Đối Thoại


Người đăng: ☬Hóa Thần Đệ Nhất Nhân☬

Người đến là một thanh niên mặc thanh y.

Nhìn thấy vị thanh niên này, Tiêu Dao Tử hai mắt lập tức híp lại.

“Xào xạc” một tiếng. Phía sau lưng người thanh niên mặc thanh y bỗng xuất hiện
thêm hai tên nam tử, tuổi tác cũng không hơn hắn là bao.

Cả ba người này đứng cạnh nhau, ánh mắt của họ đều bất thiện mà nhìn Tiêu Dao
Tử. Mặc dù lời nó dễ nghe, nhưng nhìn vào liền biết bọn họ là muốn cướp đoạt!

Chẳng qua, Tiêu Dao Tử cũng không quan tâm lắm, chỉ liếc qua mấy người này một
chút liền thôi.

Khi còn giao đấu với Độc Giác Lang Tiêu Dao Tử đã sớm phát hiện nhóm người này
núp ở trong bụi nhìn xem, nhưng hắn cũng lười để ý. Dù sao bọn họ chỉ là Luyện
Khí cảnh bát trọng, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

“Thế nào, ngươi không đồng ý?”

“Ngươi mặc dù rất mạnh. Nhưng nãy giờ đại chiến Độc Giác Lang, ngươi không bị
thương nhiều thì cũng rất hao tổn không ít linh khí đi? Ngược lại bọn ta lại
khí huyết tràn đầy, đủ sức giết ngươi!”

Thấy Tiêu Dao Tử không trả lời, người thanh niên mặc thanh y liền lên tiếng.

“Vậy thì sao? Các ngươi muốn cướp đoạt?”

Tiêu Dao Tử nhìn hắn hỏi.

“Đúng vậy, nếu ngươi biết điều thì để Độc Giác Lang lại rồi mau chóng cút đi.
Nêu không bọn ta cho ngươi vĩnh viễn không ra được Yêu Thú Sơn Lâm!”

Không thèm che giấu ý định của mình, người thanh niên nọ đe dọa đáp.

Qua trận chiến vừa rồi, bọn họ đều hiểu Tiêu Dao Tử rất mạnh, họ cơ bản đánh
không lại hắn. Nhưng sau khi Tiêu Dao Tử đánh bại Độc Giác Lang, khí tức có
phần suy yếu, bọn họ liền biết cơ hội của mình đã đến nên liền nhảy ra cướp
đoạt.

Một người thì có thể không dám tiến đến, thế nhưng đây là ba người hợp lực. Ba
cái Luyện Thể cảnh bát trọng thanh niên, ở trong gia tộc nào dù không tính là
thiên tài nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Vậy nên bọn họ đều không sợ
Tiêu Dao Tử, nhất là khi hắn suy yếu còn bọn họ lại tràn đầy sức lực.

Nghe vậy, Tiêu Dao Tử có chút thở dài. Tay phải sờ nhẹ Tương Vi Kiếm, âm thầm
nói một tiếng.

“Hôm nay ngày đầu ra bên ngoài, tại sao cứ hết người này tới người khác tìm
đến ta, đòi ta bật chế độ pk? Ta cũng chỉ muốn tìm vài con yêu thú tập luyện
thôi mà, vậy cũng có người đâm đầu vào đòi chết. Ta không phải thích cuồng sát
a!”

“Ngươi nói cái gì!”

Cách đó không xa, ba người không nghe Tiêu Dao Tử nói rõ lắm. Chỉ là khi nghe
hắn nói bọn họ đến tìm chết thì liền tức giận quát lớn.

“Ta nói ngày hôm nay lão tử không chỉ muốn đồ sát yêu thú, còn muốn giết các
ngươi!”

Vừa dứt lời, Tiêu Dao Tử cũng không nói nhảm, nhanh tay rút ra trường kiếm.

Ông!

Một đạo kiếm quang reo lên. “Xuy xuy” mấy tiếng, ba cái đầu lâu liền bay lên
trời.

Tiêu Dao Tử có thể đã suy yếu, nhưng đối với mấy tên tép riu này thì hắn vẫn
còn dư sức đối phó, hơn nữa bọn chúng lại không hề có phòng bị nên càng dễ bị
hắn miểu sát.

Lặng lẽ tra kiếm vào vỏ, nhìn những cái xác này rồi lại nghĩ đến những kẻ mình
đã giết khi ở dưới vực. Tiêu Dao Tử hoàn toàn không hề có một chút gì gọi là
cảm giác tội lỗi khi giết bọn hắn.

Ngay cả cảm giác sợ hãi khi lần đầu tiên giết người hắn cũng không có!

Ngược lại, Tiêu Dao Tử chỉ cảm thấy những thứ này là chuyện bình thường. Bọn
chúng muốn giết hắn lại bị hắn giết ngược lại là điều tất nhiên, hắn hoàn toàn
làm chuyện chính xác.

Hơn nữa đây lại là một thế giới thiếu tình người. Mọi người hầu như đều vì
mình mà sống, chỉ để ý đến sự sống còn của bản thân, hoàn toàn không để ý sống
chết của người khác. Cũng vì vậy Tiêu Dao tử mới muốn mình trở nên máu lạnh
một chút, sát phạt một chút thì mới có thể dễ dàng sống được.

Dẹp hết mọi suy nghĩ trong đầu. Sau khi hồi phục đến trạng thái tột đinh, Tiêu
Dao Tử liền tiếp tục đi tìm yêu thú khác chiến đấu.

Trước khi đi hắn còn không quên vơ vét tài sản của ba người thanh niên kia.

Biết sao được, hắn hiện tại đang rất nghèo!

Thành Mộc Nhai, tại phủ thành chủ.

Tại bên trong một căn phòng trà của thành chủ, hai người trung niên nam tử
đang ngồi uống trà với nhau. Bọn họ mặc dù không tự ý thả ra khí thế, nhưng
toàn thân trên dưới đều toát ra một cỗ lực lượng khiến người khác hít thở
không thông.

Cả hai người một bên uống trà, một bên nói chuyện.

“Nghe nói thiếu gia Tiêu gia đã chết, Tiêu gia cũng đang bắt đầu loạn?”

Trung niên nam tử mang áo bào xanh nhìn người đối diện mở miệng hỏi. Người nam
tử này chính là thành Mộc Nhai thành chủ, tên gọi Chu Bá Thiên.

Tất nhiên, có thể ngồi uống trà với vị thành chủ này thì cũng không phải nhân
vật tầm thường gì.

Chỉ biết hắn toàn thân mang hoàng y, trên thân tản ra khí tức không hề thua
kém Chu Bá Thiên.

Người này là Vũ gia gia chủ Vũ Hạo Nhiên.

Nghe Chu Bá Thiên hỏi, trầm mặc chốc lát Vũ Hạo Nhiên liền đáp.

“Đúng là vậy nhưng cũng không phải vậy.”

“Hử?” Chu Bá Thiên hoàn toàn không giải khai lời nói của hắn.

Nhìn ly trà trong tay của mình, Vũ Hạo Nhiên không giải thích cho Chu Bá Thiên
mà hỏi chuyện khác.

“Ngươi thấy thiếu gia Tiêu gia, Tiêu Dao Tử như thế nào?”

Dù không hiểu Vũ Hạo Nhiên hỏi như vậy làm gì, nhưng suy nghĩ một chút, Chu Bá
Thiên trả lời.

“Ta đã từng gặp qua tên tiểu tử này. Hắn tướng mạo cùng thiên phú đều tốt, tâm
tính cũng không rất không tệ. Chẳng qua, hắn có một cái phế đan điền, hoàn
toàn không thể tu luyện.”

Ngừng lại một chút, giống như nghĩ đến điều gì, Chu Bá Thiên lại bỏ thêm vào
một câu.

“Nếu không phải vì chuyện này, có lẽ ta đã sớm ghép hắn với Linh nhi rồi. Quả
thật có chút đáng tiếc.”

Đối diện, Vũ Hạo Nhiên cũng gật đầu, biểu thị đồng ý với sự đánh giá của hắn.

“Vũ huynh, ngươi hỏi mấy chuyện này rốt cuộc là ý gì, chẳng lẽ nó có liên quan
gì sao?”

Nhìn Vũ Hạo Nhiên, thành chủ Chu Bá Thiên quả thật không nhịn được nữa. Nhanh
chóng hỏi vấn đề chính.

“Chu huynh đừng vội, bây giờ ta sẽ bắt đầu giải thích cho ngươi!”

Thấy Chu Bá Thiên đã vô cùng hiếu kỳ, Vũ Hạo Nhiên cũng không vòng vo nữa. Hắn
mở miệng, chậm rãi giải thích.

“Lúc nãy ta có nói, mọi chuyện đúng là vậy nhưng cũng không phải vậy, tổng
cộng có hai nguyên nhân.”

“Ồ, không biết là nguyên nhân gì?”

“Thứ nhất, Tiêu gia quả thật đang loạn. Tên Tiêu Đạo kia không đợi được nữa,
đã bắt đầu muốn ngồi lên vị trí gia chủ Tiêu gia. Đồng thời có mấy vị trưởng
lão bên đó cũng đều ủng hộ hắn, tuy nhiên một số khác thì vẫn theo phía Tiêu
Lăng. Nếu cứ như vậy, không sớm thì muộn Tiêu gia cũng sẽ xảy ra nội chiến.”

“Còn nguyên nhân thứ hai?”

“Nguyên nhân thứ hai thì liên quan đến một biến số, biến số này chính là vị
thiếu gia Tiêu Dao Tử kia!”

Vũ Hạo Nhiên cười nói.

Nghe hắn nhắc đến Tiêu Dao Tử, Chu Bá Thiên liền thắc mắc hỏi: “Kẻ này không
phải sớm chết rồi sao? Dù chỉ có mấy người đoán được, nhưng Tiêu Đạo chắc chắn
không để con mồi của mình sống sót chứ!”

Vũ Hạo Nhiên trên mặt ý cười càng đậm, ánh mắt giống như đang nhớ lại chuyện
gì đó.

“Khi nghe tin Tiêu Dao Tử rơi xuống vực sâu, ta ngay lập tức cho người giám
sát nhất cử nhất động của Tiêu Đạo.”

“Tiêu Đạo vốn là người làm việc cẩn thận vậy nên rất nhanh hắn liền có hành
động. Theo những gì thuộc hạ của ta biết được, hắn phái ra mười mấy tên đệ tử,
trong đó có mấy tên đệ tử thiên phú trác tuyệt, tuổi trẻ đã là Luyện Khí cảnh
viên mãn, còn hai tên khác thì là Luyện Thể. Bọn chúng đều xuống vực sâu tìm
Tiêu Dao Tử, nói là tìm nhưng là để xác định Tiêu Dao Tử rốt cuộc đã chết hay
chưa.”

“Mấy tên đệ tử Luyện Khí viên mãn cùng với hai tên Luyện Thể chỉ để tìm một kẻ
Luyện Khí tam trọng. Tiêu Đạo quả thật là dốc hết tiền vốn a!”

Chu Bá Thiên không khỏi vì cách Tiêu Đạo xuất quân mà cảm thán.

“Vậy thì sao, không lẽ Tiêu Dao Tử còn sống?”

Nghĩ đến cái gì, Chu Bá Thiên nhìn Vũ Hạo Nhiên hỏi.

“Ta phái An lão đi theo chúng, thế nhưng lúc nãy, ta lại nghe được một tin tức
quan trọng khiến ta cũng cảm thấy khó tin!”

“Vũ huynh, ngươi đừng rườm rà nữa, rốt cuộc là An lão báo ngươi tin tức gì!”

Nghe Vũ Hạo Nhiên nói đã phái An lão đi theo dõi, hơn nữa còn đạt được tin tức
quan trọng liền làm Chu Bá Thiên càng thêm hiếu kỳ. An lão hắn cũng nhận biết
a, đó là một tên Ngưng Hồn cảnh ngũ trọng, chỉ thua kém bọn hắn hai cái tiểu
cảnh giới mà thôi.

“Tiêu Dao Tử còn sống, hơn nữa hắn là lấy sức một mình, chỉ dùng một kiếm liền
đẩy lùi mấy tên đệ tử kia. Đã vậy, đợt thứ hai xuất thủ càng là miểu sát tất
cả bọn chúng!”

Vũ Hạo Nhiên càng nói càng kích động. Nếu không phải An lão chính miệng nói
cho hắn, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ tin tưởng chuyện này cả.

“Vũ huynh, chuyện này là sự thật?”

Chu Bá Thiên sắc mặt hiện giờ đã tràn đầy ngưng trọng. Dù sao đây cũng không
phải chuyện đùa. Một kiếm liền miểu sát một đám Luyện Khí cảnh viên mãn cùng
hai tên Luyện thể, cái này đủ nói lên tầm quan trọng của Tiêu Dao Tử.

“Không thể giả, hơn nữa còn là vượt cấp khiêu chiến!” Vũ Hạo Nhiên lời nói vô
cùng chắc chắn.

Vượt cấp khiêu chiến!

Trong nháy mắt, cả hai người đều trầm mặc hồi lâu. Cả căn phòng cũng liền bởi
vậy mà trở nên âm u khó hiểu.

“Ha ha, nếu Tiêu Đạo nghe được tin này chắc chắn cũng đau lòng mà chết a. Đây
là một đám đệ tử Luyện Khí cảnh viên mãn cùng hai tên Luyện thể nha, phần cần
bao lâu thời gian hắn mới gây dựng được!”

Được một lúc, Chu Bá Thiên đột nhiên cười lớn mấy tiếng, hắn có chút đau lòng
thay cho Tiêu Đạo.

Cười một hồi, hắn quay sang nói với Vũ Hạo Nhiên.

“Vũ huynh, Tiêu gia sự tình, chúng ta không thể cứ như vậy mặc kệ rồi.”

Hơi mỉm cười, Vũ Hạo Nhiên gật đầu đáp: “Quả thật như vậy.”

Hai người họ nhìn nhau mà cười. Bọn hắn hiện giờ đều đang có cùng một cái suy
nghĩ.

Đợi ngày Tiêu Dao Tử quay về Tiêu gia!

P/s: Ngày đăng 1/02. Hai ngày nữa đang tiếp!


Tiêu Dao Kiếm Thần - Chương #10