Bắt Gặp Chuyện Vui.


Người đăng: KingLhP

Cả tuần sau cứ sáng thì Lê Hoàng ngồi vài tiếng luyện khí sau lại đứng dậy đi
chơi lung tung ở khu tạp dịch một lúc đến chiều thì lại về luyện tập pháp
thuật, Hoàng thì tu vi vẫn tăng tiến từ từ nhưng và khoảng pháp thuật thì cậu
ngày càng thuần phục Hỏa Cầu Thuật, tảng đá ở sân sau cũng đã bị đốt thành đen
sì rồi mặc dù nó chả phải chịu sức mẻ gì nhiều.

Ngoài việc nâng cao độ thuần phục của Hỏa Cầu Thuật thì Hoàng còn rảnh rỗi học
được một cách sử dụng khác của Hỏa Cầu sau khi xem hai đệ tử ngoại môn đánh
nhau trên lỗi đài, cách sử dụng này làm nó giống như một bản thu nhỏ của Hỏa
Cầu Thuật vậy, cách vận linh lực thì vẫn như cũ chỉ khác là tập trung nó vào
phần đầu ngón tay với một lượng nhỏ hơn (dùng nhiều sợ bị tổn thương kinh mạch
) không cần kết ấn chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh của Hỏa Cầu thế là trên tay
Hoàng đã xuất hiện ra một quả cầu lửa mini, uy lực của trò này yếu hơn rất
nhiều lần so hỏa cầu nguyên bản nhưng cách thi triển thì lại đơn giản hơn rất
nhiều, tốc độ phóng ra cũng rất nhanh, nhỏ hơn lên tốn linh lực cũng ít hơn,
điều đáng chú ý ở đây là nó không cần kết ấn mà có thể sử dụng ngay, chơi trò
mèo này vào đánh bất ngờ hay những trận đánh tốc độ thì khá được hay áp dụng
vào trò đánh lén cũng rất tốt, vậy lên Hoàng cũng rành ra chút tinh lực cho
nó, cậu cũng đặt tên cho đòn này là Hỏa Đạn luôn, nghe cũng được phết đấy chứ?
Hoàng vẫn khá tự tin vào khả năng đặt tên của mình.

Ngoài ra Lê Hoàng còn tìm hiểu được rằng càng áp súc hỏa cầu lại thì uy lực nó
càng mạnh nhưng nếu làm như vậy thì sẽ có rất nhiều bất cập phát sinh, đầu
tiên là càng áp súc thì càng khó thi triển hơn, rất khó để có thể kết ấn đúng,
kiểu như là có một áp lực vô hình đè ép đối tay ngăn cẳn việc di chuyển linh
lực cùng kết ấn, chưa kể tới thời gian thi triển rất lâu mà lại ngốn cực nhiều
linh lực, nó ngốn một cách kinh khủng khiếp, sau hai lần thất bại và chỉ có
một lần thành công, cậu đã ngộ ra đúng là hỏa cầu có mạnh hơn thật nhưng nó
đẩy gần như rút sạch sức lực của cậu, lên Hoàng đánh giá cách này là vô dụng
ít nhất là vào lúc này, nhưng ít ra áp súc còn có thể áp dụng vào hỏa đạn mà
không có quá nhiều bất cập phát sinh lên Hoàng quết định luyện song song Hỏa
Cầu mini và áp súc lửa luôn, nhưng tinh lực chủ yếu vẫn tập trung vào Hỏa Cầu
Thuật.

Ngày hôm nay vẫn như mọi hôm, sau một buổi luyện tập pháp thuật miệt mài Hoàng
lại phải đi làm nhiệm vụ đổ rác chán chết, mọi chuyện vẫn sẽ rất bình nếu như
trong chuyến xe cuối Hoàng không nghe thấy một loạt các tiếng động lạ phát ra
từ trong rừng, nó không phải tiếng gió thổi qua những tán lá mà là một loạt
các tiếng ồn do va chạm gây ra.

Hoàng dừng lại nhìn về nơi phát ra tiếng động, ở đây còn cách khá là xa tông
môn lên cậu rất không muốn đi vào bên trong xem xét vì ở trong rừng mà phát ra
tiếng động to như thế chỉ có thể là do yêu thú gây ra hoặc cũng có thể là đang
có người đánh nhau, cậu cũng nghe thấy khá nhiều câu truyện bị chặn giết trong
rừng nhưng mà cho dù là cái nào đi nữa thì cũng không phải chuyện của Hoàng ,
tốt nhất là không lên dây vào.

Là người đánh nhau còn có trò vui để xem chứ là yêu thú thì không được vui cho
lắm à, yêu thú là từ để chỉ mấy con thú có thể hấp thụ linh khí vào cơ thể để
tu luyện, đại khá là yêu thú được chia ra làm bốn cấp từ một đến bốn ứng với
bốn cấp của tu sĩ, Linh Sơn Môn là một môn phái mới lập lên họ chả đủ đẳng cấp
để xây hộ sơn trận đến tận nơi này đâu mặc dù chả có mấy con yêu thú mạnh ở
gân đây nhưng vài con cấp một trung kỳ chắc là có.

Cho dù có suy nghĩ như vậy Hoàng vẫn là một thằng nhóc, mà bản tính của trẻ
con là rất tò mò vậy lên cậu bỏ xe rác lại ở đó từ từ tiến vào trong rừng men
theo những tiếng đông lớn đang phát ra ngày càng nhiều.

Càng đến gần nơi phát ra tiếng động thì Hoàng lại càng cẩn thận trong từng
bước đi, cậu tò mò nhưng không ngốc Hoàng còn chưa muôn mang mang mình ra làm
chò đùa, ngay khi đã gần đến chỗ đó thì việc đầu tiên Hoàng làm là tìm một nơi
ẩn lấp, đầu tiên cậu tính trèo một cái cây để quan sát nhưng mà sợ có người
phát hiện dù sao ở đây là rừng thông toàn mấy cây cao thẳng đứng trèo lên rất
nhọc à, vậy lên Hoàng quyết định chiu vào một bụi cỏ cao ở gần đó để quan sát
rất may hôm nay là ngày rằm lên trăng sáng khỏi bản mắt thường vẫn có thể nhìn
khá rõ mọi thứ và Hoàng đang rất ngạc nhiên với những gì đang sảy ra trước mắt
à.

Hiện trước mặt Hoàng đang có bốn người, một người trong đó thì cậu biết, chính
là cái tên Lý Hải phế nhân của nhà họ Lý, cái thằng mà suốt ngày bắt nạt
Hoàng, còn có một người khác đứng cạnh hắn mà Hoàng không biết, thằng này thì
dáng hơi gù, mặt chuột gian sảo chắc chẳng phải là loại tốt đẹp gì khu giao du
với người như Lý Hải, hai người còn lại là một nam một nữ, "cả hai đang đanh
nhau đến mức đầu rơi máu chảy rồi, chắc là phải có người chết hôm nay? Quả
đúng là có trò vui để xem, hắc hắc hắc " Hoảng nở nụ cười bỉ ổi trên mặt, cười
trên nỗi đau của người khác thật là tuyệt vời.

- ha ha ha, anh Lý Mộc sẽ thắng thôi, mày không cần phải lo, mày nghĩ con mụ
Trần Hồng có cửa thắng trận này sao hả?

Tên Lý Hải cười bỉ ổi chọc khủy tay vào người bên cạnh nói.

- Cẩn thận thì vẫn hơn, không phải Lý sư huynh đã bị Trần sư tỷ đánh cho suýt
tàn phế còn gì.

Tên kia e dè lẩm bẩm trong mồm, thằng này nhìn mặt có vẻ là đang rất căng
thẳng thì phải.

- hư Trần Bắc mày dám khinh thường anh Lý Mộc ? Tốt nhất đừng quên chính mày
đã phản bội Trần gia hạ độc Trần Hồng, lúc này coi như chúng ta đã đứng trên
một chiếc thuyền, mày lên mong anh Mộc thắng nếu không thì kết cục của mày
không tốt hơn bọn tao đâu.

Giọng nói của Lý Hải chàn đầy sự đe dọa với thằng bên cạnh làm nó càng căng
thẳng hơn ngước đôi mắt lo lắng lên nhìn hai người kia, tên Lý Hải nhìn thế
thì nở nụ cười lạnh phe phẩy cây quạt.

Nghe đến đây thì Hoàng hiểu sơ sơ mọi chuyện rồi, cái tên thiếu niên đang đánh
nhau với một đứa con gái kia tên là Lý Mộc mấy tuần trước vừa bị cô gái tên
Trần Hồng đánh cho suýt thì tàn phế trong khi cao hơn người ta tận một tầng
đúng là nhục như chó, tên này chắc là do muốn trả thù nên tìm cách mua chuộc
người bên cạnh của Trần Hồng và làm cách nào đó tên bị mua chộc đã hạ độc
thành công và giờ là chặn giết trong rừng, " nhìn mặt thằng Lý Hải kia thì
chắc là xong vụ này thì tên mặt chuột kia kiểu gì cũng chết, nó chưa nghe thấy
câu giết người diệt khẩu bao giờ à mà dám liều mình đến đây cùng bọn nó? "
Hoàng nghi hoặc nhìn tên mặt chuột thầm nghĩ.

Hoàng kệ hai tên ngu kia đứng tán phét mà tập trung vào xem hai người kia đánh
nhau, xem cái này mới hay nè.

Lý Mộc kết ấn một lúc dùng cả hai tay gọi ra hai hỏa cầu thuật ném thẳng về
phía Trần Hồng, hai quả cầu của Lý Mộc phải to gần gấp đôi của Hoàng uy lực
cũng mạnh hơn nhiều, Hoàng ở xa vậy mà vẫn cảm nhận được sức nóng tạt vào mặt,
" chiêu này đúng là đáng sợ à, nhưng ngày nào đó mình cũng sẽ làm được như vậy
thôi." Hoàng vẫn đang thán phục uy lực của Hỏa cầu thì hai quả cầu lửa đã đến
trước mặt Trần Hông.

Khác với sự thán phục của Hoàng, vẻ mặt của Trần Hông vẫn rất lạnh, cô ta thò
tay vào áo lấy ra một chiếc khiên tròn bé chỉ bằng bàn tay, cô ta niệm phép
cái gì đó thì đột nhiên chiếc khiên bay lên, lơ lửng trước người của Trần
Hồng, ngay khi hai quả cầu lửa vừa đến thì nó ngay lập tức bị chiếc khiên chặn
lại bởi một màn sáng màu vàng hình tròn to đùng che kín cả người Trần Hồng, '
ầm ầm ' hai tiếng nổ lớn vang lên một màn khói đen xì che khuất tầm mắt của
Hoàng.

" Đấy chả lẽ là pháp khí phòng ngự nổi tiếng mà ta suốt ngày được nghe, sức
phòng thủ thật là bá đạo " Hoàng ngạc nhiên thầm trong lòng khi nhìn thấy Trần
Hồng vọt ra khỏi làn khói mà không chịu một chút tổn thưởng nào.

Lý Mộc thấy chiêu của mình bị chặn lại một cách quá dễ dàng thì tức giận mắng.

- Trần Hồng đừng cố gắng chống cự vô ích nữa, ngươi đã dính Vô Lực Tán của ta
thì chả mấy chốc mà mất sạch sức lực gục ngã, đầu hàng ngay thì ta sẽ cho
ngươi tận hưởng một cái chết nhẹ nhàng.

Trần Hồng không đáp mà dùng khuôn mặt lạnh lùng kết ấn bắn những mũi thủy tên
tấn công về phía trước, ba cây thủy tên được phóng ra liên tiếp phi nhanh về
phía Lý Mộc không khác gì những mũi tên sắt đước bắn ra từ những chiếc nỏ tốt,
"không biết nó có xuyên qua được sắt thép không nhỉ?"

Tên Lý Mộc tức giận đỏ bừng cả mặt, chắc là do gái khinh đây mà, hắn rút thanh
kiếm bên hông ra niệm chú phi kiếm bay lên chặn lại một căn thủy tên tạo ra
một âm thanh của sắt thép va chạm rất chói tai" keng " chặn được một mũi tên
nước, thanh phi kiếm tiếp đà tiến lên đâm thẳng vào mui tên tiếp theo lúc này
thì thanh kiếm cũng vô lực mà ngã xuống đất, mũi tên cuối cùng rít gió mà đến
nhưng cũng bị chặn lại bởi Khí thuẫn của Lý Mộc, tên đó đang cười một cách
nhăm nhở chê bai Trần Hồng.

" ngu thật, đang đánh nhau mà đi mất cảnh giác như vậy, thằng này nó là ngu
thật hay ngu giả vờ vậy?"

Nhưng Lý Mộc không biết đó chỉ là hư chiêu, ngay sau ba thanh thủy tên là một
cây băng thương được phóng ra với tốc độ cao, nhanh đến mức Lý Mộc còn không
kịp làm ra phàn ứng thì đã bị băng thương phá vỡ khí thuẫn cắm vào ngực phải
của hắn.

Aaaaaaaa

Một tiếng hét đau lòng phát ra từ cổ họng của Lý Mộc, hắn ngay lập tức rút cây
thương băng ra ném xuống đất, từ trong người lấy ra một tấm phù màu vàng dán
vào vết thương cay đắng nói.

- ngươi mới đúng là thiên tài thật sự...mới luyện khí tầng sáu... mà đã luyện
được pháp thuật cao cấp... ta thật khâm phục.

Hoàng có thể dùng mắt thường thấy được vết thương đang lành lại nhanh chóng"
phục thương phù phải không nhỉ ? Mình cũng nghe nói đến loại phù này rồi phải
phải?"

Hai tên Lý Hải, Trần Bắc thì bồn chồn sốt ruột đứng nhìn hai người kia.

Nhưng ngay lập tức mặt của Lý Mộc hung ác nói

- ngươi sẽ phải chết, dưới danh nghĩa của họ Lý ta thề.

- ghen ăn tức ở sao? Không giống phong thái của một đại công tử nhỉ Mộc chó?

Giọng nói của Trần Hồng chàn đầy khinh thường đâm thẳng vào tai của Lý Mộc,
lúc này Hoàng lại đang nghĩ về pháp thuật lên không để tâm đến lời hai người
họ nói.

Phép thuật cũng được phân chia cấp độ một cách rõ dàng, nó được chia làm hạ
cấp, trung cấp, cao cấp, phía trên phép thuật là linh thuật cũng được chia
theo cấp độ trên, pháp thuật là dành cho luyện khí còn linh thuật là của trúc
cơ.

Hạ cấp phép thuật ứng cho luyện khí hạ kỳ, trung cấp phép thuật ứng cho luyện
khí trung kỳ, cao cấp ứng với thượng kỳ, nhưng chưa chắc cứ lên đến cảnh giới
cao là luyện được phép thuật ngang cấp, điều này còn phải dựa vào ngộ tĩnh của
mỗi người cùng nhiều điều kiền vật chất, tinh thần khác nhau, nhưng mà ở Linh
Sơn Môn này chắc chỉ có thiên tài như Trần Hồng mới có thể vướt cấp mà học
pháp thuật như vậy.

Còn Lý Mốc xét theo nhiều phương diện thì tên này cũng chỉ là phế nhân mà
thôi, ở luyện khí tầng 7 bao năm rồi mà chưa có lấy phép thuật cao cấp trong
người, chưa kề còn có gia tộc sau lưng chống đỡ về vật chất và tinh thần hắn
không bao giờ kém cạnh Trần Hồng vậy mà để thua kém một cô gái yếu hơn một
tầng thì đúng là nhục.

Hoàng cũng khá là hứng thú với thứ mà Lý Mộc vừa dùng? Nó chính là phù lục.

Phù đạo được sếp ngang hàng cùng đan đạo, trận đạo, khí đạo, phù đạo phức tạp
không kém gì các đạo khác, phù lục là dùng các loại phép thuật, trận pháp,
thậm chí là Linh Hồn... phong ấn vào một tờ giấy hồ đặc biệt hay một tấm da
yêu thú, khi cần có thể dùng để tấn công, phòng thủ, trị thương.... kích phát
nó gần như không tốn một chút linh lực nào, lại còn ngay lập tức thi triển vậy
lên dùng làm đồ bảo mệnh thì rất là tốt, mà mang theo cũng rất thuận tiện nữa,
chỉ là một tờ giấy thôi mà, nhược điểm cúa nó cõ lẽ là chỉ dùng được một lần
rồi vứt.

Để làm một tấm phù cũng cần phải có một kĩ thuật cao, dù cho xác xuất thành
công của nó cao hơn luyện đan nhưng vẫn khá thấp, pháp thuật càng cao thì càng
khó phong ấn, nguyên liệu phù hợp cũng càng khó kiếm hơn, cho lên phù lục đa
phần chỉ được trọng dụng ở cảnh giới thấp chứ lên cao rồi chỉ có một số ít
loại đặc biệt mới có tác dụng lớn mà thôi.


Tiên Lộ Mờ Ảo - Chương #3