Thả Thính


Người đăng: Quangbkavvn

Hắn vẫn đứng nguyên ở đó,hai tay chắp sau lưng thẳng tắp . Một thân hắc y tung
bay phất phới bộ dạng thập phần huyền bí. Nữ tử trước mặt bất giác xoay người,
nàng cúi đầu nhìn hắn đôi môi nở ra một nụ cười kinh diễm.

" Oa, đẹp thật nha ! Đây là lần đầu tiên ta thấy nữ nhân đẹp như vậy. Đẹp hơn
nhiều cái thứ gì hoa khôi họa hậu trên truyền hình"

Đôi mắt tham lam như muốn nuốt trọn giai nhân . Quả thật nữ nhân kia rất đẹp,
mày ngài mắt phượng. Khuôn mặt nhỏ nhắn cân đối. Thân thể béo gầy hài hòa, cao
thấp đầy đặn nói chung là một tuyệt thế vưu vật. Nếu đặt ở địa cầu không chừng
sẽ tạo nên một hồi tranh giành chém giết. Giai nhân miệng ngọc thánh thót.

" Đa ta đại hiệp cứu mạng, tiểu nữ không có gì báo đáp đành thật tâm cảm tạ"

Hắn cố chấn nhiếp mớ cảm xúc hỗn độn trong đại não. Thân thể thẳng tắp lại bày
ra bộ dạng cao thủ tịch mịch. Tiêu phong cất lời :

" Không có chuyện gì là tốt rồi, ta vô tình đi ngang qua đây. Gặp chuyện bất
bình đưa tay tương trợ chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Nàng một thân một mình giửa núi
rừng hoang vu này phải cẩn thận. Ta chỉ cứu nàng một lần không chắc sẽ có lần
thứ hai. Vả lại trong Hắc Ám Sâm Lâm này ngoài đạo tặc, thổ phỉ ra còn đầy
rẫy yêu thú, ma quái".

Giai nhân mặt cắt không còn giọt máu. Trải qua chuyện vừa rồi nàng thừa hiểu
nếu không may mắn gặp được hắn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Thứ mà nàng mong muốn nhất bây giờ là có một người tốt đủ cường đại để đồng
hành.

" Đại hiệp a ! ngài có thể nào giúp ta thì giúp cho trót. Đưa ta ra khỏi mảnh
sâm lâm này được không. Nếu vậy khi trở về Thiên Nam quận tiểu nữ sẽ toàn lực
báo đáp".

Tiêu Phong hắc hắc gian xảo cười thầm, chẳng phải đây là điều hắn mong muốn
sao, có người đồng hành, chuyện trò. Lại là một nữ nhân yếu ớt vô cùng xinh
đẹp. Nam nhân luôn luôn như vậy sinh ra đã có bản năng muốn được bảo vệ che
chở cho người khác Dọc đường có hàng ngàn cơ hội chuyện trò. Hàng trăm cơ hội
tán tỉnh. Biết đâu đó lại may mắn được một lần nằm đè lên giai nhân ?.

Cố xua đi suy nghĩ tham lam trong đầu hắn nhếch miệng cười: " Ta cũng đang
muốn tiến về Thiên Nam Quận. Tốt nhất chúng ta nên làm bạn đồng hành, giửa
đường có chuyện may ra còn có ta tương trợ ".

Tiêu phong dứt lời quay mặt bước đi bộ dáng lạnh lùng kinh phong vân đạm, như
không hề quan tâm đến chuyện hồng trần thế sự. Giai nhân hét lớn.

" Đại hiệp, Thiên Nam quận đi đường này cơ mà?"

" À..ừm"

Hắn đắng chát cất lời. Cùng giai nhân một đường Dù đôi khi cố tỏ ra thờ ơ lãnh
đạm cho đúng với phong cách cao thủ tịch mịch, nhưng trước mặt nữ nhân đẹp
như trăng rằm.Tiêu Phong không tránh khỏi đôi lúc thẩn thờ say mê nhìn ngắm.
Hai người làm quen với nhau. Câu chuyện cũng như đoạn đường họ đang đi ngày
càng dài ra, tiếng cười nói tiếng trêu đùa vang vọng.

" Nàng tên gì? Tại sao lại một mình đến nơi này?"

" Tiểu nữ Hứa Ngọc cùng huynh đệ đồng môn đến sâm lâm này lịch luyện săn giết
yêu thú. Không may bị lạc. Vừa vặn gặp đại hiệp, đa tạ ngài ân cứu mạng một
lần nữa. Tiểu nữ còn chưa biết đại danh ngài a ? ".

" Haha !! không có gì a!! . Ta gọi Tiêu Phong. Tiêu trong Tiêu Phong, Phong
trong Tiêu Phong. Gọi ta Phong ca là được ".

Hắn cảm giác như chính mình lúc này hóa thân còn hoàn hảo hơn Tiêu đại hiệp
anh hùng cái thế trong Thiên Long Bát Bộ. Tiêu Phong lãnh đạm cất lời. " Trời
cũng tối rồi nàng thấy nên kiếm chổ nào đó nghĩ ngơi hay là đi tiếp? ".

Thật sự thì ngoài miệng hỏi vậy nhưng trong lòng hắn vô cùng muốn tìm một nơi
nào đó nghĩ ngơi . Ở cái mảnh sâm lâm này đơn độc một nam một nữ thì chưa biết
có thể làm ra đến chuyện gì. Ý nghĩ tà dâm vụt thoáng qua trong đầu hắn. Tiêu
Phong nở một nụ cười nham hiễm.

" Tiểu nữ thấy không còn xa nữa đâu, đến sáng hôm sau có thể ra khỏi sâm lâm
này, có lẽ nên tranh thủ đi tiếp, càng nhanh càng tốt a!! "

Không trung chìm vào bóng tối, bầu trời tràn ngập ánh sao. Gió mát, trăng
thanh, một nam một nữ đi dưới cánh rừng đôi lúc lại đưa mắt nhìn lên hư vô Rồi
lét lút nhìn trộm nhau một chút.

Không biết là vô tình hay cố ý tay hắn khẻ chạm tay nàng. Giai nhân ngượng
ngùng cúi đầu không nói. Lúc này một suy nghĩ táo bạo thoáng qua đầu hắn. Cố
lục lọi những mẫu tin nhắn tán gái mà sinh thời ở địa cầu hắn phí tâm học
thuộc.

Nguyên chỉ tay lên bầu trời rồi nhìn chằm chằm vào mắt giai nhân. Miệng hắn
cất lời : " Hứa Ngọc, phải chăng cha nàng là một tên trộm"

" Huynh, huynh nói gì cơ ? Sao cha ta lại có thể là một tên trộm. Không đâu,
ông là một tu sĩ, một chính nhân quân tử "

Không thèm để tâm đến lời Hứa Ngọc, hắn không mặn không nhạt tiếp tục cất lời.
Thanh âm nhẹ nhàng mà trầm bổng, như chất chứa cả một bầu tâm sự.

" Vậy tại sao ông ấy lại đánh cắp nhửng vì sao trên bầu trời rồi gắn chúng vào
đôi mắt nàng? . Hứa Ngọc nàng có biết đôi mắt nàng đẹp lắm không? Đôi môi nàng
, nụ cười nàng rất đẹp. Tất cả chi tiết trên cơ thể nàng đều hoàn mỹ. Đây là
lần đầu tiên ta thấy người con gái đẹp như nàng!! "

Hứa Ngọc ngượng ngùng khép nép đi bên hắn đôi mắt chớp động. Nàng thì thào nhỏ
nhẹ vừa đủ để hắn nghe được. : " Đây cũng là lần đầu tiên có một nam nhân nói
với ta những lời như vậy. Cám ơn chàng! ".

Nội tâm Tiêu Phong vô cùng vui sướng. Bản thân hắn không ngờ thế giới này nữ
nhân vậy mà rất thích ngôn tình, lãng mạn. Hơn xa thế giới hắn từng sống qua.
Quả thật không uổng công hắn thường thức suốt đêm nhặt nhạnh và học thuộc lòng
từng câu từng chữ.

Riêng về những mẫu ngôn tình như vậy hắn có thể nói luôn mồm không dứt. Đây là
lần đầu tiên sau hai kiếp sống hắn dám nói thật lòng mình. Kiếp trước ở địa
cầu . Dù cũng từng yêu rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ hắn thật tâm khen một
người con gái nào. Thật vậy nữ nhân trước mặt rất đẹp, nếu không muốn nói là
kinh diễm. Dưới ánh trăng tờ mờ vẻ đẹp kia càng tăng thêm vài phần ma mị.

Gần sát bên giai nhân mùi dầu thơm, mùi hương trinh nữ xông vào mũi sực nức.
Tâm thần hắn hoảng loạn toàn thân cứng ngắt, khuôn mặt đỏ lừ . Cố gắng hết sức
kìm nén, Tiêu Phong nhìn giai nhân đôi mắt buồn buồn lộ vẻ hoài niệm nhìn về
xa xăm khó nhọc cất lời.

"Đã bao giờ nàng tin vào duyên số?. Nàng đã từng chợt có cảm giác thân quen ,
gần gủi khi gặp một người hoàn toàn xa lạ chưa? Còn ta, ta đã từng như vậy,
từng gặp một nữ nhân từng đến một nơi xa lạ

Ở trong mộng!! Nử nhân kia tên gọi Hồng Điệp. Tức cánh bướm hồng. Nàng ta nói,
ở một kiếp xa xôi nào đó trong luân hồi nàng là bướm ta là hoa. Hoặc có thể
hoàn toàn ngược lại. Ta là bướm, nàng là hoa ,cũng ở một kiếp nào đó nàng ta
vì ta mà hi sinh cả tuổi thanh xuân. Một lòng dùng cái chết cho ta được sống.

Từ cái lần đầu bắt gặp ánh mắt kia. Ta đã thấy nàng vô cùng quen thuộc. Cứ như
một thứ gì đó rất quý giá mà ta vô tình đánh mất ở đâu đó trong mấy kiếp luân
hồi ".

Hứa Ngọc đôi mắt tròn xoe, một dòng lệ ướt lăn dài trên má. Nàng gục đầu vào
vòng tay hắn. Thật ra từ cái giây phút ban đầu nàng đã có cảm tình với hắn,
không những cứu nàng khỏi tay kẻ ác .Ngoài tu vị cao thâm, vốn dĩ Tiêu Phong
kia cũng vô cùng anh tuấn.

Trên cơ thể không ngừng toát ra nồng đậm nam nhân chi khí. Khiến vừa gặp nàng
đã đem lòng yêu mến. Nhưng thân nữ nhân dù có yêu mến đến đâu cũng không thể
nào dễ dàng nói ra ngoài miệng được.

Tiêu Phong ôm chầm lấy nàng cố hít lấy hít đễ mùi hương tinh thuần thiếu nữ .
Hắn nhỏ nhẹ nói bên tai nàng. : " Ta nguyện một đời này chăm sóc và chở che
cho nàng dù mai này có xảy ra bất cứ chuyện gì thì trái tim ta cũng không bao
giờ thay đổi. Tin ta "

Hắn cảm thấy vô cùng vui sướng, cảm giác như bước sang thế giới này mọi chuyện
đã quay ngoắt 360 độ. Không những sở hữu thiên tư tuyệt luân siêu cấp thông
minh, hắn còn là một nam nhân đào hoa bậc nhất. Miệng lưỡi cũng trơn tru hơn
nhiều..

Nhớ lại kiếp trước vừa mới đây thôi còn nằm dài trên ghế sofa vắt óc tìm cách
tán gái. Hắn thấy mình sống qua 24 năm nhàm chán quả thật vô cùng lãng phí.
Kiếp này mới chân chính kiếp người, kiếp này mới đáng sống. " Thiên a! Ông
trời đối với ta quá tốt, quá công bằng ".

Hết.


Tiên Mộng - Chương #4