Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Triệu Thuần đứng đối diện với Vũ Phi Phàm, hai tay ôm quyền, "Đắc tội rồi."
Vũ Phi Phàm hơi lắc lắc đầu.
Thấy vậy, Triệu Thuần có chút nhíu mày lại, hắn có chút không hiểu cái lắc đầu
này của Vũ Phi Phàm.
Giống như hiểu được Triệu Thuần nghĩ gì, Vũ Phi Phàm mới bắt đầu chậm rãi nói:
"Không phải ngươi đắc tội, là ta đắc tội rồi."
Nghe xong lời này, Triệu Thuần sắc mặt triệt để trầm xuống, đồng thời tay phải
đột ngột rút ra trường thương.
Triệu Thuần cũng không nói nhiều, trực tiếp xuất chiêu, "Thương Diệt Sơn Hà!"
Triệu Thuần nhanh chóng hóa thành một đạo quang mang, cả người hắn hướng về
phía trước, hai tay cầm thương mà đâm thẳng, người cùng thương dùng một tốc độ
cực nhanh phi đến trước mặt Vũ Phi Phàm.
Đối với Vũ Phi Phàm, Triệu Thuần cũng là có nghe qua rất nhiều lần, nhưng đã
thiên tài thì ai cũng sẽ có sự kiêu ngạo cũng riêng mình, Vũ Phi Phàm có,
Triệu Thuần cũng sẽ có.
Nếu Vũ Phi Phàm đã coi thường Triệt Liệt hắn, vậy hắn sẽ dùng thực lực để
chứng minh chính mình!
Vũ Phi Phàm vẫn đứng yên ở đó, sống lưng thẳng tắp, tuyệt không sợ hãi khi đối
đầu với một thương này của Triệu Thuần.
Lúc này đây, trường thương đã đến trước mặt hắn.
Đợi khi trường thương chỉ còn cách mình khoảng mười phân, Vũ Phi Phàm rốt cuộc
động. Cả người hắn không tránh không né, đạp chân tiến thẳng về phía trước
đồng thời đấm ra một quyền.
"Quyền Động Sơn Hà!"
Các này một quyền vừa ra liền trực tiếp đánh thẳng lên trường thương của Triệu
Thuần, nhưng một quyền này vậy mà đang không ngừng đánh nát trường thương, đợi
đến khi Triệu Thuần phát hiện thương của mình chỉ còn lại không đến một phần
ba chiều dài thì đã không kịp.
Triệu Thuần phải nói là kinh hoảng cực kì, hắn là vốn định buông tay lùi lại
nhưng quyền kia đã đến trước người hắn, hắn căn bản không thoát được a!
"Xong!" đây chính là suy nghĩ sau cùng của Triệu Thuần, một quyền này của Vũ
Phi Phàm, hắn biết hắn không tiếp nổi.
Triệu Thuần theo bản năng nhắm hai mắt lại, chờ đợi một quyền kia đánh xuống
người mình. Chẳng qua hắn đợi rất lâu, trên cơ thể lại hoàn toàn không thấy bị
thương tổn gì.
Hơi mở mắt ra, Triệu Thuần thấy Vũ Phi Phàm đã sớm thu quyền lại, hướng chính
mình nói: "Còn đánh nữa sao?"
Đối với câu hỏi này, Triệu Thuần nhanh chóng lắc đầu, "Không, không cần đánh
nữa. Triệu Thuần ta chân chính nhận thua."
Nói đùa! Bảo hắn tiếp tục đánh, là muốn hắn tiếp tục chịu trận sao? Cái kia
một thương nhưng là hắn đã dùng hết tám phần thực lực a, dùng không phải toàn
lực như cũng dễ dàng bị đối phương một quyền đánh nát, hắn sẽ không ngu ngốc
cho rằng mình còn có thể thắng nếu tung hết thực lực.
"Hazz, mới vòng đầu đã bị loại, gặp phải hắn đúng là tai họa nha."
Cười khổ một cái, Triệu Thuần chậm rãi đi ra khỏi sân đấu.
Triệu Thuần đã nhận thua, lão giả cũng nhanh chóng tuyên bố, "Trận này, Vũ gia
Vũ Phi Phàm thắng."
Xôn xao, xôn xao...
"Quái vật! Thật sự là quái vật!"
"Cái gì là thực lực nghiền ép, cái này mới thực sự là thực lực nghiền ép."
"Đúng a, một quyền đánh bại Dẫn Khí viên mãn Triệu Thuần, những lời đồn về hắn
thật sự không sai. Chẳng qua ta không ngờ hắn đánh bại Dẫn Khí viên mãn lại
đơn giản như vậy, quả không hổ danh là đệ nhất thiên tài Vũ gia."
"Một quyền đánh bại Dẫn Khí viên mãn, Vũ Phi Phàm có thể đã đại tới Luyện Thể
Cảnh nhất trọng hoặc cao hơn nữa đi?"
Vô số lời khen ngợi từ trên khán đài tuôn ra, đa số mọi người đều khiếp sợ
thực lực của Vũ Phi Phàm, đồng thời bọn họ cũng bắt đầu phỏng đoán cảnh giới
của hắn.
Nhìn rời đi sân đấu Vũ Phi Phàm, một tên thanh niên nói: "Ta thấy năm nay Tứ
Gia So Tài vị trí đầu hắn chiếm sáu thành rồi."
Hắn vừa lên tiếng liền có người hiếu kì hỏi lại, "Vị đại ca này, hắn mạnh như
vậy, sao chỉ có sáu thành?"
Người thanh niên lắc đầu đáp, "Hắn quả thật mạnh, nhưng ngươi đừng quên Thành
Chủ nhi nữ. Vũ Phi Phàm mạnh, nhưng còn có nàng mạnh a! Ai nhất ai nhì hiện
giờ không thể đoán trước được gì đâu."
Thành Chủ nhi nữ, nghe được bốn chữ này mọi người cũng đều phải cười khổ.
Có một số người, trời sinh đã có thật tốt thiên phú, thật tốt gia cảnh, Chu
Thủy Linh cũng chính là người như vậy. Nếu như hỏi mọi người ở thành Mộc Nhai
'Ai là người mạnh nhất?' bọn họ chắc chắn sẽ đáp 'Là Thành Chủ nhi nữ, Chu
Thủy Linh.' nàng tên tuổi quả thực là quá nổi rồi.
"Trận kế tiếp, Chu gia đệ tử Chu Lăng đấu với Trương Thiếu Huyền."
"Hử, Trương Thiếu Huyền, tên này là ai?"
Lão giả vừa thông báo xong, mọi người nơi này đều là vô cùng thắc mắc.
Có người suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải trong tứ gia, là người ngoài
tham dự sao? Nếu là vậy thì có chuyện vui xem rồi."
Tất cả người đều đồng dạng gật đầu, dù sao lâu lâu mới có một người không
thuộc tứ gia tham gia so tài, chỉ là rất khó đi sâu vào vòng trong mà thôi.
Điều bọn họ muốn xem là người này sẽ đi được bao xa, hi vọng là không bại quá
sớm.
Ở hàng ghế Gia Chủ và Trưởng Lão, Tiêu Lăng và Chu Bá Thiên vừa mới chúc mừng
Vũ Hạo Nhiên xong thì nghe thấy trận kế tiếp có người không thuộc tứ gia thì
liền cảm thấy thú vị.
Tiêu Lăng cười nói: "Ha ha, cũng lâu rồi mới có người ngoài tham gia, không
biết kẻ này thực lực ra sao?"
Chu Bá Thiên mỉm cười đáp lời, "Đã là dám tham gia vào thì hắn chắc chắn rất
tin tưởng thực lực của mình, chẳng qua đối thủ của hắn là Chu Lăng, rất khó
thắng a!"
Bây giờ, Vũ Bá Thiên mới lên tiếng, "Cũng không thể đoán trước được điều gì,
chúng ta hay là xem bọn hắn đấu trước đi."
Nghe được lời này, cả hai người đều gật đầu, ánh mắt chuyển hướng xuống sân
đấu.
Chỉ thấy trên sân đấu có một thiếu niên thân mang một bộ lam sắc quần áo, bên
ngoài có khoác một lớp áo bào trắng mỏng, bên hông trái lại treo một thanh cũ
nát trường kiếm. Hắn đứng ở trên sân đấu, ánh mắt đang không ngừng đánh giá
đối thủ của mình.
Thấy thiếu niên hai mắt đang không ngừng đánh giá mình, Chu Lăng vốn là người
hiên lành nên cũng nở nụ cười trò chuyện với thiếu niên.
"Nghe nói ngươi tên Trương Thiếu Huyền, ngươi là lần đầu tham gia trận đấu này
sao?"
Trương Thiếu Huyền gật đầu đáp, "Đúng vậy."
Suy nghĩ một chút, Chu Lăng lại hỏi: "Nếu ngươi đã tham gia vậy chắc chắn nắm
rõ thực lực của mình, không biết ngươi nắm chắc mấy phần sẽ chiến thắng?"
Trương Thiếu Huyền không chút do dự trả lời, "Lúc đầu ta là nắm chắc mười phần
đoạt được vị trí đầu, nhưng sau gặp phải mấy kẻ, ta nghĩ hiện giờ ta còn lại
chín phần đi."
Trước là mười phần, bây giờ lại là chín phần!
Nghe hắn nói, không chỉ Chu Lăng mà mọi người ngồi đây đều ngây người một hồi.
Lát sau, trên khán đài mọi người đều là cười phá lên.
"Ha ha, chết cười ta rồi."
"Ta cũng là suýt chết cười, tên tiểu tử này rốt cuộc là từ đâu chui ra, bệnh
cuồng quả thật là nặng nha."
"Thôi thôi, lúc đầu còn nghĩ hắn có bản lĩnh gì lớn nên mới đến tham dự. Bây
giờ nhìn lại, quả thật là kẻ điên đi nhầm chỗ."
"Cái gì bản lĩnh lớn, hắn bản lĩnh lớn không phải là cuồng sao? Ha ha ha..."
Ngay cả mấy vị Trưởng Lão của bốn gia tộc cũng chỉ lắc đầu cười, hoàn toàn
không tin những lời cuồng ngôn của hắn.
Mọi người là như vậy, chế nhạo, xem thường, kinh bỉ hắn. Thế nhưng thiếu niên
kia vẫn một chút phản ứng đều không có, trên mặt vẫn bình thản nở nụ cười,
biểu hiện của hắn giống như hoàn toàn không nghe được những lời này vậy.
Trương Thiếu Huyền chậm rãi rút ra trường kiếm cũ nát, nhìn Chu Lăng hỏi: "Trò
chuyện cũng đủ rồi, chúng ta bắt đầu được chưa?"
Chu Lăng thấy thiếu niên đã chuẩn bị chiến đấu, hắn cũng không trò chuyện gì
nữa, sắc mặt nhanh chóng biến thành nghiêm túc.
Khi Chu Lăng chuẩn bị nói cái gì, thiếu niên đã mở lời trước, "Ta nhìn ra
được, người vừa mới đột phá Luyện Thể không bao lâu, cảnh giới cũng chưa vững.
Nể tình ngươi là đối thủ đầu tiên, ta khuyên người một cái, ngươi tốt nhất là
tung ra hết sức nếu không sẽ không còn cơ hội."
Chu Lăng không ngờ thiếu niên lại nói như vậy, hắn chỉ mỉm cười đáp, "Đa tạ
nhắc nhở. Ta tới rồi, tiếp chiêu."
"Phá Phong Chưởng."
Một cỗ hùng hậu lực lượng nương theo chưởng lực của Chu Lăng phóng ra, cỗ lực
lượng ầm ầm ép đến vị trí của thiếu niên kia.
Nhìn một chưởng này, Trương Thiếu Huyền lắc đầu cười, "Chiêu thức không tệ,
chưởng lực không sai. Nhưng đáng tiếc một điều, ngươi vẫn là chưa đủ mạnh!"
Dứt lời, tay phải hướng phía trước vung kiếm, "Hỏa Kiếm Thuật, Hỏa Kiếm Phá
Chiêu!"
Một đạo nóng bỏng kiếm khí nhanh chóng phá không mà ra, một chưởng của Chu
Lăng mặc dù nhìn vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi va chạm với đạo kiếm khí này thì
liền lập tức nổ bể.
"Ầm!" Kiếm khí sau phá nát chưởng lực của Chu Lăng thì đồng thời đánh thẳng
vào người hắn, cả người Chu Lăng cũng bởi vậy mà bay thẳng ra ngoài sân đấu.
Trương Thiếu Huyền chậm rãi thu kiếm, mở miệng nói: "Ta đã nhẹ tay, hi vọng
không làm ngươi bị trọng thương quá nặng."
"Khụ khụ." Ho ra một ngụm máu tươi, Chu Lăng cũng từ từ đứng lên.
Mọi người trên khán đài nhìn Chu Lăng vẫn có đứng lên thì cũng nhẹ người thở
ra một cái, dù sao chiêu kiếm vừa rồi bọn họ cũng nhìn ra uy lực của nó không
hề nhỏ, trực tiếp đánh vào người thì lành ít dữ nhiều.
Đúng lúc này, bọn họ lại nhìn thấy vết thương trên người Chu Lăng, cái vết
thương này khiến ai cũng đều cảm thấy lạnh cả người. Thứ bọn họ thấy là một
đường kiếm sâu, đường kiếm này kéo dài từ vai phải của Chu Lăng xuống eo trái,
trên miệng vết thương thì sớm đã cháy khét, chỉ cần vết kiếm này sâu thêm một
chút thì nội tạng của Chu Lăng chắc chắn bị đốt sạch.
Hiện giờ đã không còn ai dám xem thường hay chế nhạo người thiếu niên này nữa,
trong mắt bọn họ bây giờ chỉ có chấn kinh cùng khiếp sợ.
Một kiếm!
Người thiếu niên này chỉ cần một kiếm liền đánh bại Luyện Thể nhất trọng võ
giả!
Lại hồi tưởng lại hai trận đấu trước, tất cả mọi người đều nhanh chóng cảm
thấy thế giới này đột nhiên biến chuyển quá nhanh.
Một cước đạp bay Dẫn Khí lục trọng, một quyền đánh bại Dẫn Khí viên mãn, bây
giờ thì là một kiếm trảm Luyện Thể Cảnh trọng thương. Tất cả những thứ này đều
dùng một chiêu chiến thắng, một chiêu khiến đối thủ không còn sức chiến tiếp
Thế giới này, từ bao giờ đánh nhau trở nên đơn giản như vậy rồi?