Trừng Trị


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Nhưng mà truyện là truyện còn thực tế là thực tế, có điều Vân Phong hắn không
biết điều này nên thật tiếc cho những năm thắng không có dược tu luyện của
hắn.


  • Haizz, tất đều có lý do cả, và ta cũng không thể cho Thúc biết được.

Vân Phong lộ vẻ bất đắc dĩ nói, cái này là hắn lấy từ trong một vài bộ phim
hắn xem được bên thế giới kia mà bỏ vào.

Vân A A nhì sắc mặt hắn cũng hơi trầm lại, không muốn nói về chuyện dó nữa,
câu này của Vân Phong rất thành công.

“Cọc, cọc,…”

Vân A A im lặng gõ bàn hồi lâu, hắn đang xem xét lời đề nghị của Vân Phong lúc
nãy


  • Được, ta đáp ứng, dù sao thì cũng đã cuối năm, sang năm lại nhập thêm về bù
    vào.

Hắn hơi cười nhìn Vân Phong mà nói, nếu Vân Phong sau này có thể đưa gia tộc
đi lên thì nhiêu đây cũng không đáng gì.


  • Tạ Thúc thành toàn.

Vân Phong khom người hướng trung niên hành lễ, hắn biết để ra quyết định đồng
ý điều kiện hơi vô lý của hắn cũng rất khó khăn cho Vân A A.


  • Ừm, vậy ngươi muốn lấy luôn một lèo hay là lấy đi trước một ít.


  • Ta muốn lấy đi trước 10 cây thôi, còn lại nhờ Thúc bảo quản hộ


Vân Phong lập tức đáp, nhiêu đây cũng đủ hắn kiếm được một lô tiền.


  • Được. Đây là quyển sách có ghi vài loại dược tuy không có khả năng tăng tu
    vi như Lnh tu thảo nhung vẫn có chỗ tốt nhất định chọ cơ thể mà Dược đường có,
    ngươi xem đi.

Đưa cho Vân Phong một quyển sách mỏng, Vân A A quay người kéo một ngăn tủ sau
lưng hắn không ngừng lấy ra vài gốc dược bỏ vào một cái hộp nhỏ.
Vân Phong lật quyển sách chỉ chừng 5, 6 trang xem qua


  • Mục dược thảo trị thương gồm…

Hắn qua trang, chưa đi ra ngoài huyện chưa cần, trong huyện ai dám làm gì hắn


  • Mục độc dược gồm…

Qua trang, hắn nghĩ bản thân không đê tiện đến vậy


  • Mục dược làm đẹp da gồm…

Qua trang, hắn không phải con gái


  • Mục dược thảo kích thích nam nữ gồm…

Qua trang, qua trang, cái này rõ ràng là xuân dược.

Đóng quyển sách lại do hết trang để lập, Vân Phong nhìn Vân A A mỉm cười ở đối
diện nhìn hắn.


  • Có hay không muốn thủ dược thảo ở hai trang cuối? Nghe nói ngươi rất thích
    nhốt bản thân trong phòng, vì vậy sao không lấy vài cây đi vào lầu xanh trong
    huyện thử sức.

Vân A A cười gian nói


  • Không cần thiết, ta còn việc quan trọng hơn để làm, nếu Thúc giúp ta lấy
    Linh tu thảo xong rồi thì ta cũng nên cáo từ, khi khác lại gặp.

Vân Phong thần sắc nghiêm chỉnh nói, công nhận hắn giả cực kì giống, phải biết
là trong lòng hắn cũng rất động tâm “thế giới kia tuy có bạn gái nhưng chỉ có
hôn hít, sờ nắng thôi, chứ chưa có được nện, bây giờ bên đây chỉ nói sức mạnh,
có gia tộc che cho thì tha hồ nện”, hắn nghĩ vậy nhưng mà hắn cũng chỉ nghĩ
thôi, làm hay không thì còn chưa biết.

Vân A A thần sắc cứng ngắc, xem bộ tiểu tử này không có ham mê tửu sắc, hắn
lập tức nghiêm mặt lại


  • Vậy ngươi đi đi.

Vân Phong thi lễ một cái, xoay người rời đi khỏi phòng.


  • Ha hả, vậy là gia tộc ta có hai thiên tài, Vân Phong, Vân Vũ, đợi hai đứa
    trưởng thành chắc chắn Vân gia ta sẽ giương danh thiên hạ.

Nhìn Vân Phong rời đi, Vân A A rất vui trong lòng, hắn rất mong đợi tương lai
tươi sáng sắp đến. Không biết lúc này mà hắn biết Vân Vũ đã chết, còn chết
trên tay Vân Phong sẽ cảm giác thế nào.


  • Ài, nhắc mới nhớ, sáng nay Nhị trưởng lão hình như đi tìm Vân Vũ khắp nơi
    thì phải, không biết có chuyện gì.
    …..

Bên ngoài,


  • Nhìn, tên phế vật bước ra kìa.

Một tên trong nhóm 5 người chờ đợi bên ngoài thấy Vân Phong đi ra liền quát
lên cho người khác biết.


  • Hừ, nhìn là biết bị đuổi ra, không có lấy được một téo gì cả

Tên thanh niên lúc trước với cái miệng nhanh hơn mắt, hơn não mà nói


  • Nhưng mà hình như hắn có mang theo cái hộp chuyên chứa dược thảo mà.
    Vân Mi đôi mắt to trong nhìn chằm chằm tay Vân Phong nói, nàng hồn nhiên không
    để ý đến sắc mặt khó coi của tên thanh niên sau đó


  • Ngươi như thế nào mà lấy đến được dược thảo hay vậy?


Vân Phong đi đến gần, một tên lúc trước xem sách hiếu kì hỏi.


  • Theo cách bình thường như các ngươi mà thôi.

Vân Phong lướt qua, lạnh nhạt nói trông cực kì hờ hững với bọn người này,
giống như không đặt trong mắt.

Thấy thái độ của hắn, bọn này không khỏi khó chịu, tên thanh niên kia lập tức
ra tay


  • Vậy để ta xem bên trong có gì.

Hắn không hề kiêng kị bất cứ điều gì, kể cả gia chủ hay chấp pháp, trước Vân
Mi hắn phải ra vẻ soái ca nhất có thể

“Vù” bàn tay thanh niên nhanh chóng chộp đến cái hộp trên tay Vân Phong, hắn
ra tay đã dùng rất nhiều khí lực, nếu Vân Phong phản kháng hắn sẽ làm bộ như
vô ý đả thương người, tên này quả thật rất ác, chỉ vì mặt mũi mà gây ra chuyện
vậy, àizz, tiếc là hắn lại ra tay với Vân Phong vốn đã có con quái thú khát
máu nằm ngủ trong người.

Vân Phong đứng bất động để thanh niên thuận lợi thành công chộp tay lên cái
hộp, sau đó hắn muốn lấy cái hộp rời tay Vân Phong thì
“Rắc” một âm thanh như tiếng xương gãy vang lên


  • AAAAAA

Một cảm giác đau đớn cực kì từ tay hắn truyền đến, hắn có thể nhận ra được có
người đã nắm chặc tay hắn mà bẻ lên vuông góc khiến hắn phải hét thảm, đôi mắt
chảy hai hàng nước vì đau nhìn Vân Phong trước mặt.


  • Một con chó thì đừng nên sủa trước mặt ta hai lần, lần trước không đôi co
    với ngươi chỉ là kinh ngươi là chó nên không cần thiết phải làm vậy nhưng mà
    lần này nếu không dạy dỗ con chó như ngươi thì ta thấy rất khó chịu trong
    lòng.

Vân Phong một tay nắm tay thanh niên mà không ngừng gặt lên gặt xuống như bật
tắt công tắc nào đó, lại xoay xoay như đang lắc xí ngầu mà lạnh lùng nói, từ
cánh tay bị cầm đó có thể thấy được xương tay đã đâm xuyên qua thịt, máu đang
không ngừng chảy ra.

Người bên ngoài sững người lại, miệng a, mồm o cực kì khiếp sợ cái tình cảnh
trước mắt.

Cái quái gì vậy, không phải Vân D vừa tính giở trò cũ sao, vậy thì vì sao lại
phải kêu gào thảm thiết thế này, còn Vân Phong, cái tên thiếu gia chủ phế vật
này từ khi nào lại mạnh như vậy, không phải hắn không thể tu luyện sao, tốc độ
ra tay của hắn cực nhanh, chỉ lóe lên là tự dưng có cảnh như thế nào, không
thể tin được, quá hư cấu, hôm nay chắc chắn đang mơ

“Bốp, bốp” có người trong đó đúng là tự tát chính bản mặt của mình, thử xem có
đang mơ không, có kẻ thì lại ôm đầu, mắt mở to ra trừng trừng.

Vân Mi lấy tay che cái miểng nhỏ nhắn, đẹp đẻ lại mà chấn kinh nhìn tình cảnh
này, đôi mắt to tròn không ngừng chớp nhánh liên hồi, tựa như thấy chuyện
không có thực lại rõ ràng là thực vậy.


  • Vân Phong, thả hắn ra đi, việc này ngươi mà để chấp pháp thấy lại không hay
    cho lắm.

Bốn người kia sững người hồi lâu không lên tiếng để tiếng la hét của thanh
niên vang lên không ngừng, thấy vậy từ bên trong Dược đường giọng Vân A A
truyền ra, hắn đều thấy mọi việc từ đầu đến cuối, trong chuyện này Vân Phong
vốn không hề sai nhưng mà nếu chấp pháp lại thì cũng rắc rối.

Nghe vậy, Vân Phong tính toán, nếu chấp pháp đến hắn lại mất thêm thời gian
như chuyện ở Diễn Võ trường, hắn chẳng muốn chút nào, hắn cần ra ngoài đi bán
dược kiếm tiền.

“Chát”

Hắn tát mạnh vào cái bản mặt nước mắt, nước mũi dàn giụa của tên thanh niên
khiến tên này mồm lại đầy máu, phun ra vài cái răng gãy, hắn hừ lạnh một tiếng
mà bỏ đi, để lại sau lưng vài cặp mắt khó giữ được bình tĩnh.


  • Nhìn cái gì, còn không mau lôi hắn vào đây để ta chữa trị.

Vân A A kêu lên một tiếng làm bọn hắn bừng tỉnh, vội gật gù khiêng cái tên
thanh niên đang không ngừng kêu gào đi vào Dược đường.

Vân Phong về đến phòng, lấy một mảnh vải cuộn cây thương lại mà đeo trên lưng,
sau đó cầm theo cái hộp đựng Linh Tu thảo rời khỏi Vân gia, hắn muốn đến Dược
Các bán lại dược thảo.

Ra đến đường lớn đông đúc ngươi, Vân Phong lập tức lấy trong ngực ra một tấm
bản đồ nhỏ, hắn cần nó để có thể tìm ra Dược Các, bởi 15 năm hắn ở thế giới
này cũng rất ít ra ngoài, đa số là trốn trong phòng tu luyện nên đối với đường
xá trong huyện hắn rất mù tịt.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #45