Người Đầu Tiên


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Ha ha, tiểu thư đã đến.

Đan nhảy từ trên cây xuống, bình tĩnh nhìn đối phương, theo hắn tính toán đáng
lẽ nàng phải đến sớm hơi một giờ, nhưng mà nhìn tên thanh niên phía sau hắn
cũng biết được một vài điều mà kiếp trước hắn nhìn thấy không thiếu.


  • Được rồi, ngươi mau đưa tranh cho ta thôi.

Nàng nữ tử kia liền đưa ra trước mắt Đan một thỏi vàng, coi bộ rất gấp gáp.


  • Tranh?

Thanh niên nghe vậy liền có cái hiểu, có cái khó hiểu, hắn biết là “hôn thê”
của hắn muốn mua tranh, nhưng mà tranh nào lại mất một vạn bạc như vậy.


  • Ngọc Nhược muội, không cần đưa cho hắn tiền, chỉ là một tên Luyện khí tầng
    12 thôi, để ta giải quyết.

Hắn nhanh nhẩu đứng ra, tỏ vẻ muốn lấy lòng mỹ nhân, mặc dù đối với một vị
công tử từ Thành mới xuống như hắn, một thỏi vàng và một lượng bạc cũng chẳng
là gì, có cái hắn muốn lấy từ hành động này là hình ảnh oai hùng của hắn.
Từ trong suy nghĩ, hắn cùng Đan vốn dĩ cùng tầng khí nhưng mà hắn là luyện khí
tầng 12 đỉnh còn Đan chỉ là Luyện khí tầng 12 bình thường, vả lại võ đạo một
tên nhà quê ở huyện sao so sánh được với người sống ở Thành như hắn.


  • Không cần, ta không muốn lấy không của ai đó một thứ gì

Ngọc Nhược vội ngăn cản, sinh ra vốn đã thanh khiết, lòng nàng như đóa sen
không muốn bị nhuốm bẩn, một vạn lượng nàng có thể trả, nhìn hành động đê hèn
tên này, tâm nàng càng thêm ghét, nhưng mà vì mọi người nàng bị buộc
phải….Nàng chợt mím môi, mắt đã hơi mong lung.

Tất cả Đan đều nhìn trong mắt, nhìn cái loại phế vật chỉ biết dựa hơi người
khác mà chỉ hơi cười nhếch. Nếu lúc trước hắn chưa gặp được đệ của hắn, chuyện
này hắn sẽ không quan tâm, nhưng nay đã khác, tiểu thư trước mắt này là người
có được thể chất địa cấp thất đoạn, nàng sẽ chính là một con bài khá tốt cho
hắn ở thời điểm này, ngoài ra nàng cũng xinh đẹp, có thể tạo cơ hội cho đệ hắn
làm quen.


  • Vậy được, ta sẽ trả giúp muội.

Thanh niên sửng sốt chút, lại nói, hắn phải cố lấy hình ảnh tốt


  • Không cần.

Nữ tử lại thêm không vui, nàng thật sự không muốn dính đến tên này.


  • Ha hả, không cần phải tranh cải, bức tranh này ta không lấy tiền nữa, nhưng
    mà…

Đan mỉm cười tà mà cầm bức tranh đã được cuộn tròn tiến đến gần vị tiểu thư mà
nghe đâu tên Ngọc Nhược


  • Ngươi, theo ta đi.

Ánh mắt hắn đột chuyển sắc bén, chỉ Ngọc Nhược đầy vẻ tuyệt luân, bá đạo như
không cho ai cự tuyệt

Đứng hình, cả hai đều cứng người, bọn họ có nghe lầm cái gì không, không chắc
chắc là nghe như vậy, không hề lầm.

Ngọc Nhược đổi mắt to tròn mà mở to ra đầy kinh ngạc, lại khó hiểu cùng một
tia lùi ra xa, tránh khỏi Đan, tên này có ý đồ không tốt.


  • Láo xược, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Tên thanh niên cùng với sắc mặt nhăn lên cực kì dữ tợn quay về hướng Đan, đây
là lần đầu có người muốn cướp đi đồ vật của hắn, tên này phải chết, quy chủ,
luật lệ chó má nơi huyện nhỏ bé này không trói được hắn.


  • Không cần nhìn, nơi đây không có việc của ngươi, bởi vì ngươi đã là người
    chết

Đan lãnh đạm nói, liếc một cái tên thanh niên, lúc này ngay lập tức…

“Lạnh quá, sao tự dưng cơ thể ta lạnh như vậy…” đầu óc, thẩn thể tên thanh
niên này chỉ biết đến đây thì đã không còn nhận ra điều gì nữa, bởi hắn đã
đóng thành một khối băng cực dày.


  • Ngươi, ngươi giết hắn?

Ngọc Nhược dung hoa thất sắc, cơ thể nàng cứng đờ, ánh mắt dại ra nhìn khối
băng.


  • Chỉ là một tên phế vật thôi, giết thì giết có gì phải hỏi.

Đối với hắn, tên thành niên này chỉ đáng giá như thế, từ trước đến nay hắn
giết người là không cần bất cứ lý do gì, tùy theo tình cảm mà hành, có thể nói
hắn là dạng người biến đổi thất thường, có khi hôm nay vui vẻ uống rượu với
ngươi, ngày mai lại chém ngươi dưới kiếm.


  • Ha, ha ha. Hắn mà là phế vật, vật ta là gì?

Ngọc Nhược ngây ngô cười lên, nàng hiện tại không còn quan tâm gì nữa, ngay cả
việc kì quái, hoảng hốt trước câu hỏi của Đan cũng không còn, nàng bây giờ chỉ
có dại ra bởi vì đầu nàng đã rối loạn hoàn toàn vì cái chết của tên thanh niên
này. Nàng không thích hắn ta, hắn có chết không thương tiếc, nhưng mà…


  • Ngươi, phải cũng không phải.

Đan bình thường nói


  • Ngươi có biết hắn là ai không mà dám giết?

Nàng ta giờ này nào còn chú ý lời nói hắn, chỉ biết buồn bã kêu lên, có lẽ vì
ngày hôm nay mà gia tộc nàng phải hứng chịu hậu quả thậm tệ.

Phủ huyện chủ cũng là một gia tộc nhưng nó là một chi nhánh nhỏ của một gia
tộc lớn ở Vụ Thành, và thanh niên này chính là một trong số những người từ gia
tộc Ngọc gia bên trên xuống đây thăm dò tình hình chi nhánh, sẵn tiện trên con
đường dài từ Vụ Thành đến Vân Diệu huyện mà rèn luyện bản thân, không những
thế thanh niên còn là con trai của người thống lĩnh đoàn người thăm dò này,
thành ra vừa gặp Ngọc Nhược liền yêu thích, nhờ cha hắn ép buộc chi nhánh gia
tộc này gả nàng ta cho hắn. Và cực kì quan trọng hơn là người thống lĩnh này
là một vị Ngưng Linh cảnh mà có đào khắp Vân Diệu huyện cũng không có một
người, nàng đơn nhiên phải sợ, phải buồn cho người thân nàng.

Còn vì sao bây giờ bên trên mới phái người xuống thăm dò thì không biết.


  • Là cũng không sao, bất quá chỉ là một tên gà đất chó cảnh thôi. Ngươi cũng
    không cần phải lo lắng cho gia đình bản thân lắm, bởi người là do ta giết.

Đúng vậy, người là do hắn giết, vậy thì việc gì Ngọc Nhược phải tỏ vẻ, phải
chăng
do quá sốc với cảnh tượng trước mặt mà khiến nàng lu mờ đi, suy nghĩ không
logic.


  • Người là ngươi giết, người là ngươi giết, đúng vậy, người là ngươi giết.

Ngọc Nhược như bắt được môt điều quan trọng bị nàng lãng quên đi, nàng hơi đổi
thành vui mừng kêu lên, người là do tên nam tử này giết, không phải ta, vậy ta
tại sao phải lo lắng nhiều như vậy.

Đan nhìn nàng lắc đầu trong lòng, nàng chắc còn chưa biết chuyện giận cá chém
thớt là như thế nào, một tu luyện giả cường đại muốn làm điều gì với một tên
yếu nhược đều là việc “đúng đắn”, cho dù là điều này hoàn toàn phi lý, tựa
giống như hắn, giết tên thanh niên nào có lý chính đáng gì, chỉ là thấy một
quân bài tương lai của hắn không thích người, hắn liền giết.


  • Hừ, ngươi giết hắn, ngươi chết chắc rồi, cha hắn là một Ngưng linh cảnh,
    cho dù ngươi là Nhập linh cảnh ẩn giấu tu vi cũng không thoát được.

Phụ nữ đúng là thay đổi sắc mặt rất nhanh, mới buồn bã, than phiền vừa qua,
Ngọc Nhược lại sắc mặt lạnh lùng, hung ác nhìn Đan như nhìn kẻ địch.


  • Bỏ qua chuyện đó, ta lại vẫn câu nói trước. Ngươi theo ta đi.

Gương mặt vẫn vô cảm, Đan nói


  • Theo ngươi? Ngươi vốn nằm mơ chắc?

Ngọc Nhược kinh ngạc, bây giờ nàng mới có thể trả lời câu hỏi này


  • Chưa tính đến việc ngươi vừa tự gây họa, thân lo chưa xong, thì ta theo
    ngươi có chỗ tốt nào? Gia cảnh ngươi ra sao? Hay chỉ được cái là Nhập Linh
    cảnh liền muốn ta theo ngươi, nói cho ngươi biết cha ta cũng đã là Nhập linh
    cảnh đỉnh rồi, không lâu sẽ vào Ngưng linh cảnh.


  • Lại nói cái bản mặt ngươi già chác, 27, 28 tuổi đầu, có khi còn 30 tuổi,
    hơn ta xấp xỉ 10, 11 tuổi, gương mặt lại không hề tuấn tú, so với tên người
    làm của ta thì khá giống, vậy vì cái gì mà muốn ta lấy ngươi.


Nàng nói ra đúng một loạt những cái lý do mà cái nào cũng thật có lý, nhưng mà
hình như nàng hiểu lầm cái gì đó, Đan hắn vốn không có kêu nàng lấy hắn.

Nói ra lời này, lòng nàng cũng có chút nhảy dựng lên, vẻ mặt khẽ biến nhưng cố
giấu, nàng thầm mắng bản thân, không xong, lỡ tên này hắn liền giết mất thì
sao, có khi trước khi giết hắn còn…Nàng tuy không có xấu nhưng vẫn có sự kiêu
ngạo, tự mãn của bản thân.


  • Hư.

Đan cười nhếch một cái

“Phừng” bàn tay hắn chợt nổi lên một ngọn lửa, quét sáng gương mặt giống
người làm nhà Ngọc Nhược


  • Ta không có nói ngươi lấy ta, dù ta biết rằng sau cái khăn che đó là một mỹ
    nhân, ta chỉ muốn ngươi hỗ trợ ta, đúng hỗ trợ ta đọa đầy thế giới này trong
    tay.
    Không hiểu sao, hắn nói câu này rất đổi bình thường, như điều chắc chắn xảy
    ra, không gì có thể thay đổi.

Ngọc Ngược ngay lập tức giật mình, khó hiểu nhìn nam tử trước mắt, tên này hắn
điên rồi, hắn muốn làm chúa tể thế giới này, điên, chỉ có điên mới nghĩ vậy,
một Nhập linh cảnh nếu xem ra nơi Huyện này đã là đỉnh cao nhưng mà, ngoài
huyện có thành, ngoài thành có tỉnh, ngoài tỉnh là cả một quốc gia, chưa nói
đâu xa chi nói muốn vào thành, nếu không có gia tộc sẵn bên trong thì chí ít
phải là Nhập linh cảnh mới được vào, bởi vậy những tu luyện giả nhỏ yếu mãi
mãi sẽ không vào được, chỉ có sống chui nhũi những nơi hoang vu ít tài liệu,
vật chất phát triển như thế này, thiên tài vùng hoang không thể phát triển.
Nhập linh cảnh nói ra thì rất cao siêu nhưng mà trên Nhập linh cảnh vẫn còn
nhiều người cực kì mạnh mẽ, muốn đọa đày thế giới này thì phải mạnh hơn bọn
họ, mà mạnh hơn họ thì không phải một Nhập linh cảnh có thể làm được, tên này
chắc chắn là tên điên, ta phải mau nghĩ cách bỏ đi, về báo lại sự tình hắn
giết người, ừ, phải làm vậy.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #50