Người đăng: ngocsan97@
Chương 9: Lệnh truy nã cùng bạch ngọc bình.
Sáng sớm ánh nắng chan hòa. Trên những phiến lá thảo dược trong
dược viên còn đọng lại những giọt sương long lanh.
Nhược Nhi tham lam hít lấy bầu không khí trong lành này. Rửa mặt một
hồi nàng chuẩn bị công việc ngày hôm nay.
Trước hết hay là cứ đến chỗ Hà quản sự trước cái đã. Mang cho
người ít hoa Hồng lăng thảo. Dù sao người ta cũng chiếu cố bản thân
mình suốt thời gian qua. Đằng nào cũng cần đến Tàng Kinh Các một
chuyến.
Nói là làm liền. Nhược Nhi vào trong gian phòng nhỏ của mình lấy 20
cân hoa Hồng lăng thảo nhằm hướng luyện đan thất mà đi.
Luyện đan thất.
Hà quản sự ngạc nhiên nhìn Nhược Nhi cười hì hì trước cửa thạch
thất. Trong lòng thầm nghĩ: "Quái, sao hôm nay con nha đầu này tới đây
làm gì? mới hôm trước đưa thảo dược rồi mà."
Trong lòng với việc Nhược Nhi xuất hiện ở đây càng tò mò vạn phần.
Không kìm lòng được Hà quản sự lên tiếng:
- Nhược Nhi tiểu nha đầu ngươi đến chỗ ta là có việc gì sao?
Nhược Nhi mỉm cười đáp lời.
- Hà quản sự, có việc mới được đến sao? Ta là đến thăm người đấy.
Hà quản sự nhíu mày, bổng chốc cũng cười ha hả.
- Nha đầu thôi. Cũng biết thăm ta sao?
- Hì hì. Hà quản sự, Nhược Nhi mới thu hoạch chút hoa Hồng lăng
thảo không lâu. Nay mang cho người pha trà uống chơi, nhân tiện bồi
dưỡng thể chất đấy.
Hà quản sự trong mắt thoáng ngạc nhiên sau đó là vui vẻ, cười nói:
- Tốt, hoa Hồng lăng thảo làm trà thì còn gì bằng. Nhược Nhi cảm
ơn ngươi a.
- Hà quản sự, hà tất khách khí. Người giúp ta nhiều như vậy, chút
Hồng lăng thảo là không thể thiếu phần người đấy.
Hà quản sự cười cười. Nha đầu này quả thật miệng lưỡi trơn chu,
rất giỏi ăn nói a.
- Hà quản sự, Nhược Nhi có việc đến tàng kinh các một chuyến. Sẽ
tới thăm ngài sau. Cáo từ.
Nhược Nhi thi lễ với Hà quản sự rồi xoay người rời đi.
Hà quản sự cũng không giữ lại Nhược Nhi làm gì nhiều. Cười rồi
xoay người vào luyện đan thất.
Tàng kinh các.
Nhược Nhi đến đây là để chọn mấy môn công pháp cấp thấp để nay mai
bế quan khổ tu. Giờ có nhiều đan dược, việc tu luyện đã không còn
là khó khăn nữa.
Tàng kinh các của Phong Nhai cốc chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất vốn
đệ tử ngoại môn có thể vào, là nơi chứa công pháp sơ cấp cùng cấp
thấp cảnh giới linh động. Tầng hai là nội môn để tử mới có thể
vào, tại đấy công pháp cao hơn tầng một rất nhiều, từ linh động đến
trúc cơ đều có. Còn tầng ba là nơi chứa một số công pháp cấp cao
dành cho tu sĩ Ngưng đan cao thủ và điển tịch quan trọng của bổn
cốc, vốn chỉ có thể trưởng lão và cốc chủ có thể vào đấy.
Nhược Nhi chọn cho mình sơ cấp Băng Châm quyết. Băng châm quyết này
kết hợp với Băng đạn thuật rất tốt a. Còn có Lưu sa thuật, Bách
mạch luyện bảo quyết, Thủy phong thuật. Vốn là các thuật phòng ngự
cùng công pháp luyện thể.
Ai nói là nử tử không thể đâu này? Nếu biết đúng cách rèn luyện
đấy là cũng không thể bị cơ bắp to đâu nha.
Dạo một vòng tầng một Tàng kinh các Nhược Nhi cảm thấy không còn
điều gì mong muốn nữa. Cất gót rời khỏi Tàng kinh các.
Trên đường về qua chỗ Nghị Sự Đường mọi người đang bàn tán xôn xao
Nhược Nhi cũng âm thầm vào xem.
"Nghe nói Lôi Vân Tông bị trộm bảo khố"
"Thấy đâu là cha con họ Yến. Vốn làm canh gác bảo khố trộm lấy."
"Hình như hai người này không còn tung tích gì nữa, có khi nào cao
chạy xa bay không?" Một người nghi người sờ sờ cằm hỏi.
"Rất có khả năng này." Một người khác đưa ra ý kiến.
Nhược Nhi sắc mặt thoáng trắng bệch, môi tự giác mím chặt. "Không
phải họ muốn hỏi tội trên đầu ta chứ."
Trong lòng càng hoảng sợ.
- Chúng đệ tử ngoại môn nghe đây.
Một cao thủ trúc cơ kì lên tiếng. Toàn bộ lời bàn tán cơ hồ dừng
lại, một mảnh im lặng đến dợn người.
Trưởng lão kia có vẻ hài lòng nói tiếp:
- Tốt lắm. Đây là lệnh truy nã của Lôi Vân Tông, còn đây là bức họa
hai người này.
Nói rồi người này mang ra hai bức họa trên có một nam một nữ.
Nhược Nhi giật bắn người, quả thật là họ. Mong sao họ sẽ không tra
ra. Trong lòng muôn vàn phiền muộn.
Trưởng lão kia tiếp tục nói:
- Hai người này là Yến Nhai Thừa cùng con gái Yến Nhai Thanh. Bọn
họ là trọng phạm của Lôi Vân Tông. Nếu đệ tử nào có tung tích của
họ sẽ được thưởng 20 khỏa hạ phẩm tinh thạch cùng 2 bình hạ phẩm
tẩy tủy đan.
"Oanh"
Rất kích động, chúng đệ tử toàn cảnh hưng phấn lạ thường. Linh
thạch a, nội môn đệ tử bọn họ có khi nào nhìn thấy tinh thạch đâu
này? Còn có hai bình trúc cơ đan, tương đương với 60 khỏa a. Mà mỗi
tháng họ chỉ được cấp 2 khỏa, 60 khỏa cần đến 2 năm rưỡi nha.
"xì xào"
Tiếng nghị luận bắt đầu không ngớt.
"Ta nghe nói không những cha con họ Yến này cướp sạch bảo khố Lôi Vân
Tông tích góp mấy trăm năm nay còn có 3 bảo vật của họ nữa."
Mọi người trong mắt lóe sáng. Mấy trăm năm tích trữ a, là một lượng
không hề nhỏ tài phú.
"Nếu tìm được cha con họ độc chiếm bảo vật tốt rồi." Một nam tử
thì thào mơ ước.
Nữ tử bên cạnh thấy vậy cười mỉa mai: "Bọn họ đều đã trúc cơ rồi,
ngươi đi tìm mà hiến hồn cho quỷ nha."
Nam tử kia giật giật mình, bắt đầu hoảng sợ, hắn thật không muốn
trở thành cô hồn giã quỷ a.
Nhược Nhi nghe hết tất cả, lặng lẽ cất bước về dược viên. Trong
lòng thâm trầm.
" Bọn họ là không thể tra ra ta đâu, ta đã trôn họ xuống cùng hố bẫy
kia luôn rồi. Còn có nơi đó quả thật rất hoang vắng."
Nhược Nhi bước chân có chút vội vã, một mạch đến thẳng dược viên.
Dược Viên.
Nhược Nhi vào đến dược viên trong, long vẫn còn chĩu nặng. Nhẹ nhàng
ngồi vào bàn đá, trên nét mặt mang một dòng tâm sự khó đoán.
Lơ đãng liếc qua mấy gốc Tử anh thảo hôm qua mới trồng. Nhược Nhi
trợn lớn mắt. Không thể ngờ tới lại xảy ra như vậy.
Tử anh thảo toàn thân màu tím, một đóa hoa nở ra ngạo nghễ cùng
màu tím. Là màu tím sao? Chẳng lẽ là Tử anh thảo một ngàn năm sao?
Là thật?
Nhược Nhi kinh hãi sau đó là đại hỉ. Một ngàn năm a, rất có giá
trị.
Nhớ lại hai hôm trước nàng có sơ ý đánh đổ một vài giọt dung dịch
màu lục trong bình ngọc cổ đó vào mấy gốc thảo dược này. Nhược
Nhi hai mắt lóe sáng. Bảo bối!
Nhược Nhi nghĩ tới một giọt mà đã là một ngàn năm thảo dược, vậy
pha loãng ra sẽ sử dụng trên diện rộng nhưng lại không thể thành
thục tới một ngàn năm.
Không sao lục dịch còn khá nhiều nhưng lỡ hết thì phải làm sao?
Trước hết hay là cứ nghĩ cách bổ sung cái đã.
Nhược Nhi thu mấy gốc thảo dược vào trong giới chỉ hoàn. Nàng đi
quanh dược viên một vòng, với mỗi loại thảo dược Nhược Nhi lấy mấy
gốc, dự tính trồng cho riêng mình một dược viên trong giới chỉ hoàn.
Nếu trông ở đây, phẩm chất linh thảo quá cao làm cho người sinh nghi
ngờ thì thế nào?
Xong hết thảy việc làm dược viên mới. Nhược Nhi mới tìm cách bổ
sung lục dịch cho bình ngọc.
Nhược Nhi để nó ra ánh mặt trời rồi quan sát hiện tượng nhưng không
hề thấy biến đổi gì. Hiện tại lục dịch trong bình ngọc vẫn tiết
ra đều đặn nhưng phải ba đến năm ngày mới được một giọt.
Nhược Nhi thất vọng, nếu tốc độ vậy thì quá chậm rồi. Đành đợi
đến tối đặt dưới ánh trăng xem sao.
Đêm tối, ánh trăng sàng rõ như ban ngày, Nhược Nhi lặng lẽ cầm bình
ngọc ra bàn đá trong dược viên. Đặt bình ngọc đó rồi bắt đầu nhìn
chằm chằm vào bình ngọc.
"A"
Nhược Nhi khẽ kinh hô, chỉ thấy vô số ánh trăng tập trung tuôn trào
vào trong bình ngọc. Tốc độ quay của đoàn lục sắc dường như nhanh
hơn không ít. Nhược Nhi còn nhìn được nó đang tiết lục dịch ra đấy.
Nhược Nhi trong lòng vui vẻ, vậy là đã có cách bổ sung lục dịch
rồi đi. Nhược Nhi đổ ra một giọt lục dịch bắt đầu pha loãng rồi đưa
vào giới chỉ hoàn tưới cho đám thảo dược nàng mới trồng.
Hoàn toàn hài lòng với mọi thứ, Nhược Nhi đi vào phòng. Bắt đầu
bế quan tu luyện.