Kiếm Đạo So Đấu


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Ta có chút sợ đánh thương ngươi!

Nghe được lời này của hắn, bất kể là Chu Thủy Linh hay là đám người Chu Bá
Thiên cũng đều im lặng một cái, mọi người hai mắt đều nhìn thật kỹ người thiếu
niên trong sân này.

Hắn rốt cuộc là cuồng vọng đến thế nào mới có thể nói ra lời như thế này?

Tiêu Lăng xấu hổ cười một cái, "Ha ha, xin các vị thứ lỗi. Tử nhi vẫn là còn
trẻ người non dạ nên mới có lòng hiếu thắng như vậy."

Chu Bá Thiên cùng với Vũ Hạo Nhiên cũng là hơi cười cười nói: "Đúng vậy, đúng
vậy. Thiếu niên khinh cuồng, điều này là chuyện tất yếu, Tiêu lão không cần
phải xin lỗi gì cả."

Tiêu Dao Tử chỉ đứng im đó, cũng không giải thích cái gì.

Đối với hắn, hắn quả thật có chút cuồng, nhưng cái này cuồng là vì hắn có đủ
tự tin, tự tin vào Kiếm Đạo của mình sẽ không thu Chu Thủy Linh. Nhìn đang
đứng trước mặt Chu Thủy Linh, hắn biết nàng mặc dù là mạnh, nhưng hắn cảm thấy
được, nàng là mạnh về cảnh giới, cảnh giới của nàng đè ép hắn chứ không phải
nàng Kiếm Đạo đè ép hắn.

Còn về phía Chu Thủy Linh, nàng là đang cực kì tức giận, tên thiếu niên trước
mắt này vậy mà dám xem thường nàng, phải biết đây là lần đầu tiên có người
đứng trước mặt nàng mà dám cuồng vọng như vậy a!

Tức giận nhìn Tiêu Dao Tử, Chu Thủy Linh hừ lạnh một cái, "Hừ, đến đi! Mau để
ta xem ngươi làm sao đả thương được ta?"

Nói xong, nàng phi thân ra khỏi bàn ăn, nhẹ nhàng đáp xuống phía giữa sân.

Phủ Thành Chủ quả thật vô cùng rộng, tùy tiện một cái tiểu viện cũng đã rộng
hơn mấy chục trượng, hoàn toàn đủ để bọn hắn so tài.

Tiêu Dao Tử không hề nói nhiều, vừa đuổi theo nàng ra tới giữa sân thì tay
phải cũng nắm lên chuôi của Tưởng Vi Kiếm, hướng về phía trước trảm ra một
cái.

Ông!

Trường kiếm xuất vỏ, một đạo kiếm khí đỏ ngòm hướng Chu Thủy Linh bay tới.

Thấy trường kiếm trên tay của Tiêu Dao Tử, Chu Thủy Linh cùng trung niên nam
tử thầm hô một tiếng "Hảo kiếm!"

Chu Thủy Linh nhìn đạo kiếm khí kia đã dần bay tới chỗ mình, nàng tâm cũng
không hề hoảng loạn.

Chỉ thấy Chu Thủy Linh đồng dạng rút ra bảo kiếm trên tay, nàng nhìn về phía
trước rồi chém ra một đạo kiếm khí về phía kiếm khí của Tiêu Dao Tử.

"Ầm!" Một tiếng, hai đạo kiếm khí va vào như thì liền nổ bể ra, nhưng rất
nhanh liền có một đạo kiếm khí khác từ trong va chạm bay ra.

Chu Thủy Linh mày liễu nheo lại, "Hai đạo kiếm khí liên tiếp sao?"

Vừa nói, tay phải nhẹ vung lên lam sắc bảo kiếm, hướng phía trước tiếp tục
trảm ra một đạo kiếm khí khác.

Lúc này, Tiêu Dao Tử lên tiếng, "Một đạo kiếm khí ngươi sẽ nhanh chóng đỡ
được, nếu là hai đạo kiếm khí liên tiếp thì ngươi cũng sẽ đỡ được, chẳng qua
là thời gian ít đi mà thôi."

Ngẩng đầu nhìn hai đạo kiếm khí chuẩn bị va nhau, Tiêu Dao Tử lần nữa mở
miệng.

"Thế nhưng nếu là ba đạo kiếm khí thì sao, liệu ngươi thật sự đủ thời gian
vung kiếm lần nữa ư?"

Ầm!

Kiếm khí nổ vang, một màn vừa rồi lại phát sinh, chẳng qua đạo kiếm khí lần
này con bay nhanh gấp ba lần hai đạo kiếm khí vừa nãy, đạo kiếm khí này giống
như trảm đôi không khí, nhanh chóng bay vọt đến vị trí của Chu Thủy Linh.

Nhìn một màn này, Chu Thủy Linh biến sắc, nàng muốn phản kháng nhưng cũng
không hề có đủ thời gian để nàng làm vậy, còn một nguyên nhân khác chính là
nàng kiếm còn quá chậm, hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của kiếm khí nên
cũng chỉ có thể giơ kiếm chống đỡ.

Keng!

Kiếm khí va chạm với lam sắc bảo kiếm trong tay Chu Thủy Linh tạo thành một
đạo tiếng reo vang vọng trong sân.

Cũng bởi chống đỡ đạo kiếm khí này mà Chu Thủy Linh cũng vì vậy mà lùi lại
phía sau mấy bước.

Cái này cũng đồng nghĩa với việc, lần đầu giao phong, Tiêu Dao Tử thắng!

Liếc nhìn Tiêu Dao Tử, trung niên nam tử gật đầu nói: "Kiếm đạo một đường được
như vậy đã là rất không tệ. Một kiếm này của hắn, cùng cảnh giới có mấy người
có thể đỡ được? Thế nhưng muốn thắng Linh nhi thì vẫn có chút chưa đủ!"

Trung niên nam tử vừa dứt lời, Chu Thủy Linh cũng đã xuất hiện ở trước mặt
Tiêu Dao Tử, không chút do dự hướng kiếm đâm vào hắn.

Tiêu Dao Tử tuyệt không hoảng loạn, bình tĩnh cầm kiếm quét ngang phía trước.

Keng, keng!

Kiếm va vào kiếm, hai tia một lam một huyết ánh kiếm lướt qua nhau tạo thành
một tiếng kêu nhức tai.

Kiếm khí của hai người ở trong không trung đang không ngừng va đập, hoa lá
xung quanh cũng bởi vậy mà bay tán loạn, cùng hòa với trăng thanh tạo thành
một khung cảnh tuyệt hảo.

Chu Thủy Linh cùng Tiêu Dao Tử cứ như vậy dây dưa với nhau, thế nhưng rất
nhanh, Chu Thủy Linh dần bị yếu thế.

Nàng kiếm pháp mặc dù tương đối nhanh, nhưng đấu với Tiêu Dao Tử thì quả thực
còn chưa đủ. Nàng vừa ra một kiếm, hắn đã ra liên tiếp ba, bốn kiếm rồi. Đối
với chuyện này, Chu Thủy Linh thật sự đánh không kịp a.

Biết rõ mình không thể cùng hắn đánh lâu, Chu Thủy Linh dồn hết sức lực vào
một kiếm sau cùng nhằm nhanh chóng kết thúc trận đấu này.

"Băng Tuyết Kiếm Pháp, chiêu thứ nhất, Băng Tuyết Kiếm Khí!"

Một trận hàn khí từ thanh kiếm của Chu Thủy Linh tràn ra, thậm chí còn đóng
băng cả một mảng lớn cây cỏ dưới chân nàng.

Bỗng nhiên, Chu Thủy Linh vung kiếm một cái, cái kia hàn khí tích tụ thành một
đạo kiếm khí phóng tới vị trí của Tiêu Dao Tử, đạo kiếm khí này lướt qua chỗ
nào, chỗ đó cũng sẽ đều nhanh chóng hóa thành băng tuyết.

Không chút khinh thường, Tiêu Dao Tử cũng không bảo lưu, đồng dạng trảm ra hắn
một kiếm mạnh nhất.

"Trọng Điệp Kiếm, thức thứ năm, tăng tốc gấp năm lần!"

Trong sát na, năm đạo kiếm khí trùng điệp bắn ra, hơn nữa đạo kiếm khí sau còn
nhanh hơn đạo kiếm khí trước gấp năm lần.

Năm đạo kiếm khí hợp thành một, mạnh mẽ đối chọi với Băng Tuyết Kiếm Khí của
Chu Thủy Linh.

Nhìn một chiêu thức của hai người va chạm, Chu Bá Thiên đám người đang ngồi
trong bàn ăn thì nhanh chóng dùng linh khí che chắn nơi đây.

Riêng người trung niên nam tử lại thầm kêu một tiếng "Không tốt!", nói xong,
hắn phi thân bay vọt đến chỗ Chu Thủy Linh.

Ầm!

Ầm!

Lúc này đây, có hai tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên.

Tiếng nổ lớn ban đầu chính là kiếm khí của Tiêu Dao Tử phá tan kiếm khí của
Chu Thủy Linh mà có, tiếng nổ thứ hai lại là trung niên nam tử đánh nát kiếm
khí của Tiêu Dao Tử!

Nhìn về vị trí của Chu Thủy Linh, trung niên nam tử đã sớm xuất hiện ở đó, đạo
kiếm khí của Tiêu Dao Tử cũng không thể lưu nổi một vết xước trên y phục của
hắn.

Thấy cảnh này, Tiêu Dao Tử hai mắt nheo lại.

Chung quy, khoảng cách thực lực của hai người vẫn là xa đến như vậy! Nhưng
không sao, vượt qua người nam tử trước mặt chính là mục đích mà hắn muốn, nam
tử này hiện giờ sẽ là cực hạn mà hắn hướng tới.

Thu lại trường kiếm, Tiêu Dao Tử hướng trung niên nam tử cung kính hỏi một
cái.

"Tiền bối, không biết ngài tên gọi là gì?"

"Ta tên Lý Vân Tiêu, Thiên Kiếm Tông Tông Chủ."

Trung niên nam tử chậm rãi đáp lời.

Nhớ kỹ cái tên này trong lòng, Tiêu Dao Tử xoay người nói với gia gia hắn cùng
với Chu Bá Thiên và Vũ Hạo Nhiên.

"Yến tiệc hôm nay, Tử nhi cũng ăn no rồi, Tử nhi cũng xin cáo lui."

Nói xong, quay đầu rồi đi.

Hắn cũng không để ý phản ứng của mọi người trong sân, cũng sẽ không để ý đến
Chu Thủy Linh.

Tiêu Dao Tử chỉ cần biết, trận đấu vừa rồi hắn đã thắng, như vậy là đủ rồi.

Dõi mắt nhìn bóng lưng Tiêu Dao Tử rời đi, Chu Thủy Linh một câu cũng không hề
nói.

Trận đấu này nàng đã bại, triệt để bại, đây lần đầu tiên nàng bại trận và cũng
là lần đầu bại trong tay một thiếu niên cùng niên kỷ với nàng.

Nhìn Tiêu Dao Tử rời đi, Lý Vân Tiêu ánh mắt xem xem đệ tử của mình, lát sau
hắn mới mở miệng.

"Ngươi Kiếm Đạo tạo nghệ cao hơn hắn rồi nhiều, nhưng ngươi vẫn thua hắn.
Ngươi biết ngươi thua ở điểm nào sao?"

Chu Thủy Linh vẫn trầm mặc như trước.

"Ngươi thua hắn không phải do thiên phú, cũng không phải ở vũ kỹ, mà là thua ở
tâm tính, ở nỗ lực cùng ý chí!"

Chu Thủy Linh cúi đầu nói: "Xin sư phụ chỉ giáo."

Thấy nàng như vậy, Lý Vân Tiêu hài lòng gật đầu. Đối với hắn mà nói, thắng
thua không quan trọng, quan trọng là người đệ tử này biết chấp nhận thất bại
của mình mà đứng lên, tiếp tục bước đi.

Trầm ngâm một cái, Lý Vân Tiêu tiếp tục nói: "Hắn thiên phú ta nhìn được, mặc
dù không tệ nhưng vẫn còn thua ngươi rất xa. Còn vũ kỹ lại càng không cần phải
nói, hắn dùng chỉ là những đòn trong Cơ Sở Kiếm Pháp, cái kia vũ kỹ cũng là
loại thiên về luyện tập tốc kiếm vũ kỹ."

Nghe hắn nói, Chu Thủy Linh mới để ý đến, nãy giờ cùng nàng đấu, Tiêu Dao Tử
hoàn toàn không có dùng vũ kỹ, điều là thông thường kiếm chiêu nhưng tốc độ là
uy lực thì lại vô cùng lớn.

"Ta nói ngươi thua ở tâm tính là vì ngươi trong lúc chiến đấu khinh địch quá
nhiều, nhiều lần hoảng loạn, nhưng hắn thì ngược lại, tâm của hắn từ đầu đến
cuối hoàn toàn không có đến một điểm dao động."

"Ngươi thua ở nỗ lực là vì không không có nỗ lực bằng hắn. Hắn mặc dù chỉ dùng
Cơ Sở Kiếm Pháp như vẫn có thể bại ngươi vì hắn nỗ lực, ta chắc chắn cái Cơ Sở
Kiếm Pháp này hắn luyện không có mười ngàn cũng có tám ngàn lần rồi, bởi vậy
dù chỉ là thông thường kiếm như vẫn mạnh như vậy."

"Còn về thua ở ý chí, nỗ lực không bằng, ý chí làm sao lại?"

Ba lời nói của sư phụ như ba thanh lợi kiếm đâm sâu vào tâm của nàng, ba cái
này nàng quả thật đều đã thua người thiếu niên đó. Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu
có thể nàng cũng đã bại trên tay hắn rồi.

Chu Thủy Linh ngẩng đầu lên, "Sư phụ, phụ thân, hai vị. Linh nhi xin phép lui
về trước."

Chu Bá Thiên thấy nàng bị đả kích nhiều như vậy cũng đành gật đầu, "Được rồi,
ngươi chắc cũng đã mệt rồi, quay về đi thôi."

Lý Vân Tiêu cũng gật đầu một cái.

"Linh nhi cáo lui." Đáp lại một tiếng, Chu Thủy Linh thơ thẩn từng bước trở về
phòng của mình.

Chu Thủy Linh vừa đi xa, Chu Bá Thiên quay đầu nói với Lý Vân Tiêu.

"Tông Chủ, ngài đả kích nàng nhiều như vậy, thật sự sẽ vượt qua được chứ?"

Lý Vân Tiêu không do dự đáp, "Sẽ được, bởi vì nàng là Chu Linh Nhu, vì vậy
nàng chắc chắn sẽ vượt qua được. Đó cũng là lúc nàng chân chính đặt chân vào
Kiếm Đạo!"

Chu Bá Thiên nghĩ đến nhi nữ của mình mà thở dài một tiếng, lại tiếp tục cùng
Tiêu Lăng và hai người kia uống rượu trò chuyện.

"Ha ha, Tiêu lão, Tiêu công tử lần này chắc chắn sẽ tâm điểm của Tứ Gia So Tài
a!"

"Ha ha, cái này đến lúc đó phải tùy biểu hiện của hắn thôi."

...

Lại nói đến Tiêu Dao Tử.

Sau khi rời khỏi yến tiệc, hắn một mạch đi thẳng về phòng của mình, đóng lại
cửa chính, nhưng lát sau lại lần nữa mở ra.

Chậm rãi viết một tờ giấy, hắn dán lên cửa chính rồi mới lần nữa đóng lại.

Trên tờ giấy có ghi: Ta đang bế quan, xin đừng làm phiền!


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #19