Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Tiêu Dao Tử cũng không hề để ý đến thiếu nữ, nhanh chân hướng phía trước chạy
tới.
Thế nhưng ngay lúc này, giọng nói của thiếu nữ kia lại lần nữa truyền vào tai
hắn, hơn nữa nghe âm thanh còn là đang ở rất gần.
"Hỗn đản áo trắng, ngươi chạy vẫn còn chậm lắm."
Nghe được lời này, Tiêu Dao Tử thân thể liền ngừng lại, hắn quay đầu đối mặt
với tên thiếu nữ kia.
Chỉ thấy người thiếu nữ kia đã ở cách hắn không xa lắm, tầm hơn một trượng
khoảng cách.
Thấy vậy, Tiêu Dao Tư liền nheo mắt lại.
Tốc độ của hắn có lẽ không phải rất nhanh, nhưng cùng cảnh giới có thể nói rất
ít người có thể có được tốc độ như hắn, huống chi thiếu nữ kia là đợi hắn chạy
một đoạn rồi mới đuổi theo. Thế nhưng thiếu nữ vẫn có thể đuổi kịp hắn, hơn
nữa là còn gần đến như vậy, cái này đã đủ chứng minh một điều.
Cái này thiếu nữ, cảnh giới siêu việt hắn nhiều lắm!
Nghĩ vậy, Tiêu Dao Tử cũng không suy nghĩ biện pháp chạy trốn nữa. Hắn nhưng
là hiểu rõ, chạy cũng không thoát được đối phương, vậy thì tốt nhất là không
nên làm việc phí sức làm gì.
Nhìn thiếu nữ, Tiêu Dao Tử mở miệng nói: "Cô nương, chuyện vừa rồi cả hai đều
cũng có lỗi, chúng ta hay là cho qua chuyện này, đường ai đó đi. Ngươi nghĩ
xem như vậy có được không?"
Vừa nghe Tiêu Dao Tử dứt lời, thiếu nữ đã liền lên tiếng.
"Phi phi, ngươi nói ta cũng có lỗi, chuyện này cho qua? Hừ ta ở đâu ra lỗi.
tất cả lỗi đều quy ở ngươi. Hôm nay ngày, ngươi phải cho ta một cái công đạo,
nếu không đừng mong đi khỏi đây!"
Nghe được mấy cái lời này, Tiêu Dao Tử sắc mặt liền đen lại. Cái thế giới này
nữ nhân tuy đẹp, nhưng cũng sẽ không có không nói lý như vậy chứ?
Tiêu Dao Tử ngữ khí liền biến đổi lạnh lùng, "Ngươi nữ nhân này cũng không thể
không nói lý. Rõ ràng trong việc này ta và ngươi đều có lỗi, ta lỗi là mở cửa
quá đột ngột, ngươi lỗi là đi đường mà không biết phòng bị!"
Thiếu nữ cũng không phải để hắn dễ dàng ăn hiếp, lớn tiếng nói: "Đây là nhà
của ta, ngươi nói ta đi trong chính nhà mình còn phải phòng bị sao?"
Đây là nhà của ta!
Nghe được bốn chữ này, Tiêu Dao Tử trong lòng thầm kêu không ổn, lần này quả
thật là phiền phức lớn rồi. Nếu hắn đoán không sai thì thiếu nữ trước mặt
chính là nữ nhi độc nhất vô nhị của Thành Chủ Chu Bá Thiên, tên gọi Chu Thủy
Linh.
Chu Thủy Linh ở thành Mộc Nhai có thể nói là một tên thiên kiêu chi nữ!
Ngay từ khi còn nhỏ nàng ta đã bộc lộ thiên phú tu luyện trác tuyệt, tu luyện
một cách thần tốc, khi mười bốn tuổi đã đặt chân vào Ly Thể Cảnh, từ đó nàng
được một cái Tông Chủ của một tông môn tên là Thiên Kiếm Tông nhận làm đệ tử.
Hơi chút nhìn lại thiếu nữ trước mặt, từ khi nàng được nhận làm đệ tử của
Thiên Kiếm Tông cũng đã hai năm đi qua, nàng hiện giờ cũng đã mười sáu tuổi,
Tiêu Dao Tử đang trầm tư âm thầm đánh giá cảnh giới của nàng hiện tại.
"Này này, sao đột nhiên ngươi ngây ra rồi? Không lẽ hiện tại biết sợ rồi sao?"
Nhìn Tiêu Dao Tử đột nhiên ngạc nhiên đầy mặt, sau đó lại im lặng hồi lâu
khiến cho bầu không khí ở giữa hai người cứ như bị động lại, thiếu nữ cũng chỉ
biết lên tiếng phá tan cái bầu không khí này.
Đột nhiên Tiêu Dao Tử mở miệng, "Người là Chu Thủy Linh?"
Thiếu nữ thấy hắn hỏi tên mình thì nghi ngờ hỏi lại: "Đúng vậy, có chuyện
sao?"
Ngay sau đó, làm như nghĩ đến cái gì, Chu Thủy Linh nói: "Đợi đã, ta giống như
chưa từng thấy ngươi ở trong phủ trước đây, ngươi mang đồ cũng không phải y
phục của hộ vệ hay hạ nhân trong phủ."
Chu Thủy Linh ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hắn, "Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?
Tại sao lại từ trong nội viện Phủ Thành Chủ đi ra? Đột nhập vào đây có mục
đích gì?"
Liên tục bị Chu Thủy Linh ép hỏi, Tiêu Dao Tử triệt để tức giận rồi.
Hắn mặc dù là đang làm khách, nói đúng hơn là đang ở nhờ, nhưng liên tục gặp
phải tên thiếu nữ không biết lý lẽ, lại còn tra hỏi hắn như tội phạm khiến hắn
thật sự cảm thấy rất phiền, thật rất phiền a.
Tiêu Dao Tử đứng đối diện Chu Thủy Linh, giọng nói băng lãnh, "Ngươi nghe rõ
cho ta! Thứ nhất ta là Tiêu Dao Tử, thứ hai ta là được Thành Chủ mời đến nên ở
tạm thời đang ở trong phủ, còn về vấn đề thứ ba, ta ở đây mục đích là đi dự
tiệc."
"Những gì ngươi hỏi ta đều đã trả lời. Hiện giờ ta xin cáo từ và hẹn vĩnh viễn
không gặp lại!"
Vừa hết lời Tiêu Dao Tử cũng liền xoay người rời đi.
Chu Thủy Linh nghe được hắn trả lời, thấy hắn định rời đi thì liền định mở
miệng nói gì đó. Chẳng qua đúng lúc này lại có một thanh âm vang lên, không
cho nàng mở miệng.
"Chậm đã, mọi chuyện đều là hiểu lầm, ngươi cần gì phải chấp nhặt với nàng làm
gì?"
Người tới là nam tử trung niên kia.
"Sự phụ, ngươi đến rồi."
Thấy người nam tử trung niên này, Chu Thủy Linh gọi lớn một cái rồi nhanh chân
chạy tới bên cạnh hắn.
Tiêu Dao Tử vì nghe được lời nói của người nam tử trung niên nên cũng ngừng
lại bước chân, hắn không nói gì, chậm rãi quay đầu đối diện với nam tử trung
niên kia.
Nam tử trung niên gõ đầu Chu Thủy Linh một cái, trong ánh mắt tràn đầy cưng
chiều nói: "Được rồi, ngươi không cần làm rộn nữa. Đây là Tiêu công tử, hắn
đang cùng gia gia hắn ở đây vài ngày, là khách của phụ thân ngươi."
"Ta nhớ rồi, phụ thân cũng có nói đang có khách ở trong phủ, thì ra là bọn
hắn."
Nhìn Tiêu Dao Tử một cái, Chu Thủy Linh gật đầu một cái, tỏ vẻ đã thông suốt.
Thấy Chu Thủy Linh đã hiểu chuyện, nam tử trung niên cũng gật đầu một cái rồi
hướng phía Tiêu Dao Tử, "Đồ nhi của ta tuổi vẫn còn nhỏ nên có chút hơi ngang
bướng, hi vọng Tiêu công tử bỏ qua cho."
Chu Thủy Linh quả thật là vẫn còn nhỏ tuổi, mặc dù Tiêu Dao Tử cùng nàng ta có
cùng tuổi, đều mới chỉ mười sáu tuổi. Nhưng nếu tính kiếp trước cùng kiếp này
cộng lại thì đối với hắn, Chu Thủy Linh quả thật vẫn chỉ là một tên thiếu nữ
không hiểu chuyện.
Người sống hai đời, tâm tình lớn lắm!
Nghĩ đến mình đường đường là một cái nam tử, vậy mà còn đi chấp nhặt với một
thiếu nữ, Tiêu Dao Tử tâm lí có chút xấu hổ.
Nhìn nam tử trung niên, Tiêu Dao Tử vội vàng lên tiếng, "Không sao, không sao,
chuyện này ta vốn cũng có sai. Nếu tiền bối đã lên tiếng thì chuyện này liền
cho qua vậy, dù sao hiện tại chúng ta hay vẫn là sớm đến dự tiệc thì hơn."
Tính toán thời gian, bây giờ trời cũng đã rất muộn rồi, yến tiệc có lẽ chỉ còn
đợi bọn hắn đến nữa thôi, nghĩ như vậy nên Tiêu Dao Tử cũng thuận lời mà
chuyển chủ đề.
Nam tử trung niên nhìn lại sắc trời, sau đó quay sang đang đứng bên cạnh Chu
Thủy Linh, nói: "Quả thật là vậy, Linh nhi, cái này phủ ta cũng có chút không
quen đường, ngươi đi trước dẫn đường đi."
"Vâng, sư phụ." Đáp lại một tiếng, Chu Thủy Linh liền đi lên phía trước dẫn
đường. Chỉ là khi đi ngang qua Tiêu Dao Tử, nàng dùng một loại ánh mắt hiếu kì
mà nhìn hắn.
Tiêu Dao Tử không nói gì, chỉ như vậy mà đi theo Chu Thủy Linh cùng nam tử
trung niên đến nơi mở yến tiệc.
...
Hiện giờ, ở một nơi rộng lớn bên trong nội viện của Phủ Thành Chủ.
Tiêu Lăng cùng với Vũ Hạo Nhiên cùng Chu Bá Thiên đều đang ngồi trò chuyện ở
đây.
Nơi đây có hoa lá đầy đủ, vừa có sắc lại vừa có mùi, quả thật là nơi lý tưởng
để mọi người vừa trò chuyện, vừa thưởng thức phong cảnh, đồng thời nhấm nháp
chút rượu tốt.
"Tiêu lão, ngươi cùng Tiêu công tử sau này có dự tính gì?"
Người đang hỏi chính là Vũ gia Gia chủ, Vũ Hạo Nhiên.
Nghe câu hỏi này, im lặng hồi lâu, Tiêu Lăng há miệng uống vào một ly rượu rồi
mới đáp lời.
"Nửa tháng, nửa tháng sau nếu như hắn có thể đoạt được một cái danh ngạch tiến
nhập tông môn thì ta sẽ tìm một nơi để an hưởng tuổi già đến hết đời. Nhưng
nếu hắn không làm được điều đó..."
Nói đến đây, Tiêu Lăng đột nhiên ngừng lại, nhưng sau lại tiếp tục: "Ta sẽ
mang hắn cùng đi tìm phụ thân của hắn, mặc kệ thiên hạ này có rộng lớn thế nào
đi nữa, ta vẫn sẽ tìm đến tên tiểu tử đó để bắt hắn xin lỗi vì để bỏ mặc nhi
tử của mình suốt mười sáu năm nay."
Chu Bá Thiên cùng Vũ Hạo Nhiên cũng vì những lời này của hắn mà trầm mặc.
Lát sau Chu Bá Thiên mới mở miệng, "Nếu như Tiêu công tử có thể may mắn có
được một danh ngạch tiến nhập tông môn, nơi đây sẽ là chỗ để Tiêu lão ngươi an
nhàn cả đời. Nhưng nếu ngươi muốn tìm Tiêu huynh thì ta cũng sẽ dốc hết sức sự
giúp ngươi."
"Cho dù có thế nào đi nữa, trong lòng Chu Bá Thiên ta vẫn còn một còn một cái
sư huynh tên Tiêu Phong!"
Dứt lời, Chu Bá Thiên cũng thở dài một cái.
Hắn nhớ đến khi xưa, nhớ đến ở trong tông môn từng có một người sư huynh cực
kì mạnh mẽ, người sư huynh này là tấm gương của biết bao sự đệ đồng môn hướng
tới, cả Chu Bá Thiên hắn cũng là như vậy. Người sư huynh này không ai khác mà
chính là nhi tử của Tiêu Lăng, cũng là phụ thân của Tiêu Dao Tử, tên gọi Tiêu
Phong.
Tiêu Lăng ánh mắt đầy thâm tình nhìn Chu Bá Thiên, "Những việc ngươi làm cho
ta, cho Tử nhi, Tiêu Lăng ta cả đời đều sẽ không quên. Chỉ cần ngươi cần giúp
đỡ gì, chỉ cần báo một tiếng ta đều sẽ tận lực giúp đỡ."
Chu Bá Thiên vội khoát tay nói: "Những thứ này có là gì? Chúng ta hai người có
thể nói đều là quen biết từ lâu, Tiêu lão còn là bạn thân của phụ thân ta, ta
chỉ là giúp đỡ trong khả năng của mình thôi."
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Bây giờ cũng đã muộn rồi, tại sao
Lý Tông Chủ cùng hai kẻ kia còn chưa..."
"Phụ thân, ta đến đây!"
Chưa đợi hắn nói hết câu, từ phía xa đã có âm thanh nữ tử truyền đến.
Chủ nhân âm thanh đơn nhiên là Chu Thủy Linh, phía sau nàng còn có nam tử
trung niên cùng Tiêu Dao Tử, bọn họ đều đã tới đủ.
Thấy ba người đã tới, Chu Bá Thiên cũng mỉm cười đứng lên tiếp đón.
"Cuối cùng cũng đã đến đông đủ, các ngươi nãy giờ quả thật là có chút chậm
chạp a! Thôi được rồi, mọi người cùng ngồi xuống dùng bữa nào."
Vừa nói, hắn vừa sắp xếp chỗ ngồi cho ba người họ.
Bàn ăn rất rộng, phía trên bàn cũng chứa rất nhiều cầu kì món ăn, chẳng qua vị
trí ngồi có chút lạ.
Bọn họ đều ngồi theo một vòng tròn, theo thứ tự thì là Chu Bá Thiên, Tiêu
Lăng, Vũ Hạo Nhiên, nam tử trung niên, cuối cùng là Chu Thủy Linh rồi đến Tiêu
Dao Tử. Chỗ Tiêu Dao Tử ngồi hoàn toàn cách xa gia gia hắn, nhưng hai bên lại
là Chu Thủy Linh cùng Chu Bá Thiên. Cũng vì cái vị trí này cho nên khiến hắn
có chút không được tự nhiên lắm.
Năm người rất nhanh liền bắt đầu dùng bữa, bọn họ một bên ăn đồ uống rượu, một
bên trò chuyện.
Tiêu Dao Tử cũng không nói gì nhiều, chỉ ngồi yên dùng bữa, hắn định ăn xong
sớm sẽ nhanh chóng cáo lui, trở về tiếp tục tu luyện. Thế nhưng khi hắn đang
chuẩn bị gắp thức ăn, một người khác cũng cùng lúc gắp cùng món với hắn, Tiêu
Dao Tử vốn cũng không để ý nhiều, liền đổi sang món khác.
Nhưng ngay lúc này, chuyện vừa rồi lại tiếp tục diễn ra, vẫn cùng một người,
vẫn là trùng hợp gắp cùng món, hơn nữa lại cùng một miếng.
Tiêu Dao Tử chân mày cau lại, hắn quay đầu sang bên phải của mình, chỉ thấy
Chu Thủy Linh đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
Chỉ là một lần thì có thể sự trùng hợp nhất thời, nhưng nếu chuyện này lại là
diễn ra liên tiếp hai lần thì chính là không phải trùng hợp, chắc chắn là cố
ý!
Tiêu Dao Tử thầm nói trong lòng, "Nha đầu này lại đang muốn giở trò gì nữa?"
Tâm thì đang nghĩ vậy, nhưng tay của hắn vẫn đang tiếp tục chuyển sang món
khác.
"Lách cách, lách cách..." Ngay khi hắn chuyển món khác thì một đôi đũa khác
cũng theo đó mà tới. Tiêu Dao Tử cũng không phải người lương thiện, dùng đũa
của mình công kích lại đôi đũa kia, Chu Thủy Linh thấy hắn phản kháng thì càng
hưng phấn, đôi đũa trên tay hai người như hai thanh lợi kiếm liên tục va vào
nhau tạo thành mấy đạo va chạm thanh âm.
Hai người bọn họ ở bàn ăn giao chiến, Chu Bá Thiên đám người làm sao không để
ý? Chỉ thấy Chu Bá Thiên cười lớn một cái, hướng Tiêu Lăng nói chuyện.
"Tiêu lão, hai người này quả thật tuổi trẻ ham chiến, hay là chúng ta để bọn
hắn luận bàn một cái, không biết ý Tiêu lão như thế nào?"
Vừa nghe hắn nói hết câu, Chu Thủy Linh cũng liền reo lên mấy tiếng, "Hay lắm,
hay lắm. Họ Tiêu kia, ta và ngươi cùng nhau luận bàn một cái, ngươi cảm thấy
thế nào?"
Nhìn Tiêu Dao Tử, giống như phát hiện cái gì, nàng lại thêm một câu, "Yên tâm,
chúng ta chỉ so kiếm đạo, không so cảnh giới."
Mặc dù là đang hỏi ý kiến của Tiêu Dao Tử, nhưng trên tay Chu Thủy Linh không
biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh lam sắc trường kiếm.
Thấy nàng như vậy, Tiêu Lăng cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, ánh mắt có chút
nhìn sang Tiêu Dao Tử rồi nói: " Luận bàn, cái chuyện này..."
Hiểu được ánh mắt của Tiêu Lăng, Tiêu Dao Tử chỉ bình tĩnh đáp.
"Luận bàn cũng có thể, nhưng chỉ so kiếm đạo thì ta có chút sợ đánh thương
ngươi!"