu rút kiếm, Lý Vân Tiêu cũng mau chóng quay
đầu nhìn xem Tiêu Dao Tử. Hắn hai mắt đột nhiên híp lại, bên trong ánh mắt lộ
ra một tia chấn kinh cùng khiếp sợ nhưng sau đó lại mỉm cười hài lòng, khẽ
lách người đứng sang một bên nhìn Tiêu Dao Tử cùng đám người tranh phong.
Tại Tiêu Dao Tử phía trước mặt, mười người đang ngồi thành một hàng dọc, không
cần nói cũng biết đây là thập đại Chân Truyền, trong đó năm người tính từ cầu
thang đi vào chính là đệ thập Chân Truyền đến đệ ngũ Chân Truyền, chính năm
người này dùng khí thế đè ép Tiêu Dao Tử.
Tất nhiên, Tiêu Dao Tử cũng cảm nhận được năm người này không phải ai cũng
mang ý đồ xấu, ít nhất vẫn là chưa có dùng toàn lực đả kích hắn là tốt rồi.
Năm người đang ngồi yên thì sắc mặt đột biến, cả năm người ánh mắt không khỏi
đều tập trung lên người Tiêu Dao Tử, sau khi thấy Tiêu Dao Tử đang từng chút
rút kiếm thì ánh mắt dần lộ vẻ khó tin.
Bọn họ theo Tiêu Dao Tử rút kiếm thì cảm thấy trên người có một tia khí lạnh!
Chẳng qua cũng không đáng nói, chỉ là một tia khí lạnh nhỏ nhoi mà thôi.
Tiêu Dao Tử vẫn đang tiếp tục rút kiếm, hắn rút không nhanh, cứ ba giấy thì
lưỡi kiếm sẽ ra khỏi vỏ một tấc, ba giây một tấc, động tác tuy chậm rãi bình
thường, thế nhưng mỗi lần kiếm ra thì khí thế của Tiêu Dao Tử sẽ lại tăng gấp
đôi.
Năm người khí thế lần nữa đẩy lên cao, chẳng qua Tiêu Dao Tử khí thế cũng
không kém, đồng thời Tiêu Dao Tử tốc độ rút kiếm cũng tăng nhanh, hắn khí thế
như hóa thành mũi kiếm đâm thẳng đến năm người khí thế, hơn nữa mũi kiếm này
đã bắt đầu xuyên phá đạo khí thế kia.
Dần dần, đến khi Tiêu Dao Tử trường kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, trên lầu không
khí trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Cái này lạnh là đến từ kiếm lạnh!
Ông!
Trong nháy mắt, Tiêu Dao Tử khí thế bỗng chốc biến đổi, cả người hắn phong
mang khí thế không còn chỉ là mũi kiếm phong mang mà đã hóa thành bảo kiếm
phong mang, cái này phong mang như một thanh tuyệt thế bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ
thì liền xuyên phá tận đến cửu tiêu, trên lầu vô số kiếm thanh cũng theo đạo
phong mang này reo vang một mảnh, liên miên không dứt.
Ầm!
Năm người kia khí thế lập tức bị Tiêu Dao Tử khí thế phá nát, bất quá cả năm
người cũng không việc gì, hiển nhiên bọn họ vừa rồi khí thế cũng chỉ là một
phần thực lực, cho dù Tiêu Dao Tử có phá giải được thì cũng không tài nào đả
thương được bọn họ.
Bất quá, Tiêu Dao Tử biện hiện lần này, hắn không những làm cho Lý Vân Tiêu
kinh ngạc, thập đại Chân Truyền cũng kinh ngạc không kém, phải biết bọn họ năm
người không phải người thường nha, ai ai cũng là thiên tài đứng đầu tông môn,
cho dù không có dùng toàn lực nhưng năm người khí thế gộp lại vẫn bại dưới khí
thế của Tiêu Dao Tử, điều này khiến bọn họ cực kỳ khó tin.
Hiện nhìn lại Tiêu Dao Tử, không những năm người mà cả thập đại Chân Truyền
cùng ở đây Chân Truyền đệ tử đều đang kỳ quái tự hỏi: Tên này còn là người
sao?
Tiêu Dao Tử không để ý đến mọi người phản ứng, đáng bại khí thế của năm người
xong thì hắn cũng thu kiếm, xoay đầu nhìn sang Lý Vân Tiểu, hỏi: "Xong rồi
chứ?"
"Xong." Lý Vân Tiêu cười nói: "Có ngươi người này làm đệ tử Chân Truyền, ta có
thể là may mắn nhất một vị sư phụ đi."
Tiêu Dao Tử thì thở dài nói: "Vậy ta đây? Ngươi hình như từ lúc ta đến tông
môn đến giờ đều chưa có chỉ dạy gì ta hết, xem ra ta là một vị đệ tử bất hạnh
đi?"
Lý Vân Tiêu nghe vậy liền vội lắc đầu đáp, "Ngươi lời này sai rồi, tất cả là
do ngươi quá mức yêu nghiệt nên ta mới không có gì để dạy ngươi. ngươi xem, ba
tháng ngắn ngủi, cho dù không có ta trợ giúp nhưng lấy ngươi thực lực hiện
giờ, Luyện Thể Cảnh bên trong mấy người cùng ngươi đấu kiếm được?"
Nói đến đây, Lý Vân Tiêu ngón tay chỉ chỉ Tiêu Dao Tử bên hông trường kiếm,
cười khổ nói: "Lại thêm ngươi đối với Kiếm Đạo lý giải, nếu không phải ngươi
tính cách vẫn là thiếu niên cao ngạo, ta nhiều lúc quả thật nghĩ ngươi là vị
nào lão quái vật trùng sinh. Ta tin ngươi vừa rồi đạo kia khí thế ẩn chứa bên
trong là cái gì ngươi hẳn phải biết, ngươi đối với Kiếm Đạo lý giải không hợp
ngươi cảnh giới, càng không hợp ngươi tuổi tác!"
Tiêu Dao Tử không có mở miệng nói cái gì, hắn chỉ im lặng nhìn Lý Vân Tiêu.
Hắn đối với Kiếm Đạo lý giải không hợp hắn cảnh giới cùng tuổi tác sao?
Thử hỏi nếu ngươi bốn, năm năm chỉ đọc truyện tu kiếm, bên trong tên nào cũng
là tuyệt thế Kiếm Tu, ngươi lại theo dõi bọn hắn hành trình tu đạo cùng với
bọn hắn đối với Kiếm Đạo lý giải, ngươi có thể không ghi nhớ một chút nào ư?
Tiêu Dao Tử kiếp trước chân chính là một tên mê truyện cho nên những thứ này
hắn không những nhớ, hơn nữa còn là nhớ rất rõ ràng!
Cũng bởi những lý do này, Tiêu Dao Tử đối với Kiếm Đạo lý giải yêu nghiệt như
thế nào cũng chỉ là điều bình thường, đây cũng có thể coi là hắn phúc lợi
xuyên việt, mà cái này phúc lợi hiên nhiên không thể nói cho người thứ hai
biết.
Thấy Tiêu Dao Tử im lặng, Lý Vân Tiêu cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này,
quay đầu chỉ sang sang chỗ đám người, nói: "Được rồi, ngươi tạp thời tìm một
chỗ ngồi xuồng đi, hôm nào ta sẽ đến động phủ của ngươi trò chuyện sau."
Tiêu Dao Tử gật đầu, đang định rời đi thì bỗng xuất hiện một thanh niên áo
xanh mỉm cười đi tới.
"Lần đầu gặp mặt, ta tên Bạch Vô Ngân, người là Tiêu Dao Tử đi?" Bạch Vô Ngân
mỉm cười làm quen.
Tiêu Dao Tử mày kiếm nhíu lại, Bạch Vô Ngân cho hắn một cái cảm giác, cái này
cảm giác chính là thâm bất khả trắc, bất quá khi nhìn Bạch Vô Ngân biểu hiện
lại giống nhưng loại người cả người lẫn vật vô hại, hoàn toàn không có thiên
tài cao ngạo tính cách.
Cảm thấy Bạch Vô Ngân cũng chỉ có ý chào hỏi, Tiêu Dao Tử liền đáp, "Là ta.
Không biết ngươi tìm ta có việc gì?"
Bạch Vô Ngân cười ha hả nói: "Không có gì, không có gì. Ta chẳng qua thấy
ngươi rất hợp mắt, nói thật, ngươi cùng ta tiểu sư đệ tích cách có mấy phần
giống nhau, ta bản tính rất muốn kết giao bằng hữu nên tìm ngươi trò chuyện
một chút. Không biết ý ngươi thế nào?"
Tiêu Dao Tử trầm ngâm nói: "Có thể, ta bằng hữu cũng ít, đã làm người không
thể không có bằng hữu. Chẳng qua, ta và ngươi chỉ mới gặp mặt, ngươi cũng phải
biểu hiện một chút thành ý chứ?"
"Biểu hiện như thế thế nào? Ngươi đừng nhìn ta bộ dáng thế này thì nghĩ ta tồn
rất nhiều bảo, ta người này nhưng rất nghèo a!" Bạch Vô Ngân khổ sở nói.
Tiêu Dao Tử sắc mặt đều đen, nhìn hắn giống loại người dựa vào tiền tài đến
kết giao bằng hữu sao?
"Yên tâm, ta người này cũng không yêu mến ngươi bảo vật." Tiêu Dao Tử đè ép
tức giận, trầm giọng nói.
Bạch Vô Ngân kinh ngạc hỏi, "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta rất hiếu kỳ thực lực của ngươi, ngươi có thể cùng ta thử một kiếm không?
Dùng năm phần mười thực lực là được rồi." Tiêu Dao Tử đáp.
Trước mặt thanh niên áo xanh tuyệt đối không phải người bình thường, Tiêu Dao
Tử dù cho bị xưng là cuồng vọng, có thế hắn không có thật sự cuồng vọng đến vô
tri, nghĩ rằng hắn thật sự vô địch thiên hạ.
Bạch Vô Ngân suy nghĩ một chút, ánh mắt đảo qua thấy Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu
thì nói: "Được."
Tiêu Dao Tử thần sắc hưng phấn, ánh mắt nhìn xung quanh một hồi rồi hỏi, "Đổi
một cái chỗ được chứ?"
"Tùy ngươi."
Lới nói vừa hạ, chỉ nghe một tiếng 'Vèo!', Tiêu Dao Tử đã hóa thành tàn ảnh
biến mất.
Bạch Vô Ngân: "..."
"Tên này,...Thật giống tiểu sư đệ a!" Bạch Vô Ngân cảm thán một tiếng, nhưng
sau cũng mau chóng đổi theo.