Người Thứ Hai


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Wê wê wê, khỉ trên cây.


  • Ngươi không còn vẽ nữa sao?


Trời đã qua hoàng hôn, gần tối, một tiểu nữ tử chừng 12 tuổi đang ngồi phía
một nam tử trung niên cưỡi ngựa đột ngột nhảy xuống, nàng nhìn dòng chữ “nghỉ
làm” mà vẻ mặt xịu xuống, buồn bã trông thấy, uổng công nàng chạy về nhà xin
tiền cha nàng, lúc cùng cha đi đến thì không vẽ nữa, nàng hướng mắt nhìn Đan
trên cây mà kêu lên, tên này nói không chừng thấy cha nàng có khi sẽ nể mặt mà
xuống tay vẽ cho nàng một bức. Công nhận là nàng này cũng rất đợn thuàn, không
nghĩ đến làm chuyện xấu tựa như “cậy hơi’.


  • Ta nghỉ làm rồi, mau đi di.

Đan quay đàu chút xem là ai, liền phất phát tay đuổi đi, nhưng chỉ chưa đến
một giây hắn liền thay đổi ý định.


  • Ý khoan.


  • Hỗn láo.


Hai âm thanh to nhỏ cùng vang lên, âm nhỏ là Đan phát ra, còn âm thanh toi đơn
nhiên là do cha nàng ta còn trên lưng ngựa rống ra.


  • Khoan, khoan, khoan, ta vẽ, ta vẽ mà, đừng nóng.

Đan nhảy xuống mà làm ra vẻ biện giải, không khiến tên Linh sư trung niên kia
nổi giận, thật chất thì hắn chú ý đến tiểu nữ tử này hơn, còn tên kia chỉ cần
hắn một búng là nát.

Thấy Đan làm vậy, trung niên cũng chỉ hừ lạnh, không nổi đóa với hắn, chẳng
qua là trước mặt con gái hiền ngoan của hắn thì hắn làm thế, còn lúc không có
thì khỏi phải hỏi cũng biết.


  • Tiểu thư xinh đẹp này tên gì?

Nhìn tiểu nữ tử có khuôn mặt mà chắc chắn sau này sẽ nghiêng nước, nghiêng
thành, da trắng, môi hồng nhỏ nhắn, cặp mắt long lanh như biết nói cùng với cơ
thể chưa phát dục hoàn mỹ, Đan cười sáng lạng hỏi.


  • Ta tên Vi Vi, ủa mà không phải ngươi vừa đuổi người sao?

Kênh cái bộ mặt đáng yêu lên nói, sau đó nàng liền như chọc quê Đan hỏi, trong
lòng nàng rất đắc ý “hừ hừ, thấy cha ta nên sợ chứ gì”


  • Tên đẹp thật, nào mời tiểu thư ngồi tại nơi đây.

Đan cũng không hề chú ý gì lời nói, hắn chỉ cần biết tên, hắn lấy ra một cái
ghế giấu dưới quầy, đặt bên cạnh cây liễu mà mỉm cười mời tiểu nữ tử.


  • Vậy, tiểu thư muốn ta họa như thế nào?

Thấy Vi Vi ngồi trên ghế, hắn lại hỏi


  • Phải đẹp, thật đẹp, hừ hừ, nếu không thì ngươi không xong.

Tiểu nữ tử chống nạnh, ưỡn bộ ngực nhỏ mà hăm dọa hắn.


  • Được thôi, chắc chắn là sẽ rất đẹp, nhưng mà trước khi vẽ ta cần…

Đan xòe bàn tay to lớn ra, năm ngón tay không ngừng cử động, ý bảo là tiền.
Tiểu nữ tử này làm sao biết, nàng chỉ biết đưa tay vuốt vuốt tóc mà lộ vẻ khó
hiểu, dự tính là hỏi lại hắn thì…


  • Tiền của ngươi đây, vẽ mà không đẹp “kẻo đi đêm có ngày gặp ma”.

Giọng nói tràn đầy hăm dọa vang lên, mam tử trung niên ngồi trên ngựa ngay lúc
này quăng đến tay hắn một lượng vàng sáng lấp lánh. Nam tử này rất không thích
Đan, tên này rõ ràng là lừa bịp, nghĩ sao mà vẽ một bức tranh lấy đi một vạn,
có ma mà thèm, nhưng mà vì nuông chiều con gái nên cũng nhắm mắt, nhắm mũi cho
qua.


  • Chắc chắn, điều đó là tuyệt đối

Vờ đưa thỏi vàng vào ngực, nhưng thật ra là đưa vào bên trong chiếc nhẫn trữ
vật của hắn.


  • Đó không phải Ngũ trưởng lão của Vi gia sao


  • Hình như hắn đưa con gái hắn đến vẽ tranh thì phải


  • Cái gì, một bức một vạn lướng đó hả


  • Mau qua đó xem, sẵn tiện xem luôn tên điên đó vẽ như thế nào


Trời đã gần tối, người đi lại cũng ít đi nhiều, nhưng vẫn không thiếu người có
hiểu biết, bọn họ nhanh chóng tụ tập lại vây xung quanh cái quầy của Đan.


  • Không cần phải tạo dáng đâu, tiểu thư chỉ cần ngồi theo kiểu mà bản thân
    cảm thấy thoải mái nhất là được.

Đan nhìn tiểu nữ tử đang liên tục thay đổi kiểu dáng nói, hắn bắt đầu đặt tờ
giấy lên kệ vẽ gần bên, sau đó kéo những vật dụng cần thiết để vẽ lại, bắt đầu
họa.
Tiểu nữ tử nghe hắn nói nhưng cũng không làm theo, nàng phải tạo dáng thật
đẹp, không dáng đẹp thì tên khỉ cây này sao vẽ ra được vẻ đẹp của nàng, thế là
nàng ta cố gắng tạo dáng rất đẹp.

Đan cũng không nói gì, đôi mắt chỉ nhìn hình ảnh tiểu nữ tử trên ghế đầy vẻ
tập trung, chốc lát những hình ảnh hắn tưởng tượng dần hiện ra, hắn cầm bút
vẽ.
Không hề có động tĩnh, rất im lặng, mọi người xung quanh cũng vậy.


  • Thật nhanh.


  • Tốc độ này, thật không có khả năng.


Bất chợt lúc này thấy động tác của Đan bỗng biến nhanh kì lạ, một vài người
vội thốt lên, âm thanh động đã hiện, tiếng to nhỏ đã ra.


  • Hai, hai tay


  • Thật khó tin


Tiếng sửng sốt vang lên khong ngừng


  • Cái, cái gì?


  • Hắn, hắn vẽ bằng bốn bút


  • Điều này không có khả năng


Thấy Đan mỗi tay đều cầm len hai cây bút mà vẽ với tốc độ chóng mặt, bọn người
đều á khẩu, trần đây vẻ không tin cùng chấn kinh đến lộn ruột, hẳn là mơ hay
tên này là yêu nhện biến thân.


  • Xong rồi

Đang bàn tán, Đan chợt dừng bút mà nói lên một câu ai nấy cũng phải đứng hình.


  • Xong rồi?


  • Mới chỉ 10 phút thôi mà, sao vô lý vậy.


  • Dám cá là hắn quẹt quẹt mấy cái, chứ biết vẽ gì đâu.


  • Đúng vậy, chắc chắn là vậy


Không thể tin điều trước mắt, bọn họ lớn tiếng châm chọc Đan, nói hắn không
biết vẽ, chẳng qua là đang làm bộ làm tịt.


  • Xong rồi sao?

Vi Vi cũng ngỡ ngàng, nàng cũng không dám tin tưởng, “tên khỉ cây này sao vẽ
nhanh như vậy được, hừ, chắc chắn là rất xấu đi” nghĩ vậy, nàng liền nhanh
chóng đi qua phía Đan để ngắm bức họa.


  • Hừ

Là âm thanh nam trung niên trên ngựa truyền đến.


  • Hừ hừ, nếu họa xấu, ngu…

Đến nơi, vừa định nói với Đan một câu rất thật thì bất chợt liếc mắt nhìn bức
tranh, Vi Vi đứng người, trong lòng nàng nhiều thứ cảm xúc, cảm thán dâng lên.


  • Sao tiểu thư không đem bức tranh về mà chiêm ngưỡng từ từ.

Đan kế bên nói, khiến nàng như tỉnh ngộ


  • Đúng đúng.

Vi Vi nhanh chóng đem bức tranh xuống mà cuộn lại, mặt đầu hí hửng, vui sướng
trong lòng mà chạy về phía cha nàng.


  • Hi hi, Cha, chúng ta về thôi.

Lên ngựa, nàng liền nói. Sau đó hai người nhanh chóng rời đi.


  • Quái gì vậy?


  • Chúng ta chưa có được xem tranh mà.


Mọi người xung quanh đúng thật rất khó hiểu, không biết nội dung tranh như thế
nào, nếu là quá xấu thì tiểu nữ kia đâu có vui vẻ như vậy, nhưng mà nếu nó đẹp
thì thật là hư cấu, tên này vẽ tranh như con nít đang quậy bùn, làm sao điều
đó có thể xảy ra.

Đan mặt kệ bọn người xung quanh xì xào, hắn nhanh chóng thu gọn dụng cụ lại,
sau đó leo lên cây nằm tiếp.


  • Vi Vi, chắc hẳn là người Vi gia, ta sẽ nhớ nàng đấy, chúng ta còn gặp lại.

Đan tự nói nhỏ với bản thân, hắn đúng không thể bỏ đi được một người có thiên
linh căn được, đây có thể nói là thiên tài tại giới nhỏ này, mặc dù thể chất
nàng không tốt nhưng cũng không sao, hắn có nhiều thứ đan dược có thể cải tạo
thể chất. Từ khi gặp Vân Phong, hắn cũng bắt đầu nên dựng riêng cho bản thân
một thế lực để có thể trợ giúp cho Vân Phong tiến lên con đường đỉnh phong
phía trước, hắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Vân Phong, đệ đệ thân thiết nhất
kiếp trước.

Mang theo đầu dấu hỏi, mọi người bỏ đi, có người suy nghĩ lng tung, có người
thì dẹp qua một bên mà tranh thủ về nhà sum họp bên gia đình.
…..

Đêm khuya, đường xá đã vắng tanh, một bóng người cũng rất khó kiếm. Hai bóng
ngựa nhanh chóng lướt đi trong đêm, tiến về phía một cây liễu ven con kênh đã
chuyển đen, bên dưới đâu đó bóng trăng rất đẹp.


  • Hí, khịt khịt

Hai con ngựa ngừng lại bên cạnh cái sạp của Đan, một nử tử mang theo khăn che
mặt thướt tha leo xuống ngựa.


  • Ta đã mang tiền đến, ngươi nhanh xuống trao đổi

Đôi mắt đẹp nàng ngước lên nhìn Đan nằm nơi đó mà nói, lộ vẻ rất thiếu kiên
nhẫn.


  • Ngọc Nhược muội, muội từ xa đến đây cũng chỉ là vì trao đổi một thứ gì đó?
    Một nam thanh niên tuổi chừng 20, đẹp trai, tuấn lãng cũng bước xuống mà theo
    sau nàng hỏi, ra vẻ bất ngờ.


  • Hừ, vậy thì sao, ta cũng không có mời ngươi đi cùng.


Nàng ta khó chịu mà lạnh nhạt không quay đầu nói, chắc chắn là hướng về thanh
niên mà biểu thị.


  • Ta làm sao có thể để muội đi một mình được, dù sao nữa thì nàng cũng là hôn
    thê của ta.

Nam thanh niên không có vẻ tức giận, mà trái ngược lại còn vui vẻ nói, đôi mắt
phía sau không ngừng la liếm cơ thể uyển chuyển từ trên xuống dưới, từ dưới
lên trên của nử tử.

Nữ tử nghe vậy tuy trong lòng rất tức giận, nhưng cũng không nói gì, có lẽ
trong chuyện này còn có một đoạn dài lý do.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #49