Đại Hội Minh Châu.


Người đăng: ngocsan97@

Chương 11: Đại Hội Minh Châu.

Đại Hội Minh Châu diễn ra ở Minh Châu 10 năm một lần do các môn phái
khắp Minh Châu đứng lên tổ chức. Ở đại hội thứ gì cũng có, phù
lục, đan dược, thảo dược, pháp bảo linh khí còn có tài liệu luyện
khí vô số kể.

Minh Châu nhỏ bé nên 10 năm mới tổ chức được một lần, nếu là các
châu lớn chắc chắn sẽ một năm một lần rồi.

Đại hội Minh Châu lần này thu hút khắp nơi tu tiên giả, kể cả các tu
sĩ nơi khác. Tu sĩ trong Minh Châu thì đến sớm mở quầy hàng kiếm
tiền, tu sĩ nơi khác thì đến tìm mua vật dụng cần thiết cho tu tiên
nhân tiện cũng mở quầy hàng kiếm chác.

Có thể nói Minh Châu đại hội lần này được xem là quần long tụ họp,
do là mười năm một lần nên tài phú tích trữ cũng là kinh người, cao
thử như mây như mưa tìm đến.

Mà kì đại hội lân này là Vân Phù Tông chuyên về chế tác phù lục
đứng lên chủ trì đại hội. Đại trưởng lão Vân Phù Tông là một cao
thủ Ngưng đan hậu kì đỉnh phong chỉ thiếu một chút là đột phá tiến
vào cảnh giới nguyên anh, đáng tiếc là cơ duyên chưa đến.

Vân Phù Tông, đại điện.

- Trưởng giáo, lần này đại hội Minh Châu. cao thủ tụ tập vô số, Vân
Phù Tông ta ắt thu được đầy bồi đầy bát a.

Một vị trưởng lão mặc bộ y phục màu lam, tu vi trúc cơ hầu kì,
vuốt bộ râu trắng xóa cười xuề xòa nói.

- Đó là điều đương nhiên đấy. Lôi trưởng lão ngươi hay vẫn là đi xem
xét Phù Đạo Thất tránh xảy ra bất trắc thì hơn.

Vị trưởng lão mặc lam bào kia gật đầu, thoáng cái rời đi đại điện.

Trưởng giáo Tịnh Ôn kia hài lòng, quay sang một vị bạch mi lão giả
mặc lấy một bộ bạch bào trắng như tuyết, râu tóc đã bạc phơ nói.

- Vân sư thúc, về việc đấu giá lần này chuẩn bị kĩ càng rồi chứ.

Vị Vân sư thúc nghe Tịnh Ôn nhắc đến tên mình liền đứng lên:

- Tịnh trưởng giáo, ta đã chuẩn bị được đầy đủ rồi, các vật phẩm
đấu giá cũng đã được mang đến rất đầy đủ còn có cuối buổi đấu
giá sẽ cho mọi người tự do trao đổi vật phẩm.

Trưởng giáo Tịnh Ôn hài lòng, gật đầu:

- Tốt lắm, còn việc có hay không thể đưa 1 trương linh phù thượng
phẩm cấp ngưng đan làm áp trục vật phẩm đấu giá thì cần đến chỗ
đại trưởng lão xin ý kiến rồi.

Tịnh Ôn vừa dứt lời bỗng một giọng nói truyền tới đại điện làm
chấn động không thôi.

- Không cần đến tìm ta, ta đã đến rồi.

Chưa thấy người mà đã thấy tiếng, quả không hổ danh cao thủ ngưng đan
kì đỉnh phong, thoáng chốc làm cho mọi người trong đại điện cả kinh.

- Tham kiến đại trưởng lão.

Mọi người tuy trong lòng cả kinh nhưng vẫn không quên khom người hành
lễ với người mới tới này.

Vị kia được gọi là đại trưởng lão mặc một thân hắc bào, tóc bạc
dường như không còn một sợt đen nào, nét mặt ôn hòa vô cùng nhưng
trong nội tâm nghĩ gì chỉ hắn mới biết.

Trưởng giáo Tịnh Ôn vội xuống ghế, dìu vị đại trưởng lão đáng
kính lên ngồi ghế chủ tọa còn mình thì đứng bên trái, khẽ nói:

- Đại trưởng lão Minh Châu đại hội lần này đã chuẩn bị rất tốt,
kia trương phù lục có hay không...

Tịnh Ôn chưa kịp nói hết câu đã thấy vị đại trưởng lão kia đã phất
tay ngăn lại.

- Ta đã biết, lần này đại hội mở phiên đấu giá ta sẽ đến tọa
trấn. Có lẽ nhờ đó mà ta sẽ tìm được cơ duyên đột phá bình cảnh.

Vị này đại trưởng lão trong mắt không dấu nổi sự hi vọng, rất nhanh
sau đó lại trầm ổn lại.

- Tịnh trưởng giáo, kia còn lại hai vật áp trục còn lại đã cho
người mang đến rồi chứ?

Đại trưởng lão quay sang phía Tịnh Ôn hỏi.

Tịnh Ôn cúi đầu đáp lại:

- Thưa vâng. Một vật là một đoạn rễ gốc cây Tiên Thiên Chi Đằng có
trong truyền thuyết, cư nhiên lại là một đoạn rễ đã chết, giá thành
chắc cũng giảm đi đáng kể. Con lại là một kiên pháp bảo thượng
phẩm cấp bậc ngưng đan kì có tên là Tỏa Ngọc Lưu Ly Châu, có tác
dụng phong ngự rất tốt.

Tịnh ôn vừa nói vừa thao thao bất tuyệt về kia hai kiện áp trục bảo
vật còn lại.

Đại trưởng lão Lạc Mão Cửu vừa nghe Tịnh Ôn nói bỗng giật mình
quay snag hỏi lại:

- Kia đoạn rễ Tiên Thiên Chi Đằng đã chết kia ta không mấy hứng thú,
còn kiện Tỏa Ngọc Lưu Ly Châu kia làm ta rất hứng thú. Ngươi tới,
nói ta biết kiện pháp bảo này do đâu mà có.

Tịnh Ôn nghe Lạc Mão Cửu nói vậy biết rằng hắn chắc chắn sẽ tìm
cách có được kiện pháp bảo này, trong lòng bất giác thở dài nói.

- Hồi đại trưởng lão, kiện pháp bảo Tỏa Ngọc Lưu Ly Châu vốn do
một tu sĩ ngưng đan trung kì từ Quỳnh Châu xa xôi mang đến nói muốn
nhờ Vân Phù Tông ta bán giúp kiện pháp bảo này.

Tịnh Ôn vừa nói xong như ngớ ra điều gì, nói tiếp:

- Đại trưởng lão nếu người nhìn trúng món pháp bảo Tỏa Ngọc Lưu
Ly Châu kia thì người chỉ việc lấy đi, còn tinh thạch thì trong tông
sẽ đưa cho vị tu sẽ kia, ta cũng sẽ tìm món bảo vật khác thay thế.

Lạc Mão Cửu nghe Tịnh Ôn nói vậy, hài lòng vô cùng, tay vuối râu
cười nói:

- Tịnh Ôn, ngươi càng ngày càng hiểu chuyện rồi. Tốt lắm, Tỏa Ngọc
Lưu Ly Châu là ta muốn, như vậy ngươi nghĩ nên đưa thứ gì thay thế?

- Ta nghĩ là sẽ đưa 1 con Ngọc Linh Tê thượng phẩm một tháng tuổi
chưa nhận chủ đến. Tuy nhiên giá trị không bằng Tỏa Ngọc Lưu Ly Châu
nhưng cũng có giá nhất trong đám vật phẩm đấu giá rồi.

- Tốt lắm, vậy ngươi cứ thế mà làm. Ta đi trước.

Dứt lời, vị đại trưởng lão nghênh ngang rời đi.

- Cung tiễn đại trưởng lão.

.................................................................................................................................

Mà hết thảy những việc này với Nhược Nhi không hề có liên quan gì
đấy.

Nhược Nhi thần thức chìm vào giới chỉ hoàn, xem xét dược viên của
mình.

Chỉ thấy giới chỉ hoàn trước kia chỉ là một đồng cỏ giờ đã trở
thành một mảnh cánh đồng xanh mướt thảo dược, rộng đến hàng ngàn
mẫu đất.

Dược viên của Nhược Nhi trồng các loại thảo dược có trong dược viên
của Phong Nhai Cốc nhưng với một số lượng lớn hơn gấp bội và phẩm
chất cũng cao hơn rất nhiều.

Đại đa số thảo dược đã là một vạn năm nhiều, cũng có một vài mẫu
thảo dược lên tới hai vạn năm. Hoa thơm nở rộ, có gốc còn đơm hoa
kết trái.

Đứng trong dược viên Nhược Nhi cảm thấy tâm tình sảng khoái lạ
thường.

- Ân, chủng loại thảo dược còn quá ít, có lẽ ta phải ra ngoài tìm
thêm mới được.

Lại thêm một lí do để rời đi Phong Nhai Cốc, Nhược Nhi chắc chắn
ngày này sẽ không xa.

- Thủy Linh Thảo, Hồng Lăng Thảo, Tịnh U Thảo, Bích Khải Thảo,...
Rất nhiều a, phẩm chất cũng vô cùng cao. Nếu tùy tiện đưa một gốc
ra ngoài chắc chắn thu được một khoản vô cùng tài phú nha.

Nhìn số thảo dược của mình, Nhược Nhi kìm nén tâm tình kích động,
trong lòng không khỏi vui sướng vô cùng.

- Thảo dược tuy ít đấy nhưng số lượng lại rất nhiều nha. Ta nên đi
luyện chế đan dược mới được.

Nhược Nhi thần thức rời khỏi giới chỉ hoàn. Thu lại mọi thứ rồi
lặng lẽ rời đi dược viên.

Nghị Sự Đường.

Một đệ tử vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, tâm tình kích động vô cùng
hào hứng nói:

- Đại hội minh châu a. Đây quả là cơ duyên ngàn năm có một nha.

Một người khác cũng không kém phần hào hứng.

- Đúng vậy, đúng vậy. Đại hội Minh Châu không thứ gì là không có.
Đan dược, phù lục ... nhiều vô số kể.

Một đệ tử khác nghe hai người này hưng phấn không kìm được nhếch
mép cười mỉa mai:

- Các ngươi có thứ gì để đổi lấy những thứ đó, theo ta thấy hay
vẫn là ngoan ngoan ở lại nơi này chăm chỉ làm việc cùng tu luyện đi.

Hai người kia nghe xong xấu hổ vô cùng, không biết từ khi nào đã rủ
nhau lẫ trốn mất tăm mất tích.

Nhược Nhi vốn định đến Luyện Đan Thất nhưng nghĩ muốn tìm hiểu thông
tin trong thời gian qua đồng thời nghe ngóng chút về chuyện cha con họ
Yến kia.

Thần thức khẽ đảo qua, như biết được điều gì đó, đôi môi nàng khẽ
cong lên tạo thành một nụ cười vô cùng xinh đẹp.

"Đại hội Minh Châu sao? Rất tốt, ta đã có chỗ để đi rồi."

Luyện đan thất.

Hà quản sự thấy Nhược Nhi đến thì vui mừng ra đón.

- Nhược Nhi, tốt quá ngươi đã đến, ta cũng định đi tìm ngươi đây.
Mau, lại đây ta cho ngươi xem xét mấy đan phương này.

Nhược Nhi đại hỉ, đang muốn hỏi mượn có chutus e ngại thì đối phương
tự đưa dê vào miệng cọp. Cớ gì cọp không ăn dê?

Hà quản sự nói rồi kéo Nhược Nhi vào một gian thạch thất. Tại đây
chứa rất nhiều ngọc giản bên trong có từng đan phương của từng loại
đan dược khác nhau. Nhược Nhi nhìn đến hoa mắt chóng mặt.

- Ở đây có đan phương đằng long đan, linh tuyết hoàn, thanh tràng đan,
tịnh hỏa đan... ngươi xem. Chỉ có một số là luyện chế được thôi còn
đâu là chỉ tham khảo không thể luyện chế đấy.

Hà quản sự vừa chỉ cho Nhược Nhi vừa than thở không thôi.

Nhược Nhi không kìm được kinh ngạc vội hỏi.

- Tại sao không thể đâu này?

- Nha đầu này, ngươi ngốc thật hay giả bộ đó. Đa số đan phương này
đều cỗ lão, tài liệu luyệ chế quý hiếm vô cùng cơ hồ tuyệt tích
từ lâu, nếu chưa thì dược viên trong cốc cũng không hề có. Mà nếu
cho ngươi tìm thấy được thì phẩm chất cũng phải đạt tới mấy trăm
năm thậm chí nghìn năm mới có thể. Đan phương luyện chế được thì
tài liệu phải có phẩm chất trăm năm trở lên, ngươi thấy dược viên ta
cùng lắm là có phẩm chất mấy chục năm mà thôi.

Nhược Nhi nghe Hà quản sự nói vậy như mở cờ trong bụng, thảo dược
quý hiếm thì nàng không có nhưng thảo dược vừa vừa mà phẩm chất
cao thì nàng không thiếu đấy.

- Hà quản sự, Nhược Nhi có thể xem chỗ đan phương này không?

Nhược Nhi dè dặn, liếc mắt nhìn Hà quản sự.

Hà quản sự mỉm cười nói:

- Đúng là ngốc thật, ta không cho ngươi xem vậy đưa ngươi vào đây làm
gì? Ngươi cứ từ từ xem đi, nếu cảm thấy có thể luyện chế loại nào
thì cứ việc vào gian địa hỏa đằng kia. Ta đi trước.

Nhược Nhi nghe Hà quản sự nói chỉ biết gật gật đầu, bắt đầu vùi
đầu xem từng loại đan phương.

Trong này đan phương cấp thấp chiếm một nửa. Số còn lại là đan
phương cấp cao cùng đan phương cổ.

Nhược Nhi sao mỗi loại đan phương thành một bản khác nhau để sau này
tiện dùng tới.

Nàng chọn một đan phương luyện chế một loại đan dược có tên Đằng
Thiên Đan quý hiếm vô cùng. Vốn là đan dược tăng tiến tu vi dùng cho
cảnh giới ngưng đan, phẩm chất cao một chút còn có thể giúp đột
phá bình cảnh. Một loại đan phương cổ tuy thảo dược không hề khó
kiếm nhưng phẩm chất yêu cầu phải trên ngàn năm nhiều hơn nữa địa
hỏa luyện chế cũng phải nồng đậm một chút.

Nhược Nhi ra khỏi gian thạch thất chứa đan phương liền sau đó rẽ sang
một lối rẽ đi vào một gian địa hỏa nồng đậm nhất luyện đan thất
này.

Nhẹ nhàng ngồi trên bồ đoàn, thần thứa đưa vào giới chỉ hoàn lấy
ra một loạt những thảo dược cần thiết đều trên ngàn năm nhiều. Thảo
dược được lấy ra khỏi giới chỉ hoàn, hương thơm tràn khắp gian thạch
thất. Mùi hương thảo dược xông vào cánh mũi Nhược Nhi làm nàng thấy
khoan khoái dễ chịu lạ thường.

Đây là lần đầu Nhược Nhi luyện chế thảo dược cấp cao nên cẩn thận
vô cùng, hơn nữa nguyên liệu luyện đan lại quý giá nên không thể để
lãng phí được.

Nhược Nhi lấy ra đỉnh lô, đánh lên đó pháp quyết, dẫn dắt địa hỏa
quấn vào đỉnh lô.

"ông ông"

Đỉnh lô kêu lên một tiếng. Nhược Nhi cũng bắt đầu cho từng loại thảo
dược vào trong đỉnh lô.

- Hồng lăng thảo, Tịnh hỏa thảo, Tử anh thỏa, Ngân mão ti, Long nhĩ
thảo, Bạch ất linh... cuối cùng là Tử di ma thảo.

Tất cả thảo dược được Nhược Nhi lần lượt cho vào trong đỉnh, địa
hỏa bùng bùng nhiệt lực luyện hóa thảo dược thành linh dịch.

Đằng Thiên Đan là đan dược dùng cho cảnh giới nguyên anh nên chỉ cần
một viên hạ phẩm xuất hiện trong tu tiên giới cũng đã đủ làm nhấc
lên gió tanh mưa máu.

Là đan dược cấp cao nên việc luyện chế vô cùng khó khăn. Cần thiên
tài địa bảo cũng nhiều vô số. Địa hỏa phải được dẫn dắt cẩn thận
không thể nhanh quá cũng không chậm quá, hoàn toàn phải khống chế
tốc độ đồng đều.

Lần này luyện đan cơ hồ tiêu hao công lực của Nhược Nhi vô số. Thoáng
chốc công lực tiêu hao còn có ba thành nhiều. Chưa đầy một khắc,
Nhược Nhi tưởng trừng không thể trụ được, vội lấy ra một loạt bình
ngọc chứa Bồi nguyên đan bổ sung pháp lực.

Một canh giời qua đi, lò đan đến gian đoạn qua trọng nhất, đan dược
thành hình.

Địa hỏa phải cực kì trầm ổn nếu không đan dược sẽ bị hỏng biến
thành phế đan.

"phụt"

Bỗng hỏa diễm chợt tắt, Nhược Nhi ngơ ngác nhìn lô đan dược xắp
thành hình đang từ từ hạ thấp nhiệt độ chuẩn bị hỏng của mình,
kế đó là tức giận vô cùng.

Nhược Nhi trong lòng bùng bùng lửa giận, cơ thể Nhược Nhi bất giác
rung lên, khuôn mặt nhỏ nhắn theo đó đỏ ửng rồi tím ngắt. Linh lực
trong cơ thể bỗng chốc điều động, mi tâm nàng chợt nóng ran.

"bùng"

Hỏa diễm từ trong mi tâm Nhược Nhi tự nhiên phun ra, quấn quanh đỉnh lô
làm đỉnh lô vốn đang dần hạ thấp nhiệt độ thoáng cái nóng lên đến
nhiệt độ khi trước. Lô đan dược tiếp tục được hỏa diễm quấn quanh,
đan dược lập tức thành hình.

Nhược Nhi nhìn một màn này trong lòng cả kinh " thế nào mà đóa lưu
ly hỏa diễm kia lại xuất hiện?"

Tò mò vạn phần xong Nhược Nhi lại lia lịa lắc đầu. " Không đúng là
ta như thế nào thúc dục nó mới phải?. Ân, hay là trước luyện thành
lô đan dược này rồi tính sau."

Nhược Nhi vứt bỏ thắc mắc ra khỏi đầu, tiếp tục khống chế hỏa
diễm luyện ché đan dược, vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, cơ hồ vẻ mặt
tức giận vừa nãy chỉ là ảo giác.

- Tốt rồi, từ giờ không cần địa hỏa ta cũng có thể luyện đan rồi.


Tiên Lộ - Chương #11