Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Chương 6: Tu luyện!
Quả nhiên, Tiêu Dao Tử vừa mới đi ra bên ngoài liền gặp Tàn Hồn đang chạy
quanh tìm hắn.
Thấy Tiêu Dao Tử xuất hiện, tàn hồn kia liền bay tới trước người hắn nghi hoặc
mà hỏi: “Vừa nãy liên kết của ta và ngươi đột nhiên biến mất khiến ta không
thể cảm nhận được vị trí của ngươi. Ngươi là vừa đi chỗ nào về?”
Tiêu Dao Tử cũng không giấu giếm gì, chậm rãi nói với Tàn Hồn: “Ta vừa mới đi
vào bên trong nơi này, may mắn nhận được một cái không nhỏ kỳ ngộ.”
“Kỳ ngộ? Ngươi nhận được cái gì kỳ ngộ?”
Nghe Tiêu Dao Tử nói nhận được kỳ ngộ, Tàn Hồn liền hiếu kì hỏi.
“Có thể khiến cơ thể này có thể tu luyện kỳ ngộ!”
Tiêu Dao Tử vừa dứt lời, Tàn Hồn kia liền đã chạy đến trước mặt hắn, kích động
mà nói: “Có thể khiến cơ thể này tu luyện được, ngươi đây là đang nói thật!”
Tiêu Dao Tử cũng lười biếng trả lời hắn. Tay phải liền rút ra Tường Vi Kiếm,
điều động linh khí mà chém về phía trước.
Ầm!
Một đạo kiếm khí đâm thẳng vào trên thân cây cách đó không xa, khiến thân cây
này trong chốc lát bị trảm làm đôi.
Nhìn thấy cảnh này, tàn hồn càng lúc càng kích động. Hắn hiện giờ đã tin Tiêu
Dao Tử đã có thể tu luyện, hơn nữa cảnh giới hình như còn tăng lên nhiều so
với lúc trước.
“Hiện giờ ngươi đã có thể tu luyện, chúng ta bao giờ sẽ trở về Tiêu gia?”
Nghĩ đến điều gì, Tàn Hồn liền nhìn Tiêu Dao Tử hỏi.
Tiêu Dao Tử nhìn xung quanh nơi này, suy nghĩ một chút liền đáp.
“Không cần vội. Ta bây giờ đã có thể tu luyện được, nên ở lại nơi đây tu luyện
một đoạn thời gian. Dù sao ta cũng vừa mới đột phá, cơ thể có chút không quen
thuộc lắm. Còn nữa, nơi đây cũng rất yên tĩnh, linh khí thì vô cùng hùng hậu,
với lại không phải sợ ai làm phiền khi tu luyện. Vậy nên chúng ta cứ ở lại đây
đi đã, đợi đến lúc ra ngoài chắc chắn sẽ nắm nhiều phần thắng hơn khi đối đầu
với tên kia.”
Trầm mặc một chút, tàn hồn cũng gật đầu, nói: “Vậy liền theo ý ngươi, đợi khi
nào ngươi tu luyện xong liền sẽ ra ngoài.”
“Được rồi, ta hiện tại đang muốn mau chóng tu luyện. Ngươi quay về chỗ cũ đợi
ta, ta muốn an tĩnh một chút.”
Thỏa thuận xong, Tiêu Dao Tử liền lấy lí do trục khách. Hắn cũng muốn một mình
yên tĩnh, an tâm tu luyện. Với lại, hắn quả thật không được tự nhiên khi nói
chuyện với tàn hồn lắm, vậy nên bọn họ thường xuyên tách biệt với nhau, đều
không nói nhiều.
“Ờ, ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài.” Tàn hồn làm sao không hiểu ý hắn? Liền đáp
ứng cho Tiêu Dao Tử ở lại một mình còn hắn thì lặng lẽ đi ra ngoài. Dù sao
nhìn một kẻ đang trong hình hài cũng mình cũng có chút cảm giác không quen
thuộc, mặc dù hắn chỉ còn là một tàn hồn, chẳng mấy chốc liền sẽ biến mất trên
thế giới này.
Cứ như vậy, Tàn Hồn rời đi còn Tiêu Dao Tử thì đắm chìm vào tu luyện, không ai
quản việc ai. Thời gian cũng rất nhanh liền trôi qua.
…
Thiên Phong Vương Quốc, thành Mộc Nhai, Tiêu gia.
Kể từ lúc tin đồn Tiêu Dao Tử ngã xuống vực sâu mà chết cũng đã hơn ba, bốn
tháng thời gian. Mọi người cũng đều nhận định hắn thật sự đã chết bởi ai cũng
không tin một người có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng mà không chết, huống
chi hắn chỉ là một tên tam trọng Luyện Khí.
Lúc này đây, tại bên trong phòng của gia chủ Tiêu gia. Gia chủ Tiêu gia là
Tiêu Lăng đang ngồi ở trên giường bệnh, trong phòng còn có một vài vị trưởng
lão đang đứng đối diện với hắn.
Một hồi lâu, một vị trưởng lão mặc áo bào xanh lam mở miệng hướng Tiêu Lăng
nói: “Gia chủ, thiếu gia cũng đã ra đi hơn ba tháng rồi. Ngài không cứ tiếp
tục như vậy, nên làm tang lễ cho thiếu gia đi thôi!”
“Nói bậy, Tử nhi xác còn chưa tìm thấy, ngươi làm sao biết nó đã chết hay
chưa?”
Tiêu Lăng phẫn nộ quát lớn, vị trưởng lão kia cũng chỉ biết im lặng lui ra
sau. Dù sao bọn hắn quả thật chưa đi tìm xác của Tiêu Dao Tử, bọn họ cũng
không rảnh mà đi làm như vậy. Rơi xuống vực sâu, liệu được mấy người còn sống?
Đúng lúc này, một vị trung niên nam tử liền bước ra. Người này thân mặc một bộ
màu vàng trường bào lớn, khuôn mặt lại tràn đầy chính khí nhìn giống như một
tên quân tử hiệp nghĩa.
“Phụ thân, ngươi đừng quá đau lòng mà không chấp nhận sự thật này. Đã vậy, ta
liền phái người xuống vực tìm xác của Tử nhi, nếu tìm thấy sẽ mau chóng mang
về đây để làm hậu sự.”
Nghe người trung niên nam tử nói, Tiêu Lăng cũng chỉ còn biết thở dài, khuôn
mặt đầy đau buồn, chốc lát liền giống như già đi mấy chục tuổi.
“Vậy Đạo nhi, ta đành nhờ người vậy. Nhưng nếu hắn thật sự còn sống thì phải
mau mang hắn trở về, biết không!”
Suy nghĩ một chút, Tiêu Lăng nhìn người nam nhân trung niên nói. Kẻ này cũng
chính là Tiêu Đạo, bá bá của Tiêu Dao Tử và cũng là con nuôi của Tiêu Lăng.
Khi xưa Tiêu Lăng từ đi chu du khắp mọi nơi. Trong một lần đi ngang qua một
căn nhà nhỏ, đã gặp được một đứa bé ăn mày. Qua lời kể thì biết đứa bé này cả
gia đình bị người giết chết, duy chỉ còn mình hắn sống sót, không nơi nương
tựa. Tiêu Lăng cũng vì cảm thấy hắn tội nghiệp mà sinh lòng trắc ẩn, mang hắn
vào Tiêu gia đồng thời còn nhận làm con nuôi, ban cho hắn cái tên Tiêu Đạo.
Bởi vì lớn hơn vài tuổi nên cũng trở thành huynh trưởng của Tiêu Phong, cha
của Tiêu Dao Tử.
Tiêu Đạo sau khi vào Tiêu gia vẫn luôn không để Tiêu Lăng phải bận tâm hoặc lo
lắng điều gì, ngược còn thường xuyên giúp đỡ Tiêu Lăng nên hắn cũng được Tiêu
Lăng quý trọng vô cùng.
Nghe được lời này, Tiêu Đạo cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn chính khí
mà đáp: “Phụ thân yên tâm, nếu quả thật Tử nhi còn sống thì ta sẽ lập tức mang
hắn về gặp phụ thân.”
Nghe vậy, Tiêu Lăng cũng yêu lòng. Thở dài một cái, liền nhìn Tiêu Đạo cùng
mấy vị trưởng lão nói: “Được rồi, mọi chuyện cứ đến đây thôi. Ta có chút cảm
thấy mệt mỏi, các ngươi liền trở về đi.”
“Vâng thưa gia chủ.”
Ôm quyền một cái, chư vị trưởng lão liền mau chóng rời đi. Để lại Tiêu Lăng
một mình trong phòng.
Thấy mọi người đều đã rời đi, Tiêu Lăng mới từ trong ngực lấy ra một cái màu
đen ngọc giản. Hơi sờ nhẹ nói: “Phong nhi, ngươi rốt cuộc là đang ở nơi nào?
Ngươi có biết hài tử của người có thể đã sớm bị người hại chết rồi không?”
Chậm rãi nhắm lại hai mắt, từng hàng lão lệ chảy dài trên mặt hắn.