Dược Đường


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Nhìn của Dược đường đang mở lớn, bên trong thấp thoảng vài bóng người. Vân
Phong trực tiếp tiến vào.

Nhìn Vân Phong đi vào, 6 người bên trong rất chi ngạc nhiên, tên phế vật vào
đây làm gì, coi bộ chuyện vừa rồi vẫn chưa có lan đến nơi này.

6 người này trong đó có một vị cao tầng Nhập linh cảnh tọa trấn chủ Dược các,
còn lại là 5 người đều là con cháu Vân gia như hắn.


  • Ê phế vật, ngươi đến đây làm chi?

Một thiếu nữ trông rất khả ái lại mở to mắt nhìn hắn, nàng trong lòng cũng
không có trêu đùa, chọc ghẹo gì hắn, chẳng qua thấy mọi người đều gọi hắn phế
vật, mà hắn cũng như là chấp nhận danh hiệu này, nên nàng ta cũng gọi hắn là
phế vật, nhưng không hề có ý tứ như những người kia.


  • Vân Mi muội, cứ kệ tên phế vật đó đi.

Một nam thanh niên nhìn khá là tuấn tú, bảnh bao xen miệng vào nói với thiếu
nữ gọi là Vân Mi này, ánh mắt hắn chính là sự khinh thường nhìn Vân Phong, xem
bộ lại là dân thích thể hiện trước mặt gái, cứ tỏ vẻ ra ta là trùm không bằng.


  • Hư.

Nàng ta bĩu môi nhìn thanh niên, sau đó vẫn tiếp tục dùng ánh mắt chớp chớp
lấp lánh nhìn Vân Phong, trông rất tò mò.

Vân Phong kì quái nhìn nàng hồi lâu “dễ thương thật, bên thế giới kia hình như
không có, có thì cũng chỉ là lúc còn nhỏ thôi, lớn lên thì ai cũng thành đầy
giả dối, max sống ảo”, hắn cười nhẹ


  • Lấy dược thảo thôi, không mấy to tát.

Nhìn trong ánh mắt to tròn của nàng, hắn không thấy được sự mỉa mai, nên cũng
trả lời nàng.


  • A

Thiếu nữ này khẽ a lên, rất ngạc nhiên, tên này muốn đến lấy thảo dược tu
luyện?, không phải hắn là phế vật sao?


  • Nói dốc không biết ngượng sao, ta cũng muốn xem ngươi lấy dược bằng cách
    nào?

Thanh niên nghe vậy thì rất tức cười, hắn muốn lấy linh dược, lấy bằng niềm
tin khi bản thân là phế vật?

Một người đang nói chuyện với vị cao tầng Nhập linh cảnh để lấy dược thảo, hai
người đang xem sách về dược thảo để lựa chọn thảo dược phù hợp cùng với vị
Nhập linh cảnh trung niên cũng giật mình kinh ngạc, chuyện quỷ gì đây.

Mặc kệ bọn họ, Vân Phong vẫn đứng một bên chờ đợi tên kia lấy dược thảo, khi
nào xong hắn liền đến.

Thiếu nữ cũng không nói gì với hắn nữa, chỉ là chờ đợi xem hắn làm sao lấy
được dược thảo. Thanh niên kia cùng 2 người khác cũng như vậy, bọn họ chờ xem
phim. Lát sau tên thiếu niên ngồi lấy dược thảo cũng xong, hắn lập tức đứng
một bên chờ đợi.


  • Các ngươi đi ra hết đi, lúc sau lại vào.

Bất chợt lúc này vị trung niên Nhập Linh cảnh kia đột ngột nói ra lời này, hắn
muốn đuổi 5 người dư thừa, chờ đợi xem Vân Phong lấy dược, trong đầu hắn nhớ
lại chuyện hồi sáng gia chủ nhờ vả, đúc lót ít tiền cho hắn.


  • Vân A A thúc, sao lại đuổi bọn ta.


  • Phải, Vân A A thúc, sao lại vậy.


Năm người kia liền ngạc nhiên, sắc mặt khó hiểu mà nhanh chóng hỏi. Không
những bọn họ mà Vân Phong cũng vậy, mắt hắn đảo tới, đảo lui không ngừng.


  • Ta nói các ngươi đi ra, không nghe thấy.

Trung niên Vân A A nhíu mày tỏ vẻ hơi giận nói, hắn cũng chỉ là vì được gia
chủ nhờ vả thôi, lòng hắn thầm nghĩ “khi nào con ta đến đây lấy dược, đừng để
ai biết” ý gia chủ là nói gì, tại sao phải che mắt người khác.


  • Vâng.

Năm người xám xịt rời đi, lúc ra ngoài cũng có quay đầu lại nhìn Vân Phong,
một to tròn không vui khi không phát hiện được gì từ Vân Phong, một thì lườm
Vân Phong như khin bỉ, ba cái khác thì tràn ngập kì lạ.
Cửa phòng đóng lại,


  • Vân A A thúc, vì sao phải làm như vậy?

Vân Phong nghe bọn người kia xưng hô cũng học theo mà hỏi


  • Cha ngươi.

Vân A A trả lời ngắn gọn, lại nói


  • Sao, ngươi đến đây muốn lấy dược thảo bằng cách nào?

Vân Phong trầm mạc chút bởi do hắn đang đang suy nghĩ vì sao cha hắn làm vậy,
ít giây sau hắn mới phản ứng trả lời vị trung niên Nhập linh cảnh này.


  • Ta cũng chỉ làm theo cách thường, không có gì khác, Vân A A thúc nghĩ hơi
    xa rồi


  • Oh.


Vân A A kinh ngạc


  • Lĩnh dược thảo tháng thì ngươi không lấy được, vì ngươi không có tu vi từ
    luyện khí tầng 6 trở lên, còn lĩnh dược thảo do lên cấp thì lại càng không
    thể, tu vi ngươi nào có, vậy ngươi muốn lĩnh ra sao

Vân A A lại nói.

Vân Phong hơi cười, hắn nói


  • Ai nói ta không có tu vi?

Ngay lập tức Vân Phong đấm ra một quyền toàn lực mà hướng đến vị trung niên.

“Phịc”

Trung niên kinh ngạc, dùng tay chặn lại đòn này của Vân Phong, bất chốc liền
bị chấn kinh.


  • Không thể nào, đây rõ ràng là khí lực gần 800 cân, thuộc về Luyện khí tầng
    11 đỉnh, làm sao có khả năng.

Hắn như muốn rớt hàm, kinh ngạc mà mà nhìn Vân Phong, ánh mắt cực kì đặc sắc.


  • Vân A A thúc, có lẽ mọi người Vân gia đều không nhìn được tu vi của ta nên
    cho rằng ta là phế vật, thật ra là thể chất ta có chút đặc thù, dường như có
    thể che đi cảm ứng về tu vi của ta

Vân Phong tự nhiên nói, hắn như đang giải thích, dù cho không biết đúng sai
nhung mà theo những bộ truyện hắn đọc ở thế giới kia hẳn là vậy, hắn còn đoán
nếu người xuyên việt toàn bộ đều siêu nhân như trong truyện thì hắn đúng là
sắp thành một cái.


  • Thể chất đặc thù?

Vân A A như có điều suy nghĩ, vốn thật ở Thư đường cũng có vài cuốn nói về vài
loại cơ thể khi sinh ra tự có đặc tính riêng, hầu hết bọn người có cơ thể này
đều là bậc cái thế về sau, ý khoan, bậc cái thế về sau?


  • Thật là như vậy?

Vân A A hốc mắt to lên nhìn chằm chằm Vân Phong, tràn đầy mong chờ Vân Phong
nói ra một câu, hắn đã hiểu vì sao gia chủ lại kêu hắn phải làm như vậy.


  • Vâng.

Vân Phong bình tĩnh trả lời, cái này hắn đã lường trước, đây sẽ là bước đầu để
hắn quật khởi.


  • Tốt, tốt. Ngươi ngồi xuống đây.

Vị Nhập linh cảnh trung niên rất là vui mừng mà mời Vân Phong ngồi xuống ghế
đối diện, trong gia tộc xuất hiện một thiên tài nhân vật có thể sau này trở
thành bậc cái thế, hắn sao không vui, lúc đó gia tộc hắn sẽ quật khởi, làm bá
chủ.


  • Hôm nay, ngươi muốn lấy dược thảo theo cách nào? Cái tình trạng của
    ngươi khiến ta khó có thể bàn giao dược thảo ra làm sao, từ im hơi lặng tiếng
    bỗng đột ngột xuất hiện với tu vi là Luyện khí tầng 11 đỉnh khiến, biết phát
    dược thảo như thế nào.

Vân A A tuy hơi sầu não nói nhưng mà vẫn cười rất tươi nhìn Vân Phong không
chớp, cứ như là nhìn kho báu vật.

Vân Phong nghe vậy cũng nghĩ nghĩ, có lẽ hắn nên làm theo kế hoạch ban đầu khi
đến đây.


  • Như thế này đi Vân A A thúc, dược thảo cứ tính cho ta theo kiểu tấn cấp
    luyện khí mà tặng cộng thêm cho mười năm nhân với mười hai tháng nhân với mười
    hai gốc Linh Tu thảo, thúc thấy thế nào?

Mặt hắn không đổi sắc mà nói, nếu có tên con cháu nào ở đây mà nghe vậy chắc
chắn sẽ bay vào đập thẳng mặt hắn, mày cướp ngân hàng à.
Vân A A thần sắc lập tức chợt cúng lại


  • Nếu theo ngươi thì ta phải giao ra 21 cộng cho 1440 thành ra là 1461 cây
    Linh Tu thảo?

Hắn hỏi


  • Có lẽ vậy.

Vân Phong gật đầu đáp


  • Đây này, cầm lấy.

Vân A A tự dưng giơ ra quyển sổ sách thu, chi dược thảo nhìn Vân Phong với vẻ
mặt khó biểu đạt


  • Rồi ngồi vào đây, thay luôn vị trí của ta đi, vậy là cứ thích lấy bao nhiêu
    thì lấy,
    chẳng ai quảng.

Hắn giận lên nói, mẹ kiếp, nguyên kho dược của Vân gia phải bỏ ra biết bao mồ
hồi, tiền bạc cho đến bây giờ cũng chỉ còn tồn lại cao lắm là 100 cây Linh tu
thảo cùng với vài loại khác, gần tới sang năm mới nhập thêm, ấy vậy mà tên
tiểu tử này, hắn ỷ hắn là thiên tài liền muốn lấy một lèo 1461 cây, làm như
hắn tưởng Vân gia rất giàu đi.

Vân Phong thấy vậy liền biết không ổn, hắn nhanh chóng hạ giá thành


  • Thúc đừng nóng, ta nói là có lẽ mà, thôi thì đền bù ta một 100 cây thì thế
    nào, thúc phải biết mười mấy năm qua ta cực khổ thế nào, người khác đều có
    Linh tu thảo để ăn mà tu luyện, còn ta phải ngày đêm nhốt bản thân trong
    phòng, đến cọng cỏ cũng chẳng có mà ăn, nếu không có lẽ bây giờ ta đã là Linh
    sư cảnh rồi.

Vân Phong thở dài lộ ra tiếc nuối, đôi mắt hơi chút buồn tủi nhìn Vân A A.
Nghe hắn kể lễ, Vân A A cũng thấy chộc da, đúng vậy, nếu ngày xưa hắn…ý khoan


  • Nếu vậy thì tại sao ngày xưa ngươi không nói toạc ra, giấu diếm làm chi để
    người khác gọi ngươi là phế vật.

Vân A A kì quái nhìn Vân Phong nói

“Ặc” Vân Phong đứng họng, hắn cũng không biết nên nói như thế nào, không lẽ
nói thẳng ra luôn là do muốn chứng minh cái quan điểm quái gỡ của bản thân,
không được, không được, mà hắn cũng có lấy dược thảo về để ăn đâu, hắn dự tính
là đem bán kiếm tiền, bởi hắn đọc nhiều truyện và biết rằng như thế sẽ khiến
khí lực không được thuần khiết, cơ thể sau này sẽ bị thái hóa thành ra hắn
không dám ăn, hắn muốn bản thân trong cùng cấp độ phải mạnh nhất.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #44