Lĩnh Ngộ Kiếm Thế!


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Chuẩn bị xong xuôi, Tiêu Dao Tử cũng không sợ bị người quấy nhiễu. Dù sao ở
đây là Phủ Thành Chủ, chắc chắn sẽ không có người tùy tiện đến chọc hắn, hơn
nữa trong căn phòng, không biết có điều gì khác biệt mà cách âm cũng khá tốt,
không sợ làm phiền người bên ngoài.

Ngoài những điều trên, Tiêu Dao Tử còn một lý do khiến hắn yên tâm hơn cả
chính là gia gia của hắn!

Cái này tiện nghi gia gia nhưng là ở ngay sát phòng hắn a, có người gia gia
này Tiêu Dao Tử hoàn toàn có thể yên tâm.

Gia gia hắn chắc sẽ không để người nào làm phiền lúc hắn đang bế quan tu
luyện, điều này là bởi đối với võ giả tu luyện là chuyện quan trọng, tuyệt đối
không thể bị làm phiền!

Ngồi bên trong phòng, Tiêu Dao Tử tay phải đã sớm rút ra Tường Vi Kiếm, quyết
tâm nói: "Nửa tháng! Trong vòng nửa tháng ta nhất định sẽ ngộ ra Kiếm Thế hoặc
chí ít là chạm đến Kiếm Thế, nếu không, cái này Kiếm Đạo, ta không đi nữa!"

Kiếm Thế!

Đây chính là thứ Tiêu Dao Tử đang muốn lĩnh ngộ nhất, cũng là thứ Kiếm Tu phải
có!

Trong những năm qua, Tiêu Dao Tử trước kia mặc dù không thể tu luyện được,
nhưng cũng vì vậy mà bắt đầu tìm hiểu rất nhiều đạo lý liên quan đến võ đạo,
trong tất cả những thứ Tiêu Dao Tử biết thì Kiếm Đạo con đường là một trong
những thứ hắn hiểu nhiều nhất.

Tiêu Dao Tử trước khi đã từng đọc qua cổ văn do nhiều vị tuyệt thế Kiếm Tu
tích góp lý giải của mình về Kiếm Đạo mà tổng hợp lại, phối hợp với hắn ở kiếp
trước đã đọc qua vô số truyện kiếm hiệp càng làm cho Tiêu Dao Tử hiểu rõ hơn
về Kiếm Đạo.

Không nói ngoa, Kiếm Đạo chính là thứ mà hiện giờ Tiêu Dao Tử hiểu nhiều nhất!

Nghĩ đến đây, Tiêu Dao Tử trên khóe miệng liền phác họa một vòng cung.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Tiêu Dao Tử bắt đầu tụ tập những lý giải của Kiếm
Đạo và sự phân chia cảnh giới Kiếm Đạo ở thế giới này lại một lần. Được gần
nửa canh giờ sau, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt giống như đã thông suốt
mọi thứ.

"Thì ra là vậy, thế giới này Kiếm Đạo cũng không có khác biệt gì lắm so với
mấy bộ truyện nói về kiếm mà ta từng đọc. Kiếm Đạo cũng là phân thành ngộ Thế,
Nhập Vi, Tỉ Mỉ và sau cùng là Ý! Còn về sau ý là gì thì có vẻ vẫn chưa người
biết được, có lẽ ở đây chưa có người vượt qua cái cảnh giới này hoặc là không
có ghi chép đi?"

Thở ra một hơi, Tiêu Dao Tử quyết định tạm thời quên đi cái vấn đề này. Hắn
hiện tại đang cần là lĩnh ngộ Kiếm Thế, những cái khác sau này hãy nói.

Ngẫm lại một cái, trong đầu Tiêu Dao Tử liền hiện ra toàn bộ lý giải về Kiếm
Thế.

"Kiếm Tu, trước tụ Thế, sau Nhập Vi. Tụ Thế chính là ngưng tụ Kiếm Thế, người
không cần động, Kiếm Thế tự thành, cả người cũng kiếm đều toát ra một cỗ khí
tức lạnh lẽo vô cùng."

"Kiếm Thế cũng là bất đồng, Kiếm Tu nếu lạnh lẽo thì Kiếm Thế cũng lạnh lẽo,
còn nếu như Kiếm Tu tràn đầy phong mang thì Kiếm Thế cũng sẽ như vậy. 'Thế',
một phần là Kiếm Đạo chi Thế, còn một phần cũng là Nhân Thế!"

"Nắm giữ được Kiếm Thế, kiếm chỉ nơi nào thì kiếm khí sẽ chỉ hướng đó, hoàn
toàn thao túng kiếm khí để cho chính mình sở dụng."

"Kiếm Thế có thể nhờ luyện kiếm lâu năm mà ngưng tụ, cũng có thể bởi vì Kiếm
Tu tìm ra được chính 'Thế' của riêng mình để ngộ ra Kiếm Thế."

"Ngoài ra Kiếm Thế còn..."

Vô số lý giải về Kiếm Thế cứ như vậy mà hiện ra trong đầu Tiêu Dao Tử, giúp
cho hắn hiểu được cực nhiều về Kiếm Thế cùng cách lĩnh ngộ Kiếm Thế.

Cứ như vậy, Tiêu Dao Tử bắt đầu quên hết thời gian, lao đầu vào lĩnh ngộ Kiếm
Thế.

Quá nửa đêm, Tiêu Lăng mới từ yến tiệc trở về.

Khi đi qua phòng của Tiêu Dao Tử, hắn thấy đèn vẫn còn sáng, vốn định đi vào
trò chuyện một chút với người cháu trai này thì bỗng nhiên thấy được tờ giấy
dán ở trước cửa phòng.

Đọc lướt qua một cái, Tiêu Lăng lắc đầu cười, "Ha ha, Tử nhi ngươi lâu ngày
không được tu luyện, bây giờ tu luyện được rồi thì chuẩn bị làm cuồng tu luyện
người rồi hả? Thôi kệ đi, dù sao cũng còn nửa tháng nữa sẽ đến ngày Gia Tộc So
Tài, ngươi cũng phải thật tốt nâng cao thực lực của mình."

Nói xong, Tiêu Lăng hơi phất tay một cái, một lớp linh khí mỏng liền thoáng
chốc bao phủ cả căn phòng của Tiêu Dao Tử. Hắn cho gọi nha hoàn dặn dò một
tiếng, bảo bọn hắn không được tiến vào nơi này nửa bước rồi, sau khi chuẩn bị
xong hết thì mới vô phòng đi nghỉ.

Thời gian dần dần trôi đi, hết ngày này rồi lại qua ngày khác, nơi này vẫn yên
tĩnh như vậy, không hề có người ngoài vào làm phiền.

Mấy ngày này, Tiêu Lăng mỗi ngày đều cùng đám người Chu Bá Thiên uống trà đàm
đạo, cuộc sống quả thật rất yên bình.

Chu Thủy Linh sau buổi tối hôm đó thì cũng đã trở về phòng suy ngẫm lại mọi
thứ mà Lý Vân Tiêu nói với nàng. Nhiều lần nàng có đi ngang qua phòng của Tiêu
Dao Tử, muốn lần nữa so đấu với hắn, nhưng thấy được tờ giấy trước cửa phòng
của hắn thì lại trở về phòng đóng cửa cắm đầu vào tu luyện.

Nàng đã thua thiếu niên này một lần, tuyệt đối không thể lại thua lần thứ hai!

Cũng bởi chấp niệm này mà càng khiến Chu Thủy Linh tu luyện càng thêm điên
cuồng.

...

Cũng chính là lúc Tiêu Dao Tử đang chìm đắm trong việc lĩnh ngộ Kiếm Thế. Lúc
này đây, ở tại vùng trung của Yêu Thú Sơn Lâm, một đạo hồn phách đang cố hết
sức chạy thoát ra khỏi nơi này.

"Ầm!" một tiếng, đạo hồn phách kia giống như bị một cỗ lực lượng vô hình đánh
bay đi mấy chục trượng.

Bấy giờ, ở đây bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm già nua.

"Quả thật là gan to bằng trời! Chỉ là một đạo tàn hồn do hận ý tụ tập mà
thành, vậy cũng dám đi quấy nhiễu trận pháp do lão phu xây dựng nhiều năm?"

Đang nói, một cỗ lực lượng khác bỗng nhiên xuất hiện ở đây, mặc dù chủ nhân
thanh âm nọ vẫn chưa thấy xuất hiện.

"Nếu ngươi đã gặp được con chó lớn kia, vậy thì lại càng không thể để ngươi
sống sót ra khỏi nơi này."

Nói xong, cỗ lực lượng vừa mới xuất hiện liền đánh thẳng về phía đạo hồn phách
vừa mới bay ra ngoài kia.

Ầm, ầm...

Lực lượng của người đó quả thật vô cùng kinh khủng, đi qua nơi nào thì nơi đó
liền bị phá hủy hoàn toàn. Không mất quá nhiều thời gian, cổ lực lượng này đã
đập nát đạo hồn phách vừa rồi.

Sau khi xác nhận đạo hồn phách kia đã hoàn toàn biến mất, chủ nhân thanh âm
cũng thu lại khí thế mà rời đi, cảnh vật nơi đây cũng vì đó mà yên tĩnh lại.

Chẳng qua người nọ rời đi khoảng hai, ba canh giờ thì một luồng hận ý lại hiện
ra.

Luồng hận ý này dần tụ tập lại, trở thành một cái thanh niên mà Tiêu Dao Tử
rất quen thuộc, cái này thanh niên chính là Tàn Hồn.

Tàn Hồn một dù vẫn chưa bị tiêu diệt, nhưng thân thể hiện giờ đã trở nên cực
kì trong suốt, nhìn hắn giống như có thể tan biến đi bất cứ lúc nào.

Trầm mặc hồi lâu, Tàn Hồn hai mắt tràn đầy ngưng trọng. Hơi nhìn lại cơ thể
của mình một chút rồi nhỏ giọng nói: "Ta phải nhanh chóng trở về tìm hắn mới
được. Cái luồng hận ý sau cùng này, chắc sẽ không trụ được bao nhiêu thời gian
nữa rồi."

Nghĩ vậy, hắn dùng hết tốc độ bay về hướng Tiêu gia.

Ps: Đã sửa lại 20c, từ giờ ta sẽ tiếp tục viết a, mong mọi người tiếp tục ủng
hộ.


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #20