Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬
Chương 14: Tề tựu Tiêu gia(1)
Hắn làm vậy cũng có gì không tốt!
Vừa nghe được những lời này, Tiêu Lăng thần sắc liền tràn ngập phẫn nộ. Hắn
nhìn sang chư vị trưởng lão cùng đệ tử ở đây, mở miệng nói to.
“Được, được lắm, còn ai có ý kiến giống hắn thì đứng ra!”
Nghe Tiêu Lăng nói, mọi người trong sân đều trầm mặc cúi đầu, nhưng rất nhanh
liền có mấy người đệ tử cùng trưởng lão đứng ra.
Ban đầu cũng chỉ có mấy người này đứng ra, chẳng qua sau một hồi lại có thêm
nhiều đệ tử cùng trưởng lão khác đều như vậy.
Bọn họ, đa số người đều là đệ tử nòng cốt và trưởng lão có chức vụ cao của
Tiêu gia. Điều quan trọng là, hiển nhiên bọn họ đều đứng về phía Tiêu Đạo.
Nhìn hơn một nửa tộc nhân đều đứng đối lập với mình, Tiêu Lăng bỗng nhiên cảm
giác tâm của mình đều đang lạnh. Những người này đều là kẻ bình thường được
hắn nâng đỡ, có kẻ còn được hắn cứu mạng vô số lần. Nhưng hiện tại bọn họ đều
không đứng ở phía hắn mà muốn làm phản.
“Đại trưởng lão, thật không ngờ ngay cả ngươi cũng đều như vậy. Ta thật thắc
mắc, ta đến cùng là làm sai chuyện gì khiến ngươi phật ý, hay hắn đã cho ngươi
chỗ tốt gì?” Ánh mắt nhìn vào một gã mang áo bào xanh lão giả, Tiêu Lăng lạnh
lùng nói.
Đại trưởng lão thần sắc không lạnh không nhạt, từ tốn mở miệng đáp: “Không nói
đến việc hắn cho ta chỗ tốt gì, chỉ riêng Tiêu Lăng ngươi, ngươi từ khi lên
làm Gia chủ đến nay, có bao giờ muốn làm cho gia tộc càng thêm lớn mạnh chưa?”
Nhìn Tiêu Lăng, Đại trưởng lão phẫn nộ nói tiếp: “Không, ngươi không có!
Ngươi chỉ muốn tất cả tộc nhân đều cứ như vậy phát triển, không hề muốn tăng
cường thực lực cũng chả muốn làm cho gia tộc lớn mạnh, thậm chí là vượt qua
Chu gia cùng Vũ gia.”
“Ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn gia tộc có thể an nhàn phát triển, không muốn
chúng đệ tử cứ suốt ngày ta sống ngươi chết, chém chém giết giết.”
Tiêu Lăng nhìn Đại trưởng lão, hắn cảm giác lòng đau vô cùng.
Có thể, hắn nhưng là không sợ bất cứ một ai ở thành Mộc Nhai bao quát cả Chu
Bá Thiên cùng Vũ Hạo Thiên. Thế nhưng mấy chục năm nay, hắn vẫn không có ý đồ
muốn vượt lên hai cái gia tộc này chỉ vì muốn tốt cho Tiêu gia.
Người khác không quan tâm, nhưng Tiêu Lăng hắn biết, chỉ cần Tiêu gia hay
Triệu gia, bất luận cái gia tộc nào nổi dậy thì sẽ mau chóng bị Vũ gia cùng
Chu gia hợp lực đàn áp. Người thắng nguyên khí có thể sẽ bị trọng thương, kẻ
thua thì chắc chắn bị người diệt tộc.
Tiêu gia người cho dù có mạnh, bọn hắn cũng không thể thắng được Vũ gia cùng
Chu gia chứ đừng nói đến cả hai nhà đó liên thủ.
Đại trưởng lão lại không thèm nghe lời hắn nói, khoát tay một cái, hắn lạnh
lùng nói:
“Có nói nhiều cũng vô ích, Tiêu Lăng, bọn ta đều đã chọn Tiêu Đạo làm tân Gia
chủ, ngươi bây giờ tự mình thoái vị đi!”
“Mong Gia chủ thoái vị!”
“Mong Gia chủ thoái vị!”
“Mong Gia chủ thoái vị!”
…
Cả ngàn đệ tử Tiêu gia đều đồng thanh mà hô lớn.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Lăng giống như lại già đi mấy tuổi.
“Ha ha, phụ thân, ngươi cũng đã thấy rồi đấy. Bọn họ đều muốn ta làm tân Gia
chủ, hy vọng ngươi có thể thoái vị được chứ?”
Tiêu Đạo thấy vậy cũng liền đi đến trước mặt Tiêu Lăng, mở miệng cười nói.
Cái vị trí Gia chủ này, hắn nắm chắc rồi!
Không để ý đến Tiêu Đạo, Tiêu Lăng chậm rãi nhắm lại hai mắt, giọng nói có
chút rét lạnh.
“Đã đạo bất đồng vậy thì liền chiến đi!”
Trợn mở hai mắt, một cỗ khí tức hùng hậu tại trên người Tiêu Lăng phóng ra.
“Cái này khí tức, ngươi là Ngưng Hồn cảnh bát trọng!”
Cảm nhận được khí tức của Tiêu Lăng, Đại trưởng lão hét to một tiếng.
Nghe thấy Tiêu Lăng đã đạt đến Ngưng Hồn cảnh bát trọng, chư vị trưởng lão
cũng đệ tử đều cảm vô cùng khiếp sợ, bọn họ đều thi nhau lùi nhanh ra phía
sau.
Phải biết rằng, Chu gia cùng Vũ gia hai vị Gia chủ cũng chỉ mới là Ngưng Hồn
cảnh thất trọng thôi, Tiêu Lăng nhưng lại là Ngưng Hồn cảnh bát trọng, cái này
có thể nói, vị này Gia chủ đã sớm có thể vô địch thành Mộc nhai.
Tiêu Lăng cũng không có để ý cảm nhận của bọn họ. Hắn vừa bạo nổ thực lực thì
ngay lập tức liền phi người đến chỗ Tiêu Đạo, bên trong ánh mắt của hắn chỉ
tràn ngập sát ý.
Nhìn Tiêu Lăng, Tiêu Đạo cho dù muốn né tránh cũng không né được, ai bảo hắn
chạy đến gần Tiêu Lăng quá làm gì. Mắt thấy Tiêu Lăng càng ngày càng đến gần
mình, Tiêu Đạo hoảng sợ mà dùng hết thực lực đánh về phía trước.
Tiêu Lăng cách Tiêu Đạo chưa đầy một trượng lúc, hắn đồng dạng đấm ra một
quyền vào người Tiêu Đạo.
Quyền đối quyền, cả hai cùng lúc va chạm.
Ầm!
Hai bóng đen từ bên trong va chạm đều bay vọt ra hai hướng trái ngược nhau.
Tiêu Dao Tử nãy giờ đang đứng xem kịch, thấy cảnh này thì nhanh chân chạy ra
đỡ lấy một cái bóng đen, cái này bóng đen chính là Tiêu Lăng.
Nhìn thấy bị mình đỡ lấy Tiêu Lăng, Tiêu Dao Tử trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Theo như nãy giờ hắn thấy được, Tiêu Đạo chỉ là Ngưng Hồn cảnh ngũ trọng,
trong khi đó Tiêu Lăng chính là Ngưng Hồn bát trọng hơn nữa khí tức hùng hậu
hơn rất nhiều, nhưng vừa rồi va chạm, không chỉ có Tiêu Đạo bị thương mà cả
Tiêu Lăng cũng bị thương không nhẹ.
Hơi liếc nhìn cơ thể Tiêu Lăng, Tiêu Dao Tử rất nhanh liền hiểu ra vấn đề.
Trên lưng của Tiêu Lăng có một đạo chưởng ấn cực sâu, máu tươi đang không
ngừng từ nơi đó chảy ra, thấm đỏ một mảnh lớn y phục của hắn.
Nhìn thấy vết thương này, Tiêu Dao Tử thần sắc liền trở nên băng lãnh.
Cái này vết thương, không thể nào do Tiêu Đạo gây ra được mà là gia gia hắn
vừa rồi đã bị người đánh lén!
Tiêu Lăng ổn định lại thân thể, trên khóe môi của hắn còn đang trượt xuống một
đường máu tươi.
Tiêu Dao Tử vội từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vài viên đan dược chữa thương
đưa cho Tiêu Lăng.
Phục dụng mấy viên đan dược xong, Tiêu Lăng thương thế tạm thời đã bình ổn
lại, hơi gật đầu với Tiêu Dao Tử, hắn lần nữa chuyển ánh mắt nhìn về phía Tiêu
Đạo, nói đúng hơn là bầu trời phía trên Tiêu Đạo.
Nhìn theo ánh mắt của Tiêu Lăng, Tiêu Dao Tử liền nhìn thấy một vị trung niên
nam tử. Người trung niên nam tử này mang một bộ cẩm y màu vàng, khuôn mặt tràn
đầy ngạo khí. Những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng nhất là,
trung niên nam tử vậy mà đang đứng ở trên không trung!
Hắn đây là đang phi hành!
Ở Thiên Vũ Đại Lục, nếu muốn có thể phi hành thì võ giả phải đạt đến Ly Thể
cảnh, ngoài ra cũng có một số pháp bảo giúp người ta có thể phi hành, thế
nhưng là cực hiếm. Trước mắt người trung niên nam tử này, hắn rất có thể đã
đạt đến cái loại này cảnh giới.
“Các hạ, chúng ta là đang giải quyết việc nhà. Không biết các hạ là đi ngang
qua hay có mục đi gì?”
Nhìn người nam tử này, Tiêu Lăng có chút ôm quyền, từ tốn hỏi.
Chẳng qua, người nam tử kia ngay cả liếc mắt cũng không nhìn hắn, chỉ mở miệng
khinh thường một cái.
“Một tên sâu kiến cũng đòi nói chuyện với ta!”