Tứ Gia So Tài


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Đảo mắt một cái, nửa tháng thời gian rất nhanh liền đi qua.

Hôm nay cũng đã đến ngày Tứ Gia So Tài được tiến hành tổ chức, tứ đại gia tộc
cũng vì đó vì đó mà bận rộn, ngay cả thành Mộc Nhai cũng đều nhộn nhịp hẳn
lên.

Ở tại Vũ gia, Vũ Hạo Nhiên đã sớm trở lại gia tộc của mình, đồng thời cũng
đang bận rộn chuẩn bị mọi thứ.

"Phàm nhi, ngươi đợi ngày này cũng đã hai năm rồi. Lần này hãy cố hết sức mà
thể hiện bản thân mình đi!" Nhìn một người thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước
mặt mình, Vũ Hạo Nhiên trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Thiếu niên bị hắn gọi là Phàm nhi cũng chính là Vũ Phi Phàm, thiên tài đứng
đầu của Vũ gia và cũng là nhi tử hắn kiêu ngạo nhất.

Vũ Phi Phàm mặc dù không phải từ sớm được tông môn khắp nơi xem trọng như Chu
Thủy Linh, nhưng hắn lại có một viên ẩn nhẫn tâm, mười sáu năm im lặng tu
luyện, không tranh diễm với người.

Hắn vốn dĩ bị mọi người trong Vũ gia gọi là thiên tài đứng đầu trong gia tộc
cũng bởi hai năm trước, hắn một quyền liền đánh bại kẻ được mệnh danh là thiên
tài gia tộc khiến mọi người ngỡ ngàng. Kể từ đó, danh hào thiên tài đứng đầu
Vũ gia cũng liền về tay Vũ Phi Phàm.

Cảnh giới của Vũ Phi Phàm vẫn là bí ẩn, cái này bí ẩn chính là con bài lớn
nhất hắn để dành để đánh bại Chu Thủy Linh, đối thủ lớn nhất trong lòng hắn.

Nghe Vũ Hạo Nhiên nói, Vũ Phi Phàm cũng khiêm tốn đáp lời, "Phụ thân yên tâm,
mặc dù ta không nắm chắc hoàn toàn có thể đánh bại Chu Thủy Linh, nhưng Tứ Gia
So Tài, ta vẫn là nắm chắc lọt vào ba vị trí đầu."

Thấy nhi tử tự tin như vậy, Vũ Hạo Nhiên cũng hài lòng gật đầu, nhưng sau đó
lại nghĩ đến cái gì, hắn cẩn thận dặn dò nhi tử.

"Phàm nhi, ta không biết ngươi có bao nhiêu con bài chưa lật, cũng không biết
nha đầu kia đã phát triển đến trình độ nào? Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một
điều, Tứ Gia So Tài lần này, đối thủ của ngươi cũng không phải chỉ có nha đầu
Chu Thủy Linh cùng tên thiếu gia Triệu Thuần kia mà còn có một người khác!"

Vũ Phi Phàm nhíu mày hỏi lại phụ thân, "Còn có một người khác?"

Vũ Hạo Nhiên thần bí cười, nói: "Đúng là còn có một tên thiên tài khác vừa
xuất hiện, hơn nữa hắn Kiếm Đạo đánh bại cả nha đầu kia!"

Ánh mắt Vũ Phi Phàm tràn đầy khó tin, giọng nói có chút nghi ngờ, "Kiếm Đạo
đánh bại Chu Thủy Linh, làm sao có thể? Rốt cuộc kẻ đó là ai!"

Cái tin tức này quả thật khiến hắn quá bất ngờ rồi. Dù sao hắn là biết, Chu
Thủy Linh dựa vào cái gì mà được Tổng Chủ Thiên Kiếm Tông thu làm đệ tử a!
Cũng là vì vậy, hắn mới còn kinh ngạc cùng hiếu kỳ người đã đánh bại nàng ta.

Đối với câu hỏi của hắn, Vũ Hạo Nhiên cũng không đáp lại, chỉ cười nói mấy
chữ, "Ha ha, đợi đến lúc đó người sẽ biết mà."

Dứt lời, Vũ Hạo Nhiên cao giọng hô, "Được rồi, mọi người xuất phát nào."

Vũ gia người hô vang một tiếng rồi cùng hắn đi về phía trung tâm thành Mộc
Nhai.

Vũ gia tham dự có tổng cộng mười hai thiếu niên thiên tài tham dự Tứ Gia So
Tài. Trong mười hai người đó thì ba người đã đạt đến Luyện Thể cảnh, vẫn chưa
tính Vũ Phi Phàm!

Cũng như Vũ gia, Triệu gia cùng Tiêu gia đều đã chuẩn bị xong xuôi, hai cái
gia tộc này cùng nhau dẫn đệ tử của mình tụ tập tại trung tâm thành Mộc Nhai,
nơi tổ chức hai năm một lần Tứ Gia So Tài.

Chỉ là trong đám người này, có tất cả chư vị Trưởng Lão nòng cốt của hai gia
tộc, còn có các đệ tử thiên tài, Đại Trưởng Lão Tiêu gia cùng Triệu Dương và
vị Môn Chu kia, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Đạo.

Cái tên Tiêu Đạo kia giống như không có tham gia cùng đám người vậy!

Rất nhanh, tất cả bọn họ đều đã đi đến trung tâm thành Mộc Nhai.

Ở trung tâm thành Mộc Nhai có xây dựng một cái đấu trường lớn, cái đấu trường
này đã được xây dựng từ rất lâu rồi, có lẽ đó chính là lúc mà nơi này xuất
hiện tứ đại gia tộc.

Đấu trường rất lớn, đủ chứa hơn cả ngàn người xem, chính giữa đấu trường lại
là một cái võ đài rộng được khắc rất nhiều Phù Văn bảo vệ võ đài để chư vị đệ
tử gia tộc có thể cùng so tài với nhau.

Bây giờ ở trên khán đài đã tràn ngập người xem, cả tam đại gia tộc cũng đều tề
tụ và đang ngồi ở vị trí riêng dành cho Trưởng Lão cùng Gia Chủ của đại gia
tộc.

"Này, nghe nói lần này so đấu, nếu có người lọt vào năm vị trí đầu thì có thể
được Thiên Kiếm Tông thu làm đệ tử đấy!"

Một người thiếu niên trẻ tuổi đang bắt đầu buôn chuyện với đồng bạn đứng bên
cạnh của mình.

Nghe hắn nói chuyện, người kia cũng kinh ngạc đáp: "Không phải chứ? Nếu biết
vậy thì ta cũng đã sớm tham dự rồi, dù sao muốn vào được Thiên Kiếm Tông cũng
sẽ không dễ dàng nha!"

Tứ Gia So Tài cũng không có luật không cho người ngoài tham dự, nhưng ở đây
hầu không có người sẽ tham gia vào.

Cái này cũng bởi hai nguyên nhân chính. Thứ nhất là do người tham gia đều là
đệ tử thiên tài của tứ đại gia tộc được gia tộc bồi dưỡng mà thành nên bọn họ
chưa chắc sẽ đánh lại. Thứ hai là bởi bọn họ yếu a, hoàn toàn không có tài
nguyên để tu luyện, nếu có thì cũng rất ít ỏi, cảnh giới thấp nên chưa chắc sẽ
có thể đi lâu vào vòng trong.

Tên thiếu niên trẻ tuổi nghe đồng bạn nói vậy thì liền đả kích hắn một cái.

"Ha ha ha, quả thật là chọc cười chết ta rồi. Ngươi cảnh giới cao nhất cũng
chỉ có Luyện Khí ngũ trọng, vậy còn đòi mơ mộng năm danh ngạch đó, ha ha, cười
chết ta rồi."

Nghe bọn hắn nói chuyện, đám người xung quanh cũng vì đó mà cười ầm lên, đồng
bạn của tên thiếu niên kia thì tức giận quay mặt đi chỗ khác, không thèm nói
với hắn nữa.

Khán đài là nhộn nhịp như vậy, nhưng ở chỗ yên tĩnh khác của nơi đây, một
thiếu niên người mặc lam sắc quần áo, bên ngoài còn có khoác thêm một lớp áo
bào trắng mỏng đang dõi mắt nhìn về phía đệ tử của các đại gia tộc.

Nhìn được hồi lâu, thiếu niên chậm rãi thu hồi tầm mắt của mình. Tay hắn chạm
nhẹ lên thanh trường kiếm đang treo bên hông, mỉm cười nói: "Tứ gia thiếu niên
thiên tài ư? Ta thật tò mò không biết bọn chúng đỡ được ta mấy kiếm đây?"

Dứt lời, thiếu niên chậm rãi rời đi.

...

Trái ngược với khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài, ở một nơi trong Phủ Thành Chủ
hay nói đúng hơn là phòng của Tiêu Dao tử vẫn luôn luôn yên lắng trầm tĩnh.

Đúng lúc này, một đạo âm thanh tràn đầy lo lắng của thiếu nữ truyền đến, trong
chốc lát liền hóa tan không gian yên tĩnh nơi đây.

"Tiêu lão, ngươi tại sao còn không gọi hắn ra nữa? Hiện giờ đã là lúc nào rồi
mà hắn vẫn còn có thể bế quan? Nếu như hắn không xuất hiện thì sẽ không kịp
tham dự nữa đâu!"

Thiếu nữ đang nói không phải ai khác mà là Chu Thủy Linh. Nàng hiện giờ quả
thật là vô cùng sốt ruột, kể từ lúc Tiêu Dao Tử bế quan cũng đã nửa tháng rồi,
nhưng đến hiện giờ hắn vẫn chưa có xuất hiện mặc dù đã sắp đến giờ tổ chức Tứ
Gia So Tài.

Tiêu Lăng đồng dạng cũng là đang đứng trước phòng của Tiêu Dao Tử, mặc dù cũng
rất gấp nhưng hắn vẫn ngăn không cho Chu Thủy Linh vào gọi Tiêu Dao Tử bởi hắn
sợ cháu trai của mình đang tu luyện thì bị quấy nhiễu, đây nhưng là việc cấm
kị của võ gia a!

Suy nghĩ một chút, Tiêu Lăng cũng đánh nói: "Hay là thế này, chúng ta đợi ở
đây thêm nửa canh giờ nữa, nếu như hắn vẫn chưa ra thì chúng ta hẵn đi vào."

Chu Thủy Linh cũng hiểu đang lúc tu luyện thì không thể bị quấy nhiễu, nàng
cũng chỉ có thể gật đầu đợi thêm nửa canh giờ.

Cả hai người không biết làm gì hơn là trầm mặc đứng ngoài cửa đợi hắn.

Người bên ngoài là đang đứng, nhưng người ở bên trong phòng thì lại là đang
ngồi.

Không những đang ngồi mà còn đang từ từ uống trà!

Tiêu Dao Tử thật ra đã bế quan xong từ ngày hôm qua, chẳng qua hắn lười đi ra
ngoài nên vẫn ở bên trong phòng luyện kiếm mà thôi. Hắn cũng đã sớm thay một
bộ quần áo mới, chỉ đợi một lát nữa liền sẽ bắt đầu lên đường.

"Không sai biệt lắm, cũng đã đến lúc rồi. Ngày hôm nay ta liền chấn kinh bọn
hắn một cái, để cả thành Mộc Nhai biết đến một Tiêu Dao Tử mới!"

Uống xong ly trà, cảm thấy thời giai đã tới, Tiêu Dao Tử đứng dậy chuẩn bị mở
cửa bước ra ngoài.

Thế nhưng ngay lúc này, một đạo âm thanh cũng chợt vang bên tai hắn.

"Đợi chút đã, chúng ta nói chuyện lần cuối."

Liếc mắt nhìn lại, đạo đạo hư ảnh không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở đây.

Tiêu Dao Tử nheo mắt lại, chậm rãi mở miệng, "Chuyện gì xảy ra?"

Hắn nhìn thấy được, Tàn Hồn mà hắn lâu ngày không gặp đến bây giờ mới xuất
hiện nhưng trạng thái lại vô cùng không ổn, nhìn vào như xắp hoàn toàn biết
biết vậy.

Tàn Hồn bĩnh tĩnh trả lời Tiêu Dao Tử, "Ta thù, ngươi không cần báo nữa. Hiện
tại có hai chuyện muốn nhờ ngươi, nói xong hai chuyện này ta sẽ vĩnh viễn biết
mất."

Trầm mặc nhất thời, Tiêu Dao Tử mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra với hắn
nhưng vẫn nhẹ giọng nói: "Được rồi, nhờ hai chuyện gì ngươi cứ nói đi."

Tàn Hồn gật đầu rồi nói sơ lại một lượt cho hắn biết một số chuyện.

"Thứ nhất là ở sâu bên trong Yêu Thú Sơn Lâm, ở đó có một cái Trấn Hồn Trận,
trận pháp này được dù để trấn áp thần hồn nên khi vừa mới ra ngoài ta liền cảm
nhận được uy áp kia. Lúc đó ta cũng không hoàn toàn trở về cơ thể của ngươi
bởi lẽ không thể!"

Tiêu Dao Tử thắc mắc hỏi: "Tại sao?"

Tàn Hồn nhìn hắn chậm rãi giải thích, "Không biết vì sao, kể từ khi ngươi tu
luyện được thì ta cũng đã không thể đi vào thân thể đó nữa. Cũng vì vậy mà ta
đi xem thử cái trận pháp kia, nhưng cũng vì thế mà ta mới trở thành như bây
giờ."

"Trong đó xảy ra chuyện gì?"

"Ở đó có cường giả đang trấn áp một đầu đại yêu, hắn dùng Trấn Hồn Trận để làm
suy kiệt thần hồn của đại yêu đó. Nhưng đại yêu kia cũng vì bảo vệ một chút
bảo vật trong đó nên mới bị hắn làm vậy. Chuyện ta nhờ chính là ngươi cứu cái
đại yêu đó ra."

Tàn Hồn vừa dứt lời, Tiêu Dao Tử đã nhanh chóng đáp, "Không làm!"

"Cũng không phải bảo ngươi đối đầu với vị cường giả kia! Ta chỉ giúp đại yêu
kia chuyển lời, nếu ngươi cứu được hài tử của nàng thì toàn bộ bảo vật mà nàng
có sẽ đều đưa người." Tàn Hồn giải thích.

Suy nghĩ lại lần nữa, Tiêu Dao Tử gật đầu, "Nếu như có thể, ta sẽ đi xem một
chuyến."

Nếu như chứ không phải là chắc chắn hắn sẽ đi!

Tàn Hồn hiểu câu nói của hắn, cũng biết nơi đó nguy hiểm thế nào nên cũng
không ép buộc hắn phải đi.

Nhìn thân thể đã ngày càng hư ảo, Tàn Hồn hơi chút cúi đầu, nói: "Một chuyện
sau cùng, ta mong ngươi có thể thay ta hiếu kính gia gia. Ta từ nhỏ không phụ
mẫu, chỉ có gia gia luôn ở bên chăm sóc, vì vậy hy vọng ngươi có thể thay ta
báo đáp phần ân tình này."

Nói xong Tàn Hồn cũng đã hoàn toàn tan biến.

Tiêu Dao Tử hai mắt từ từ nhắm lại, những ký ức về vị gia gia kia như thủy
triều tràn ngập trong đầu hắn, cuối cùng là một thiếu niên cúi đầu nhờ hắn đáp
ứng mong muốn sau cùng của mình.

Mỉm cười một cái, Tiêu Dao Tử nói nhỏ một tiếng, "Yên tâm, hắn là gia gia của
ngươi nhưng cũng chính là gia gia của ta."

Ngoài cửa, nửa canh giờ cũng đã qua, Chu Thủy Linh không thể đợi thêm được nữa
rồi, nàng có chút hung hăng lao đến cửa phòng của Tiêu Dao Tử, định một chân
đạp nát cái cánh cửa này ra.

Tiêu Lăng cũng không có ngăn cản nàng lại, tùy ý nàng tiến lên.

Chẳng qua, rất nhanh Tiêu Lăng liền nghe một tiếng va chạm thật lớn.

Ầm!

Ngay sau đó thì là âm thanh tức giận của thiếu nữ, "Hỗn đản khốn nạn!"


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #21