Trương Thiếu Huyền Đấu Vũ Nhất!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

"Này này, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"

Vừa mới trầm tư được một chút, lát sau liền có một giọng nói trong trẻo vang
vọng bên tai của Tiêu Dao Tử.

Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Dao Tử cũng không vội mở mắt, chậm rãi đáp lời,
"Ta đang suy nghĩ cách đánh bại Vũ Phi Phàm cùng Trương Thiếu Huyền."

Thanh âm kia lần nữa vang lên, trong giọng tràn đầy bất ngờ, "Không phải chứ?
Ngươi cũng phải suy nghĩ cách đánh bại họ? Nhưng hai tên kia vẫn chưa thể hiện
gì nhiều, ngươi suy nghĩ thì có ích gì?"

Một loạt câu hỏi liên tục phun ra khiến Tiêu Dao Tử mày kiếm cũng phải hơi
nhíu lại.

Trầm mặc một lát, Tiêu Dao Tử dần mở hai mắt, đôi mắt như hai lưỡi kiếm sắc
bén nhìn chằm chằm vô người thiếu nữ trước mặt, tức giận mở miệng.

"Chu Thủy Linh, nha đầu ngươi muốn làm cảnh sát sao? Cho dù là cảnh sát cũng
không có quyền hỏi nhiều như vậy. Dù sao thì ta cũng không phải tội phạm!"

Không sai, thiếu nữ trước mặt chính là Chu Thủy Linh.

Chu Thủy Linh nhan sắc cũng là thập phần xinh đẹp, lại thêm thân phận và địa
vị nên nếu muốn được nói chuyện với nàng thì quả thực là khó như lên trời.
Tiêu Dao Tử cũng không ghét bỏ hay thích thú gì nàng, chẳng qua nha đầu này
gặp hắn là hỏi quá nhiều, lần trước là vậy, lần này cũng vậy nên Tiêu Dao Tử
có chút bực mình, phải mắng nàng mấy câu mới hả giận.

Chu Thủy Linh sau khi nghe hắn nói thì đột nhiên hai mắt mở lớn, hiếu kì hỏi,
"Cảnh sát? Đó là cái gì?"

Biết mình vừa lỡ lời, Tiêu Dao Tử rất nhiên liền bình tĩnh trở lại. Suy nghĩ
một chút, hắn bày ra một cái vẻ mặt chân thành, hơi mỉm cười nói: "Cảnh sát là
một cái danh hiệu rất lớn, cái danh hiệu này thường trao cho những người như
ngươi, những kẻ chuyên điều tra ép hỏi người khác!"

Cười cười một cái, Tiêu Dao Tử nói tiếp, " Cũng bởi vậy, rất ít người thích
bọn hắn, với lại bọn hắn sống cũng không lâu lắm. Coi như cũng là người quen
biết, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên trở thành người như vậy, sống không
lâu a!"

Chu Thủy Linh nghe hắn giải thích thì gật gật đầu, nàng đại khái cũng hiểu đôi
chút về cái danh hiệu này. Thế nhưng suy nghĩ lại những lời vừa rồi, rất nhanh
nàng lại nhíu mày, cảm giác như hắn đang nói xấu mình vậy.

Chu Thủy Linh liếc nhìn bộ dáng của Tiêu Dao Tử xem có thật hắn đang nói xấu
mình không, chẳng qua nàng nhìn thấy vẻ mặt hắn rất chân thành, cũng không
giống nói xấu gì mình nên đành cho qua chuyện này.

Thấy nàng không nói gì nữa, Tiêu Dao Tử cũng chẳng dại mà tiếp tục bàn đến vấn
đề này nữa. Thở dài một cái, hắn nhanh chóng chuyển đề tài khác, một bên cười
nói với Chu Thủy Linh, một bên lại thầm dặn dò chính mình.

"Sau này tốt nhất không nên nói thứ gì liên quan đến trước khi nữa, nói nhiều
rất dễ khiến nhiều người chú ý, khi đó ta cũng sẽ rất phiền!"

Tiêu Dao Tử và Chu Thủy Linh cùng nhau trò chuyện một lúc, thời gian một canh
giờ chỉ chớp mắt liền trôi qua. Lão giả lần nữa xuất hiện trên sân, chậm rãi
đọc tên danh sách các cặp đấu, mọi người trên khán đài cũng bởi vậy mà sôi sục
cả lên.

"Đã để mọi người chờ lâu, sau đây ta sẽ đọc tên từ cặp đấu, tất cả chú ý nghe
rõ.

Trận đầu tiên, Trương Thiếu Huyền đấu với Vũ gia đệ tử Vũ Nhất.

Trận thứ hai, Tiêu Dao Tử đấu với Tiêu gia đệ tử Tiêu Trường Phong.

Trận thứ ba, Chu Thủy Linh đấu với Vũ gia đệ tử Vũ Như Nguyệt.

Trận thứ tư, Triệu gia đệ tử Triệu Liệt đấu với Chu gia đệ tử Chu Hào.

Trận thứ năm, Vũ gia đệ tử Vũ Phi Phàm đấu với Chu gia đệ tử Chu Thần Vũ."

Nghe được thông báo, Tiêu Dao Tử dần nở nụ cười, "Ha ha, xem ra lần này ta
không còn lên đầu, nhưng cũng tốt, đối thủ không phải yếu như hai người trước
nữa."

Đang cười nói, hắn thần sắc đột nhiên chuyển thành băng lãnh, "Tiêu gia, ta
cùng các ngươi cũng thật có duyên, từ khi ta đi ra đến giờ thì hầu như ta toàn
đánh với các ngươi là chính. Được rồi, dù sao tên kia cũng được coi là thiên
tài của Tiêu gia, ta phải đối xử với hắn thật tốt mới được."

Tiêu Dao Tử nói cũng không sai, từ khi hắn xuất hiện trên thế giới này thì đã
đánh qua bốn lần, trong bốn lần đó Tiêu gia chiếm hai lần rồi, còn lại hai
trận là luận bàn với Chu Thủy Linh cùng tên thiếu niên Vũ gia.

Nhìn về phía đệ tử Tiêu gia, từng đoạn ký ức bị người trong gia tộc chế nhạo,
còn nhiều lần giở trò với hắn như đang hiện ra trước mắt. Cái ký ức này là của
Tiêu Dao Tử trước kia, bây giờ nhưng là của hắn. Hắn phải trả lại tất cả những
thứ kia thì mới thỏa mãn một tia hận ý ẩn sâu trong lòng!

Thấy Tiêu Dao Tử khuôn mặt lạnh lẽo, sát ý bức người, không khí xung quay như
đang dần biến lạnh, Chu Thủy Linh vội vàng hỏi chuyện với hắn mấy câu.

"Này, đối thủ ngươi đang suy nghĩ muốn đánh bại lên sân rồi kìa. Ngươi đoán
thử hắn thắng hay Vũ Nhất thắng?"

Nhìn đã xuống sân đấu Trương Thiếu Huyền cùng Vũ Nhất, Tiêu Dao Tử thu hồi sát
ý hồi nãy, trầm ngâm nói: "Ta thấy được, Vũ Nhất cũng không phải người yếu,
nhưng nếu thực lực hắn chỉ như vậy, không có con bài nào thì cũng sớm bị
Trương Thiếu Huyền đánh bài thôi."

Đột nhiên, Tiêu Dao Tử nhìn về phía Chu Thủy Linh nói tiếp, "Tên đó, hắn Kiếm
Đạo không có thua ngươi."

Chu Thủy Linh nghe hắn nói vậy thì hừ nhẹ một cái, "Ngươi đừng có bởi vì thắng
qua ta mà có thể nhận xét kiếm của ta. Ngươi nên nhớ, nửa tháng nay ta không
phải chỉ ngồi chơi!"

Đối với vấn đề này, Tiêu Dao Tử đành lắc đầu cười, cũng không tiếp tục nói
thêm, ánh mắt hắn bắt đầu chăm chú xuống dưới sân đấu.

Đối với Chu Thủy Linh, hắn đơn nhiên cũng biết nửa tháng nay nàng đã luyện tập
rất nhiều, tiến bộ cũng không ít. Chẳng qua từ khi lĩnh ngộ được Kiếm Thế, hắn
càng thêm mẫn cảm với Kiếm Tu vì vậy càng cảm thấy thiếu niên kia rất không
bình thường!

Nếu như bắt Tiêu Dao Tử nói thật, hắn sẽ nói thiếu niên tên Trương Thiếu Huyền
kia còn mạnh hơn Chu Thủy Linh!

Nhìn ánh mắt Tiêu Dao Tử đã hướng xuống sân đấu, hoàn toàn không còn để ý mình
nữa, Chu Thủy Linh tức giận dậm chân một cái rồi cũng hướng ánh mắt xuống dưới
sân.

Bên dưới, Trương Thiếu Huyền đã sớm rút ra cổ kiếm, mỉm cười nói: "Bắt đầu
đi."

Vũ Nhất gật đầu một cái, hai tay nắm chặt, thân thể phi nhanh lên phía trước.

"Đại Lực Quyền!"

Vũ Nhất sau khi đến gần Trương Thiếu Huyền thì liền đánh ra một quyền, một
quyền này ẩn chứa một luồng khí thế mạnh mẽ, dường như phá nát cả không khí
rồi đánh vào thân thể thiếu niên trước mặt.

Thấy vậy, Trương Thiếu Huyền cũng không ngạnh kháng một quyền này, hơi đạp
chân một cái, thân thể Trương Thiếu Huyền liền lùi về phía sau, đồng thời khi
lui thì một kiếm chém về phía Vũ Nhất.

Ầm!

Quyền thế của Vũ Nhất sau khi va chạm với một kiếm của Trương Thiếu Huyền liền
bị đánh nát, nhưng ngay lúc quyền thế vừa bị phá thì Vũ Nhất đã nhanh chóng
tiến thêm một bước, lần nữa đánh ra một quyền.

"Mãnh Hổ Quyền!"

Trương Thiếu Huyền hai mắt nheo lại, hắn không những không lùi lại mà còn tiến
lên một bước, một bước này vừa đạp ra thì khí thế trên người hắn cũng dần thay
đổi theo.

Nhìn kỹ một chút, chỉ thấy Trương Thiếu Huyền tay phải nắm chặt cổ kiếm, từng
đạo hỏa diễm rực cháy trong nháy mắt liền bao phủ lên trên lưỡi kiếm khiến cho
cổ kiếm thay đổi thành hỏa kiếm.

"Hỏa Kiếm Thuật, Hỏa Kiếm Phá Chiêu!" Hô lớn một tiếng, Trương Thiếu Huyền tay
cầm hỏa kiếm chém thẳng về phía trước.

Ầm!

Hai cái Vũ Kỹ va chạm, uy lực cũng không hề nhẹ. Bản thân Trương Thiếu Huyền
cùng Vũ Nhất đều là người đứng gần phạm vi va chạm nên cũng nhanh chóng bị uy
lực của vụ va chạm vừa rồi chấn bay ra ngoài.

Cả hai người bọn họ liên tục hướng phía sau lùi lại, chẳng qua rất nhanh,
Trương Thiếu Huyền lùi được mười lăm bước thì ngừng, Vũ Nhất lại là mười tám
bước.

Người nào hơn người nào đã quá rõ ràng!

Đột nhiên, Trương Thiếu Huyền mở miệng, "Đến, tiếp tục chiến, dùng thực lực
chân chính của ngươi để chiến!"

Dùng thực lực chân chính!

Vũ Nhất liếc nhìn Trương Thiếu Huyền một cái, rất nhanh hắn liền nở nụ cười,
"Theo ý ngươi!"

Ầm!

Dứt lời, một cỗ khí thế từ bên trong cơ thể Vũ Nhất bắt đầu bạo nổ ra.

Cùng lúc đó, cảnh giới của Vũ Nhất đang từ Luyện Thể nhất trọng bỗng chốc tăng
lên thành Luyện Thể nhị trọng.

Trên khán đài, Chu Thủy Linh cười nhìn Tiêu Dao Tử, "Vũ Nhất dù gì cũng từng
là thiên tài đứng đầu Vũ gia, dù bây giờ không phải đứng đầu nhưng hắn vẫn là
một tên thiên tài chân chính. Thế nào, bây giờ ngươi nghĩ ai thắng?"

Tiêu Dao Tử hơi mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn trận đấu dưới sân, nói: "Không tệ,
nhưng vẫn chưa được. Chẳng qua, dù sao trận đấu này cũng rất đáng xem."

Chu Thủy Linh mặc dù tức giận bộ dáng của hắn, nhưng nàng cũng không nói gì,
tiếp tục yên tĩnh quan sát trận đấu với hy vọng Vũ Nhất đánh bại Trương Thiếu
Huyền để cho Tiêu Dao Tử đẹp mặt.

Trở lại sân đấu, Trương Thiếu Huyền cùng Vũ Nhất vẫn đang kịch chiến, mặc dù
Vũ Nhất đã bạo phát thực lực lên Luyện Thể nhị trọng, nhưng hắn vẫn không
chiếm được chút thượng phong nào.

Giao đấu một hồi vẫn không phân thắng bại, hai người lần nữa tách ra. Mặc dù
là chưa phân thắng bại, nhưng chẳng qua bây giờ Vũ Nhất đã thở dốc, Trương
Thiếu Huyền thì vẫn bình tĩnh như trước, hơi thở đều đều như cũ.

Đúng lúc Trương Thiếu Huyền đang định tiến lên, Vũ Nhất đã mở miệng nói: "Đợi
đã."

Trương Thiếu Huyền cũng dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn vào Vũ Nhất, đợi hắn
nói tiếp.

"Không cần tiếp tục đấu, ta nhận thua."

Trương Thiếu Huyền hỏi, "Tại sao?"

Vũ Nhất cười khổ đáp, "Ngươi kiếm pháp tuyệt diệu, ta đánh không lại. Nãy giờ
ngươi cũng chỉ là dùng ta để luyện kiếm, nếu như vậy thì ta đấu tiếp còn ý
nghĩa gì?"

Dùng Vũ Nhất để luyện kiếm!

Vũ Nhất hắn là dạng người gì? Hắn cũng là thiên tài, cũng có lòng tự trọng của
riêng mình, cùng lắm là nhận thua, hắn cũng không phải dạng thiên tài thua
không chịu nổi.

Hắn! Vũ Nhất, tuyệt không chịu làm đồ luyện kiếm cho người khác!

Trương Thiêu Huyền gật đầu cười, cũng không phủ nhận, "Vậy được rồi. Đa tạ
trận đấu vừa rồi, ngươi cũng không yếu."

Ngươi cũng không yếu!

Nghe được bốn chữ này, Vũ Nhất lắc đầu cười.

Hắn yếu sao? Hắn cũng không yếu mà là người thiếu niên này quá mạnh, hoàn toàn
nghiền ép hắn!

Vũ Nhất rời đi sân đấu, lão giả cũng nhanh chóng tuyên bố kết quả.

"Trận đấu đầu tiên, Trương Thiếu Huyền thắng."


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #26